Nhất Khí Triêu Dương

Chương 14 : Đảo Ảnh Thiên Kính




Trong phòng có rất nhiều gương, to nhỏ, cao thấp khác nhau, lại giống như tuân theo một loại quy luật nào đó.

Triệu Phụ Vân cầm đèn mà đứng, ánh đèn của Xích Viêm Thần Đăng ở trong mỗi một chiếc gương đều chiếu ra vòng sáng xán lạn, chỉ có trong gương trước mặt Triệu Phụ Vân một màu đen kịt, ánh đèn Xích Viêm Thần Đăng chiếu vào trong đó, chỉ có một điểm bóng ngược như có như không, tựa như một vòng sắc trời chiếu vào trong đầm nước.

Vấn đề của Triệu Phụ Vân, 'người' trong gương không trả lời.

Ý niệm trong lòng Triệu Phụ Vân, lại hiện lên: "Chẳng lẽ ta là hậu duệ của 'Kính linh'?"

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền không thể ngăn chặn diễn sinh ra ý nghĩ điên cuồng tiếp sau, mà lúc này, trong những chiếc gương chung quanh kia dưới ánh đèn chói lọi xuất hiện bóng đen, trong bóng đen có bóng người đang hình thành, áp bách vòng sáng.

Hắn lập tức minh bạch, đây là năng lực của kính linh kia, kính linh có thể chiếu rọi ra ý niệm trong lòng người khác, đồng thời làm ý nghĩ này cấp tốc độc lập ra, lớn lên, mọc rễ nảy mầm ở trong lòng, sau đó chiếm cứ chủ đạo tâm linh, cuối cùng đoạt xá.

Triệu Phụ Vân nheo mắt lại, tay phải vung lên, kiếm chỉ xẹt qua hư không, xẹt qua thần đăng, mang theo một vệt kim quang, chỉ hướng mặt gương trước mặt.

Đồng thời trong miệng niệm một đạo pháp chú: "Đốt!"

Một vệt kim quang, xẹt qua mặt gương loang lổ hắc ám kia, giống như lúc bình minh ánh mặt trời đâm rách hắc ám, nhanh chóng xua tan u ám trong thiên địa, hắc ám trong gương trước mặt hướng hai bên lui tán, nhưng lại hình thành hai luồng, muốn nuốt mất một vệt kim quang kia.

Nhưng mà gần như đồng thời, trong kim quang như có một vệt nắng gắt chiếu ra, Xích Viêm Thần Đăng trong tay Triệu Phụ Vân rõ ràng phản chiếu ở trên mặt gương, hóa thành một đoàn nắng gắt, nắng gắt tản ra bốn phía.

Mà ánh đèn trên những mặt gương khác cũng lấp lánh lên, như nắng gắt chiếu vào trong đó, đem hắc ám mới hình hình thành trong gương đốt cháy.

Những hắc ám này thế mà không phải trong nháy mắt xua tan, mà là bị hỏa diễm đốt cháy.

Nhất là chiếc gương trước mặt Triệu Phụ Vân kia.

Chỉ thấy Triệu Phụ Vân lại một lần nữa phun ra một chú âm: "Khư!"

Tấm gương trong ngọn lửa cấp tốc hòa tan, như nước chảy xuống, trong nháy mắt, cũng đã thành một bãi tinh thể màu đen.

Triệu Phụ Vân cảm giác được kính linh bên trong biến như có như không, hắn cũng không thể xác định đối phương đã tiêu vong hay chưa.

Hắn không có đi nghiên cứu trạng thái của đối phương, bởi vì hắn cảm thấy, loại vật này muốn hoàn toàn giết chết rất khó.

Quay người liền nhìn thấy nữ tử kia, lúc này vẫn nằm trên mặt đất, chỉ là nàng đã quay người trở lại, nằm ngửa trên đất, nắm chặt lụa trắng trên người, nhưng lại phơi bày hai đầu chân trắng thon dài.

Nàng vẻ mặt hoảng sợ, lại mang theo vài phần e lệ, hỗn hợp với khuôn mặt đoan trang nàng có kia, nửa nằm trên mặt đất, chân thật dài như ẩn như hiện dưới lụa trắng.

Nàng hiện tại vẫn là mộng, nàng ngay từ đầu có thể xác định mình mời đến kính linh, thậm chí nàng cảm thấy nhiệt độ cùng khí tức trên người kính, nàng cho là mình liền muốn hoàn thành giao dịch với kính linh.

Thế nhưng trong nháy mắt, hắc ám bị ánh sáng phá vỡ, bên trong xuất hiện một người.

Người này cầm đèn, xua tan một vùng hắc ám.

Nàng không biết đối phương có phải là kính linh hay không, càng không biết đối phương là Ma Thần nào, chỉ cảm thấy loại uy nghiêm cao cao tại thượng ở trong ánh mắt của đối phương, nàng cảm giác một ý niệm trong đầu mình cũng không thể động đậy.

Triệu Phụ Vân cũng cảm giác được, thế là thu liễm mấy phần pháp niệm, ngọn đèn trong tay cũng ảm đạm mấy phần, cũng thu hồi một cỗ trấn áp chi ý đến từ Thái Sơn Lực Sĩ trên người.

Cho nên, khi Triệu Phụ Vân nhìn nàng, nàng lập tức xoay người quỳ trước mặt Triệu Phụ Vân.

Triệu Phụ Vân không thích người khác hướng hắn quỳ xuống, nhưng lúc này cũng chỉ là hơi dời đi thân thể, cũng không có đi dìu nàng, mà là hỏi.

"Đây là nơi nào?" Triệu Phụ Vân không có mở miệng, bởi vì hắn không biết ngôn ngữ nơi này, nên trực tiếp lấy pháp niệm bắt giữ ý niệm của đối phương, thanh âm của hắn khắc sâu vào trong lòng đối phương.

Nữ tử mặc dù nghe không hiểu Triệu Phụ Vân, nhưng lại minh bạch ý tứ của hắn.

Thế là hồi đáp: "Khởi bẩm thượng linh, nơi đây chính là Đảo Ảnh Thiên Kính." Thanh âm nữ tử có chút run rẩy.

Khi nàng trả lời, nàng chỉ cảm thấy trong tâm linh của mình có một vệt ánh sáng, giống như lửa đốt, chiếu sáng mỗi một góc trong tâm linh của nàng.

Nàng cảm giác mình đang làm một giấc mộng, một trận thanh tỉnh, lại như phát mộng huyễn tượng.

Trong nháy mắt này nàng không phân rõ chân thực cùng hư ảo.

Đây là thủ pháp nhập mộng của Triệu Phụ Vân, trong nháy mắt đối thoại với nàng, cũng đã xâm nhập tâm linh của nàng, lật lên rất nhiều ký ức trong lòng nàng.

Ánh lửa tràn đầy trong lòng đột nhiên hội tụ, hóa thành một ngọn ám đèn, phảng phất một ngọn tâm đèn, chiếu vào tâm linh của nàng.

Nàng ở trong nháy mắt này, rất nhiều hồi ức nguyên bản đã không còn nhớ tới, cũng đều hiện lên trong lòng.

Mỗi một lần ngã xuống khi còn bé, lần thứ nhất chơi trốn tìm, lần thứ nhất học tập tri thức liên quan tới 'Kính linh', lần đầu tiên tới nguyệt sự, lần thứ nhất gặp được nam hài tâm động.

Cùng nam hài tâm động ở trong căn phòng nhỏ trộm hôn môi, thế nhưng cuối cùng lại bị chia tách, nam hài kia bị phụ thân đút cho kính linh, thương tâm một hồi lâu.

Sau đó, lại gặp được một nam tử tâm động, lần đầu tiên trong giấc mộng mơ tới nam tử khác, cũng xuân triều trong mộng.

Lại về sau, chính là tế kính lúc trưởng thành.

Nàng ôm lấy một mặt linh kính của mình.

Mà lần đầu tiên nàng sử dụng 'Linh kính', chính là hỏi: "Phu quân tương lai của ta là ai?"

Đáp án 'Linh kính' cho nàng, chính là phu quân hiện tại của nàng.

Loại cảm giác lúc động phòng lại một lần nữa qua một lần.

Mà vấn đề thứ hai của nàng, chính là: "Ta sẽ một mực chung thủy sao?"

Linh kính trả lời là 'không' .

Câu trả lời này thành tâm bệnh của nàng, khiến nàng luôn lo lắng.

Thành hôn rất nhiều năm, nàng vẫn không có hài tử, cầu hỏi 'Linh kính', linh kính nói, nàng tiên thiên liền phải thừa nhận kính linh sủng hạnh, con của nàng sẽ không phải là của phu quân nàng.

. . . . .

Trí nhớ của nàng lật lên như bùn cát dưới đáy nước, để cả người nàng đều không phân rõ quá khứ cùng hiện tại.

Triệu Phụ Vân cũng biết, 'Thượng linh' là tôn xưng đối với kính linh.

"Chẳng lẽ, ta mang thai hài tử của vị thượng linh này?" Trong lòng Lưu Ngọc Châu lóe lên ý nghĩ này.

"Ngươi mặc quần áo vào trước."

Ý nghĩ của đối phương ở trong lòng hắn rõ ràng như xem vân tay trên bàn tay.

"Vâng, thượng linh."

Lưu Ngọc Châu đứng dậy, sau đó chọn mặt đất sạch sẽ đi tới gian ngoài, cầm một kiện miên bào màu trắng mặc lên người, bao lấy vạt áo trước, vẫn là đôi chân tinh xảo ngọc nhuận kia, đi tới trước mặt Triệu Phụ Vân, lại một lần nữa quỳ xuống.

Khi nàng vừa mới đi tới nhìn Triệu Phụ Vân một chút, trong lòng đập thình thịch.

Nàng một mực nghe nói, kính linh sẽ huyễn hóa thành dáng vẻ mong đợi nhất trong lòng mỗi người, mà trước đó nàng không biết kính linh sẽ như thế nào, lúc này nhìn thấy Triệu Phụ Vân, liền cảm giác Triệu Phụ Vân chính là kính linh, bởi vì đây chính là dáng vẻ nàng tưởng tượng trong lòng, trước đó không biết, hiện tại nhìn thấy, liền cảm giác hẳn là bộ dạng này.

"Ngươi đứng lên đi." Triệu Phụ Vân không có giải thích hắn không phải kính linh, mà là đi tới bên cửa sổ, vén lên một góc rèm cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Đảo Ảnh Thiên Kính nơi này, hắn cũng là nghe nói qua, không nghĩ tới mình thế mà từ Vãng Sinh Điện kia đi đến nơi này.

Đúng lúc này, hắn thông qua cửa sổ, nhìn thấy bầu trời như tấm gương, bình tĩnh thâm thúy, tựa hồ đang phản chiếu ánh mắt của mình, cho người ta một loại cảm giác thần bí đáng sợ.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy bên ngoài có một đoàn người nhanh chóng lóe ra tiến lên, đoàn người này, hướng chỗ sân hắn mà đến, vâu quanh từ không trung, từ hành lang, từ cửa sân.

Triệu Phụ Vân nhíu mày, vừa đi ra, liền lại muốn bị bao vây sao?

Hắn từ trong lòng Lưu Ngọc Châu biết, Đảo Ảnh Thiên Kính là một địa phương rất phong bế, rất ít giao lưu với ngoại giới.

Hoặc là nói, bọn họ giao lưu nhiều nhất chính là tấm gương của mình.

Ở trong nhận thức của bọn họ, tấm gương của bọn họ có thể phản chiếu mọi thứ trên thế gian này, bọn họ tìm hỏi linh kính của mình, tin tưởng đáp án linh kính nói cho mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.