Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ

Chương 24: Trướng bản (sổ sách)




Chương này có nhiều chỗ ta không hiểu, nàng nào thấy sai thì cứ nói nhé ^^

Tới ngày thứ hai, Đan Tung không vội đi tìm Trương chủ sự, sổ sách còn chưa xem xong vậy là liền ở trong phòng suốt một ngày. Bạch Nhược Khê cũng vui vẻ lười biếng, cơm nước là do trà lâu bên kia đưa tới, trước khi ăn thì hắn sẽ kiểm tra xem có độc không, nếu không có gì thì mới yên tâm động đũa.

Việc nghiệm độc này hắn giấu Đan Tung, nhưng để ý làm chi cơ chứ? Đan Tung hơi trở mình, vô thức cắn cắn đũa rồi tùy tiện gắp một ngụm thức ăn đưa vào trong miệng, bỗng nhiên ôi một tiếng, đồ ăn trong miệng liền bị phun ra, thấy rõ là một khối đậu hũ, không khỏi nghi hoặc nói: “Thế nào lại đắng như thế?” Dùng đũa chọt chọt, “Hay là dùng nước chát quá nhiều?” (diêm lỗ-nước chát: dung dịch màu đen còn lại khi nấu muối, vị đắng có chứa chất độc. Có thể làm sữa đậu nành đông lại thành đậu hũ.)

Huyệt thái dương của Bạch Nhược Khê co rút, tâm trạng kinh hãi, lao qua cầm lấy tay hắn, bản thân thì dùng thìa nếm thử một miếng đậu hũ, sau lại cầm lấy chiếc đũa của Đan Tung, cẩn thận lau sạch đầu đũa, để sát vào mũi ngửi ngửi, tiếp tục làm như vậy với đôi đũa của hai người, bình tĩnh nói: “Cầm muỗng ăn đi.”

Đan Tung trừng mắt to nhìn hắn, không cần hắn nói rõ, cũng biết những cái đũa này chứa huyền cơ gì, trong lòng nghĩ mà sợ, mở miệng nói cũng cảm thấy răng mình run lên: “Cái này bên trong… Thực sự có?”

“Nếu như không phải ngươi đem gắp đậu hũ, thì cũng không phát hiện được.” Bạch Nhược Khê nhàn nhạt đáp, “Yên tâm, nhiêu đó cũng chẳng có thể làm ra được cái gì. So sánh với những thủ đoạn trên giang hồ, chỉ là trò trẻ con.”

Đan Tung trầm mặc một hồi, ngẩng đầu cười khổ nói: “Vở kịch này, ta không làm hắn nghi ngờ, như vậy mới có thể bảo toàn tính mạng.” Hắn chỉ chỉ sổ sách, khó có được cười lạnh một tiếng, “Nói cái gì thương gia vay tiền quyên danh tiếng, đều là chuyện lừa gạt! Riêng khoản này thôi, chỉ mới có tiền lãi, cũng đã bằng tiền vận chuyển muối ở Hoài Nam, còn có hàng dệt ở chỗ quan diêu (là xưởng may của nhà nước), mỗi tháng mỗi quý đều có thu bạc vào, cái khoản tiền này chỉ là một góc của tảng băng mà thôi!” Nói, hắn mở ra trang tiếp theo của sổ sách, trên mặt là vài khoản nhập hàng hoặc xuất nhập bạc, mỗi khoản nhìn qua không nhiều, thế nhưng hợp lại thành một chỗ thì là một con số lớn.

“Ta mở quán trà làm sinh ý nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy qua một cân sao thanh (lá trà rang) lại có thể có giá như vậy, nếu là như vậy, mấy cái quán ven đường cũng không bán một văn tiền hai chén.”

“Còn có … này bát trà, cho dù là từ lò gốm tốt nhất cũng không đáng giá như vậy, hắn rốt cuộc bán trà hay bán châu bảo!” Đan Tung càng nói càng kích động, ngón tay tức giận đến hơi run, quên luôn cả sợ, “Nói đến đây, hay là cứ để cho ta làm sổ sách qua loa tắc trách thêm lần nữa, làm cho trên dưới trà lâu này cái gì cũng bị mất sạch sẽ!”

Sạch sẽ, Bạch Nhược Khê nheo mắt, xác thực là sạch sẽ, giết người diệt khẩu trong triều đình so với môn phái tranh giành trong giang hồ có khi còn ghê gớm hơn, dù sao người chết thì sẽ không nói.

Hiện tại trước mặt là cái gì cũng không biết, mỗi một bước đi đều như đang đi trên dây băng qua vách núi sâu nghìn trượng, nếu không phải chân chính bước vào, đâu thấy rõ đau thương? Giang hồ, vùng quê, làm sao so được với triều đình, cũng là ngày ngày đi làm việc nhưng mỗi một hành động đều liên quan tới bách tính. Đan Tung nhớ tới trước đây từng nói với Lý Tam, hôm nay nói ra điều này quả thực khiến cho người khác chê cười, cho dù là hắn chỉ là một người bán buôn nhỏ, gian nhà thì bị đốt nhưng hắn sẽ khứ giang hồ sinh sống.

Có thể lão đa ngày trước mang theo hắn đi tới thôn trấn, xác thực xuất phát từ … này nguyên do, nhưng mà bây giờ biết có lợi gì? Nương mất lúc nào không nhớ, lão đa sau khi nuôi lớn mình, cũng theo nương đi, chỉ còn lại một mình đơn độc sống trên đời. Đan Tung nhìn về phía Bạch Nhược Khê, không khỏi vươn tay cầm chặt tay người nọ, tâm trạng liền cảm thấy thoải mái, tốt xấu gì mình bây giờ cũng không có một mình, tốt xấu gì bây giờ mình có lý do để sống.

“Cho dù phía trước có bao nhiêu sao nguy hiểm, ta đều phải cùng ngươi sống sót.”

Bạch Nhược Khê nhẹ cười, gật đầu. Hai tay nắm lấy, cái gì cũng không cần phải nói.

Sổ sách có rất nhiều, chất đầy một rương, Đan Tung dùng tới chiêu câu giờ, buổi sáng thì ở trong phòng xem sổ sách, buổi chiều tại trà lâu bào bào, mỹ kỳ danh viết “Chế thuốc gia tăng sức khỏe”. Hắn ngầm nhượng Bạch Nhược Khê ra ngoài mua chút giấy, ghi nhớ lại nhửng khoản không minh bạch trong sổ sách, tích tiểu thành đại, cũng đã dày hơn gấp đôi ban đầu, toàn là những khoản tiền cần nghĩ cách để xuất nhập thuận tiện. Việc này nhất định không được để lộ, Đan Tung không có việc gì cũng ghé trà lâu lượn một vòng, xếp các trang giấy thành những miếng nhỏ hơn bao lại với nhau, bỏ vào trong hộp son phấn, chôn ở dưới cây hòe ở phía sau trà lâu.

Tuyệt đối không để trong phòng xuất hiện cái gì khác ngoại trừ sổ sách. Mỗi lần làm xong việc này, tim hắn đầu đập bịch bịch, cả người lạnh lẽo, trên lưng toàn là mồ hôi.

Ngày hôm đó buổi trưa cương cơm nước xong, Trương chủ sự tới bảo Lạc Thanh vương triệu kiến. Đan Tung cùng Bạch Nhược Khê quay sang nhìn nhau, Đan Tung đứng dậy nói: “Ta đi là được.” Bạch Nhược Khê minh bạch ý tứ của hắn, cũng không ngăn cản, tuy rằng bản thân dịch dung, nhưng cũng không thể không đề phòng.

Lạc Thanh vương đảo cũng không gây khó dễ, trực tiếp tại tiểu gian ở trà lâu triệu kiến. Đan Tung thầm nghĩ, đây dù sao cũng là sản nghiệp của ngươi, cũng có khác cái gì đâu? Tùy ý để thị vệ dẫn đường, đi vào thì quỳ lạy chi lễ, ngẩng đầu thì lại nghe Lạc Thanh vương cười nói: “Nguyên lai là ngươi, lần trước tại Hàng Châu trà ngươi pha rất tốt.”

Đan Tung mang cung kính nói: “Tiểu nhân tay nghề thô thiển, khiến Vương gia chê cười.”

Giương mắt nhìn lại, so sánh với trước tại Hàng Châu, Lạc Thanh vương đã thay đổi không ít, đôi mắt kia, kẻ khác nhìn không được tâm tư, vầng trán thiếu đi vài phần ngây ngô, hơn vài phần miên lý tàng châm( ý là bề ngoài mềm mỏng trong lòng nham hiểm).

Nhớ tới trước nghe được một chút chuyện hoàng gia, hắn không khỏi cảm khái, lúc trước, trăm triệu lần không nghĩ tới mình cùng nhân vật bực này tôn quý xả cùng một chỗ.

Trên bàn có vài đĩa trà bánh, Lạc Thanh vương cầm lấy một khối, hựu buông xuống, cười nói: “Mấy ngày trước đây bản vương tại trong cung tiến yến, muốn tránh cũng không được, khả xảo hôm nay được giờ rỗi, tới chỗ này uống chén trà, xem như là tiêu khiển. Trà bánh ở phương bắc không so được với phương nam tinh xảo, nhưng lại vẫn có thể được dâng lên thánh thượng, xem ra cũng không phải tầm thường.”

“Vương gia nói đúng.” Đan Tung cười nói, “Món ăn cùng điểm tâm của phương bắc có cái đặc sắc riêng, phương nam cũng có cái hay của nó, nam bắc mỗi người mỗi vẻ, đều khiến người khác yêu thích.”

“Nguyên lai ta sợ phía nam phái tới một tên cổ hủ, lại không biết tới một nhân vật là ngươi, cũng là duyên phận.” Lạc Thanh vương nói, “Việc kia, ngươi thấy nên làm thế nào?”

Đan Tung ngực lộp bộp một chút, ngoài miệng cũng không chút hoang mang: “Hồi Vương gia, có nhiều khoản để xem lắm, tiểu nhân xem mãi xem mãi mà cũng chỉ mới được phân nửa của cái rương, bất quá những thứ đã xem qua đều báo cho Trương chủ sự, không biết Trương chủ sự đã nới với Vương gia chưa?”

“Nga, bản vương còn chưa có gặp hắn.” Lạc Thanh vương nói, “Có cái gì ngươi trực tiếp nói với bản vương.”

Đan Tung thật sự muốn đem cái Vương gia này bỏ vào bồn rửa thức ăn rửa một phen, trên mặt vẫn cung kính, nói: “Tiểu nhân một mình làm không chu toàn, bất quá Trương chủ sự dù sao cũng là lão nhân, kiến thức cũng nhiều, dạy bảo tiểu nhân một số thứ, hiện giờ đã minh bạch. Đầu ra của những khoản này, tiểu nhân cũng không thể một mình quyết định, còn thỉnh Vương gia làm chủ.”

Lạc Thanh vương nhíu mày, ý bảo hắn kế tục nói, Đan Tung nuốt mọt ngụm nước bọt, nói: “Mấy khoản này xuất nhập cũng coi là nhiều, không thể dẫn dắt ra việc mua bán bên ngoài, Trương chủ sự cùng tiểu nhân tự định giá nửa ngày, nghĩ nhượng Vương gia lấy lý do công đức do nữ quyến dâng hương đạp thanh, như vậy là ổn thỏa nhất.”

“Nữ quyến?” Lạc Thanh vương mỉm cười, “Bản vương chỉ có một trắc phi, nhưng là đã mất. Các ngươi phải không muốn bản vương đem cái này dâng lên cho hoàng tỷ?”

Đan Tung bồi cười nói: “Các công chúa đều là thân phận tôn quý, chúng tiểu nhân cũng không dám lỗ mãng.”

“Mấy người các ngươi thật ra hỏi thăm người thân cận của bản vương thật rõ ràng.” Lạc Thanh vương tự tiếu phi tiếu, “Bản vương tổng cộng một người hoàng tỷ, một người hoàng muội, công đức của nữ quyến, bản vương đã biết. Những chuyện khác đều đã được xử lý, các ngươi đã vất vả rồi.”

“Đâu đâu.” Đan Tung mang theo cung kính nói, “Vì Vương gia làm việc, là phúc của tiểu nhân.”

Những lời này nói xong, cũng tựu không có gì có thể bản tiếp, Đan Tung xin cáo lui đi ra, cả lưng áo đều ướt đẫm mồ hôi, khóe mắt thu vào thị vệ đứng trang nghiêm ngoài cửa, cảm khái bản thân tạm thời bảo vệ được tính mạng.

Này khoản tiền không cân xứng này, chỉ có thể biện giải bằng hành động của nữ quyến. Lê Xương đại công chúa là thân tỷ của Lạc Thanh vương, nếu là lấy danh nàng thì ai dám nghi ngờ, mà Phúc Tuệ công chủ dù mẫu thân xuất thân không tốt, hoàng đế lại cực thương yêu, hơn nữa nàng cùng đại công chúa tỷ muội thân cận, điểm ấy ai cũng biết, không ai sẽ có nhàn thoại, có lẽ nói, không ai dám nhàn thoại.

Đan Tung minh bạch nước cờ này đi thật hiểm, có thể làm tới mức này, cũng chính là đang đánh cược sinh mạng của mình. Bất tri bất giác, hắn cùng Lạc Thanh vương đã là hai con châu chấu cùng cột chung một sợi dây thừng, nhưng châu chấu này, vô luận sự thành hay bại, đều chỉ trốn thoát qua được một kiếp.

Trừ phi bản thân mình trước đem sợi dây thừng kia giải khai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.