*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam nhân mải miết nhìn theo bóng dáng hồ ly.
Một lúc sau, hắn mới nằm xuống.
“Sa”
Tay phải đụng trúng cái gì đấy, hắn theo bản năng cầm lên xem.
Thi tập (tập thơ)
Hai quyển này không phải là của tiểu tử kia đấy chứ?
Nam nhân bình thường cũng không hứng thú với thi tập a…….
Trong đó một quyển còn đang mở……..
“Vĩnh viễn không quay lại…….thật sao…….”
Nam nhân lặp lại câu nói trước kia đã làm lòng hắn căng thẳng, giờ phút này lại chết lặng.
Sau đó, hắn đem tập thơ còn mở đặt lên mặt mình.
Tựa hồ chỉ cần như thế cũng có thể chống đỡ lại hàn ý lãnh liệt khiến hắn đau đớn cùng ánh mắt bị gió thổi tới khô khốc.
Mỉm cười tự giễu.
Đúng, chỉ vì gió thổi mà thôi.
—
Từ hôm đó, mọi chuyện lại trở lại giống như lúc trước.
Nam nhân không phải kẻ yếu đuối chỉ vì chuyện cá nhân mà không gượng dậy nổi, càng không phải loại người xử trí theo tình cảm.
Cuộc sống hiện tại quả thật có chút bất đồng với lúc trước, như thiếu đi một phần quan trọng, nhưng hắn luôn trốn tránh quá khứ, không muốn hồi tưởng lại khoảng thời gian êm đẹp trước đây cùng với y, hương vị của y, hành động của y….
Để bản thân không còn thời gian đắm chìm vào quá khứ, hắn gần như điên cuồng ‘công tác’. Ban đêm phải đi vài vòng mới trở về nhà, tựa hồ làm như vậy mới có thể khiến tâm hồn hắn bình thản lại.
Cũng chỉ có điên cuồng làm việc, hắn mới không nhớ đến thân ảnh bé nhỏ đó.
Mọi việc cứ như thế trôi đi, hắn cảm thấy bản thân đã cách người đó thật lâu, lâu đến nỗi hắn không còn phân rõ cảnh thực với trong mơ …………
Mà hiện thực, mới chỉ trôi qua được một tuần.
Ngày thứ mười.
Nam nhân hoàn thành công việc liền trở về nhà, tắm một cái liền ngã luôn xuống giường.
Thời tiết đã có chút lạnh lẽo khiến hắn nhanh chóng chui vào chiếc chăn bông dày nặng, chờ thân thể đem ổ chăn ủ ấm, sau đó mới tình nguyện nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh tiểu hồ ly. Lòng bàn tay vẫn còn nhớ rõ xúc cảm mềm mại khi chiếc đuôi xù của y đảo qua.
Để phòng ngừa bản thân lại suy nghĩ miên man, nam nhân trở người, lại không phát hiện bản thân vẫn như cũ chừa ra một khoảng trống nho nhỏ.
Đêm hôm đó hắn vẫn ngủ không yên, thế nên sáng sớm hôm sau, nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn đã bật dậy.
—
“Cốc cốc”
Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên.
Nam nhân cơ hồ ba bước rút còn hai bước chạy ra cửa, nhưng khi chạm vào khóa cửa, hắn lại cảm thấy do dự.
Hắn không biết người đứng dằng sau phiến cửa kia là ai.
Một giây trước hắn còn nghĩ đó có thể là tiểu hồ ly, những cũng chỉ là hi vọng của bản thân mà thôi …. trên thực tế có rất nhiều người giao sữa hay báo chí mới sáng sớm đã tới bái phỏng chủ nhà để đẩy mạnh tiêu thụ (ý là các bạn tới giới thiệu sản phẩm hoặc hỏi xem chủ nhà có muốn đặt dịch vụ giao sữa, giao báo hay không –__–), thậm chí còn có thể là thủ hạ của mấy tay thủ lĩnh hắn đã xử lý trước đây. [Oa,
Hắn có thể nghĩ ra hàng ngàn tình huống, muốn tiểu gia khỏa kia xuất hiện, tỷ lệ chỉ có bách phân chi nhất (1% hoặc 1/1000, ý là rất nhỏ –__–)
Khách nhân không rõ thân phận lại tiếp tục gõ cửa.
Nam nhân nuốt nuốt nước miếng, một lần nữa lấy hết dũng khí mở cửa, tim lại đập càng mau.
“Cạch.”
Trong nháy mắt cửa mở, nam nhân còn chưa nhận rõ sát ý, vì thế không tự chủ được lại cúi xuống nhìn dưới chân – nhưng sự thật lại khiến hắn thất vọng.
Một đôi giày màu đen, bộ tây trang màu xám vô cùng bình thường, tất cả trước mắt hắn chỉ là lão tiên sinh hắn không nhớ nổi tên.
Tóm lại, vô luận thế nào cũng không phải tiểu hồ ly của hắn.
—
Một hồi lâu sau…….
“Có chuyện gì sao?”
Nam nhân tức giận hỏi, trong lòng tràn ngập thất vọng.
Lão nhân mỉm cười:
“Xin hỏi, nơi này có phải là nhà của Standfield tiên sinh?”
“Chính là ta, có chuyện gì sao?”
Lão nhân này thoạt nhìn có chút quen thuộc, Claire thầm nghĩ, rốt cuộc là có chuyện gì a…….
“A a, ta là chủ cửa tiệm lần trước……”
“Ổng chủ cửa tiệm may ……?”
Lão nhân hòa ái cười:
“Đúng vậy.”
“Ta nhớ rõ lần trước đã thanh toán đầy đủ rồi mà.”
Hắn rất không nguyện ý hồi tượng lại lúc đó.
“Không, không phải này......”
“Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì? Không phải ngươi đặc biệt chạy tới đây vì muốn uống trà đấy chứ?”
Ta cũng không cần hảo hảo chiêu đãi ngươi, nam nhân thấp giọng than thở, hắn vẫn không hiểu rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến lão nam nhân này đến nhà hắn….
Chờ một chút.
“Làm sao ngươi lại biết nhà của ta?”
Nam nhân thoáng chút khẩn trương, một sát thủ dù sao cũng không thể để bại lộ hành tung của chính mình như vậy được
Lão nhân lại vui mừng nở nụ cười, giống như này giờ chỉ chờ hắn hỏi tới câu này:
“Ta thật không biết nhà của ngươi……..”
Vừa nói, lão nhân vừa mở ra bao hành lí bên người, lấy ra cái gì đó để lên bả vai.
“Nhưng hắn lại biết.”
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến cho miệng nam nhân bán mở, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào vai trái lão nhân.
Tiểu hồ ly thực sự đang ngồi ở chỗ kia.
Có chút chậm rãi, lại có chút khẩn trương, nhìn chăm chú chính mình.
Có phải……..đang mơ không?
Đây là khả năng duy nhất mà nam nhân có thể nghĩ đến.
—
“Chờ, chờ một chút...... Này….. đây là?”
Hồ ly mất hết kiên nhẫn liếc nhìn nam nhân vẫn còn đang trợn mắt há hốc mồm, nhảy lên bàn.
“Đêm qua ta đang ngủ thì nghe thấy có tiếng gõ cửa rất nhỏ ……..”
Lão nhân từ hành lí lấy ra một số thứ:
“Khi ta mở cửa thì nhìn thấy hắn…….ướt sũng, bộ dạng rất chật vật.”
Nói như vậy, hẳn là tiểu hồ ly đã đứng trong mưa vài giờ.
“Sau ta mới biết được, nguyên lai hắn đã tìm đến đây, nhưng mặc kệ hắn gõ cửa bao lâu, người bên trong cũng không trả lời..”
Nói xong lão nhân lại hướng hồ ly cười cười:
” Hắn còn tưởng rằng ngươi đã dọn đi rồi, cuối cùng bất đắc dĩ mới phải tìm đến ta.”
Chính là……..tại sao y lại quay trở về?
Nam nhân không nói ra, ngơ ngác nhìn hồ ly, đến giờ hắn vẫn còn cảm thấy bản thân như đang ở trong mộng.
Mà đối phương tự hồ không muốn đối diện với hắn, lập tức quay đầu đi.
Lão nhân nhìn ra tâm tư của nam nhân liền giúp tiểu hồ ly trả lời:
“Hắn nói cho ta biết, hắn vốn không tính đi, hắn chính là …….”
“Ta chỉ về nhà lấy một số đồ dùng mà thôi……”dc rùi *múa may ^v^*]
Khoang miệng của nam nhân lại mở lớn hơn nữa.
—
“Ngươi ngươi……….”
“Cũng không phải lần đầu tiên nghe được ta nói chuyện, không cần kinh ngạc đến vậy đi.”
“A a, này …..”
Lão nhân giống như người hòa giải, nhỏ giọng nói với nam nhân:
“Ta cũng thực giật mình, hắn cư nhiên có thể nói những câu rất dài …….cũng không biết chừng gia tộc bọn họ có bí phương (phương pháp bí mật) gì đó……..”
“Green tiên sinh…..”
Tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, hồ ly mỉm cười đánh gãy:
“Cám ơn ngươi đã đưa ta tới đây, cách nhật ta sẽ bảo người này tới đăng môn tạ ơn ngươi.”
Dứt lời, khom người chào, xoay người thu thập hành lý.
“Như vậy, ta liền cáo từ.”
Lão nhân mỉm cười, đội lại mũ, xoay người đi tới cửa trước.
“Chờ một chút!”
Claire như người ở trong mộng mới tỉnh lại liền đuổi theo:
“Ta nên cảm tạ ngươi như thế nào?”
Lão nhân dừng lại cước bộ, vỗ vỗ da tương.
“Ta là nói, ngươi cần cái gì? Tiền không là vấn đề, hoặc là, ngươi có muốn diệt trừ người nào không?”
Phát hiện đối phương giật mình nhìn hắn, Claire lại bổ sung:
“Ngươi có lẽ không biết, ta là ——”
Claire Standfield, danh xưng Vino, sát thủ xuất quỷ nhập thần tối nổi danh trong truyền thuyết.”
Vẫn mỉm cười như trước, đồng thời lấy tay vỗ vỗ lên mái tóc đỏ của nam nhân.
“Ta là lão nhân ở trong hẻm Manhattan này, cái gì nên biết cũng biết cả. Còn về phần thù lao ngươi nói ………vậy mỗi tháng một lần mang hắn tới tiệm của ta, coi như lễ tạ ơn đi.”
Lão nhân xoay người bước xuống thang lầu, mỉm cười chào tạm biệt.
“Ngẫu nhiên cũng muốn có nhiều người cùng nhau uống xoan trà.”
—
“Đi rồi?”
“Ân.”
Claire đóng cửa lại, bước tới bên cạnh hồ ly.
Vẻ mặt nam nhân vẫn có chút ngu ngơ……..chỉ là so với vừa rồi tốt hơn một chút.
Khả hồ ly còn chưa kịp tự hỏi làm cách nào mới khiến hắn tỉnh táo lại, liền bị hai đầu ngón tay nhéo mặt.
“———— đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau!!!”
“Này….. không phải mộng chứ.....”
“Có phải mộng hay không, ngươi tự nhéo mình đi, hỗn đản!”
—
“Uy, rốt cuộc ngươi muốn nắm đến khi nào thì …….”
Hồ ly buồn bực, cố sức ngẩng đầu lên thì lại bị một giọt nước rơi vào mặt.
Nam nhân cũng cùng lúc buông tay.
“......?”
Hồ ly nhẹ nhàng đỡ đầu ngón tay của đối phương, cố gắng nhìn rõ mặt hắn.
“Ngươi...... Khóc?”
Y thử hỏi, bởi vì y không tin nổi tên nam nhân to lớn này hội rơi lệ.
“Không có, đó là……. nước miếng.”
Cho dù thực mỏng manh nhưng hồ ly vẫn phát hiện thanh âm của nam nhân có chút run rẩy.
Thật sự là không xong, trong lòng y thầm nói.
Y không biết cách ứng phó với mấy tình huống như vậy.
Vì thế ừm một tiếng, hồ ly quay người tiếp tục thu thập hành lý.
Y không dám quay lại nhìn mặt của nam nhân.
Hai tay nhu nhu hai má, vẫn như cũ, rất đau a. [ nhu = xoa, nhưng muh ta thích từ nhu hơn nên trước giờ vẫn để thế ^^]
Tên chết tiệt này, y thấp giọng mắng, lại phát hiện bên má chưa bị nam nhân chà đạp qua cũng đột nhiên nóng bỏng.