Nhặt Được Sức Mạnh Của Thần

Chương 12: 12: Thôn Nổi




Tiến vào con đường nhỏ, đi được một đoạn, cảnh vật hiện ra trước mắt hai người là một ngôi làng nhỏ được xây dựng trên sông.

Nhìn từ xa có thể thấy được những ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc phát ra từ những chiếc lồng đèn, nghe được âm thanh của âm nhạc vui tươi, cảnh người ca hát nhảy múa như lễ hội.

Hai người vào đến cổng thôn thì bị chặn lại bởi hai tên gác cổng tướng mạo xấu xí đến hài hước.

Một tên thì béo tốt thừa cân, còn một tên thì óm nhom hom hem.

Võ Thần nhanh mồm: “Vị đại ca này, có thể cho chúng tôi vào trong được không? Chúng tôi đi đường xa chỉ muốn xin được nghỉ chân một đêm tại thôn.”

Tên vừa béo vừa xấu trả lời: “Các người không biết luật lệ của thôn chúng ta là không cho người lạ qua đêm hay sao?”

Võ Thần gương mặt tỏ vẻ đáng thương cố gắng cầu xin: “Xin đại ca từ bi độ lượng, hai huynh đệ chúng tôi quả là không còn đường nào để đi, bên ngoài kia biết bao là thú dữ, nguy hiểm rình rập, mong huynh suy nghĩ lại có được không?” Vừa nói hắn vừa kéo vạc áo vờ như đang lau đi dòng lệ trên mắt, đồng thời miệng cũng phát ra âm thanh thút thít.

Ánh mắt tên béo có chút thương cảm, hắn nói tiếp: “Thấy tình cảnh các ngươi cũng đáng thương quá, thôn ta thì có truyền thống ca hát nhảy múa, chú trọng cuộc sống tinh thần.

Nếu ngươi có tài năng gì có thể biểu diễn khiến mọi người vui vẻ chấp nhận thì may đâu được ở lại.”

“Tài năng ư, đại ca không biết đấy thôi, chứ ta đây chất đầy một bụng.” Võ Thần nói.

“Vậy để ta vào báo với thôn trưởng, hai ngươi đợi ở đây.”

“Vâng mong đại ca nói giúp vài lời tốt đẹp.”

Tên béo vừa đi khuất, Võ Phong kéo Võ Thần ra một bên, thì thầm to nhỏ: “Ca, huynh định biểu diễn tài nghệ gì vậy? Huynh có sao? Sao đệ không biết.

Cẩn thận không thì họ thui chúng ta luôn đấy.”

“Tài nghị khỉ gió gì đâu, để vào được thôn rồi tùy cơ mà ứng biến.”

Hai người đứng đợi một lúc thì tên béo ra: “Trưởng thôn đã đồng ý để hai người vào, theo ta đi gặp trưởng thôn.”

Theo bước tên béo vào thôn, đến gian phòng của trưởng thôn, mọi thứ đều rất đơn sơ duy chỉ có những chậu hoa chúng đẹp đến kỳ lạ, đủ sắc màu, chúng được đặt từ ngoài sân vào trong phòng.

Trưởng thôn nhìn tên béo rồi ra hiệu bằng mắt để hắn rời đi, ông nói: “Nghe nói hai ngươi có tiết mục biểu diễn rất thú vị và độc đáo phải không?” Hai huynh đệ chưa kịp trả lời thì hắn nói tiếp: “Nếu như ngươi thật sự có tiết mục có thể khiến mọi người vui vẻ thì có thể qua đêm thoải mái và rượu thịt no nê.”

Võ Thần tiến về phía trước một bước: “Dạ bẩm trưởng thôn, ông cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ làm mọi người vui vẻ.”

Tên trưởng thôn vuốt nhẹ hàm râu rồi gục gục đầu: “Vậy thì tốt, hai ngươi về phòng chuẩn bị đi, khoảng một giờ sau sẽ biểu diễn.” Nói rồi ông nhìn về phía cửa chính hét lớn: “Tên béo đâu? Vào đây.” Tên béo vội vàng chạy vào: “Dạ trưởng thôn có gì căn dặn ạ?”

“Ngươi đưa hai người này đến phòng trống để họ nghỉ ngơi, chuẩn bị tiết mục, đem thức ăn, đồ uống cho họ.”

“Vâng thưa trưởng thôn.” Tên béo quay nhìn sang phía hai huynh đệ: “Hai ngươi theo ta.”

Hai người sắp xếp đồ đạc một lát thì tên béo mang ít thức ăn vào, Võ Thần nhìn thấy phần thức ăn liền lên tiếng: “Đại ca có thể cho chúng ta thêm tí đồ ăn không, nhiêu đây hai người có vẻ ít quá.”

“Ngươi yên tâm, tí tới giờ biểu diễn sẽ được ăn tiếp, có nhiều tiết mục mà đâu chỉ riêng ngươi, xem người ta biểu diễn ngươi sẽ được ăn thôi.” Tên béo nói rồi quay người bỏ đi.

Đóng cửa lại Võ Phong tới tấp hỏi: “Đại ca, giờ sao, sắp tới giờ biểu diễn rồi đấy, huynh có ý gì chưa?”

“Ý gì là ý gì? Chả có ý gì cả.”

“Huynh tính hại chết chúng ta sao?”

“Đệ đừng có cuống, để ta suy nghĩ.” Đưa ta lên hắn mân mê cằm rồi bần thần suy nghĩ hồi lâu, sau đó thì một tiếng hét: “Á, có rồi.

Đệ đàn ta nhảy là được rồi.”

“Huynh có biết nhảy đâu mà nhảy với nhót, cẩn thận cả hai bị ăn giày mất.”

“Đệ cứ yên tâm, ca của đệ có lúc nào mà không thành công sao, đối mặt với cái chết ta còn không sợ hãi nữa, cái này chỉ là ba cái tài nghệ tép rêu.”

“Vậy được, đệ sẽ đánh khúc nhạc hùng hồn, với giai điệu nhanh và mạnh, còn huynh thì cảm thụ âm nhạc rồi tạo ra những điệu nhảy đi vào lòng người nhé.”

“Ừ chuẩn bị đi, sắp đến giờ rồi, cũng may là đệ cưới cây đàn của đệ làm thê tử rồi nên lúc nào cũng mang nó bên mình.

Nhiều lúc ta nghĩ đệ bệnh nhưng giờ thì nó có đất dụng võ rồi.”

Đến giờ vui chơi, ca hát, tất cả mọi người tập hợp ra khu vực sân trung tâm, hai huynh đệ Võ Thần và Võ Phong cũng ra hòa vào đám người kia.

Thôn trưởng đưa cánh tay lên ra hiệu để mọi người dừng sự ồn ào, ông tuyên bố: “Chúng ta hôm nay có hai vị khách.” Vừa nói cánh tay ông chỉ về hướng hai huynh đệ, giờ thì tất cả con mắt đang đổ dồn về hai người.

Thôn trưởng nói tiếp: “Họ dừng chân nghỉ ngơi tại thôn chúng ta, và đêm nay họ sẽ cống hiến cho chúng ta một tiết mục hết sức đặc sắc và mới lạ, nào mọi người cho một tràn vỗ tay chào mừng họ nào.” Tiếng vổ tay ầm lên trong phút chốc làm cho sự tự tin trong lòng Võ Thần càng dâng trào nhưng hắn chưa giám nói gì.

Tiếng vỗ tay ngưng lại, thôn trưởng nói tiếp: “Giờ hãy để họ no nê chuẩn bị cho tiết mục, giờ thì chúng ta cùng xem tiết mục múa “Tình Yêu” của cá mỹ nhân trong thôn chúng ta.”

Hai huynh đệ ngồi vào chỗ của mình, không quan tâm mấy tới tiết mục biểu diễn trên kia, hai người cứ cặm cụi ăn như thể để dành cho những ngày sau.

Một tên ốm ốm, mặt xấu dã man, còn có vết bớt trên mặt trông khá đáng sợ, hắn đưa một chén con trùng ngọ ngậy trong muối ớt lại trước mặt hai huynh đệ: “Hai ngươi thử đặc sản của thôn chúng ta đi, đảm bảo ăn một lần cả đời nhớ nhung đấy.” Nhận thấy sự ngập ngừng trong cử chỉ của hai huynh đệ, mắt hắn trợn, giọng có chút gầm gừ: “Ăn đi.”

Võ Thần cố tạo phong thái ung dung, đưa tay bốc một con: “Cái này có gì đâu, chỗ quê ta có loại cũng ngọ ngậy nhưng còn to hơn con này.” Nói rồi hắn cho vào mồm, nhai ngấu nghiến, ánh mắt hắn dừng lại không cử động, như đang muốn che dấu sự sợ hãi trong lòng.

Hai bàn tay được nắm chặt lại sau lớp tay áo dài.

Tên có vết bớt trên mặt la lên: “Tốt lắm, hai người từ từ thưởng thức nhé!”

Võ Phong ghé sát vào tai Võ Thần: “Huynh phải chịu khổ rồi.”

“Ta không sao, hắn đi rồi đệ không cần phải ăn nó.”

“Huynh quả là ca ca tốt nhất trên đời.”

“Ta sợ tí đệ không đánh đàn được thì hỏng việc mất nên mới làm thế, thôi ảo tưởng đi.”

Võ Thần nhìn thấy được vật kỳ lạ trên cổ tên mặt có vết bớt, nó phát ra thứ ánh sáng màu lam, hắn chưa bao giờ thấy bao giờ, tò mò hắn cố hỏi: “Đại ca, vật huynh đeo quả nhiên trước giờ đôi mắt tầm thường của ta chưa bao giờ thấy, quả là ngưỡng mộ đại ca khi có thể sở hữu một món đồ kỳ lạ như thế.

Không biết đại ca mua nó ở đâu vậy ạ?”

“Ngươi cứ đến khu chợ hắc ám, còn nhiều thứ kỳ lạ hơn nữa, chỉ cần tiền thôi, việc còn lại chỉ là chọn lựa mà thôi.” Nói rồi hắn quay người bỏ đi.

Đúng lúc này, âm nhạc dừng lại, trưởng thôn lên tiếng: “Sau đây mọi người sẽ cùng thưởng thức tiết mục của cặp đôi huynh đệ họ Võ.”

Võ Phong mạnh dạng bước đi, bởi vì đối với cậu được chơi đàn cho nhiều người nghe là niềm vinh dự và hạnh phúc, cậu đã từng mơ mình có hàng ngàn người hâm mộ, trường hợp này cậu coi như là cơ hội của bản thân.

Còn Võ Thần bước đi đầy sự tự tin, hắn tự tin vào nét đẹp của mình, tự tin vào tài năng của mình.

Cả hai vừa bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay không ngớt và các gương mặt đầy ngưỡng mộ của các thiếu nữ, đâu đó những âm thanh soái ca vang vọng, khiến hai huynh đệ tăng thêm một bậc tự tin.

Võ Phong ngồi vào cây đàn, Võ Thần tạo một thế hết sức ngầu, tiếng vỗ tay inh ỏi trời đất.

Âm thanh của chiếc đàn phát ra, giai điệu vui nhộn phát lên, mọi người đứng sựng người vì âm thanh lạ lẫm kia, âm thanh mà trước đây chẳng bao giờ nghe thấy, thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt họ.

Võ Thần nhắm mắt cảm thụ âm nhạc, mở mắt ra bước bước chân đầu tiên, hắn điên cuồng trong âm nhạc, thân thể như hợp nhất với khúc nhạc, diệu nhảy như rồng bay phượng múa, có lúc uyển chuyển, nhẹ nhàng như nước, lúc lại mạnh mẽ, hùng hồn như bão táp.

Hắn đang đê mê trong âm nhạc và sự tự tin của mình thì một chiếc giày với nhiều bùn đất, chuẩn xác ngay đầu hắn, bùn văn đầy mặt khiến hắn tỉnh lại cơn mộng ảo tưởng, và những chiếc giày tiếp theo nó liên tục được ném vào thân thể hắn, những tiếng hô hoán của mọi người: “Xuống đi, xuống đi.” Võ Phong nhắm mắt đắm chìm trong tiếng đàn của mình, cậu chẳng hề hay biết tình cảnh hiện tại của ca ca mình.

Rồi chuyện gì đến cũng đến, một chiếc giày ngay đầu cậu, giật mình cậu thoát khỏi sự cuồng si âm nhạc của mình.

Bay ra trước cùng ca ca mình đỡ lấy những thứ được ném từ dưới lên, giờ nó không còn là giày nữa, chẳng biết nó là thứ gì chỉ là sền sệt và có mùi khó chịu.

Khuôn mặt thư sinh của Võ Phong và khuôn mặt thanh tú của Võ Thần giờ trở nên thâm tím.

Màn trình diễn khiến hai huynh đệ rơi vào cảnh bế tắc.

Hắn tuy có chút hụt hẫng cũng có chút tức giận nhưng đâu thể dùng sức mạnh của mình mà hại bọn họ được, suy cho cùng họ cũng chỉ là những người dân bình thường, là do hai huynh đệ họ đã tự chuốc nhục vào thân.

Cuối cùng thì một cú ném, một cú sập cổng, tiếng sủa inh ỏi ủa hai chú chó dữ.

Hai huynh đệ đã nằm bên ngoài cổng của thôn, trời lạnh, bụng hơi đói vì đã dùng nhiều năng lượng cho khúc nhạc vừa rồi.

Võ Phong ngồi ôm đống hành lý bần thần chẳng muốn nghĩ về điều gì, cậu đang đau lòng cho thứ âm nhạc của mình không được người ta chấp nhận.

Võ Thần thì trong cơn đói khát cùng cực và sự bực tức hắn phát huy thính lực một cách triệt để, nghe được tiếng gà kêu đâu gần, hắn nhìn sang Võ Phong: “Là họ bất nhân trước thì đừng trách ta bất lương.”

Võ Phong không hiểu được suy nghĩ điên khùng gì đang ẩn chứa trong đầu hắn: “Huynh nói vậy có ý gì? Đừng có làm bậy nha, chúng ta đã thề với ông, cha và mẹ là không giết người.” Quay lưng lại Võ Phong đưa tay chỉ về hướng những ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời, âm giọng cậu như một thi sĩ: “Chúng ta phải giữ tâm hồn mình sáng như những vì sao kia, dù ở bất cứ đâu, dù màn đêm có tăm tối cỡ nào thì nó vẫn phát ra ánh sáng của mình.

Nên chúng ta dù có rơi vào hoàn cảnh như nào vẫn cố tìm cho mình lối đi để bản thân không thấy hổ thẹn, một lối đi dẫn đến sự lương thiện.”

Võ Phong vừa ca xong bài ca đạo lý của mình, quay lại nhìn ca ca thì thấy hắn cầm ở đâu về bốn con gà đã bị đập chết, cậu há mồm: “Huynh làm cái quái gì vậy, gà này tìm ở đâu, huynh lấy trộm của dân làng sao?”

Võ Thần không thèm trả lời, vung tay ném hai con gà cho hai chú chó để làm thân, không còn tiếng sủa nào nữa.

Võ Thần bắt đầu đốt lửa nướng gà cũng chẳng quan tâm tới đứa đệ đệ.

Võ Phong nghe mùi hương của thịt gà dòng nước miếng chảy qua cuống họng phát ra tiếng ực ực.

Cậu vẫn cố bảo vệ cái đạo lý ban đầu của mình.

“Đệ không ăn thì hai con cẩu kia đang chờ đấy nhé, lấy lương khô ra mà ăn đi, thịt gà có thơm ngon gì đâu.” Võ Thần nói.

Bụng Võ Phong kêu gào inh ỏi, dày vò bản thân cậu, bỏ qua cái đạo lý lương thiện của mình tiến đến sát chỗ Võ Thần: “Đệ miễn cưỡng ăn phụ huynh vậy.”

Võ Thần không nói gì đảo ánh mắt có ý cười cợt Võ Phong.

Một đêm qua đi, trời đã sáng, hai huynh đệ cũng đã rời khỏi.

Tên ốm ốm chạy vội vàng vào phòng trưởng thôn, thở gấp gáp không nói thành tiếng: “Trưởng, trưởng thôn, ngoài, ngoài cổng, ngoài cổng.” Tên trưởng thôn không nhẫn nại để nghe hết câu hắn nói, ông phóng thẳng ra cổng, mọi người cũng ra, sự tức giận dâng cao khi nhìn thấy mớ xương trắng bên đống lửa và lông gà văng tứ tung quanh hai chú chó.

Trưởng thôn tức đến muốn nổ tung các mao mạch trên mặt, ông nhìn theo con đường nhỏ vẻ bất lực.

Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.