Chương 71 :
Spoiler Trần Đại Dũng bận rộn đến buổi trưa, hài lòng nghỉ ngơi ăn cơm trưa, chuẩn bị trở về phòng ngủ một chút, buổi chiều lại tiếp tục công việc bề bộn.
Vào nhà, phất tay cho hạ nhân lui xuống, gần đây Trần Đại Dũng rất thích thú việc vung tay, chỉ cần giơ tay lên, dù là tay trái hay tay phải, cũng không cần dùng miệng nói, bọn hạ nhân có thể đoán ra ý của hắn!
Sống mười chín năm chưa bao giờ Trần Đại Dũng có cảm giác cao cao tại thượng như vậy! Mấy ngày nay lúc nào ngực cũng thẳng tắp, cằm nâng cao cằm! Đi đến đâu cũng ngửa đầu sải bước. Nhưng mà, thầm nghĩ, Trần Đại Dũng cảm thấy ánh mắt của mình không đủ uy nghiêm! Còn nhớ khi đó chỉ một ánh mắt sắc bén của tướng quân có thể làm cho toàn thân của cấp dưới đều phát run.
Trước hết hắn quyết định luyện ánh mắt, sau đó ngủ trưa cũng không muộn! Vừa nghĩ tới, liền đứng dậy đi tìm gương đồng, a! Rõ ràng hắn giấu nó ở dưới gối! Sao lại không có?
"Cạch (cộp)!" Chỉ nghe một tiếng động vang lên phía sau, Trần Đại Dũng vừa xoay người nhìn, chỉ thấy gương đồng kia lại im lặng hiện ra trên bàn! Hắn đi đến cũng không cảm thấy kỳ quái, gương đồng kia đột nhiên xuất hiện như thế nào, chỉ nhìn gương đồng, luyện tập ánh mắt uy nghiêm sắc bén.
Lúc này, một tỳ nữ lại xuất hiện bưng một chén canh thơm ngon phả hơi nóng, đứng ở ngoài cửa nói khẽ: "Thiếu gia! Phu nhân có dặn dò, thiếu gia uống canh xong rồi nghỉ ngơi!”
Trần Đại Dũng vung tay lên, tiến vào! Tiếc là tỳ nữ vẫn cúi đầu, không thấy được động tác tay mà hắn tự nhận có vẻ uy hiếp lại xinh đẹp.
"Khụ!" Trần Đại Dũng đành ho nhẹ một tiếng, "Đi vào!"
Trần Đại Dũng không lãng phí một cơ hội nào cả, không chớp mắt trừng chết tỳ nữ! Sợ ta! Sợ ta! Tiểu tỳ nữ vẫn không hề phản ứng, Trần Đại Dũng lại lên tiếng, "Ngẩng đầu lên!"
"A!" Tiểu tỳ nữ bất ngờ ngẩng đầu, giật mình một cái, "Thiếu gia! Người. . . "
Sợ chưa! Khà khà!
"Thiếu gia! Mắt của người làm sao vậy?" Tiểu tỳ nữ tò mò hỏi một câu, thiếu gia trừng mắt rất to, con ngươi đen chuyển qua bên trái rồi lại chạy qua bên phải, không có đứng yên ở một chỗ!
Trần Đại Dũng nhíu mày nói: "Ta đang luyện ánh mắt, luyện loại ánh mắt giết người vô hình!"
"A!" Bộ dạng tiểu tỳ nữ đờ ra liều mạng chờ Trần Đại Dũng.
"Quên đi, nói ngươi cũng sẽ không hiểu!" Lực chú ý của Trần Đại Dũng lại chuyển tới trên mặt gương đồng! Ta luyện, ta luyện!
"Rắc rắc! Rắc rắc!" Mắt mở trừng trừng chỉ thấy gương đồng trước mặt từ từ nứt ra!"Rầm!" Như dự đoán đã biến thành những mảnh nhỏ.
Chương 72:
Spoiler Tiểu tỳ nữ trợn mắt há mồm, "Thiếu gia! Ánh mắt của người thật lợi hại!"
"A! Chuyện đó. . . . . . Hì hì! Nhưng mà, ngươi không cần nói với ai! Không được nói với bất kỳ ai! Nghe không!" Trần Đại Dũng nghiêm túc cảnh cáo tiểu tỳ nữ.
Sắc mặt tiểu tỳ nữ trắng bệch, sợ tới mức nhanh chóng gật đầu, "Thiếu gia, người đừng nhìn ta! Vèo!" Trong nháy mắt đã chạy mất dạng khỏi phòng.
Trần Đại Dũng không bị ánh mắt của mình dọa sợ, cầm chén canh tiểu tỳ nữ vừa bưng vào, cúi đầu đang muốn uống, ơ ơ ơ, không có, không có canh! Thật không coi hắn ra gì, bát canh đầy biến thành nửa bát, nửa bát chỉ còn một ít ở đáy, cuối cùng, một giọt canh cũng không còn.
Biểu tình của Trần Đại Dũng có chút ủy khuất, nhìn bát không trong tay, chép chép miệng, bỏ bát không xuống. Lại cầm ly trà trên bàn lên, vừa thấy, ly đầy ! Hì hì, lập tức đưa đến bên miệng, uống một hớp lớn, "Phốc!" Phun ra!
Đây là trà gì vậy, sao lại đắng như vậy, này. . . . . . Này chính là thuốc thôi! Giờ phút này biểu tình Trần Đại Dũng không phải có chút ủy khuất, mà rất ủy khuất! Nản lòng dùng cổ tay áo lau miệng, quay người lại, đi đến bên giường, nằm sấp trên giường! Ngủ! Ngủ!
"Ai da. . . . . . Bùm. . . . . ." Trần Đại Dũng bị ngã xuống giường, lăn một vòng, đứng lên, mắt đỏ hoe, hiển nhiên cực kỳ tức giận, nhìn căn phòng không có bóng người, quát: "Ngươi, ngươi. . . . . .Vẫn còn bắt nạt ta!"
"Nói bậy bạ gì đó!"
Trần Đại Dũng xoay người lại, nhìn về phía Thư Nhan đang nhàn nhã ngồi trên ghế thưởng thức trà, bỗng dưng, ủ rũ nói: "Vì sao mấy ngày nay ngươi lại trêu đùa ta! Ta cũng không trêu chọc ngươi!"
Thư Nhan cũng rót một ly trà, đưa cho Trần Đại Dũng, "Cho ngươi! Súc miệng cho hết đắng!"
Trần Đại Dũng nghi ngờ nhìn nàng, hiển nhiên nghi ngờ lòng tốt của nàng, rõ ràng vẫn là ly nước vừa rồi!
"Uống!" Thư Nhan trừng mắt.
Trần Đại Dũng lập tức nhận, sau đó cẩn thận lướt qua một ngụm, quả nhiên là trà, trong lòng vui vẻ, ừng ực uống hết ly trà.
Thấy hắn uống xong, Thư Nhan mới nhỏ giọng chậm rãi nói:”Xem ra mấy ngày nay ngươi rất tốt! Sợ là không chờ được nữa rồi?"
Trần Đại Dũng thật thà tiếp lời nói: “Chờ không được chuyện gì ?"
"Đồ ngốc! Lại giả vờ ngu ngốc, đương nhiên là thành thân !"
"Ai da!" Trần Đại Dũng chật vật cứu lấy lỗ tai sưng đỏ từ Thư Nhan, ôm lỗ tai nói: "Ngày đã định từ lâu rồi, là ngày 10 tháng sau, ta cũng không vội!"
Chương 73:
Spoiler Thư Nhan nhìn tay trống rỗng, hừ! Nàng chưa nhéo đã tay, đồ ngốc này, học cách gian trá rồi! Lại nâng ly trà lên, "Xem ra ngươi thật sự muốn làm tân lang !"
"Đúng thì thế nào!"
Thư Nhan đột nhiên nhíu mày lại, sau đó ánh mắt kỳ quái nhìn ly trà trong tay! Sao trà lại thế này? Đột nhiên lại trở nên vừa đắng vừa chát thế này? Không phải hắn uống ly trà đã phù phép mật vàng kia sao! A! Thật sự rất khó uống!
Thư Nhan lập tức trở nên tĩnh lặng, làm cho Trần Đại Dũng đứng một bên chuẩn bị ứng đối bất cứ lúc nào cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Qua hồi lâu, Thư Nhan ngẩng đầu, kỳ quái trừng mắt nhìn Trần Đại Dũng một cái, "Ngây người làm gì! Đứng ở chỗ này làm gì? Cần làm gì thì làm đi!"
Trần Đại Dũng xoay người, lại đến bên giường nằm sấp xuống, ngủ!
Thư Nhan lại ẩn thân hình, nhưng không rời đi, vẫn ngồi ở chỗ kia, nhìn người nằm trên giường giả bộ ngủ, sau đó Trần Đại Dũng ngủ thật.
Mày nhíu lại càng ngày càng sâu! Kỳ quái, rõ ràng mọi việc đều tiến triển theo kế hoạch của nàng, ngược lại vì sao trong lòng của nàng lại càng ngày càng nặng nề hơn? Hóa ra Trần Đại Dũng chất phác thật thà kia đã thay đổi! Trở nên càng ngày càng giống thiếu gia đại phú, đây chẳng phải là mong đợi của nàng sao? Nhưng mà nếu Trần Đại Dũng vẫn là Trần Đại Dũng thật thà kia thì sao?
Mà dường như chính nàng cũng đã thay đổi, thay đổi càng ngày càng không giống nàng lúc đầu !
Thấy không khí Trần phủ càng lúc càng vui mừng, Thư Nhan càng nhìn càng thấy đầu choáng váng! Cuối cùng đơn giản nhắm mắt làm ngơ, rời khỏi phủ. Bừng tỉnh lại thấy mình đứng ngoài cửa sổ khuê phòng của tiểu thư Lý gia! Lẳng lặng ngẩn người nhìn nữ tử dịu dàng đẹp như tranh vẽ trong phòng!
Da thịt nữ tử trắng như tuyết, đang cúi đầu thêu gì đó! Thư Nhan cẩn thận nhìn vào, dĩ nhiên là uyên ương nghịch nước! Có khi nữ tử dừng lại, hình như nhớ tới chuyện gì, thẹn thùng cười, mày Thư Nhan không tự giác nhíu lại! Càng nhìn càng thêm phiền lòng!
Không khỏi oán hận mắng tên ngốc kia chết đi! Ta tìm nữ tử vô song cho ngươi như vậy! Không đến cảm kích ta thì thôi, còn chống đối với ta mọi nơi! Thật sự không biết nhìn lòng tốt của người ta, không đúng, là lòng tốt của hồ ly! Hừ, đột nhiên nàng trừng mắt!
"A. . . . . ." Trong phòng tiếng nữ tử đau đớn.
"Tiểu thư! Bị sao vậy?"
“À, không có gì! Không cẩn thận bị kim đâm vào ngón tay !"
"Ôi trời! Sao lại chảy máu nhiều như vậy!"
"Loảng xoảng!"
"A! Làm sao mà cửa sổ này đóng lại, do giá thổi sao? Làm ta giật cả mình! Tiểu thư! Người đừng làm rộn, nô tỳ băng lại cho người!"
Chương 74:
Spoiler Sau khi Thư Nhan rời khỏi Lý phủ, tâm trạng càng thêm buồn bực. Vốn định trở về động Thiên Hương tĩnh tâm tu hành quên hết! Dù sao việc hôn sự của tên ngốc kia đã định, coi như đã trả hết nợ! Ngẫm lại lại thấy không ổn, về phần không ổn thế nào, tạm thời nàng cũng không nghĩ ra! Dậm chân một cái, nàng lại trở về Trần phủ.
"Thiếu gia! Ta ở đây! Ở phía sau người!"
"Thiếu gia! Ở đây. . . . . . Ở đây. . . . . ."
Thư Nhan khó có thể tin tất cả những gì nhìn được trong phủ! Mở to hai mắt lại mở to hai mắt nhìn! Tên ngốc kia lại . . . . . lại dùng vải bố bịt mắt lại, chơi đùa với một đám nha hoàn.
Tốt! Thật sự là càng ngày càng giống một thiếu gia quần áo lụa là*! Nhìn xem thân hình khổng lồ kia, lần mò tìm một đám nha hoàn bên người thật buồn cười! Còn nhếch mép cười ngây ngô, thật sự là. . . . . . Làm nàng tức chết.
(quần áo lụa là* : chỉ trang phục của con em nhà giàu quyền quý)
"Thiếu gia! Ở bên cạnh! Thiếu gia! Nhầm rồi! Đừng đi hướng bên đó, bên kia là . . . . ." Mọi người đều không dám nhìn! Chỉ nghe một tiếng "Ai da", Trần Đại Dũng sải bước, đi về phía núi giả mà đụng phải! Bị bật ngược lại, ngã ngồi trên mặt đất, nhất thời đập vào trán chảy máu! Trần Đại Dũng theo bản năng tháo miếng vải đen bịt mắt ra, biểu tình có chút đờ đẫn!
"Thiếu gia! Thiếu gia! Người không sao chứ!"
"Thiếu gia! Mau mau đi mời thầy lang! Báo cho phu nhân! Thiếu gia, người có đau không!"
Chúng nha hoàn ba chân bốn cẳng đỡ thân thể to lớn dưới đất lên! Trần Đại Dũng lấy tay sờ sờ trán, nhăn mặt đau đớn, vẻ mặt khó hiểu nhìn xung quanh bốn phía, "Ta không sao! Tất cả các người giải tán đi! Không cần thầy lang, vết thương không có gì đáng ngại! Còn nữa, trăm ngàn lần không nên nói cho Trần phu. . . . . . Mẹ ta!"
"Như vậy sao được?" Chúng nha hoàn không nghe theo, thật sự là hắn bị thương rất nặng, cả nhóm vây quanh đưa hắn trở về phòng.
Chẳng mấy chốc, thầy lang đã đến, cẩn thận băng bó, sau khi Trần phu nhân biết được, lại thét thói tai thật to một hồi, càng giáo huấn đám nha hoàn kia, trong phòng náo loạn ầm ĩ.
Trần Đại Dũng không rõ, trán của hắn chỉ bị chảy máu một chút, vì sao cứ phải uống một chén lại một chén thuốc đắng! Trước kia hắn còn bị thương nặng hơn nhiều, cũng không quá kinh ngạc như vậy. Điều này khiến cho hắn hiểu được mình được chiều chuộng sinh hư, dường như gió thổi qua cũng sẽ ngã vậy! Uống thuốc xong, bắt đầu buồn ngủ, sau đó dễ dàng đi vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh lại thì trời đã tối rồi, trong phòng đốt đèn, nha hoàn canh giữ ở bên giường, thấy hắn tỉnh, lập tức mở miệng cười nói : "Thiếu gia! Hắt xì! Người tỉnh rồi! Hắt xì! Đầu có còn đau không?"
Chương 75:
Spoiler Trần Đại Dũng ngồi dậy, nhìn tiểu nha hoàn vừa hắt xì vừa dụi mũi, nghi ngờ hỏi: "Ngươi bị sao vậy?"
"Không có gì! Thiếu gia! Hắt xì! Có thể là nhiễm phong hàn! Hắt xì. . . . . . Thiếu gia! Hôm nay Trần phủ giống như bị trúng tà! Nô tỳ có vài tỷ muội đều vô duyên vô cớ bị thương! Hắt xì! Tiểu Thúy cũng bị đập đầu vào cột! Tuy rằng không chảy máu giống thiếu gia, nhưng cũng bị sưng một cục u rất to! Bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh; còn có Ly tỷ tỷ! Đoan Canh thì không cẩn thận bị bỏng chân! Đi không được, phải nằm ở trên giường; còn có. . . . . ."
Chỉ thấy Trần Đại Dũng càng nghe mắt càng trừng to, càng nghe miệng càng mở rộng, cuối cùng theo bản năng nắm tóc, nói như vậy. . . . . . Chuyện kia. . . . . . Hắn vẫn bị thương nhẹ nhất ! Đột nhiên Trần Đại Dũng nhớ ra, "Vậy còn ngươi! Ngươi bị phong hàn sẽ không phải là. . . . . ."
"A!" Tiểu nha hoàn bỗng nhiên hiểu ra, "Sao nô tỳ có thể quên được! Nô tỳ không ngờ bị rơi xuống nước, hắt xì! May mắn có người nhìn thấy, gọi người đến cứu nô tỳ! Nếu không, có lẽ nô tỳ cũng không còn gặp được thiếu gia nữa ! Hắt xì!"
"Vậy ngươi còn ở nơi này, còn không mau trở về nghỉ ngơi!"
"Thiếu gia! Hắt xì! Nô tỳ muốn hầu hạ thiếu gia, làm sao có thể trở về nghỉ ngơi chứ! Hắt xì. . . . . . Thiếu gia có phải sợ nô tỳ lây phong hàn cho thiếu gia không! Thực xin lỗi thiếu gia, nô tỳ sẽ cẩn thận ! Nô tỳ cũng bất đắc dĩ thôi! Trên thực tế trong số tỷ muội chỉ có mình nô tỳ bị thương nhẹ nhất ! Những người khác đều không thể đi lại!"
Suýt nữa chết! Vẫn nhẹ nhất ! Xem ra Trần phủ nên trừ tà ! Hắn vụng trộm quét mắt bốn phía trong phòng, trong lòng thầm nghĩ, nàng không đứng ở trong phòng, đang cười lạnh nhìn hắn chứ.
"Thiếu gia, nếu người còn lo lắng, nô tỳ mời thầy lang lại đây xem cho người!"
Lo lắng! Hắn mới không lo lắng! “Ta không lo lắng! Không cần mời thầy lang, quá phiền phức !"
"Không phiền! Không phiền!" Nàng cười nói, "Sau khi thầy lang đến khám và chữa bệnh xong vẫn chưa rời phủ! Hắt xì! Bởi vì quả thật hôm nay người bị thương ở Trần phủ nhiều lắm! Nô tỳ nghĩ lúc này, thầy lang vẫn còn ở trong phòng, hắt xì! Thiếu gia! Người đợi lát nữa, nô tỳ đi rồi sẽ quay về!"
Thư Nhan an vị ở bên cạnh Trần Đại Dũng, nhưng hắn nhìn không nàng! Nàng vừa mới đến núi tuyết, gặp muội muội, mà một câu nói của muội muội lại làm nàng thất hồn lạc phách đến bây giờ.
"Tỷ tỷ, ngươi đã hiểu ra chuyện phiền muộn rồi chứ, là vì tỷ thật sự có chân tình với hắn!”