(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc Dư An An đi làm một là gọi xe taxi, hai là đi xe buýt ba là đi tàu điện ngầm, Giang Ly thấy cô đi làm không tiện nên sau mấy lần bàn bạc đã tìm huấn luyện viên cho cô sau đó chọn một xe nào đó trong nhà để tập.
Trước kia cô chỉ mới lái xe ở trong trường học lái xe, từ khi có bằng là không đụng vào nữa.
Huấn luyện viên yêu cầu cô chạy thử vài vòng quanh khu biệt thự, chỉ cần cô không tắt máy thì việc khởi động tay số không có vấn đề gì, nhìn cũng tạm được, nói chung khi thực hành đi trên đường cũng không có gì sai sót.
Cứ như vậy, hai ngày cuối tuần Dư An An đều dành để tập lái xe.
Lúc Giang Ly về nhà Dư An An đang nằm ườn trên sô pha, cô thấy anh về thì kêu lên: “Giang Ly, tay em gãy rồi, ngón chân của em bị chuột rút, bắp chân cứ run run, anh mau tới xoa bóp cho em đi!”
“Nghiêm trọng vậy à?” Giang Ly vội vàng bước tới ngồi xuống bên cạnh, cầm một chân cô lên đặt ở trên đùi nhẹ nhàng xoa bóp: “Học lái xe thôi mà em mệt đến mức này hả?”
“Em căng thẳng mà, cả người cứ cứng đờ.” Vừa dẫm số vừa đạp ga rồi lo bước khởi động tắt máy. Thái độ của huấn luyện viên tốt không giống mấy ông thầy ở trường dạy lái xe, lúc nào cũng rống to như ai nợ mình mười triệu vậy, khi học cơ bản cô không làm sai bước nào nhưng vẫn bị mắng chậc chậc….
Giang Ly nhéo chân cô, hai bàn tay dùng lực vừa phải đấm bóp: “Học thế nào rồi?”
“Huấn luyện viên nói em lái ổn, chủ yếu là do em cảm nhận được tay lái, ông ấy bảo cái này rất quan trọng.” Cô nhớ rõ khi học lái xe ở trường có học viên chưa lái được vòng đã bị tắt máy, lái xe càng miễn bàn tới, cứ đấu đá lung tung, tóm lại là y như sát thủ đường cái vậy.
Đột nhiên Giang Ly ghé sát vào người cô, dùng ánh mắt dịu dàng hỏi: “Anh biết An An không sao, hay là mua miếng dán cho người mới bắt đầu để dán lên xe, nhìn có vẻ khá đáng yêu đấy.”
Dán lên xe, chậc cái này mà anh cũng nghĩ ra được, Dư An An đẩy mặt anh: “Đừng có lại gần thế, nóng.”
Cô đẩy nhưng anh vẫn sấn về phía trước, Dư An An không thèm quan tâm đến cái tên thích dính người giống Ngưu Ngưu này nữa: “Em nên chọn xe nào đây? Xe nào của anh cũng đắt hết.”
“Em cảm thấy xe nào hợp thì chọn, nếu không thích thì chúng ta tìm thời gian rảnh đi mua một cái.”
“Trong nhà có vài chiếc xe đang bỏ xó kìa mua thêm nữa chẳng lẽ anh định cho em làm phú bà à? Không được tiêu xài lung tung.” Dư An An rút chân từ trong tay anh về: “Đỡ em dậy.”
Giang Ly gật đầu: “Vâng, lão Phật gia, ngài muốn đi đâu?”
“Tiểu Ly Tử, đỡ bổn cung đi ra bên ngoài xem mấy chiếc xe cỗ kiệu xem cái nào phù hợp với khí chất của bổn cung nhất.”
Giang Ly cực kỳ phối hợp trực tiếp khom lưng vòng qua chân bế ngang cô lên: “Lão Phật gia, để nô tài bế ngài đi.”
“Tiểu Ly Tử to gan, dám khinh nhờn bổn cung, phải phạt.”
Giang Ly ghé sát bên tai cô dán môi mỏng lên đó: “Phạt thế nào? Phạt trên giường hửm?”
Dư An An thở hổn hển: “Phạt chân thứ ba của ngươi đình công một tháng!”
Giang Ly cắn tai cô, Dư An An dụi vào cổ anh cười khanh khách.
Trong gara có ba chiếc xe mà Giang Ly không hay đụng tới đó là Aston Martin, Porsche và Land Rover.
Giang Ly cứ bế cô mãi không thả xuống, Dư An An ôm bờ vai anh nhìn ba chiếc xe sau đó duỗi tay chỉ Land Rover: “Cái này đi.”
“Được, anh đi thử với em.”
Hai mắt Dư An An sáng ngời, bên cạnh không phải là huấn luyện viên mà đổi thành Giang Ly, cô thấy có chút hứng phấn nho nhỏ: “Anh dám không?”
“Đi nào.”
Giang Ly lấy chìa khi khóa Dư An An lấy sách hướng dẫn từ trong túi ra lên xe, khởi động cài dây an toàn, tuy phiền phức những khá thuận tay.
Chiếc xe chậm rãi đi ra ngoài.
Lúc lên đường tốc độ lái của Dư An An càng chậm hơn, vì nơi nào cũng có xe.
Cô thấy hơi căng thẳng, đôi tay nắm chặt vô lăng, nhìn chằm chằm tình hình giao thông trước mắt.
Cô muốn tỏ vẻ bình tĩnh hơn chút nhưng vẫn không nhịn được mà cứng người.
Giang Ly cầm điện thoại vừa xem email vừa ngó phía trước với Dư An An.
“Yên tâm lái đi, em không chạm vào người khác thì người khác cũng sẽ không đụng vào em đâu.” Tuy cô đã cố gắng che giấu nhưng anh vẫn thấy được sự lo lắng của cô.
“Lỡ tông vào người khác thì sao?” Dưới thân cô là chiếc xe to cao, y như con quái vật khổng lồ, lúc đi trên đường y như bá đạo vậy.
“Vì sao em lại muốn tông vào người khác?”
“Em lo.”
“Khi lái xe nhớ hai điều, phải mạnh mẽ và cẩn thận.”
Dư An An đưa mắt nhìn về phía trước, giơ tay đấm người bên cạnh một cái: “Nói như không nói.”
Giang Ly giơ tay xoa tay cô với vẻ cưng chiều: “Em cứ lái đi, muốn lái đến đâu thì cứ lái đến đó, chúng ta ăn ở ngoài một bữa rồi về nhà.”
“Muốn lái đến đâu thì lái đến đó, nói hay ha, thế em dừng giữa đường có được không?”
“Chậc chậc, em đúng là kiêu căng.”
“Em cảm thấy cái này có thể giúp bớt căng thẳng hơn chút.” Dư An An cười ha ha, tay mơ mới lên đường khó tránh bị căng thẳng.
Giang Ly cũng không có cách nào khác, không phải ai lái xe trên đường cũng như cá gặp nước: “Nếu thật sự không thích ứng được thì tìm tài xế đưa đón em đi làm, như thế anh cũng yên tâm.”
Gặp phải đèn đỏ, cô nhẹ nhàng nhấn phanh: “Thôi, thà để em tự lái còn hơn.”
Xe dừng lại rất vững vàng, Giang Ly nói: “Khởi động và phanh xe của em rất vững, Land Rover là có hộp số tay, nếu em thích kiểu này thì mua xe tự động đi.”
Xe dừng xong Dư An An mới nói: “Gì mà mua chứ, em đi làm hay tan làm lên xe buýt là được chẳng lẽ còn sợ hộp tay số này sao?”
Giang Ly thấy cô đã tìm được cảm giác, khí thế nâng cao cũng yên tâm hẳn.
Dư An An mua trên mạng mấy miếng giấy nhỏ nhắc nhở hữu nghị.
Một tấm dán ở bên trái: Nữ tay mới, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.
Một tấm dán ở bên phải: Mong mọi người chiếu cố nhiều hơn, mời duy trì trong phạm vi 1m trở lên.
Phía sau đuôi xe dán: Nữ tài xế hay phanh gấp, không đáng tin cậy.
Mỗi một miếng dán rất dễ thương khác xa khí chất mạnh mẽ của chiếc Land Rover, khiến người ta phải phì cười.
Ngày đầu tiên Dư An An lái xe đi làm động cơ bị chết máy.
Cô đạp ga, khi ở trạng thái nửa đạp ga ấn nhẹ một cái đột nhiên vang lên một tiếng rồi tắt máy, thử lại nữa vẫn tắt máy.
Vốn dĩ đây là ngày đầu tiên Dư An An lái xe nên có chút căng thẳng sau bắt đầu bấm còi không ngừng. Hơn nữa mỗi lần cô ấn phanh xe sẽ lùi lại đằng sau, phía sau vẫn ấn còi càng ngày càng nhiều, bỗng chốc tạo thành bản nhạc nhức tai làm cô không dám đi tiếp nữa mà chỉ phanh xe thôi.
Cô thấy phía sau đã có người thò đầu ra mắng chửi, cô cắn răng thử lại lần nữa.
Xe đi được một xíu là tắt máy.
Cô càng muốn nhanh thì tay càng loạn, cố gắng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh nhưng tiếng còi phía sau cứ thúc giục làm cô cuống cuồng vô cùng.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Giang Ly, Giang Ly vừa mới vào phòng họp đang nói chuyện với mọi người bỗng thấy cô gọi tới: “Sao vậy em?”
“Cứu mạng, xe bị chết máy, giờ đang dừng ở trên sườn dốc mà đoàn xe phía sau cứ ấn còi mãi.” Dư An An nôn nóng kêu lên.
Giang Ly vừa nghe: “Bình tĩnh nào, đầu tiên ổn định hơi thở, anh nói gì em làm theo cái đó.”
Trong phòng họp ai ai cũng đưa mặt nhìn nhau, tình huống gì đây?
Dư An An hít sâu một hơi: “Được, anh nói đi.”
“Vặn chìa khóa.”
Dư An An làm theo: “Rồi.”
Giang Ly nói: “Dẫm lên số 1.”
Dư An An: “Em dẫm rồi.”
“Từ từ dẫn về trạng thái nửa hộp sau đó nhấn nhẹ ga.”
Dư An An: “Xong.”
“Xe đi được không?”
“Lại tắt máy.” Dư An An khóc không ra nước mắt.
“Cứ bình tĩnh, làm thêm lần nữa, khi đến trạng thái nửa hộp thì nhấn nhẹ ga…”
Cuối cùng Dư An An cũng khởi động được xe, mà trong phòng họp toàn đưa ánh mắt tò mò nhìn vị đại Boss là Giang Ly đây, anh vẫn bình tĩnh mở miệng: “Tiếp tục.”
Mọi người: Từ chối ăn cơm chó.
Dư An An tan làm thì đến thẳng công ty của Giang Ly, vừa lên văn phòng có người thấy cô đã gật đầu chào hỏi một cái, đây là bà chủ nhà mình phải chào cho đàng hoàng.
Giang Ly ở trong văn phòng, Dư An An chạy vào bổ nhào vào lồng ngực anh.
Giang Ly dựa vào bàn, vỗ nhẹ lưng cô: “Chỉ chút việc nhỏ này mà đã làm khó Dư An An không sợ trời không sợ đất hả?”
“Đất bằng không có vấn đề gì, nhưng khi trên sườn dốc tự dưng bị chết máy, đoàn xe phía sau cứ ấn còi liên tục làm em cuống lên, muốn đi cho thật nhanh để nhường đường cho họ nữa.”
Lần đầu tiên Giang Ly nhận ra tầm quan trọng của anh đối với cô, trước kia mọi việc cô đều tự mình xử lý được hết, chuyện gì cũng không cần đến anh khiến anh cảm thấy người bạn trai này có hơi thất trách hoặc là thất bại. Hàng loạt câu hỏi cứ vang lên: Vì sao bạn gái không ỷ lại vào mình vân vân các kiểu. Rốt cuộc hôm nay anh cũng cảm nhận được tác dụng của bạn trai rồi.
Lòng tự tin dâng trào, Tiểu Giang tổng lập tức nói.
“Đổi qua xe tự động đi, hộp số hơi khó cho người mới lái như em.”
“Không được, em nhất định phải lái được như anh, vì tí chuyện này mà đã chùn bước thì không phải là tính cách của Dư An An em.”
“Khi tan làm có bị chết máy không?”
Dư An An lắc đầu, cười: “Lần này em lái đến đây cực kỳ mượt, trên đường không hề bị gì hết.”
“Thông minh lắm!” Anh vuốt mũi cô.
“Vốn dĩ em có ngốc đâu.” Cô hất mặt kiêu ngạo.
Cô nói xong cái miệng nhỏ bẹp một tiếng, sau đó cọ vào ngực anh: “Nhớ anh nhớ anh, rất rất nhớ anh.”
Thật hiếm khi thấy cô làm nũng trước mặt anh, trái tim Giang Ly dần tan chảy, anh cúi đầu khẽ cắn lên vành tai cô: “Đừng có ở chỗ này mà trêu anh.”
“Em cứ thích trêu đấy.”
Vừa dứt câu cô đã nhón chân lên hôn anh, tuy đây là văn phòng nhưng Giang Ly vẫn phối hợp cúi người, đặt tay lên eo cô đáp lại, dần dần chuyển từ bị động sang chủ động, chuyện này nhất định phải để đàn ông làm chủ.
Anh n.âng m.ông cô lên đặt trên bàn làm việc, tay bắt đầu lần mò vào quần áo, v.uốt ve tấm lưng thẳng tắp…..
Cuối cùng là Dư An An đẩy anh ra, thở hổn hển: “Đây là văn phòng đó, anh lo thành thật chút đê.”
Giang Ly vùi đầu trên vai cô, lắc lắc: “An An, anh khó chịu.”
“Khó chịu cũng không được, đây là văn phòng.”
“Anh đi khóa cửa.” Giang Ly cất chân.
Dư An An vội vàng ngăn anh lại: “Ban ngày ban mặt, anh khóa cửa phòng là định nói cho người ta biết hai chúng ta tập đánh vần a b c d trong này à?”
Giang Ly tỏ vẻ tủi thân nhìn chằm chằm túp lều của mình: “Thế làm sao bây giờ?”
Cô cũng bị anh trêu đến mức khó chịu, mấy ngày nay anh tăng ca chỉ có cuối tuần mới về sớm, còn cô thì cả người đau nhức nên không cho anh chạm vào.
Cô ghé sát vào tai anh: “Về nhà.”
Giang Ly bĩu môi, dùng thứ cưng cứng ấy cạ vào đùi cô: “Khó chịu lắm.”
Xuyên qua độ cứng của lớp áo mỏng, hơi ấm truyền vào cơ thể cô, cô mím môi, ngước nhìn vẻ mặt bất mãn, tủi thân và lấy lòng của anh: “Hay là… Hay… Em đi trước?”
Giang Ly ôm cô vào lòng: “Không được, em phải ở bên anh.”
“Vậy anh càng khó chịu hơn, em đi rồi anh tập trung làm việc là xong.”
“Không được, từ tối qua đã cứng rồi chẳng lẽ em không biết ư?”
Dư An An: “Giang Ly, anh có thể đừng hở tí là cương được không hả?”
“Không thể.” Giang Ly nói một cách rất mạnh mẽ, một cách rất kiên cường.
“Ha còn cãi với em?”
“Không, anh chỉ vào đó thôi.”
Dư An An: “....”
Đã nhấc chân lên nhưng không thể đá vào chỗ trí mạng đó được, đành đá lên đùi: “Cút qua một bên đồ h.áo s.ắc!”
Giang Ly lộ ra vẻ mặt cô đơn: “An An, tối nay, hay là thử xem…”
“Giang Ly?” Dư An An cắn răng.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Dư An An nghe xong đã vội vàng nhảy xuống bàn làm việc, nháy mắt Giang Ly khôi phục vẻ lạnh lùng, mở miệng: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, Mâu Dương và vài vị quản lý cấp cao đang đứng bên ngoài.
Mọi người thấy tình huống này thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “À ừm… Ngày mai chúng ta nói sau.”
“Vào đi.” Giang Ly quay sang nói với Dư An An: “Em qua sô pha ngồi chờ một lát.”
Dư An An chớp đôi mắt, lúc này cô rất khó để bình tĩnh nổi, sao anh có thể thay đổi nhanh đến vậy chứ? Mặt không đỏ tim không đập hơi thở vững vàng, vẻ mặt lạnh băng, tất cả chỉ tốn đúng một giây đồng hồ.
Mẹ kiếp đồ chó này!
Dư An An đi vào nhà vệ sinh trong văn phòng dùng tay vốc nước lạnh lên rửa đi lớp khô nóng trên mặt, phản ứng cơ thể quá rõ ràng, nó nhớ anh.
Khi đi ra, mọi người đang bàn chuyện công việc, cô ngồi trên sô pha lật tạp chí ra xem, đều là thuật ngữ chuyên ngành IT cô không cảm thấy hứng thú gì.
Đợi tầm hai mươi phút, cuối cùng cũng nói xong, Giang Ly đứng dậy tiễn người ra khỏi cửa đồng thời xoay tay đóng cửa lại, cùm cụp một tiếng, khóa luôn.
Dư An An nghẹn họng trân trối, Giang Ly bước tới chỗ cô.
Cô chớp chớp mắt thấy bóng dáng cao lớn của Giang Ly càng lúc càng đến gần, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Đột nhiên kéo người cô ngồi lên đùi mình, đầu cọ ở cần cổ mềm mại nói: “Mấy tên kia không có mắt gì cả.”
Dư An An nhìn con quái vật khổng lồ đang cọ trước ngực mình, rõ ràng hồi nãy vẻ mặt đứng đắn lắm sao tự dưng lại quay sang trò chơi xấu của Tiểu Phong rồi?
Cô trợn mắt: “Về nhà.”
“Ôm đã.” Anh gặm cổ cô.
“Về nhà rồi ôm.”
“Từ đây về nhà mất nửa tiếng, trong nửa tiếng đó anh chỉ được nhìn em thôi.”
Dư An An đỡ trán: “Ai đó tới mua sinh vật khổng lồ này đi, không cần đưa tiền đâu.”
Đột nhiên cô thấy lời này hơi quen quen: “Có phải em từng nói câu này không?”
“Ừ.” Giang Ly giở trò, một thoáng sau Dư An An cảm thấy bản thân mình mất khống chế, người dần mềm đi.
Phía dưới là cây gậy sắt cứng ngắc, cô nhích tới đâu là nó bay tới đó.
Giang Ly ấn cô trúng chỗ cứng: “Đừng nhúc nhích, nếu không sẽ khai chiến thật đó.”
Mặt Dư An An đỏ bừng, đưa hai tay ôm mặt anh: “Giây trước anh là Giang Ly giây sau thành Tiểu Phong mất tiêu.”
“Dù gì thì cũng là anh hết.”
“Chậc chậc cái tên miệng lưỡi sắc bén này…” Từ lúc anh nhớ lại một ít ký ức của Tiểu Phong thì hay xuất hiện tình cảnh như vậy. Nhưng thứ anh nhớ không được nhiều, đôi khi xuất hiện vài hình ảnh khá quen thuộc cũng có hình ảnh mơ hồ đến lúc đó anh sẽ hỏi cô có phải đã từng trải qua chuyện giống thế hay chưa.
“Hai người cùng yêu nhau, em chiếm tiện nghi của anh mà anh không có ý kiến gì, giờ em còn chê anh nữa hừ.”
Dư An An: “....”
Hai người ra khỏi văn phòng, Giang Ly cầm tay cô, đẩy cửa vẻ mặt lạnh lùng lập tức xuất hiện.
Dư An An rất muốn hỏi, rốt cuộc sao anh có thể tỏ vẻ tự nhiên được thế?
Giữa bốn bề yên ắng, Dư An An mở miệng: “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng*…”
*清平調其一
雲想衣裳花想容,
春風拂檻露華濃。
若非群玉山頭見,
會向瑤臺月下逢。
Thanh bình điệu kỳ 1
Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung,
Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng.
Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,
Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng.
Dịch nghĩa
Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan,
Gió xuân thổi nhẹ qua hiên, hơi sương đẫm.
Nếu không phải người ở mé núi Quần Ngọc,
Thì cũng là thấy ở dưới trăng chốn Dao Đài.
(Năm 743)
Thanh bình điệu là một điệu nhạc danh tiếng được mọi người ái mộ dưới đời Đường. Theo Nhạc sử, trong năm Thiên Bảo, khi Lý Bạch ở toà Hàn Lâm, trong cung mới bắt đầu trồng một loài hoa mẫu đơn rất quý, được gọi là mộc thược dược. Tại đình Trầm Hương, người ta trồng bốn loại quý nhất vừa mới tìm ra. Ngày hoa nở đầu tiên, Đường Minh Hoàng đưa Dương Quý Phi đến thưởng hoa. Ban nhạc do nhạc trưởng Lý Quý Niên điều khiển, toan cất tiếng hát, Đường Minh Hoàng ngăn lại và nói: “Thưởng danh hoa, đối phi tử, sao lại dùng những bài hát cũ?” Rồi Minh Hoàng truyền Lý Quý Niên cầm giấy hoa vàng đòi Lý Bạch đến, bảo Lý Bạch làm ngay ba bài Thanh bình điệu. Bấy giờ Lý Bạch còn say rượu (có nơi nói Dương Quý Phi phải phun nước lạnh vào mặt mới bàng hoàng tỉnh lại) liền vung bút viết ngay ba bài.
Giai thoại này còn thêm một biến cố nhỏ. Cũng trong thời gian được vua yêu chuộng, một hôm trong lúc say rượu, Lý Bạch đã đưa chân cho Cao lực sĩ tháo giày cũ thay giày mới vừa được vua ban sủng ái, Cao lực sĩ đành phải làm nhưng trong lòng căm giận, liền nhân bài hát này, dèm pha với Dương Quý Phi rằng Lý Bạch có ý ngạo mạn khi ví Dương Quý Phi với nàng Triệu Phi Yến (kỳ 2), một phi tần thất sủng của vua Thành Đế nhà Hán. Vì thế mà nhiều lần Minh Hoàng muốn phong quan chức cho Lý Bạch nhưng vẫn không thành, vì Dương Quý Phi cản trở. Lý Bạch không tiến thân được ở Trường An, phải xin vua trở về quê, rồi đi ngao du, vui với danh lam thắng cảnh của miền trung và nam Trung Hoa.
Thanh bình điệu quả là một bài thơ định mệnh. Được quân vương sủng ái, đãi ngộ như tân khách cũng nhờ nó, mà công thành dở dang cũng vì nó. Nhưng có lẽ tiền định cả. Trời cao đã không để cho Lý Bạch say men chính quyền hay nhẹ bước đường mây. Bắt Lý Bạch phải say rượu, say thú phong lưu, say văn chương thi phú, phải dang dở trên đường tiến thân, thì hậu thế mới được thưởng thức mấy ngàn bài thơ trác tuyệt, văn học sử Trung Hoa mới có nhà thơ tiên của vạn đời.
Giang Ly cong môi: “Chưa đủ đô, tiếp tục đi.”
Chưa đủ đô, âm thanh chưa chuẩn, học với anh sẽ có thêm chút hương vị. Những âm thanh ấy vẫn còn quanh quẩn bên tai….
Đôi con ngươi của Dư An An co lại: “Có phải anh đã nhớ lại gì đó không?”
“Không nói cho em biết.” Giang Ly hất cằm.
Dư An An: “Chắc chắn là anh có nhớ.”
“Đó là một bí ẩn cần lời giải đáp.” Anh dùng chính câu này để trả lại cho cô, rất công bằng.
“Hừ, dẻo mỏ.” Dư An An véo eo anh.
“Tối nay thử xem.” Giang Ly nhướng mày.
“....”
Mẹ nó chớ, lúc thì Giang Ly lúc là Tiểu Phong, cô cũng muốn phân thân như thế!
“Giang Ly, tự nhiên em nhớ tới một người.” Cô nói.
“Ai?”
“Flying Panda.”
Khóe miệng Giang Ly giật giật: “Bảo bối, hôm nay thời tiết đẹp hay chúng ta lên núi hưởng tí gió nha?”
Giả vờ đi, cứ giả vờ tiếp đi, em xem anh giả vờ được bao lâu!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");