Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 92




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Ly sắp xếp công việc dồn lên mấy ngày nay, mỗi đêm Dư An An đợi đến mức ngủ say mà anh vẫn chưa về.

Cô biết anh chuẩn bị dành thời gian để về Tân Ninh nhưng cứ đè ép bản thân như vậy sẽ làm cơ thể mệt mỏi vô cùng.

Thứ năm, trước khi tan làm, Dư An An gọi điện cho Giang Ly: “Tối nay chúng ta ăn cơm với nhau đi.”

Từ khi đến nhà họ Giang về, đừng nói là ăn cơm ngay cả việc gặp nhau buổi sáng cũng trở nên khó khăn, cô vừa thấy đau lòng vừa thấy nhớ anh.

Giang Ly đang tính toán với bộ phận nghiên cứu phát minh: “Tối nay không được rồi, anh chưa biết khi nào sẽ về.”

Dư An An biết anh sẽ nói thế: “Kệ, dù sao hôm nay chúng ta nhất định phải ăn cơm cùng nhau.”

Giang Ly hơi nhíu mày, mấy ngày anh thật sự khá thờ ơ với cô: “Em tới công ty đi.”

“Oke.”

Dư An An cúp điện thoại dọn đồ tan làm.

Gần đây thái độ của các đồng nghiệp đối với cô rất tốt, Đàm Túng cũng chăm sóc cô chu đáo. Mọi người đột ngột thay đổi có điều cô cũng không quan tâm.

Mới ra cửa thì đụng phải Đàm Túng đang hạ cửa sổ xe Wrangler xuống: “Đi đâu thế?”

Dư An An vội vàng xua tay: “Không tiện đường đâu, tôi đến khu trung tâm tài chính.”

Đàm Túng nói: “Lên xe đi, tiện đường.”

Dư An An ngẩn người, sau đó suy nghĩ một chút cuối cùng mở cửa lên xe.

Đàm Túng lái xe không nói chuyện.

Dư An An hỏi: “Đàm tổng, anh cũng đến khu trung tâm tài chính à?”

 

“Cách nhà tôi không xa.”

Cô ngạc nhiên: “Vậy không phải nhà anh cách rất gần chỗ tôi lần trước hay sao?”

Đàm Túng im lặng cười.

Một lát sau Đàm Túng mới nói: “Giang tổng gọi điện cho tôi, cô đừng để ý đến mấy lời chỉ trích bàn tán trong công ty, có nhiều phụ nữ thích ganh đua ghen tị, cô lại là người có thành tích xuất sắc trong công việc, năng lực mạnh nên tôi rất thưởng thức cô.”

Dư An An cười xấu hổ: “Cảm ơn lời khích lệ của Đàm tổng.”

Tới công ty của Giang Ly, cô trực tiếp đi lên tầng luôn, thời gian này vừa lúc tan làm, nhưng vẫn còn một số bộ phận phải tăng ca.

Dư An An đang định tìm người hỏi đường thì thấy Giang Ly đi ra, cô lập tức chạy tới trước mặt đen như đít nồi của anh.

Cô cố ý trêu anh: “Sao thế? Ai chọc tức anh vậy? Nói cho em để em tẩn người kia một trận nào.”

“Đàm Túng đưa em tới à?”

Dư An An có chút ngạc nhiên: “Sao anh biết?”

“Anh đứng trên tầng thấy.”

“Mắt anh là thiên lý nhãn đấy à? Đây là tầng 32 đó.”

“Sau này cách xa anh ta một chút.” Giang Ly nói với vẻ tức giận.

“Anh ấy là ông chủ của em đó đại thiếu gia ơi!” Dư An An không biết anh đang phải gió gì, chẳng lẽ gió kết hợp của bốn hướng đông tây nam bắc?

Giang Ly mím môi kéo tay cô vào phòng.

Lúc đi qua dòng người ai ai cũng sôi nổi gật đầu chào hỏi, còn về việc cô là ai thì cũng có người không nhận ra nhưng vẫn biết được một vài tin tức.

Sau khi về từ núi Lĩnh An, cả văn phòng bắt đầu kể tam sao thất bản chuyện Boss nhà mình, nói gì mà khi Giang Ly đi chỉ dẫn theo Dư An An, rồi quan hệ của hai người họ không hề bình thường.

Hai người cãi nhau, Giang tổng còn đích thân đi dỗ dành, sau đó Mâu tổng còn bảo chuyện đi vào núi là vì việc riêng nữa.

Mọi người ngầm hiểu, Giang tổng đang yêu đương.

Tin đồn vừa xảy ra là khiến cả một đám thiếu nữ trong công ty đau buồn vô cùng.

Lúc trước Giang Ly độc thân, mọi người chỉ nhìn được chứ không tiến lên được.

Không phải cô cũng không phải tôi giờ tự dưng có người đến, ai ai cũng kêu rên trong công ty thường xuất hiện những bài hát thất tình đắng cay nghe mà nẫu hết cả ruột.

Đúng toàn bộ cô gái độc thân cùng nhau thất tình.

Dư An An bị Giang Ly kéo vào trong phòng đóng cửa lại, cô hất tay anh véo eo anh một phát: “Nói đi, anh sao thế?”

“Bộ não thông minh của em ở đâu mà giờ còn giả bộ ngốc nghếch với anh?”

“Giả vờ em gái nhà anh….”

“Đừng có lôi Tiểu Nguyên vào, anh sẽ nói cho em biết.” Tuy Giang Ly đang cúi đầu nhưng vẻ mặt lại âm trầm.

Dư An An chậc lưỡi: “Không phải anh ghen đó chứ?”

“Đàm tổng là ông chủ của em, anh ấy tiện đường đưa em tới đây thôi.”

“Hồi trước anh ta đã đối xử với em không bình thường rồi chỉ có em là không nhìn ra, cả đường đến núi Lĩnh An lúc nào cũng xum xoe dòm ngó.”

Dư An An cắn môi: “Thật hả?”

“Đừng có giả vờ với anh.”

“Không phải giả vờ, bởi vì lúc ấy trong mắt em chỉ có anh nên không thấy người đàn ông khác.”

Vừa dứt câu Dư An An đã tự cho mình một like, cô dỗ người cũng hay đấy chứ sao trước giờ cô không nhận ra nhỉ?

Vèo một cái mặt Giang Ly chuyển từ đen sang hồng, nở nụ cười vui vẻ sau đó hôn lên trán cô một cái.

Dư An An hít mũi nhón chân đặt tay lên vai anh: “Nhớ anh.”

Giang Ly ôm cô khẽ hôn lên mặt cô: “Anh cũng nhớ em.”

Dư An An ngồi trong phòng chờ tầm 10 đến 15 phút, Giang Ly mới rảnh rỗi xem như là kết thúc công việc.

Ra khỏi công ty, Giang Ly lái xe, màn đêm buông xuống dòng người thưa thớt, Dư An An cúi đầu nhắn tin cho Nam Tự.

Đột nhiên Giang Ly dừng xe lại, Dư An An ngẩng đầu thấy phía trước có xe chặn đầu bọn họ.

Giang Ly kéo phanh, Dư An An nhìn bốn đến năm tên đàn ông ở trước mặt, trong lòng sợ hãi nhưng không hoảng loạn: “Có cần báo công an không?”

Anh gật đầu, sau đó xắn tay áo sơ mi lên, lấy đao quân sự ra.

Dư An An vội vàng cầm lấy tay anh: “Anh định làm gì?”

Giang Ly cười: “Chưa thấy đàn ông đánh nhau bao giờ à?”

Giang Ly lấy điện thoại gọi cho cậu bạn thân ở đội cảnh sát, sau đó cúi người hôn lên cánh môi đỏ ngọt của cô: “Ngồi chờ anh trong xe.”

Dư An An rất muốn giúp nhưng cô biết sức của bản thân không có ích gì.

Thân thủ của Giang Ly cực tốt, bốn năm người cầm cả đao cả gậy gộc, chỉ có mình anh đối phó nhưng rất thuần thục.

Rất nhanh đã nghe thấy còi của xe cảnh sát gầm rú đi tới, mấy người kia thấy thế chuẩn bị chạy trốn.

Ai ngờ Giang Ly dùng chân đè cái tên cầm đầu xuống đất, chĩa đao lên ngực anh ta.

Anh cong môi, tựa như đang nói cười, đối phó đối thủ cũng không có chút lo lắng nào: “Mày không cần nói gì với tao cả vào đồn rồi nói cũng chưa muộn.”

Tổng cộng có ba người bị bắt, cảnh sát mặc đồng phục đi tới hỏi mấy câu, nhưng Giang Ly không phải là cảnh sát nên không giao người cũng không được.

Mười phút sau, một chiếc xe địa hình lao tới phanh gấp dừng ở ven đường.

Một người đàn ông cao to thẳng tắp nhảy xuống xe chạy tới.

“Có bị thương không?”

Giang Ly lắc đầu, đẩy cái tên cầm đầu đang bị còng ty qua cho người ta: “Cho cậu đó.”

“Cùng một hội với mấy đám người kia à?”

 

“Lần trước thu lưới xong bọn tôi đã nghi ngờ có người chạy trốn, chắc chắn tên này biết chủ nhân phía sau, nếu lần theo manh mối chắc sẽ có kết quả hài lòng.”

“Không bị thương là được, lỡ cậu bị thương nặng như lần trước nữa thì tôi không gánh nổi đâu.”

“Có phải cậu làm tôi bị thương đâu mà lo, súng không có mắt cậu cũng không thể gánh thay tôi được.” Giang Ly cười: “Được rồi tôi còn có việc, hôm nào bớt chút thời gian đi ăn bữa cơm.”

“Được, cậu đi đi, có việc gì cứ gọi.”

Giang Ly quay đầu, cơ thể bỗng cứng đờ, không biết Dư An An đã xuống xe từ khi nào, sắc mặt trắng bệch.

“Không phải bảo em đợi trên xe à? Sao lại ra đây?”

“Giang Ly, anh bị thương khi nào? Sao anh không nói cho em biết?” Những lời vừa rồi cô đã nghe thấy hết gì mà súng không có mắt gì mà bị thương, anh bị thương mà cô không hay hấn gì.

Hơn nữa vừa thấy một địch năm cô đã run như cây sậy nhưng không thể ra giúp gì, có ra cũng chỉ kéo chân sau, đến khi thấy cảnh sát tới rốt cuộc cô mới yên tâm, có điều vẫn không nhịn được mà phát ra âm thanh sợ hãi.

Giang Ly không muốn để cô biết, ai dè lại bị cô nghe thấy: “Chuyện lâu lắm rồi, à để anh giới thiệu cho em một người bạn.”

Anh ôm bả vai cô xoay người về phía Hàn Dịch Thành: “Dịch Thành giới thiệu với cậu đây là bạn gái tôi, Dư An An.”

Trong miệng Hàn Dịch Thành ngậm thuốc lá, nghe thấy lời anh nói thì hút một hơi thật dài rồi phun ra ngọn khói, chậc lưỡi nói: “Ồ, được nha, cậu còn biết kết bạn cơ đấy, tốt lắm.”

Anh ấy nói xong thì chào hỏi với Dư An An: “Chào cô, tôi là Hàn Dịch Thành, là bạn tốt của Giang Ly, chẳng qua gần đây bận quá nên chưa có thời gian kêu nhau.”

Dư An An mỉm cười, đẩy Giang Ly ra rồi cố ý nói với Hàn Dịch Thành: “Lần trước anh ấy bị thương, cảm ơn anh đã chăm sóc anh ấy.”

Hàn Dịch Thành hút thuốc: “Tôi có chăm gì đâu, tháng trước bận bịu khắp nơi nên chỉ đến bệnh viện thăm vài lần thôi.”

Giang Ly định ngăn lại nhưng đã quá muộn.

Dư An An nghe đến cụm từ tháng trước, là lần trước khi vào núi.

Cô quay đầu nhìn Giang Ly, Giang Ly nở nụ cười lấy lòng: “An An, anh đói rồi.”

Cô nghiêm mặt nói: “Anh muốn ăn gì? À cho anh hai lựa chọn, một là nắm đấm hai là bàn phím.”

Giang Ly mím môi ôm vai cô kéo lên xe.

Sau khi khởi động xe hai người liền im lặng.

Một lát sau, nghe thấy tiếng khóc của Dư An An, Giang Ly lập tức quay đầu: “Đừng khóc, không phải anh cố ý lừa em.”

Cô nói: “Về nhà, em không muốn ăn ở ngoài.”

“Trong nhà có đồ ăn không?”

 

“Em nấu mỳ cho anh ăn nha?”

“Được, thêm tí cải thìa, đã lâu rồi chưa ăn.”

Cô hít mũi: “Lần trước nấu xong mà chưa cho anh ăn, em xin lỗi Giang Ly.”

Trước đây Dư An An không nghĩ nhiều, hiện giờ kết hợp mấy chi tiết lại cộng với lời Mâu Dương nói Giang Ly nằm viện may mà còn sống. Lúc ấy cô tưởng Mâu Dương dọa cô hoặc cố ý chọc giận cô không ngờ anh ấy lại nói thật, may mà anh còn sống.

Anh bị thương rất nặng, là bị súng bắn trúng. Còn cô thì sao? Nháo nhào đòi chia tay, nói không thích anh, khiến anh bị thương cả về thể xác lẫn tinh thần.

Về đến nhà, xe vừa dừng Dư An An đã chống cơ thể ôm chặt lấy anh.

“Giang Ly, em xin lỗi, em xin lỗi anh.”

 

Anh ôm cô vỗ nhẹ: “Em không có lỗi thì xin lỗi gì, không sao mà, mọi chuyện đã qua rồi, không phải anh vẫn còn khỏe mạnh đứng đây hả?”

“Lần ở nhà Nam Tự đó, khi ấy anh bị thương nặng mà em còn cáu gắt với anh, em tưởng anh không để ý tới em, tưởng anh không thích em, vì sao anh không nói cho em biết? Nếu biết chắc chắn em sẽ không giận dữ với anh.”

Dư An An kéo quần áo của anh để nhìn, bỗng chốc thấy được một vết sẹo đã dần mờ đi: “Là cái này à?”

“Ừ, không còn đau nữa.”

Cô cúi đầu, thành kính hôn lên môi anh, nước mắt rơi theo cánh môi dừng ở chỗ kia, vừa nóng vừa rát.

Cô vẫn đang chìm đắm trong sự tự trách đau lòng, Giang Ly xoa đầu cô: “Còn chọc anh nữa là đừng hòng xuống xe.”

Dư An An hít mũi: “Giờ anh còn tâm trạng nói đùa được à?”

Giang Ly nâng mặt cô lên: “Anh muốn ăn mỳ nấu với cải thìa nhưng giờ muốn ăn bữa tiệc ngon hơn….”

Giang Ly nằm mơ, cảnh trong giấc mơ này cũng giống như những lần trước đó, chẳng qua lần này cả anh và cô đều bị người ta đuổi giết.

Anh thấy lưỡi dao đâm về phía cô nên đẩy cô ra, sau đó lưỡi dao ghim lên người mình còn cô thì trượt xuống vách núi, anh cố gắng nắm lấy tay cô.

Lúc trước chỉ có một mình anh giờ thì khác, anh có thể cảm nhận được tâm trạng của anh ở trong mơ.

Hai mắt bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa.

Người phụ nữ nằm bên cạnh vẫn đang ngủ ngon lành, cái miệng nhỏ nhếch lên hơi thở ngọt ngào y như quả anh đào, nhìn rất ngon.

Anh cúi xuống hôn cô, đầu càng lúc càng đau, anh cố nhịn, cuối cùng xoay người tìm thuốc uống.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.