Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 88




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dư An An thấy tin nhắn Giang Ly gửi thì cười sặc sụa, vậy mà còn học cách tỏ vẻ đáng yêu nữa chứ!

Cô ở nhà Nhị Sa một đêm, cảm xúc của Nhị Sa đã đỡ hơn rất nhiều, không còn lo lắng bất an như lúc ban đầu nữa, cũng không còn thở phì phì mắng Khúc Tinh Vĩ. Ngoài miệng có chửi nhưng lòng thì không còn để ý đến thế.

Cô nhận ra con người khi có tình yêu một là chạm vào cái nổ ngay hai là nháo nhào ầm lên, có lẽ đây là cách họ yêu.

Ngày hôm sau ăn sáng với Nhị Sa, cô gọi cho mẹ, thấy mẹ bảo mẹ đang ở nhà nên cô lái xe qua.

Lúc cô đến là buổi tối, chú Mạc và Mạc Hân cũng ở nhà, Mạc Thần không về, ngồi ăn cơm tối xong cô mới đi.

Vừa lái xe vừa gọi điện cho Giang Ly, có lẽ anh đang bận, đầu dây bên kia rất ồn ào vì thế hai người nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy.

Cô ở lại với Nhị Sa thêm hai ngày nữa, hai ngày nay ngày nào Khúc Tinh Vĩ cũng tới đưa đồ ăn hoặc là đưa hai người ra ngoài ăn.

Anh ấy quan tâm chăm sóc Nhị Sa tỉ mỉ cẩn thận, Nhị Sa ngoài miệng thì cáu gắt nhưng đã có sự chuyển biến tốt đẹp.

Đến tối, hai người nằm trên giường, Dư An An hỏi cô ấy: “Cậu thích anh ấy à?”

“Không biết, chắc là thích, cũng có thể là không thích, cảm giác kỳ diệu lắm, tự dưng có con nên tớ cũng không biết phải làm gì.” Nhị Sa nói, nghiêng người nhìn cô: “An An, cậu nói xem tại sao anh ấy lại thích tớ, tớ cảm thấy mình không tốt hơn những người phụ nữ từng theo đuổi anh ấy ở chỗ nào.”

“Cậu cảm thấy tớ tốt không?” Dư An An hỏi lại.

“Chỗ nào cũng tốt, ở trong mắt tớ, cậu tốt nhất.”

“Cất cái giọng sùng bái đó của cậu đê, giờ không thịnh hành kiểu này nữa đâu.”

Nhị Sa cong khóe miệng lên: “Nếu cậu không tốt thì sao Tiểu Phong và Giang Ly thích cậu, Tiểu Phong là do cả thế giới chỉ có cậu, còn Giang Ly, vừa đẹp trai vừa là Boss lớn, anh ấy thích cậu còn theo đuổi cậu thậm chí khiến bản thân thảm đến mức như vậy chứng tỏ cậu có mị lực đặc biệt chẳng qua là do cậu không nhận ra mà thôi.”

“Tớ đồng ý với cậu, cho nên cũng trả lại cho cậu y chang những lời vừa nãy, cậu cũng có điểm thu hút không lõi đời, đơn giản dễ thưng, lúc ấy khi làm bạn với cậu ở trường không biết tớ đã phí sức biết bao nhiêu, trong đầu cậu chỉ biết vui vẻ chứ không nghĩ gì cả.”

“Khúc Tinh Vĩ nói muốn kết hôn với tớ.”

“Ngay cả con cũng có rồi không kết hôn mới lạ, hay cậu muốn chưa kết hôn đã có con?”

Hà Sa Sa lắc đầu: “Đương nhiên không, nhưng quá đột ngột, tớ còn chưa nói cho mẹ biết nữa.”

“Khúc Tinh Vĩ nói mấy ngày tới sẽ bớt thời gian đến nhà cậu chào hỏi sẵn nói chuyện này hay sao?”

“Mẹ mà biết chuyện tớ mang thai chắc sẽ đánh chết tớ mất.”

“Đã vầy rồi, đánh thì đánh một lần luôn, để Khúc Tinh Vĩ làm chỗ dựa cho cậu.” Tính cách của mẹ Nhị Sa rất hung dữ, cô đã từng gặp bà ấy hai lần, đối xử với Nhị Sa như được nhặt ngoài đường ý, nhưng vẫn lo lắng cho cô ấy gặp khó khăn bên ngoài, có lẽ do quá hiểu tính con mình vì thế mới nhọc lòng.

Dư An An ở Tân Ninh một tuần, mấy ngày nay Giang Ly cũng ở công ty qua đêm, nếu phân thân được chắc anh đã chạy đến Tân Ninh tìm cô rồi.

Những mỗi cú điện thoại gọi qua, Dư An An bị sự quan tâm chiều chuộng của anh làm cho ấm lòng.

Ba ngày nữa trôi qua, Dư An An mới trở lại Ninh Hải.

Xuống máy bay, cô bắt xe về thẳng nhà Giang Ly.

Đứng ở cửa dùng chìa khóa mở, cô quyết định chờ anh về cô sẽ in vân tay vào.

Thả hành lý, vào phòng bếp xem xét một chút, phát hiện ngoại trừ dụng cụ thì toàn bộ đều trống trơn.

Trên ban công có thêm lồng cho thỏ con.

Cô vui vẻ chạy tới, ngồi xổm đưa miếng cải trắng cho nó: “Tiểu Phong ơi có nhớ chị không?”

 

Thỏ con nhai cải trắng, thấy cô đã về thì quay sang một bên không thèm quan tâm.

“Hình như béo lên, xem ra Giang Ly không bạc đãi em ha.”

Thỏ con ăn xong lá cây mới nhảy ra lồng sắt, ngửi cái mũi nhỏ như đang đợi cô cho ăn tiếp.

Cầm thêm củ cà rốt đưa tới miệng thỏ con, thỏ cắn một cái rồi ngậm đi.

“Em tự ăn đi, chị đi mua đồ, lát nữa về hầm thịt thỏ.”

Cái miệng đang gặm cà rốt bỗng cứng đờ sau đó đột nhiên nhai nhồm nhoàm.

Nhìn thấy động tác này cực kỳ giống Ngưu Ngưu, Dư An An chạy: “Ai bảo sau khi kiến quốc động vật không thể thành tinh ý nhỉ? Chị thấy các em thành tinh hết mới đúng.”

Ra cửa, gọi taxi đến siêu thị mua đồ ăn, xung quanh có cửa hàng nhưng không đủ đồ, cô chỉ muốn đi tới chỗ nào đó gần ai ngờ tài xế đưa cô đến một nơi rất xa.

Đẩy xe lựa chọn từng nguyên liệu một.

Tự dưng có giọng nói đang gọi Dư An An, cô ngoảnh đầu thấy một cô gái xinh xắn, buộc tóc đuôi ngựa mặc bộ váy màu trắng đang chạy tới.

Cô gái lên tiếng: “Chị An An ạ?”

Dư An An nhíu chặt lông mày, gật đầu: “Em là…?”

Cô còn tưởng là người nào đó trong công ty ai ngờ cô bé vui vẻ mở miệng hỏi: “Chị An An, là chị thật kìa, em là Giang Tiểu Nguyên nè.”

Giang Tiểu Nguyên, em gái của Giang Ly, vậy mà cô lại quên mất: “Tiểu Nguyên à, ai da ngại quá, chị không nhận ra em.”

“Hồi nãy em còn tưởng mình nhận nhầm người, không ngờ chị lại ở Ninh Hải, chị đến đây hồi nào?”

“Chị làm việc ở Ninh Hải mới tới chưa lâu.”

Giang Tiểu Nguyên tiến lên, nói với vẻ nghịch ngợm: “Có phải vì anh trai của em không?”

Đây là sự thật, không có gì phải giấu, cô gật đầu. Giang Tiểu Nguyên không giống như thiên kim nhà giàu tí nào thay vào đó cô bé có chút ngang ngược xảo quyệt, rất đáng yêu hoạt bát, khi cười đôi mắt to long lanh khiến người ta rất có thiện cảm. Trước kia khi tiếp xúc cô đã biết cô bé này cực tốt, có điều lúc ấy đang đắm chìm trong cảm xúc Tiểu Phong biến thành Giang Ly nên hai người không giao lưu nhiều.

“Giờ hai người thế nào rồi?” Tuy Giang Tiểu Nguyên không có quá nhiều tình cảm với Dư An An nhưng mẹ từng nói An An là người cứu anh trai, là ân nhân vì thế cần phải cảm ơn đàng hoàng.

“Vẫn ổn.” Cô không biết Giang Ly nói với người nhà như thế nào, có lẽ là chưa nói vì không muốn việc này được nói ra từ miệng cô cũng nên.

“Tối nay chúng ta đi ăn đi, em mời.”

Dư An An suy nghĩ: “Chị đang định tự nấu cơm.”

“Chị biết nấu cơm ạ?”

Cô gật đầu: “Giờ chị không ăn cơm với em được, hẹn lần sau nha.”

 

Giang Tiểu Nguyên có chút thất vọng: “Vâng ạ, ý chúng ta add nhau đi.”

Sau khi kết bạn xong Dư An An mua thêm vài thứ sau đó bắt xe về nhà.

Chân trước Dư An An vừa lên xe chân sau Giang Tiểu Nguyên đã đi theo, cô bé phát hiện hướng Dư An An đi hình như là đang đến khu biệt thự của Giang Ly.

Hơn nữa cô bé nghe mẹ nói gần đây anh trai không về nhà, nháy mắt cô bé nở một nụ cười đầy mờ ám.

Dư An An về nhà Giang Ly, thấy sắp tới thời gian, bắt đầu bắt tay làm cơm tối.

Cô nhớ Giang Ly từng nói anh thích bất cứ món nào cô làm, lần ở Tân Ninh cô nấu mỳ cải thìa bình thường nhưng anh lại nhớ rất rõ.

Cô hiểu, đây là tình cảm của anh dành cho cô.

Tôm hấp dầu, thịt băm xào, cá hấp, rau trộn bông cải xanh, nấm hương xào, thịt khô nấu với đậu Hà Lan.

Khi cô làm xong ba món liền chụp ảnh gửi qua Wechat cho anh.

Dư An An: Có muốn ăn không?

Giang Ly lập tức rep: Muốn.

Dư An An nghe thấy tiếng điện thoại vang, vừa lấy khăn giấy lau tay vừa bấm: Tối về nhà sớm một chút.

Giang Ly nhìn tin nhắn ngây ngẩn, ngay cả người bên cạnh nói gì anh cũng không nghe nữa, anh hỏi: Em về rồi hả?

Dư An An: Không về là em ăn hết luôn.

Giang Ly cong môi, đáp: Chờ anh.

Dư An An: Được.

Tắt điện thoại, Dư An An dùng nước ấm rửa đậu Hà Lan sau đó cắt thịt.

Chưa kịp bỏ đồ ăn vào nồi đã nghe thấy tiếng chuông cửa, cô nhanh chân ra mở mở nói: “Sao về nhanh thế, anh bay về à, nào… Ơ….”

Ngoài cửa là ba người, bố Giang Ly, mẹ Giang Ly và Giang Tiểu Nguyên.

Giang Tiểu Nguyên nhảy cẫng lên: “Đấy con đoán đúng mà, chị An An thực sự ở với anh trai này.”

Dư An An có chút xấu hổ nhìn ba người đứng ngoài cửa, há miệng thở dốc cuối cùng nhỏ giọng nói: “Chào bác trai bác gái.”

 

Mẹ Giang nở nụ cười hiền hòa: “Chào cháu, Tiểu Ly cũng thật là, An An tới mà cũng không nói với bác một tiếng.”

Dư An An xấu hổ cười, như bị bắt gian tại trận vậy.

Nhường lối đi cho ba người vào cửa, mẹ Giang đi vào ngửi thấy mùi thơm: “An An, cháu nấu cơm à?”

Dư An An gật đầu.

“Đúng là một cô gái tốt, để bác xem cháu nấu gì nào.” Mẹ Giang cũng thấy được sự ngượng ngùng cô nên nói chuyện phiếm cho cô bớt căng thẳng.

Hai người đi vào phòng bếp, mẹ Giang ngó qua một lượt: “Không tồi, cháu còn biết làm tôm hấp dầu à?”

“Dạ có nghiên cứu ạ nhưng không biết mùi vị ra sao, cháu còn chưa thử.”

“Vậy để bác nếm thử.” Mẹ Giang nói.

Dư An An vội vàng lấy đũa và đĩa: “Nếu không ngon thì bác cứ nói để cháu rút kinh nghiệm lần sau ạ.”

Mẹ Giang nếm một chút, gật đầu nói: “Không tệ, chỉ là hơi chín quá thôi.”

Dư An An nghe mẹ Giang đáp, giọng điệu không hề ghét bỏ mà chân thành chỉ ra lỗi sai cho cô thậm chí cô còn nghe ra mẹ Giang sợ cô ngại nên tìm chủ đề để nói, cô thầm cảm động trong lòng.

Trước kia nghe ai cũng bảo bố mẹ nhà giàu không dễ ở chung, nhưng bố mẹ Giang lại rất nhiệt tình.

Mẹ Giang đep tạp dề: “Để bác xào đồ ăn cho cháu đi nghỉ đi.”

 

“Bác gái, để cháu làm cho bác ra ngoài ngồi chơi đi.”

 

“An An đừng khách sáo với bác, đồ ăn cháu làm rất ngon, có điều sau này cháu kết hôn không cần tự mình làm cái này, cứ thuê giúp việc là được.”

Dư An An mím môi, mỉm cười đầy ngại ngùng, ý của mẹ Giang cô hiểu tuy cô không nghĩ nhiều đến thế nhưng cảm thấy rất ngọt ngào.

Giang Tiểu Nguyên dựa vào cửa phòng bếp nhỏ giọng nói với cô: “Có phải chị với anh em đang yêu nhau không?”

 

Đã bị bắt tại trận mà còn chối thì đúng là làm kiêu, cô gật đầu cười một cái.

“Anh trai em có nhàm chán không?”

Dư An An ngẫm nghĩ: “Trước thì nhàm chán giờ không nhàm chán nữa.”

 

“Quả nhiên là đồ chỉ biết yêu đương.”

“Em đã từng yêu rồi à?”

“Em đang đi học nên không yêu.”

“Chưa thật á?”

Mẹ Giang ở bên cạnh bổ một dao: “Với cái tính của con bé là do chưa gặp được người đàn ông trị được nó thôi.”

Giang Tiểu Nguyên bĩu môi: “Con có phải con gái ruột của mẹ không, sao mẹ cứ hay đâm chọt con thế?”

Dư An An cười khẽ, ngôi nhà này sung sướng thật.

Giang Ly đang ở trong phòng hội nghị, sau khi sản phẩm mới ra mắt phản hồi từ thị trường rất quan trọng, công ty sẽ căn cứ vào phản hồi đấy để đưa ra phương án xử lý thích hợp.

Những năm gần đây, sản phẩm điện tử xuất hiện cuồn cuộn không ngừng, thay đổi xoành xoạch tư tưởng của mọi người tiến bộ nhanh chóng, cho dù là sản phẩm gì cũng rất khó để thỏa mãn nhu cầu đại chúng.

Muốn đột phá thì phải nắm bắt tâm lý nhu cầu.

Chiến trường tâm lý là khó bắt nhất và cũng dễ nhận được phản hồi nhất.

Giang Ly nhìn đồng hồ, đã nửa tiếng trôi qua, cuộc họp vẫn đang tiếp tục.

Mâu Dương ngồi bên trái anh, thấy anh cứ xem đồng hồ miết, vẻ mặt có hơi vội vàng: “Này, cậu có việc gì à?”

“Ừ.” Giang Ly đáp.

“Gấp lắm sao?”

“Đói bụng.”

Mâu Dương: “....”

Một lát sau, người kia vẫn đang báo cáo, đánh giá, tổng hợp, anh gõ bàn với vẻ không kiên nhẫn, trầm giọng nói: “Nói điểm chính.”

 

Mâu Dương nhìn anh, khóe miệng nhếch lên, gấp gáp như vậy đâu giống kẻ cuồng công việc.

Người báo cáo nghe ông chủ nói thế thì sau lưng đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng mình đã chuẩn bị bản báo cáo thật tỉ mỉ kết quả lại ngược lại. Vội vàng tóm tắt ngắn gọn rõ ràng, rồi ngồi xuống lau mồ hôi trên trán.

“Mọi người cứ tiếp tục, sau đó tổng hợp điểm chính gửi vào email của tôi.”

Giang Ly nói xong trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.

Mâu Dương cất bước chân dài đặt lên giá, đột nhiên mắt sáng bừng. Ồ hóa ra người kia đã về.

Giang Ly lái xe về nhà.

Anh muốn thấy cô, một tuần trôi qua mà anh cảm thấy như dài một tháng.

Dư An An nghe thấy tiếng xe đoán anh đã về nên vội vàng bước chân ra cửa.

Vừa mở cửa một cái hình bóng của Giang Ly đã xuất hiện trước mặt, cô nhướng mày nở nụ cười ấm áp.

Chưa chờ cô mở miệng Giang Ly đã tiến lên ôm mặt cô hôn sâu.

Dư An An giãy giụa hết lần này đến lần khác.

Nhưng Giang Ly không để ý, anh tiến quân thần tốc muốn thông qua nụ hôn để thể hiện nỗi nhớ nhung, không đủ, dù hôn thế nào cũng không đủ, tóm lại là sự bứt rứt sự khó chịu cơn đói khát đang cào xé ra khỏi cơ thể.

Dư An An dùng sức đẩy anh, đôi tay đánh anh mấy cái, hai chân cũng bắt đầu dậm lên dậm xuống.

Giang Ly xoay người đè cô lên ván cửa, đôi chân dài chặn ngang chân cô, cánh tay xuyên qua nách ôm người vào lòng, sau đó n.âng m.ông nhỏ đè lên cửa.

Cô cắn anh, anh cũng không quan tâm, Dư An An ồm ồm kháng nghị có điều sức ở cánh tay anh quá lớn, miệng giữ chặt cằm cô nên cô không thể nói được.

Đúng lúc này một tiếng ho nhẹ phá vỡ trận địa kịch liệt đầu cửa.

Cơ thể Giang Ly cứng đờ, bỗng dưng quay đầu, thấy cách đó không xa là ba người với vẻ mặt phức tạp….

  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.