Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 86




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dư An An ngồi dưới tầng một lát, một lúc sau thấy Khúc Tinh Vĩ ủ rũ đi ra.

Cô đứng dậy hỏi: “Nói chuyện thế nào rồi?”

“Cô ấy có vẻ rất bài xích tôi.”

“Đó là do anh tự làm tự chịu, ai bảo trước kia không nói cho rõ để giờ thành cục diện như này.”

Khúc Tinh Vĩ cũng nhận ra điều này, đúng là anh ấy không ngờ Hà Sa Sa sẽ bài xích mình đến thế: “Là do vấn đề của tôi.”

Dư An An lắc đầu bất đắc dĩ, về phương diện tình cảm Khúc Tinh Vĩ còn đầu gỗ hơn cả Giang Ly.

Lên tầng, Nhị Sa đang cầm bữa sáng đi vào phòng bếp, cô vội vàng nói: “Cậu ăn chút đi.”

“Nhìn là muốn nôn.”

Đột nhiên Dư An An ngẩn người: “Nhị Sa, tình hình này có phải là phản ứng thai kỳ hay không? Tự dưng tớ nhớ ra có nghe đồng nghiệp nói khi mang thai sẽ có phản ứng nôn nghén.”

Bàn tay đang xách túi của Hà Sa Sa cứng đờ, trong lòng khó chịu vô cùng: “Làm sao bây giờ, An An, tớ nên làm gì đây?”

“Anh ấy nói sao?”

Hà Sa Sa buông đồ xuống, đi vào phòng khách: “Nói gì đâu, anh ấy bảo thích tớ, tớ không tin.”

“Nếu thật thì sao?”

“Tớ không thích anh ấy, dù thật cũng có được gì đâu.”

“Tớ không biết nên gì giờ hết.” Dư An An ngồi trên sô pha, giơ tay vỗ trán: “Tớ chưa bao giờ gặp phải tình huống này cả, nếu cậu thích anh ấy thì cứ nhào qua cùng lắm là kết hôn sinh con, nhưng cậu lại không thích.”

Hà Sa Sa hít mũi: “Cậu cảm thấy anh ấy thích tớ thật à?”

Dư An An quay đầu: “Có ý gì?”

“Không có gì, tớ chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

“Anh ấy thích cậu chắc là thích thật, anh ấy nói đưa cậu đi công tác cùng, bắt cậu ở lại tăng ca là để ở bên cậu nhiều hơn.”

“Anh ấy đúng là tên tâm thần.” Chưa từng thấy ai thích người ta mà làm như vậy cả, Hoàng Thế Nhân mãi là Hoàng Thế Nhân.

Dư An An phụ họa: “Chuẩn chuẩn chuẩn, nếu là tớ thì tớ cũng ghét cái tên tâm thần đó.”

Hà Sa Sa hoang mang không biết nên làm gì, Dư An An cũng không có kiến nghị nào tốt.

Giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm trưa, phản ứng mang thai của Hà Sa Sa trở nên mạnh mẽ hơn, ngửi thấy mùi gì là nôn lập tức, đành phải phải gói mấy món thanh đạm về nhà ăn.

Hà Sa Sa im lặng không nói một lời, Dư An An biết tâm s.inh lý của cô ấy đang rất khó chịu, có lẽ cũng có sự mâu thuẫn không biết nên kiểm soát ra sao.

Đến tối, Hà Sa Sa về nhà với Dư An An, xa cách hai tháng khiến tâm trạng của cô tốt đẹp hơn chút.

Dọn dẹp nhà cửa một chút, hai người ngủ lại một đêm.

Gọi điện với Giang Ly cũng chỉ vài phút rồi thôi, dù sao anh cũng bận nên cô không quấy rầy nữa.

Khúc Tinh Vĩ và bạn ngồi trong quán bar uống rượu, mọi người sôi nổi cung cấp cẩm nang diệu kế, bảo anh ấy phải làm hành động này giơ cao hành động kia, theo đuổi con gái không thể chỉ tỏ tình là đủ, còn phải để cho người ta biết mình thực sự thích cô ấy.

Huống hồ điều kiện bản thân Khúc Tinh Vĩ không kém thậm chí cao hơn người bình thường rất nhiều, chỉ cần bỏ chút công sức dù người có trái tim cứng đến đâu cũng sẽ hoà tan thôi.

Nhưng Khúc Tinh Vĩ không tin, anh ấy không tin bản thân mình.

Ngày hôm sau, hai người ngồi ở nhà, trạng thái của Nhị Sa không ổn, Dư An An không biết nên làm gì, việc này dù rơi trên người ai thì cũng rất khó để hạ quyết tâm, huống chi Nhị Sa cứng miệng lòng mềm.

Điện thoại vang lên, cô đi lấy thấy trên màn hình hiển thị tên Khúc Tinh Vĩ.

Nhìn vào người đang nằm trên sô pha, cô liền đi ra ban công, bấm nghe: “Có chuyện gì?”

“Tôi có thể nhờ cô giúp một việc không?”

“Lại nhờ, anh nói đi.”

“Tôi muốn gặp cô ấy.”

“Hôm qua hai người đã nói chuyện rõ ràng rồi, hôm nay còn muốn nói gì nữa?”

 

“Tôi muốn theo đuổi cô ấy, cô có ý kiến gì giúp tôi không?” Bởi vì người hiểu Nhị Sa nhất ngoài anh ấy ra thì chính là Dư An An. Anh ấy không có cách sao theo đuổi được người ta, nhờ bạn bè chỉ giáo nhưng không thích hợp lắm, trước mắt đành gửi gắm hy vọng lên người Dư An An vậy.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp anh?”

“Bởi vì chúng ta đều muốn Sa Sa vui vẻ, lúc trước là do tôi quá đáng, giờ muốn đổi cách khác, tôi chưa từng theo đuổi ai cũng không hiểu về tình cảm có điều tôi đảm bảo với cô, tôi thực sự rất thích cô ấy.” Khúc Tinh Vĩ cảm thấy rất bất đắc dĩ, việc tình cảm là chuyện mà từ trước đến giờ anh ấy chưa chạm đến cho nên không biết nên làm thế nào.

“Nếu cậu ấy không chấp nhận?” Cô muốn xem rốt cuộc Khúc Tinh Vĩ thích Nhị Sa đến mức nào.

“Tôi không muốn làm cô ấy khó xử, nếu tôi theo đuổi mà cô ấy vẫn không thích vậy tôi sẽ không quấy rầy cô ấy nữa.”

Dư An An mím mối: “Nếu anh đã có thái độ như vậy thì tôi cũng không có gì để giúp anh được.”

Khúc Tinh Vĩ ngẩn ra: “Tôi chưa hiểu.”

“Không hiểu thì tự nghĩ, suy nghĩ cho cẩn thận, tôi bận lắm không có thời gian đâu.”

Cô nói xong cúp điện thoại luôn, quay về phòng khách nghe thấy Nhị Sa hỏi: “Anh ấy vẫn còn tìm cậu à?”

“Không tìm được cậu thì quay sang tìm mình, tớ phải cho anh ấy biết hậu quả mà bản thân đã làm ra.”

“Không cần trút giận thay tớ đâu, giờ đừng tức chuyện này nữa, nếu để mẹ tớ biết chắc chắn bà ấy sẽ đánh chết tớ nè.”

“Giấu được nhất thời không giấu được lâu dài, quan trọng là cậu nghĩ sao?”

 

Hà Sa Sa ngồi dậy, ánh mắt dừng trên bụng nhỏ của mình: “Tớ cũng không biết, An An tớ chưa bao giờ trải qua nên đến giờ vẫn còn choáng váng.”

“Cậu có muốn đứa bé này không?”

“Tớ không biết.”

“Cậu muốn phá ư?”

“Tớ không biết.”

“Thôi được, tớ cũng không biết.” Cô cười một cái, giơ tay đặt lên vai cô ấy: “Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, lỡ như cậu không mang thai thì sao?”

“Không đâu, cậu cũng nói phản ứng của tớ là phản ứng thai kỳ mà.”

 

“Ừ ha.” Dư An An gãi đầu, cũng thấy bực bội.

Chạng vạng hai người quay về nhà Hà Sa Sa, sau khi lên tầng thì đụng phải Khúc Tinh Vĩ.

Hà Sa Sa tức giận: “Anh tới đây làm gì?”

Khúc Tinh Vĩ im lặng, Dư An An mở miệng: “Tớ xuống tầng đi siêu thị mua đồ, lát nữa về.”

Dư An An đi rồi, Hà Sa Sa mở cửa đi vào, tùy tay hất cửa, Khúc Tinh Vĩ bắt lấy ván cửa cô ấy cũng không để ý, lập tức thay giày vào nhà.

Trước kia Khúc Tinh Vĩ từng đến nhà cô ấy vài lần nên không xa lạ gì.

Hà Sa Sa đi đến ban công, đưa lưng về phía anh ấy.

Anh ấy tiến lên vài bước, đứng sau lưng cô ấy, duỗi tay cầm lấy tay Nhị Sa nhưng bị cô ấy hất đi.

“Chuyện tối hôm ấy là do tôi, tôi đã không khống chế được mình nhưng tôi không hối hận, chỉ đau lòng cho em thôi, bởi vì tôi đã làm em đau khổ, làm em bài xích tôi, từ chối tôi.”

Anh ấy mím môi, tiếp tục nói: “Trước kia chúng ta ở chung với nhau rất vui, tôi cứ tưởng em cũng có cảm giác với tôi, bởi vì ở bên tôi ngày nào em cũng cười, tinh thần phấn chấn và có sức sống.”

“Tôi chưa từng xem em là cấp dưới, chỉ nghĩ đơn giản rằng đây là người mình thích, cho nên mới dùng cách thức vụng về. Hôm đó những lời Dư An An mắng tôi đã khiến tôi hiểu ra bản thân mình khốn nạn biết bao.”

“Tôi thích em đã lâu, cụ thể bao lâu thì tôi không nhớ rõ nữa, có lẽ là sau khi em vào công ty không lâu, hoặc là khi em giao phác thảo lần đầu tiên, đáy mắt của em sáng ngời hấp dẫn tôi, em đơn thuần, không rành thế sự chuyện gì cũng chia thành hai phái thứ mình thích và thứ mình ghét, ngốc ngốc đáng yêu, rồi nhiệt tình như lửa.”

“Sa Sa, em cho phép tôi theo đuổi em được không?”

Khúc Tinh Vĩ chưa từng theo đuổi con gái, trước kia luôn được các cô gái theo đuổi, cũng chưa từng tỏ tình cho nên cô ấy không thấy cảm động tí nào: “Vấn đề này cũng có trách nhiệm của tôi, anh không hề ép, chẳng qua là tôi uống hơi nhiều.”

“Chúng ta thử bên nhau được không em?”

“Tôi không thích anh.” Cô ấy không thích Khúc Tinh Vĩ, giờ là ghét luôn.

“Bởi vì chúng ta chưa từng yêu đương, có lẽ, chúng ta thử một lần…”

Hà Sa Sa đứng trên ban công, ngửi thấy mùi dầu mỡ bay bay trong không khí dạ dày quay cuồng, che miệng chạy đi nhưng đụng phải cơ thể Khúc Tinh Vĩ, anh ấy vội vàng đỡ lấy Sa Sa.

Cô ẩy Khúc Tinh Vĩ ra vọt vào nhà vệ sinh, đỡ bồn rửa tay nôn khan.

Khúc Tinh Vĩ đứng bên vỗ lưng cô ấy, nói: “Em sao thế? Bị bệnh à?”

Hà Sa Sa nôn liên tục nhưng không ra bất cứ thứ gì, cả miệng ê ẩm, khó chịu vô cùng, mở vòi nước súc miệng.

“Tôi thấy sắc mặt của em không tốt, nào đến bệnh xem sao.”

Hà Sa Sa đóng vòi nước, duỗi tay đẩy anh ấy ra: “Cách tôi xa một chút.”

“Sa Sa.”

“Đi ra ngoài, rời khỏi nhà tôi, sau này đừng tới nữa, tôi không muốn gặp anh.”

Cô ấy đẩy Khúc Tinh Vĩ, trực tiếp mở cửa đẩy người ra ngoài, Khúc Tinh Vĩ duỗi tay chắn, ván cửa đập mạnh lên mu bàn tay của anh ấy một cái.

“Sa Sa, tôi rất nghiêm túc.” Anh ấy đứng ngoài nói.

“Cút.” Cô ấy rống giận.

Dư An An lền tầng thấy Hà Sa Sa đang ngồi dưới đất giận dỗi: “Lại nói chuyện không hợp à?”

“Buồn nôn.”

“Thấy anh ấy là buồn nôn à?”

“Rất buồn nôn.”

“Anh ấy làm cậu hết muốn ăn à?”

“Đang trong thời kỳ phản ứng mang thai anh ấy còn hỏi tớ bị sao thế, tớ đã mang thai rồi, anh ấy lại là người lớn mà không hiểu à?”

Dư An An nghe xong đáp: “Vừa nãy cậu nôn hả?”

“Tớ nôn ra mà anh ấy còn hỏi tớ bị sao, cút đi, vậy mà còn bảo thích tớ, có quỷ mới tin.”

Dư An An chậc lưỡi, nghiêng đầu, nhìn cô ấy: “Vì sao cậu lại để ý xem người ta có hiểu cậu không?”

“Là do anh ấy nói thích tớ.”

 

“Không phải cậu nói không thích người ta à?”

 

“Đúng vậy.”

“Cậu mẫu thuẫn quá đó Nhị Sa.” Cô không nói rõ chuyện mang thai là để xem hai người này sẽ có phản ứng như nào, nếu thật sự không thích đối phương thì dùng đứa con buộc chặt bên người sẽ không hạnh phúc, cô hy vọng Nhị Sa sẽ tìm được một người đàn ông yêu mình, chứ không phải do có con. Trước mắt xem ra Khúc Tinh Vĩ thích Nhị Sa thật, nếu biết cô ấy có con có khi anh ấy sẽ kiên trì mãi, cố gắng theo đuổi tới tay, tình cảm như này mới khiến người ta tin phục.

“Cơm tối chưa ăn, cậu muốn ăn gì?”

Hà Sa Sa vừa nghe trong đầu đã hiện lên mùi dầu mỡ, dạ dày lại quay cuồng, lập tức ôm thùng rác nôn khan.

Nôn vài cái, ngay cả nước mắt cũng rớt xuống.

Dư An An vỗ lưng cô ấy: “Chúng ta đến bệnh viện đi, phản ứng của cậu lớn như thế lại không ăn được món nào, phải xem bác sĩ nói gì mới được.”

“Tớ không dám đi.” Cứ nghĩ đến bệnh viện là cô ấy lại thấy sợ, giờ cô ấy đang do dự, không dám phá con cũng không dám để lại, cô ấy sắp bị điên rồi.

“Không dám cũng phải đi, tạm thời chưa nghĩ ra cách gì tốt, ít nhất chúng ta phải xem có cách nào xoa dịu phản ứng này không chứ!”

“An An, tớ không dám, tớ không muốn.” Cô ấy bĩu môi, vốn dĩ vì nôn khan mà hốc mắt đỏ bừng giờ nói đi bệnh viện nước mắt càng nhiều hơn.

Dư An An rút khăn giấy: “Tớ hiểu cảm giác của cậu, nếu cậu vẫn buồn nôn thì phải làm sao, tớ cảm thấy chúng ta nên đến hỏi bác sĩ chút, cũng nên đến bệnh viện xác nhận chút.”

“Tớ không đi.” Cô ấy vẫn cố chấp.

“Được không đi cũng được. Để tớ lên mạng xem có cách nào không.”

 

Cô lấy điện thoại bắt đầu lên mạng tìm, sau khi mang thai có cách nào giảm bớt triệu chứng thai nghén hay không.

Thấy có vài topic nói không có cách nào mà phải đợi ba tháng đầu xong mới có chuyển biến tốt đẹp, ăn được chút đồ hợp khẩu vị, bình thường thì ăn đồ thanh đạm.

Còn có người trả lời, mỗi người mỗi cảnh, có một số người không có phản ứng nôn nghén trong thời gian mang thai chỉ thấy khó chịu một chút, ăn vào không nôn, khi sinh con cũng khỏe mạnh.

Dư An An đưa cho Hà Sa Sa xem: “Cậu xem đi, ai mang thai cũng gặp phải thời kỳ này.”

Hà Sa Sa xem xong một lượt: “Vậy có phải những đồ trước kia không thích sau này con sinh ra cũng không thích ăn nốt không?”

“Cũng có khả năng.”

Lướt thêm đoạn nữa có người nói phải để tâm trạng thoải mái, phải nghĩ đến chuyện vui vẻ, nếu có dấu hiệu cực đoan hay áp lực, tư tưởng có gánh nặng thì cố gắng đừng suy nghĩ đến.

Còn có người nói nếu dấu hiệu buồn nôn nghiêm trọng thì đến bệnh viện khám, giai đoạn đầu con phát triển, cơ thể mẹ quá yếu sẽ dễ dàng sinh non.

Nhìn đến hai chữ sinh non, hai người giật mình một cái.

Hai người nhìn nhau, đáy mắt là một mảnh hoảng sợ.

Dư An An nói: “Cậu có muốn hay không thì cũng phải ăn.”

“An An, đáng sợ quá, không ăn sẽ sinh non đó.”

“Tớ thấy người này thích nói chuyện giật gân hù dọa người khác, có điều vẫn nên tin vài phần, cho nên cậu nên ăn vài miếng đi.”

Hà Sa Sa gật đầu, sinh non rất đáng sợ: “Vậy tớ ăn.”

“Tớ đi nấu cháo cho cậu, thêm chút rau, không bỏ dầu, như thế sẽ không buồn nôn nữa.”

“An An, cậu thật tốt.”

Dư An An nhướng mày: “Tớ nhận lời khen của cậu. Giờ cậu ngồi yên ở đó để tớ đi nấu cháo.”

Hà Sa Sa cầm điện thoại, tìm tòi nội dung: Uống thuốc tránh thai có gây hại đến thai hay không.

Cô ấy cứ tưởng sau khi uống thuốc thì sẽ tránh thai 100%, cho nên có uống cũng không sao ai ngờ mình lại trúng chiêu vì thế không biết có xảy ra chuyện gì không? Cô ấy định lên mạng xem ai ngờ….

Dưới topic có vị bác sĩ rep.

Cô ấy lướt xuống, càng xem càng thấy sợ, càng xem cơ thể càng run, càng xem mồ hôi trên đầu càng nhiều.

Thuốc tránh thai không tốt cho thai nhi, ba tháng đầu là thời kỳ phát triển quan trọng của thai kỳ, có khả năng thai nhi sẽ bị dị tật.

Khi dùng thuốc t.i.nh tr.ù.ng và trứng vẫn chưa được thụ tinh hình thành, thai nhi chưa phát triển hoàn toàn, việc tránh thai thất bại chưa chắc đã sinh con ra dị tật nhưng xác suất cực thấp và tuyệt đối không được bỏ qua, có nên giữ con hay không cần quan sát tình huống của thai phụ chặt chẽ, đi kiểm tra thai sản bình thường, nhất định không được lơ là.

Không thể giữ lại được, vì sẽ bị dị tật.

Nên đi khám xem bác sĩ nói sao, có khả năng xuất hiện vấn đề, có khả năng không, tóm lại chưa có đáp án chính xác 100%.

Sau khi uống thuốc tránh thai sẽ có ảnh hưởng đến sức khỏe của thai nhi, kiến nghị đi khám xem, nếu thai nhi không được bình thường sẽ dẫn đến các trường hợp như sẩy thai, chết non, hoặc vô sinh.

Hà Sa Sa cầm điện thoại đi vào phòng bếp, Dư An An quay đầu thấy trên trán cô ấy toàn mồ hôi, vẻ mặt hoảng loạn, cô hỏi: “Sao thế?”

“An An, trên mạng nói uống thuốc tránh thai sẽ khiến thai nhi bị dị tật, còn bảo chết lưu, sẩy thai, làm sao đây, phải làm sao đây?” Cô ấy gấp đến mức khóc to.

Dư An An không hiểu mấy cái này nên vội vàng cầm điện thoại xem: “Cậu đừng khóc để tớ xem nào.”

 

Cô xem xong cũng thấy sợ hãi.

Cô tìm mục: thuốc tránh thai thất bại thì làm sao giờ.

Sau đó có một vài topic hỏi đáp, xem ra có rất nhiều chuyện như này.

Có người bảo nên phá đi, có người bảo không sao, trong đó có mấy người mẹ đã tự trải qua, sau khi sinh con ra rất khỏe mạnh thông minh, chỉ cần không có dấu hiệu sinh non đi khám đúng ngày, thì tình huống bình thường không hề bị sao hết.

Cô thả muỗng xuống, kéo tay Hà Sa Sa: “Đi, chúng ta đến bệnh viện hỏi bác sĩ, cho dù cậu tính thế nào giờ an toàn là quan trọng nhất. Nếu tự dưng sinh non đó chắc chắn không phải chuyện nhỏ, có khi còn gặp nguy hiểm nữa.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.