Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 83




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chạng vạng hôm nay, trời bắt đầu mưa to, hai người xách con gà rừng chạy về lều.

Giang Ly cột gà rừng lên cây sau đó chui vào.

Dư An An đang lau tóc, thấy anh vào thì kéo khóa lều rồi ngồi quỳ lau tóc cho anh.

“Đói bụng chưa?”

“Chưa đói lắm.”

“Đêm nay đành gặm bánh quy vậy.”

Cô buông khăn lông ra, cởi áo khoác gió bên ngoài: “Không đói lắm nên không sao.”

Giang Ly cởi chiếc áo ướt sũng chỉ mặc một chiếc áo thun, đưa tay ôm lấy eo cô kéo vào ngực.

Dư An An nằm nửa người lên đùi anh, đưa đôi mắt nhìn chằm chằm, bàn tay nhỏ khẽ v.uốt ve lồng ngực chậm rãi vẽ một vòng hoa.

“Đây là hành động ám chỉ của em à?” Giang Ly cúi thấp, ghé sát vào mặt cô, cắn lên tai cô một phát.

Cô lắc đầu né tránh: “Em được động còn anh thì không.”

Giang Ly cố ý nói: “Nữ trên nam dưới hử?”

Dư An An cạn lời, từ hôm đó bùm ba la bùm xong, Giang Ly như thay đổi thành người khác, trước đây là con sói đuôi to lạnh lùng vô tình, còn giờ hở tí là trêu chọc cô, khiêu khích cô, đầu ngón tay đặt lên ngực anh, dùng sức bấm: “Anh học thói hư rồi.”

Giang Ly cười, đáy mắt là sự dịu dàng khó tả: “Em mệt không?”

Cô lắc đầu, hai người đi không nhanh nhưng đúng tiến độ, coi như đang du sơn ngoạn thủy, cảm thấy rất thích.

Mưa rơi rả ríc không ngừng, càng mưa càng lớn, rất nhanh làn gió lạnh đã đánh úp tới, Dư An An súc vào trong người Giang Ly, bên tai là tiếng lộp bộp ở trên mái lều.

Hai người ngủ một lúc, khi tỉnh lại mưa đã tạnh.

Sắc trời tối om, Dư An An lấy cục sạc dự phòng cắm vào điện thoại, Giang Ly ôm cô từ phía sau: “Mở điện thoại làm gì?”

Trong núi không có tín hiệu, cô chỉ muốn xem những cảnh cô từng quay thôi.

“Xem video.”

“Anh đang ở bên em mà.” Anh nhấn mạnh, tuy không còn để ý rốt cuộc Tiểu Phong có vị trí như thế nào ở trong lòng cô nữa nhưng cô không thể để ý đến tầm quan trọng của Tiểu Phong mỗi ngày vậy được.

“Cho anh xem.”

Đôi lông mày khẽ động, chờ mãi, cô hỏi anh: “Anh đã đọc hết mấy tin nhắn em gửi anh chưa?”

Anh vùi đầu vào cổ cô, hôn một cái: “Xem được vài cái sau đó bận quá nên chưa xem hết.”

Cô c.ắn môi dưới, tìm album, lướt xuống cuối cùng bấm vào một video và click.

“Không biết anh đã xem cái này chưa.”

Trong video là gương mặt tủi thân của Tiểu Phong, giống như đang thẹn thùng.

Sau đó là giọng của Dư An An, hỏi anh có cảm giác gì vân vân mây mây.

Chỉ với vài câu đối thoại Giang Ly đã hiểu ra.

Sắc mặt anh đen lại, cắn lên vành tai cô: “Em bắt nạt anh.”

Cô như con rùa rụt cổ: “Giờ anh đang bắt nạt em đấy.”

Giang Ly cướp điện thoại ném sang một bên, xoay người đè lên người cô: “Đừng nhìn đồ ngốc ấy nữa, người khôn khéo thông minh đang ở đây, em đừng có mà dùng quá khứ đen tối để bôi lên lý lịch huy hoàng của anh.”

Dư An An cười: “Anh biết không, đừng thấy trong video anh ngây ngốc mà lầm, khi đó anh đang giả heo ăn thịt hổ với em đấy.”

Anh hôn môi cô: “Thế có ‘ăn’ luôn không?”

Dư An An thở hổn hển: “Không nói cho anh biết.”

Trong video bao gồm những lời cô nói cũng không nhắc đến chuyện này: “Anh muốn biết.”

Cô lắc đầu: “Không nói, nếu anh không nhớ được vậy đây là chuyện bí mật cần khám phá lời giải.”

“Đừng mà, nếu anh không nhớ được thì anh cũng không muốn tò mò cả đời đâu.”

“Vậy cứ tò mò đê, sao, không nhớ ra là không thích em nữa hả?”

“Có lẽ là vậy cũng nên.” Giang Ly vùi đầu vào cổ cô, cánh môi nóng bỏng hé mở nhẹ nhàng gặm nhấm da thịt non mềm.

Cô rụt cổ lại, cười khanh khách: “Đừng giận mà, ngứa quá!”

Đúng lúc đó bàn tay ấm áp luôn vào quần áo, đi đến nơi nào là đốt lửa nơi đó.

Anh mạnh mẽ vọt tới, độ cứng chạm đỉnh khiến người cô run rẩy.

Cô phát ra những tiếng r.ên rỉ vụn vặt liên tục, chậm một chút, không được, em bỏ cuộc, mỗi một câu đều khiến anh càng muốn điên cuồng chiếm hữu cô hơn.

Mấy ngày trôi qua, rốt cuộc hai người cũng đã tìm thấy căn nhà gỗ.

Căn nhà vẫn vậy, tro bụi trải rộng khắp nơi, ngẫm nghĩ sau khi cô rời đi chẳng lẽ không có ai tới nơi này sao?

Cô chỉ vào chỗ thủng trên ván cửa nói cho anh biết đây là kiệt tác của anh.

Dựa theo trí nhớ để đi tầm ba giờ sau mới tìm được thôn xóm của chú Phùng dì Phùng ở giữa núi rừng.

Sân nhà chú Phùng rất sạch sẽ và ngăn nắp, bên ngoài trồng bụi cây, tường là lớp bùn đất đắp lên, phía ngoài treo da thú, cửa khóa lại, không có ai ở nhà.

Hai người đợi hơn một tiếng, sau đó thấy nơi xa có hai người, một nam một nữ, mặc bộ đồ nhà nông bình thường, đó là chú Phùng dì Phùng.

Hai mắt Dư An An sáng ngời, nhanh chóng chạy qua.

Hai vợ chồng đều ngẩn người, sững sờ nhìn cô gái trước mặt.

“Chú Phùng dì Phùng, cháu là Dư An An, mọi người còn nhớ cháu không?”

Chú Phùng dì Phùng lẩm bẩm: “An An.”

Cô gật đầu: “Là cô gái được mọi người trong núi nửa năm trước.”

“À nhớ nhớ, sao cháu lại tới đây nữa vậy?”

“Cháu và Tiểu Phong tới cùng nhau, bọn cháu đi qua núi để đến đây thăm mọi người.”

Giang Ly tiến lên nhìn hai vợ chồng không có trong ấn tượng của mình nhưng anh vẫn cảm ơn, đây là ân nhân cứu mạng của bọn họ.

“Chú Phùng dì Phùng, chào chú dì ạ.”

Hai vợ chồng nhìn Giang Ly, trong mắt là sự từ ái: “Được được, gặp lại các cháu chú dì rất vui.”

“Nào vào nhà rồi nói.”

Vào cửa vẫn là khung giường sưởi quen thuộc, dì Phùng nấu đồ ăn, bốn người quây quanh bàn đất vừa ăn vừa nói chuyện.

Dư An An kể chuyện sau khi mình về nhà, kể Tiểu Phong đã khỏi bệnh, kể giờ bọn họ đã ở bên nhau, ngày nào cũng chìm đắm vào hạnh phúc.

Chờ tới khuya, chú Phùng dì Phùng cũng bận rộn nấu nước cho bọn họ tắm rửa.

Giang Ly đưa nước ấm sang phòng khác, để cho Dư An An tắm trước.

Dư An An nhìn anh: “Em tắm mà anh không ra ngoài à?”

Giang Ly trêu: “Có cần phải làm vậy không?”

 

“Đương nhiên.” Tuy hai người đã làm chuyện thân mật nhất nhưng bảo cô cởi sạch tắm rửa cho anh xem là chuyện không chấp nhận nổi. Có rất nhiều chuyện cần thời gian để sửa, chỉ là lúc này vẫn còn thấy hơi e thẹn chút.

Giang Ly sang căn phòng khác, nói chuyện phiếm với chú Phùng, tuy đề tài ít ỏi nhưng nhìn nụ cười giản dị của họ anh có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc và sự thỏa mãn của họ.

Hai người tắm xong trải chăn lên giường sưởi, Dư An An nghiêng người nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.

Anh kéo tay cô xoa n.ắn, cô khều ngón tay nắm lại.

Một đêm ngủ ngon, không mơ màng.

Khi tỉnh dậy, chú Phùng và dì Phùng đang nấu bữa sáng ở ngoài bệ bếp.

Rửa mặt ăn bữa sáng xong hai người phải rời đi.

Hai người đã bàn bạc lấy hết số tiền mặt ở trên người, Dư An An mang hơi ít còn Giang Ly lấy ra hai vạn.

Chú Phùng và dì Phùng không nhận, Dư An An đẩy cho họ: “Bọn cháu không mang nhiều tiền mặt dù sao đi qua núi mà mang nhiều tiền thì cũng không ổn, đây xem như là chút tâm ý của bọn cháu.”

Giang Ly mở miệng: “Chú Phùng dì Phùng, nếu chú dì đồng ý thì cháu sẽ đón hai người vào thành phố ở một thời gian.”

Chú Phùng lắc đầu: “Ở không quen, chú dì không đi đâu.”

“Chú dì cứ thử đi, bọn cháu sẽ ở với hai người.”

“Các cháu tới thăm chú dì thì chú dì đã vui lắm rồi.”

Dư An An cầm tay dì Phùng: “Nếu sau này có cơ hội cháu sẽ đến thăm hai người nữa.”

“Hoan nghênh các cháu đến tiếp, chẳng qua trong núi nguy hiểm, lần sau các cháu đừng đi qua núi nữa lỡ gặp phải sói thì toi.”

Dư An An gật đầu, sau đó nói lời chào tạm biệt.

Vẫn là con trai chú Phùng lái xe bò đưa bọn họ đến chợ.

Ngồi trên xe bò, Dư An An nhìn Giang Ly: “Anh đang nghĩ gì thế?”

 

“Nơi này quá lạc hậu, cuộc sống kham khổ, không có điện cũng không có thiết bị liên lạc.”

“Đúng vậy ngay cả điện cũng không có, không ngờ quốc gia của chúng ta còn có những nơi như này, nếu không tới đây có lẽ em sẽ không tin mất.”

Giang Ly gật đầu: “Chúng ta mang tiền mặt bọn họ cũng không dùng được, quay về góp vốn xây điện cho nơi này đi.”

Dư An An nghẹn họng trân trối: “Đại Boss đúng là đại Boss, có nhiều tiền thật, đây không phải dạng tiêu chút tiền thôi đâu, mà là công trình lớn đấy.”

Giang Ly cười khẽ, vòng qua cái đầu nhỏ của cô kéo vào ngực: “Lấy danh nghĩa của hai chúng ta cũng vì chú Phùng dì Phùng, hy vọng bọn họ được sống cuộc sống hiện đại hóa chút.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Giang Ly, em thấy rất ngưỡng mộ anh.”

“Chỉ vì chuyện này hả?”

“Có phải em hơi ham hư vinh không?”

“Nếu em thích hư vinh vậy anh dùng tiền theo đuổi em, em có thích không?”

Cô yêu tiền nhưng tiền không quan trọng bằng tình cảm: “Cũng đúng, trước kia em đâu có biết anh nhiều tiền.”

“Giờ em cũng có tiền.”

“Có chứ, em có 400 vạn do Tiểu Phong kiếm.”

“Hiện tại em có nhiều hơn, do anh kiếm.”

Dư An An chẹp miệng: “Giang tổng, lần này em chạy đi với anh mất hơn nửa tháng trời, khi về có phải anh nên bù lương cho em không?”

“Được, muốn bù bao nhiêu cũng được.”

“Oke thế 200 vạn đê.”

Giang Ly nhướng mày: “Ghê vậy sao?”

“Không tăng lên 200 vạn em sẽ nghỉ việc.”

 

Giang Ly vèo một cái đã nhớ ra, đây là lời Tiểu Phong nói, không có 200 vạn là không làm.

Ngồi lắc lư trên xe bò một ngày, chạng vạng đã tới chợ, Dư An An còn định tá túc ở nhà địa phương một đêm không ngờ Giang Ly đã sắp xếp xong xuôi, đã có người qua đây đón bọn họ.

Cô giật mình, bên này đã xem xét tuyến đường, người đã tới đồn công an rồi.

Chào anh Phùng xong, hai người ngồi lên xe do công ty Giang Ly phái tới về thành phố Lĩnh An.

Xe bò xóc nảy làm mông cấn đau, giờ ngồi trên siêu xe phía dưới mềm mại thoải mái vô cùng.

Cô dựa vào ngực anh, mơ màng ngủ một giấc.

Tới thành phố Lĩnh An, đến khách sạn.

Hai người thuê một căn phòng, Dư An An sạc điện thoại, vừa khởi động máy đã có vô số tin nhắn ập đến.

Cô nằm trên giường đọc, nửa tháng mất tín hiệu, không biết có bao nhiêu người gọi cho mình.

Giang Ly nói: “Em đi tắm đi, sau đó chúng ta xuống tầng ăn cơm, ngày mai ngồi máy bay về Ninh Hải.”

“Anh tắm trước đi, em đang đọc tin nhắn.”

Giang Ly cũng cầm điện thoại, từng dòng tin nhắn ập vào mắt, anh xem xong rồi gọi điện thoại cho Mâu Dương.

“Tôi đang ở thành phố Lĩnh An, trưa mai ngồi máy bay về Ninh Hải, tầm ba giờ chiều về đến nơi.”

“Được, tôi bảo người đi đón cậu.”

Sau đó hai người bắt đầu nói chuyện công việc, nói những chuyện chính, nào là ba ngày sau công bố sản phẩm mới, Giang Ly có thể tham gia và một ít chuyện không kịp trở tay, chỉ đành chờ anh về xử lý.

Anh đứng bên cửa sổ, ánh mắt quan sát thành phố về đêm, vừa nói điện thoại vừa xử lý mấy chuyện khẩn cấp.

Dư An An trả lời tin nhắn sau đó gọi điện cho mẹ.

Trước khi cô vào núi có nói cho mẹ biết, mẹ vẫn rất lo lắng, giờ cô báo bình an với thông báo chưa về Tân Ninh được mà phải về Ninh Hải để đi làm.

Trò chuyện với mẹ một lúc lâu, sau đó tiếp tục lên Wechat xem tin nhắn, có hai mươi cuộc gọi nhỡ của Hà Sa San, cứ gọi tên cô không ngừng.

Cô vội vàng trả lời điện thoại.

“Tớ vào núi nên không có tín hiệu.”

Cô vừa dứt câu, Hà Sa Sa đã khóc nức nở: “An An, tớ mang thai rồi.”

Trong lòng Dư An An ngạc nhiên, cất cao giọng hỏi: “Sao cơ?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.