(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người quay về tuy bị con lợn rừng làm bị thương nhưng trong ký ức của Giang Ly vẫn hiện lên một số hình ảnh cũng đủ để cô vui mừng rồi.
Cô nhìn người bên cạnh, anh chẳng có tí cảm xúc nào: “Anh không vui à?”
Giang Ly cong môi: “Anh muốn nhớ nhiều hơn nữa.”
“Cứ từ từ đừng vội.”
“Đây mới chỉ là bước đầu thôi, có lẽ sau này anh sẽ nhớ lại, em cảm thấy rất vui.”
Giang Ly gật đầu, duỗi tay đặt lên vai cô kéo cô vào lồng ngực: “Thấy anh vui anh cũng rất hạnh phúc.”
“Vậy thì cười nhiều hơn đi, khi anh cười trông đẹp lắm.”
Giang Ly mỉm cười: “Đồ nông cạn.”
Cô nhướng mày dùng tay nhéo hông anh, ánh mắt Giang Ly chứa ý cười, nhìn cô.
Cô xoay tay chọc vào cơ bụng rắn chắc: “Em thích nơi này nhất.”
Tay cô cứ di chuyển từ ngực xuống bụng: “Em cực thích nơi này.”
Giơ tay cao lên, nâng mặt anh: “Em cũng thích nơi này.”
“Chậc cái đồ nông cạn.”
Cô gật đầu: “Em nông cạn đó, sao nào?”
Anh cúi đầu ghé sát bên tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào da, đè thấp giọng trầm ấm nói: “Cả người em từ trên xuống dưới anh đều thích.”
Dư An An chớp chớp đôi mắt, chửi thầm trong lòng, thả thính cô xong là chạy, hừ.
Mỗi lần khiến cô ngứa ngay hết cả người, cô cắn răng: “Anh thiếu đòn đúng không?”
Cô đẩy anh ra, xoay người đi, Giang Ly nhìn bóng dáng của cô rồi nhanh chóng đuổi theo.
Tầm ba giờ chiều, sau buổi trưa ánh mặt trời nắng chói chang, xuyên qua tán lá rậm rạp, cả người cô mồ hôi mồ kê ướt hết quần áo.
Dựng lều xong, Giang Ly tới giúp cô, thấy trên mặt anh toàn là mồ hôi, phía sau lưng thấm đẫm, cô nói: “Hay là em đi tắm đi.”
Từ sau khi vào núi bọn họ đã không tắm rồi, lúc trước là do có nhiều người nên không tiện lắm, giờ có mỗi hai người, tự dưng anh cảm thấy bứt rứt khó chịu: “Em nhớ chú ý an toàn.”
Giang Ly chui vào lều, rất nhanh đã cầm áo thun quần đùi đi ra bờ sông.
Nước trong dòng suối nhỏ mát lạnh sạch sẽ đến mức có thể thấy từng hòn đá lớp bùn dưới đáy.
Thả mình vào dòng nước sự mát lạnh đánh úp đầu gối, cởi chiếc áo thun ra ném lên bờ, tìm chỗ có hòn đá sau đó ngồi lên.
Dư An An đi nhặt cành cây nhóm lửa, dựng giá đi bờ sông múc nước.
Thấy Giang Ly đang nằm trong dòng nước, cơ thể cao lớn khỏe mạnh thoắt ẩn thoắt hiện trong từng con sóng nhỏ, y chang người cá.
Thấy cô đi tới, Giang Ly đưa mắt qua.
Cô nhướng mày, ngồi xổm bên bờ: “Hình ảnh mỹ nam ngồi tắm đẹp ghê.”
Giang Ly hếch mắt đáp: “Cho em nhìn thoải mái.”
Cô bĩu môi, xoay người tránh ra.
Giang Ly chậc lưỡi, chẳng lẽ anh không có sức thu hút đến vậy à?
Sau đó rất nhanh Dư An An đã quay lại, cầm điện thoại trong tay chụp anh: “Chụp bức ảnh boss Giang tắm lộ thiên, chắc bán được với giá cao lắm đây.”
Thấy cô chụp ảnh, Giang Ly nghiêng người, nửa ngồi dậy cho cô chụp: “Cho em thỏa mãn.”
“Anh thật là hiểu chuyện.” Dư An An quay video mấy chục giây bỗng cảm thấy nước văng đến chỗ mình, cô vội vàng cất di động vì sợ bị dính nước, thở hổn hển nhìn Giang Ly: “Đồ trẻ con.”
“Anh trẻ con đó.” Anh vừa nói vừa vốc thêm nắm nước hắt vào người cô.
“Giang Ly!” Trên người, trên mặt Dư An An đều là nước.
Cô cầm lấy hộp múc nước hất lên người anh.
Giang Ly đứng lên lội qua chỗ cô, Dư An An không né kịp nên nửa người trên bị ướt sũng.
Cô tiếp tục múc nước hắt lên người anh, anh bước nhanh tới nắm lấy cánh tay cô kéo xuống nước.
Dư An An hét lên một tiếng, cơ thể loạng choạng ngã vào nước, nếu không nhờ anh đỡ chắc cô đã nhào xuống sông.
Cô duỗi tay cầm chân anh, Giang Ly trực tiếp ấn cô vào nước, trên mặt là nụ cười sung sướng khi người khác gặp họa.
Dư An An run rẩy, đang định đứng dậy thì bị Giang Ly đ.è xuống, xoay người đặt cô lên trên người anh, một tay ôm lấy đầu nhỏ của cô, trực tiếp hôn cô.
“Ưm, Giang Ly….”
Cô đánh anh, anh lại càng hôn sâu hơn, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, lòng bàn tay nhẹ nhàng vén áo sơ mi ướt đẫm thăm dò bên trong.
Ướt mượt, da thịt nõn nà, dưới lòng bàn tay là ngọn lửa hừng hực.
Cô bị hôn đến mức không thở được, lòng bàn tay chạm vào người cô cứ như cây đuốc thiêu cháy từng tấc đất tấc da anh chạm vào khiến cô ngứa ngáy khó chịu, sau đó anh đẩy cô ra.
Cô không cho phép nha, dùng sức đẩy anh, đánh anh, chân cũng phối hợp với tay ấn người vào nước.
Đầu gối chống lên cơ bụng rắc chắc, tay để trên ngực anh, thở hổn hển: “Anh là đồ hư hỏng, tưởng chiếm tiện nghi của bà cô đây xong chạy hả? Nằm mơ nhá!”
Đầu gối cô khẽ dùng sức, Giang Ly cau mày kêu một tiếng.
“An An, em định mưu sát chồng à?”
“Ai là chồng hả? Hừ.” Cô đứng lên đá anh một cái, xoay người rời đi.
Giang Ly nhìn quần áo ướt đẫm ôm chặt đường cong lả lướt, chậc, muốn, cực muốn, cực kỳ cực kỳ cực kỳ muốn ăn cô.
Dư An An thở phì phò về lều, lấy quần áo từ trong bao ra đánh lửa, nhánh cây bùng lên thổi lách tách.
Cô lau nước trên mặt, lần nào cũng bị anh hôn tới nỗi mềm chân, sao cô lại không chịu được sự dụ hoặc của anh chứ? Cô đâu phải là sắc nữ, cô không phải, cô không phải.
Chốc sau, Giang Ly đã thay quần áo sạch sẽ quay về, Dư An An liếc xéo anh một cái.
Giang Ly mím môi cười, để quần áo ướt lên giá.
Cô hừ một tiếng đứng dậy đi ra bờ sống nhưng bỗng quay đầu lại, thấy Giang Ly đang nhìn mình, cô chỉ tay: “Không được nhìn lén đâu đấy.”
Giang Ly buông tay, ý bảo không nhìn trộm.
“Hừ.” Dư An An hất gương mặt kiêu ngạo.
Giang Ly ngồi xuống đất, trước mắt là ngọn lửa cháy bùng bùng, hơi nóng tỏa ra khiến anh muốn đổ mồ hồi.
Dời ánh mắt sang chỗ bờ sống, rõ ràng dòng nước mát lạnh sạch sẽ âm thanh chảy xiết cũng rất êm tai như muốn đem hết tất cả hình ảnh chui vào đầu người ta.
Đứng dậy đi qua, dựa thân cây ôm tay xem người.
Dư An An mặc áo ngực, sống lưng nhỏ gầy, da thịt trắng nõn, cánh tay mảnh khảnh, ngồi ở trong nước, mái tóc ướt át dính hai bên má, vừa tắm rửa vừa ngâm nga.
Giang Ly mím chặt đôi môi, hai lông mày nhíu lại, không tự chủ được nghĩ trước kia khi bọn họ bên nhau như thế nào?
Anh chỉ mới xem video và nghe cô kể lại, nhưng trong đầu mình không hề có hình ảnh đó.
Anh và cô, có phải đã làm rồi hay không?
Chuyện này Dư An An chưa nhắc tới, rốt cuộc giữa bọn họ đã tiến triển đến bước nào rồi?
Trong video không ghi lại gì nhưng anh đối với cô có sự xúc động lớn vô cùng, trong mơ có, hiện thực cũng có.
Dư An An thoải mái tắm rửa, cố ý quay đầu lại xem nhưng không thấy ai, lúc này mới dám cởi áo ngực lau khô cơ thể tròng lên áo sơ mi và quần đùi.
Từng động tác của cô đều bị Giang Ly thấy được, một màn ấy tuy chỉ là bóng dáng có điều đủ khiến anh mê mẩn.
Dư An An đi về vừa nhấc đầu thấy Giang Ly đang đứng dựa cây ôm tay ở đầu bên kia.
Cô ngẩn người: “Anh nhìn lén?”
“Anh xem một cách quang minh chính đại.” Anh nhướng mày.
“Lưu manh, dám nhìn lén em tắm.” Chắc chắn anh đã thấy hết, cô có quay đầu lại nhưng không thấy người đâu.
Ném quần áo trong tay vào người anh, Giang Ly vươn tay kéo cô vào lồng ngực, chế trụ hai tay cô khiến cô không thể giãy giụa được.
Anh dán lại gần, chạm trán mình lên trán cô, động tác này làm hơi thở của cô trở nên dồn dập.
Theo hơi thở ngực phập phồng lên xuống, Giang Ly mím môi, hôn cô.
Khác với những lần hồn trước, lần này Giang Ly dùng sức hôn như mưa rền gió dữ, hôn cho đến khi cô mất hết không khí, cuối cùng chỉ đành nằm liệt trong ngực anh.
Cơ thể mềm mại dán vào người trước mắt, cảm nhận từng dáng mượt mà dính chặt lấy cơ bắp rắn rỏi.
Vòng tay to lớn vòng qua chiếc eo mềm mại vén áo sơ mi lên đi vào, bên trong trơn trượt rơi trúng lòng bàn tay nóng bỏng, tự dưng hô hấp nặng nề hơn.
Anh xoay người đè cô lên thân cây, môi di chuyển từ cằm xuống cổ lướt qua xương quai xanh tinh xảo và cắn một cái.
Dư An An kêu một tiếng, quần áo mới thay đã rơi xuống rải rác, hai bàn tay nhỏ nắm chặt bờ vai của anh, ngửa đầu giống như chỉ có như vậy mới hô hấp được vậy.
Nút thắt áo sơ mi đã bị cởi từ lúc nào, trước ngực trống rỗng, toàn bộ bị lộ ra khỏi không khí.
Cô chợt giật mình, muốn duỗi tay cài lại cúc áo nhưng anh đã giữ tay lại bóp nhẹ vòng eo, lòng bàn tay cố ý để tia điện xuyên qua lớp da đi sâu vào chỗ thịt non nớt, đầu ngón tay căng chặt.
Hơi thở nóng ướt ngậm lấy đỉnh đầu, Dư An An ‘a’ một tiếng.
Một tiếng ấy là chất xúc tác hoàn hảo, Giang Ly có cảm giác bản thân sắp bị nổ tung.
Anh vẫn luôn muốn cô, rất muốn, rất rất muốn, anh muốn nhớ lại quá khứ mới làm nhưng giờ không chờ được nữa.
Xin phép lược bớt vài nghìn chữ….
Dư An An nằm liệt trong ngực anh, cơ thể không có chút sức nào, Giang Ly nhặt quần áo trên mặt đất rồi ôm cô đi về lều.
Đặt cô nằm lên nệm, Dư An An nhắm chặt hai mắt sau đó khẽ mở mắt ra đập vào mắt là nụ cười của anh, hai con người cứ nhìn cô chằm chằm, cô vội vàng nhắm mắt lại, tiếp theo là tiếng cười truyền vào tai.
Dư An An cắn răng, nhưng nắm tay mềm như bông trông như đang tán tỉnh thì đúng hơn.
Anh nằm nghiêng bên cạnh, đầu gối tách hai chân ra tiến vào, đột nhiên Dư An An trừng to hai mắt, trong đó là vẻ từ chối rõ ràng.
Anh ghé sát bên tai cô hỏi: “Em đỡ hơn chút nào chưa?”
Cô lắc đầu, chưa đỡ, đau lắm, mệt lắm.
Anh xoay người, đè lên người cô: “Thêm lần nữa.”
“Anh…”
Cô chưa nói xong đã bị anh ăn vào bụng.
….
Thêm một lần nữa là thêm vô số lần, Dư An An nằm trên khuỷu tay anh ngủ.
Ngày hôm sau, cả người như bị xe tải ngán, vừa nhức vừa đau, cô chỉ mới cử động một xíu mà phía dưới đau điên lên được.
Cắn răng trở mình, Giang Ly đã tỉnh, anh đang ngắm cô.
Cô trừng anh, Giang Ly thì vui vẻ: “Chào buổi sáng, An An.”
Nghe thấy anh nói, Dư An An mím môi, một câu chào buổi sáng đầy quen thuộc, ngày nào Tiểu Phong cũng nói với cô, đêm nào cũng chúc ngủ ngon, đã bao lâu rồi chưa được nghe? À đã lâu lắm rồi.
Vốn dĩ đang có chút tức giận vì anh không biết kiềm chế nhưng một câu chào buổi sáng khiến toàn bộ cơn tức bay đi, cô giơ tay vòng qua eo anh, vùi đầu vào ngực anh, nói với vẻ rầu rĩ: “Chào buổi sáng, người đàn ông của em.”
Người đàn ông của cô dù là Giang Ly hay Tiểu Phong thì đều là người đàn ông của cô.
Giang Ly có hơi ngạc nhiên, sau đó hiểu vẻ ngoài cô kiên cường mạnh mẽ nhưng thực tế là người rất tinh tế.
Ôm cô thật chặt.
Sáng thức dậy, hai người ôm nhau, trái tim như hòa vào nhau.
Buổi tối dùng sức quá nhiều nên giờ Dư An An không còn sức để đi nữa.
Giang Ly thì tinh lực dồi dào, đi bắt vài thú hoang về nướng chín rồi túm cô từ trong lều ra.
Dư An An đang ngủ mơ màng nên không muốn ăn lắm, anh đút gì là cô há mồm nhai.
Anh ôm cô vào ngực, nhìn cô vừa ăn vừa ngủ, cười bất đắc dĩ, khẽ hôn lên trán cô: “Ăn xong ngủ tiếp.”
Cô ừ một tiếng, thịt đến miệng là nhai, không đút là không ăn.
Giang Ly đút cô ăn chút thịt rồi bế cô về lều để cô ngủ.
Giấc này ngủ đến hai giờ chiều, khôi phục tinh thần là thu dọn đồ đi tiếp.
Anh cõng ba lô, tay xách ba lô của cô, bàn tay còn lại cầm tay cô.
Lòng bàn tay dày rộng nắm bàn tay nhỏ thật chặt, cô ngẩng đầu là có thể nhìn thấy sườn mặt kiên định, anh quay đầu là có thể thấy nụ cười ấm áp.
Dưới ánh chiều tà hoàng hôn, họ nở nụ cười mãn nguyện, đẹp biết bao, tốt biết bao.
Đi được hai ngày, đột nhiên Dư An An hỏi anh: “Chúng ta đi theo lộ trình ban đầu đúng không?”
Giang Ly gật đầu: “Lộ trình là thế, vị trí hiện tại của chúng ta cơ bản là giống nhau.”
“Vậy thì tốt quá.” Cô nói.
Anh cười: “Có muốn đi thăm chú Phùng dì Phùng không?”
Dư An An nghẹn họng trân trối: “Anh biết em đang nghĩ gì à?”
“Anh đoán, vì anh cũng muốn đi.” Đây là một mục đích khác của chuyến đi, người từng giúp mình anh sẽ không bao giờ quên, Nếu không hành trình đến Lĩnh An lần này thì anh cũng sẽ tìm cơ hội về đây một chuyến dùng thân phận của Giang Ly cảm ơn bọn.
“Em phát hiện bọn mình tâm linh tương thông với nhau nha.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");