Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 81




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua trên môi cô, rất mềm mại lại còn có chút ngọt ngào.

Đầu lưỡi xẹt qua đôi môi của cô, ẩm ướt, trơn trượt. Một chút thăm dò đi sâu vào bên trong, mạnh mẽ đi xuyên qua hàm răng của cô, quấn lên đầu lưỡi của cô.

Đôi môi bao bọc lấy cái miệng nhỏ của cô, từ nông đến sâu, c.ắn lên cánh môi của cô, m.út mát khiến đầu lưỡi của cô dần trở nên tê dại.

Cô chớp chớp mắt, cảm giác việc hít thở dần có chút khó khống chế. 

Cánh tay chống sau người càng ngày càng mềm, anh khẽ động người một cái, bao phủ lên người cô, hoàn toàn đè cô dưới người mình.

Nụ hôn càng ngày càng nóng, cho đến khi cảm giác hít thở của cô dần trở nên khó khăn. Khi cô quay đầu tránh đi, anh cũng thả cô ra, đôi môi nóng ẩm từng chút một nhẹ nhàng hôn lên cằm rồi dần xuống chiếc cổ duyên dáng của cô.

Cô dần dần duỗi tay vòng lên trên vai anh, trong cơ thể cảm giác như bị ngàn con kiến g.ặm cắn, khiến cô cực kỳ ngứa ngáy khó chịu.

Bàn tay to lớn không biết đã đi vào trong vạt áo của cô từ lúc nào, khẽ v.uốt ve làn da non mềm của cô. Lòng bàn tay nóng như lửa không an phận khẽ di chuyển, ngay khi bao phủ lên nơi mềm mại kia, thoáng chốc, một dòng lửa nóng như vọt thẳng lên não, chảy trong máu, tiến sâu vào khắp cơ thể.

Loại cảm giác khiến hai người cùng lúc ngẩn ra. Hô hấp của anh càng nặng thêm, mà tay cô thì nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía anh chớp liên tục.

Lòng bàn tay lướt trên da thịt của cô khiến cô khẽ run rẩy.

Anh nhẹ nhàng nói bên tai cô, dùng giọng nói cực nhỏ lại quyến rũ hỏi cô: “Muốn không?”

Dư An An mím chặt môi. Có phải đầu của Giang Ly có bệnh không vậy, giờ còn hỏi cô có muốn không. 

Cô trừng mắt liếc nhìn anh một cái, anh lại khẽ cười thành tiếng, khóe môi chứa ý cười tuyệt đẹp, gợi cảm như thế. Cô cắn môi, không nói gì.

“Thật muốn.” Anh cúi đầu, hôn một cái lên môi cô.

Ngay lúc cô cho rằng anh sẽ làm gì đó, lòng bàn tay như lửa nóng dần dần rút ra, sau đó cực kỳ dịu dành chỉnh lại quần áo cho cô.

Cô duỗi tay đẩy anh ra, cái con người này, vậy mà năm lần bảy lượt quyến rũ cô, quyến rũ xong lại bỏ chạy, khiến cô chẳng khác gì sắc nữ vậy.

Giang Ly duỗi tay nắm lấy tay cô lại bị cô hất văng tay ra.

Anh dựa sát vào thêm chút nữa, giọng điệu vẫn khiêu khích như cũ: “Em muốn à?”

“Giang Ly, ông già nhà anh.” Cô nhấc chân đá qua, đá xong thì bò dậy chạy về lại lều.

Giang Ly nhìn theo bóng lưng của cô, tay xoa xoa chỗ chân bị cô đá, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, đôi mắt đen nhánh hiện lên ánh sáng dịu dàng.

Trong hang động ẩm ướt lạnh lẽo, anh đứng ở bên trong, cảm giác nơi này vào ban đêm cực kỳ lạnh lẽo. Anh đã từng ở đây sống nửa năm, mất trí nhớ, hoàn toàn không biết gì hết. Thậm chí, ngay cả việc bản thân là ai anh cũng không nhớ rõ.

Khi đó anh chắc hẳn rất hoang mang, vô lực, thậm chí cả khủng hoảng.

Nếu không gặp được Dư An An, có lẽ cả đời này anh đều không rời khỏi núi sâu được. Có lẽ, anh đã sớm chết dưới răng rắn độc, thú dữ đói khát từ lâu. 

Anh ngồi trên tảng đá lạnh lẽo, ánh sáng từ đèn pin chiếu sáng toàn bộ đêm tối, trong hang động hiện ra dấu vết mơ hồ về khoảng thời gian lúc anh rời khỏi nơi đây. Cỏ dại mọc đầy trên các phiến đá, bên cạnh còn có ít cành cây và hòn đá.

Anh rất muốn biết, sau khi anh ngã xuống, sao lại đi đến được nơi này, trước khi gặp được Dư An An, anh đã trải qua những chuyện gì? 

Anh chống trán, rất muốn biết những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Càng muốn, cảm giác đau đầu lại càng mạnh hơn.

Lòng bàn tay vỗ lên cái trán, xua đuổi cảm giác đau đớn. Anh đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc đến cửa lều, anh gọi cô: “An An, em ngủ chưa?”

Dư An An hừ một tiếng: “Ngủ rồi.”

“Chúc em mơ đẹp nhé.”

“Yên tâm, không mơ đến anh đâu.”

Giang Ly quay lại lều, nằm trong túi ngủ nhưng không hề buồn ngủ. Không muốn nghĩ thì đầu óc lại càng không ngừng hoạt động, cảm giác đau đầu càng ngày càng mãnh liệt hơn, anh cắn răng cố gắng ra khỏi túi ngủ lấy hai viên thuốc giảm đau uống vào.

Trước kia anh không có bệnh đau đầu vặt, sau khi mất trí nhớ, không biết là có hay không. Nhưng nghe Dư An An nói, hình như sau khi nhảy bungee anh mới xuất hiện tình trạng như thế.

Anh khẽ thở dài, bệnh đau đầu này sẽ không đi cùng anh cả đời chứ?

Sáng ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng lại tiếp tục lên đường đi về phía trước.

Dư An An không hề để ý đến anh, anh cứ đi theo phía sau của cô. Nhìn cô xù lông như thế, anh không tự giác bật cười.

Bắt thú hoang, tìm nguồn nước, hai ngày nữa lại trôi qua.

Dư An An chỉ về con đường phía trước: “Nơi này, chính là nơi này. Con sông này em nhớ rõ, hình như chúng ta đã gặp sói ở chỗ này.”

Mỗi lần đi đến một nơi quen thuộc, cô đều trở nên cực kỳ hưng phấn.

Con đường bọn họ đi qua chứa đầy những ký ức bọn họ từng trải qua trong quá khứ, mà Giang Ly vẫn không hề có chút ấn tượng nào.

Anh có chút thất vọng, trước khi quy hoạch anh đã từng nghĩ đến khả năng mình không nhớ ra được, nhưng khi bản thân thật sự không có chút ấn tượng nào, anh vẫn cảm thấy có chút chán nản.

Nhìn cô vui vẻ chạy đến bờ sông, vốc nước lên mỉm cười, trái tim anh như có một dòng nước ấm. Chỉ cần cô vui vẻ vậy là được rồi.

“Buổi tối chúng ta dựng lều ở đây nhé.” Cô quay đầu lại nhìn anh.

“Được.”

Cô ném balo xuống, ngồi bên bờ sông, cô nói: “Không biết còn có thể gặp được sói nữa không nhỉ?”

“Nghe giọng điệu của em hình như em rất mong gặp đúng không?”

Cô lắc đầu thật mạnh: “Đừng làm em sợ, em suýt chút nữa đã chết ở đây rồi, em không muốn trải qua một lần nữa đâu.”

“Nếu gặp được thì phải làm sao bây giờ?”

“Anh đánh nhau với nó, em đốt lửa, cùng nhau hợp sức, luôn có thể cưỡng ép đám thú dữ đó rời đi.”

Giang Ly gật đầu:”Trước kia không nhận ra, sau khi trải qua lần này, anh mới phát hiện em rất dũng cảm.”

“Em cũng chẳng phải kiểu con gái yếu đuối gì, em là đàn ông.”

“Sao cũng được, chỉ cần là em là được rồi.” Anh lẩm bẩm nói.

Ánh mắt của Dư An An nhìn thẳng vào anh, cô nhận ra anh có chút lơ đãng: “Anh đang nghĩ cái gì thế?”

“Em từng kể cho anh nghe những chuyện anh đã từng trải qua, kể hết lần này đến lần khác câu chuyện của chúng ta. Tuy rằng anh vẫn không có ký ức ấy, nhưng anh đã từng trải qua rồi, chúng ta từng cùng nhau trải qua rồi.”

Cô bĩu môi: “Vậy mà lúc trước anh cứ kiên trì không cho em đi cùng với anh, em có thể giúp anh đấy, không hề liên lụy chút nào.”

Giang Ly cười với cô, duỗi tay muốn chạm vào cô mà cô lại vội tránh đi, thở phì phò một tiếng: “Cách xa em một chút.”

Giang Ly bị từ chối, chán nản nói: “Nắm tay cũng không được à?”

Cô nghẹn họng: “Không được.”

“Nắm một chút thôi.” Anh đưa tay qua.

Cô hất tay anh ra: “Cách xa em một chút.”

“An An.”

Dư An An liếc mắt nhìn anh một cái: “Tủi thân cũng không được, nói không được là không được. Hừ.”

Giang Ly: “…”

Dư An An ngã lên cỏ, nhìn biển trời xanh, non xanh nước biếc, vui vẻ thoải mái.

Nghỉ ngơi một lúc, bọn họ quyết định đi kiếm ăn. Sau khi vào núi, lo lắng để lại một mình cô sẽ gặp nguy hiểm, nên lần nào đi bắt thú hoang, cô đều đi theo bên cạnh anh.

Hai người đi tìm đồ ăn, tìm hơn nửa tiếng cũng không tìm thấy cái gì.

Lại đi thêm một lúc nữa, Dư An An nhìn thấy một thứ đồ đen đen. Giang Ly cũng phát hiện ra, hai người nhìn nhau, cô nhỏ giọng nói: “Có thể bắt được không?”

“Thử xem.”

Một con lợn rừng cơ thể to lớn, béo tròn đang hất hất bùn đất, chưa nhận ra có người đang đến gần.

Cô thật cẩn thận đi theo bên cạnh anh, tới gần từng chút một. Đột nhiên, lợn rừng giống như cảm nhận được cái gì đó, nó đột nhiên quay đầu lại.

Dư An An ngẩn ra, không dám động đậy.

Lợn rừng không nhìn thấy rõ có sinh vật nào, nhưng vẫn lập tức chạy trốn. Giang Ly nhấc chân đuổi theo, Dư An An cũng đuổi theo.

Giang Ly nắm con dao ngắn trong tay, cơ thể nhảy lên cao, giơ tay chém xuống, trực tiếp cắm lên sống lưng của lợn rừng.

Lợn rừng tru lên một tiếng, dùng đỉnh đầu hất về phía Giang Ly. Giang Ly dùng một tay nắm lấy lông của lợn rừng, tay nắm dao, giơ tay cắm lên cổ lợn rừng một lần nữa.

Lợn rừng bị thương, nó phản ứng dữ dội, dùng cơ thể đập mạnh về phía Giang Ly. Giang Ly thấy lợn rừng muốn tiến lại gần, anh vội thả lông nó ra, xoay người nhảy ra xa.

Dư An An đứng cách đó không xa, cô không đi lên vì không muốn gây thêm rắc rối cho anh. Tuy có hơi lo lắng nhưng cô vẫn tin tưởng Giang Ly.

Lợn rừng điên cuồng chạy trốn, Giang Ly đuổi theo, Dư An An tiếp tục chạy theo phía sau.

Sau khi lợn rừng không đánh lại Giang Ly, nó bắt đầu điên cuồng đâm về phía anh, đánh nhau với anh.

Lợn rừng bất ngờ nhảy về phía cô, cô xoay người bỏ chạy. Giang Ly ở phía sau liên tục đâm xuống mấy dao, động tác của lợn rừng dần chậm lại, rít gào lên.

Dư An An quay đầu lại nhìn, dưới chân bước hụt, Giang Ly lao lên trực tiếp giữ chặt lấy tay cô.

Cỏ dại mọc um tùm, bên cạnh là sườn dốc. Vừa rồi cô chỉ lo trốn khỏi sự tấn công của lợn rừng nên không nhìn rõ con đường dưới chân.

Ánh mắt vừa nhìn thấy cô lắc lư cơ thể, sắp ngã thẳng xuống, trái tim Giang Ly hoảng hốt, anh lao lên nắm lấy tay cô.

Trong đầu anh chợt xuất hiện một hình ảnh.

Cô bị treo ở đâu đó, xung quanh là vách núi, anh nắm lấy tay cô. Cô vừa kêu, vừa hết, cô nói gì đó rồi đẩy tay anh ra. Anh không nghe thấy rõ, cũng không nhìn thấy rõ, trong đầu chỉ có một hình ảnh, cô đang khóc.

Bỗng dưng, suy nghĩ của anh khi ấy chợt xuất hiện.

Anh sẽ không buông cô ra, cho dù là sống hay chết, anh đều sẽ không buông cô ra.

Hình ảnh ấy xa lạ như vậy, thế nhưng lại xuất hiện trong đầu anh. 

Dưới chân Dư An An là sườn dốc, có vài cục đá nhô lên, cộm đến mức khiến cô đau đớn. Nhưng không có vấn đề gì, cô dẫm lên cục đá, dựa theo sức từ lòng bàn tay của anh, trực tiếp bò lên.

Cô chợt nhận ra Giang Ly có chút kỳ lạ. Anh nắm chặt tay cô, sắc mặt hơi tái.

Cô ngồi quỳ bên cạnh anh: “Không sao đâu, nhìn anh bị dọa kìa.”

“Này, đây cũng không phải vách núi, ngã cũng không sao.”

“Anh bị làm sao thế?”

Thấy anh mãi không nói chuyện, cứ nhìn chằm chằm cô như thế.

Cô muốn rút tay lại, lại bị anh đột ngột kéo vào trong ngực.

Dư An An thấy vậy đành phải ôm lấy bả vai anh, vỗ nhẹ lên vai anh, an ủi: “Nhìn xem anh bị dọa kìa, chỗ em rơi xuống cũng chỉ là sườn núi thôi, không có việc gì, không có việc gì. Anh yên tâm đi nhé.”

Giang Ly lắc đầu, vùi đầu vào cần cổ của cô: “An An, anh nhìn thấy một hình ảnh.”

Cô đảo mắt, hình ảnh? Cô đẩy anh ra, giơ tay nâng mặt anh lên, vội vàng hỏi: “Nhìn thấy hình ảnh gì?”

“Anh kéo tay em, em hình như sắp rơi xuống vách núi. Em đẩy anh, còn khóc, anh chỉ cảm thấy, anh sẽ không buông em ra.”

“Giang Ly, anh nhớ được một chút rồi này.” Đôi mắt cô tràn đầy sự vui sướng, cho dù chỉ nhớ ra một chút thì cô cũng rất vui.

“Em nhớ rõ nó là ở đâu không?”

Cô gật đầu, gật đầu liên tục: “Không phải ở núi Lĩnh An, là Tân Ninh. Lần đó anh bị tấn công, sau đó còn nằm viện, thế là quên hết.”

“Thì ra là nơi đó không phải núi Lĩnh An.” Anh có chút thất vọng, lúc ấy cực kỳ hoảng sợ, đầu óc anh lập tức nhảy ra hình ảnh ấy.

“Mặc kệ là nơi nào thì vẫn đều là ký ức đã mất của anh. Giang Ly, anh vậy mà đang nhớ ra từng chút một rồi đó.” Cô ôm lấy anh, cảm thấy cực kỳ vui sướng. Đây là bước đầu tiên đi về phía tương lai tốt đẹp, có lẽ, sau này anh sẽ nhớ được càng nhiều hơn, hoặc có thể là toàn bộ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.