(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy ngày nay Giang Ly gọi điện cho cô nhưng cô không bắt máy, gửi tin nhắn cô cũng không trả lời. Anh không muốn cô nhắc tới Tiểu Phong, vậy thì cô còn gì để nói với anh đâu.
Anh là Giang Ly, có thể lúc nóng lúc lạnh, lạnh nhạt xong thì tới trước mặt cô rồi cho cô một cuộc hẹn hò ngọt ngào, làm cô vui vẻ trong mấy ngày, sau đó lại tiếp tục thờ ơ, muốn tìm cô lúc nào thì tìm. Nếu anh không muốn tìm cô thì cô cũng không thể nào tìm được anh, cô chán ngấy cái cảm giác lúc gần lúc xa đó rồi.
Cô không biết rốt cuộc bản thân đang đắn đo điều gì, anh nói anh thích cô, đáng lẽ cô nên vui, nhưng cô không thể vui nổi, cãi nhau một trận khiến cô cảm thấy ngột ngạt khó chịu, giống như một viên đá chèn ngay ở cổ họng vậy.
Sau khi Giang Ly chạy khỏi bệnh viện, Chính ủy ra lệnh cưỡng chế nhập viện, nếu mà còn chạy nữa thì tống anh vào biệt giam trong quân đội.
Không phải anh sợ bị giam, chỉ là anh phải tiếp nhận lòng tốt của Chính ủy.
Hơn nữa, hôm đó cãi nhau với Dư An An, chính xác hơn là anh để tâm, anh rất để tâm chuyện trong lòng cô chỉ có Tiểu Phong, không có anh.
Anh bản thân anh thích cô.
Anh suy nghĩ về chuyện này rất lâu, rốt cuộc là nên chấp nhận việc cô thích Tiểu Phong hơn anh, hay là không thể chấp nhận cô chỉ thích Tiểu Phong chứ không thích Giang Ly.
Thực ra rất mâu thuẫn, cùng là một người, chỉ là mất đi một phần ký ức, khi mỗi lần nghe cô nhắc tới chuyện quá khứ với Tiểu Phong, anh thừa nhận bản thân mình ghen tị với Tiểu Phong, ghen tị với chính mình.
Không có gì bất lực hơn cảm giác này.
Vết thương còn chưa khỏi hẳn, Giang Ly đã xin xuất viện.
Bác sĩ không dám tự ký giấy ra viện cho anh, vì thế đã xin chỉ thị của Chính ủy Trương. Chính ủy Trương gọi điện nói chuyện với anh một lúc, biết anh có việc gấp, dù sao vẫn còn cả một công ty đang đợi anh, vì vậy đã đồng ý cho anh xuất viện, nhưng ông vẫn dặn dò anh phải chú ý sức khỏe.
Sau khi Giang Ly xuất viện, anh trở về nhà, mặc dù vắng lặng nhưng dường như vẫn đọng lại hơi thở của cô. Anh ngồi ở phòng khách một lúc, cảnh tượng ngày hôm đó giống như chiếc máy chiếu tua đi tua lại trong đầu anh, vô cùng rõ ràng, vô cùng sâu sắc, như thể hơi ấm của cô vẫn còn đọng lại trong vòng tay anh, nhưng lồng ngực anh lại trống rỗng.
Kể từ khi hồi phục trí nhớ, anh luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng. Sau này gặp được cô, ở cùng cô, cảm giác này không còn xuất hiện nữa. Có lẽ tồn tại khoảng trống đó là vì anh mất đi cô.
Thay quần áo tới công ty, Mâu Dương thấy anh tới thì đẩy anh vào phòng làm việc: "Mới có một tuần mà cậu đã xuất viện, vết thương của cậu ít nhất cũng phải dăm bữa nửa tháng mới lành hẳn, cậu ổn đấy chứ?"
"Không sao, lúc trước cũng không phải chưa từng bị thương, tôi nằm bệnh viện như sắp phế đến nơi rồi." Giang Ly lập tức đi thẳng tới bàn làm việc: "Có chuyện gì quan trọng không?"
"Không có chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của cậu đâu." Mấy ngày nay Mâu Dương vô cùng lo lắng, anh ấy ngồi ở công ty nhưng tâm trí lúc nào cũng lo lắng cho Giang Ly.
Buổi chiều anh ấy còn định tới thăm Giang Ly, không ngờ mới một tuần mà anh đã xuất viện quay về công ty rồi.
"Hai dự án trong tay thế nào rồi?"
"Một cái thì đang bàn bạc, cái kia..." Mâu Dương nghiêng đầu nhìn anh, biết mình sai nên cười hì hì: "Vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm."
"Trước khi tôi đi là đã thử nghiệm được một tuần rồi, bây giờ cậu nói vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm là sao?"
"Máy móc cực kỳ thông minh, chương trình không ngừng cải tiến, tôi vẫn đang theo dõi. Cậu vừa xuất viện, tôi khuyên cậu nên về nhà nghỉ ngơi đi được không?" Robot đồng hành giao tiếp ngôn ngữ và đọc sách đã được nghiên cứu phát triển trong hơn nửa năm, mọi người đều nỗ lực hết mình, dự án của riêng anh ấy đã đầu tư nhiều công sức nhất. Nhưng Giang Ly nắm giữ tình hình chung của công ty, khác hẳn với anh ấy.
"Cậu lúc nào cũng lý do."
"Không phải vẫn còn một tháng nữa chúng ta mới chính thức ra mắt sản phẩm sao?”
Giang Ly gật đầu: "Về bộ phận nghiên cứu phát triển của cậu đi, tôi bận rồi."
Giang Ly mở máy tính, bắt đầu chạy chương trình. Nhị thiếu gia Động Quải Động Quải trên đường Trường An đang nói chuyện với anh.
Nghe nói có người đang tìm anh.
Anh trả lời: Ai?
Nhị thiếu gia Động Quải Động Quải trên đường Trường An: Mẹ nó, anh lại mất tích mấy ngày rồi.
Anh trả lời: Có chút chuyện.
Nhị thiếu gia Động Quải Động Quải trên đường Trường An: Tôi điều tra được có người mua thông tin của anh ở chợ đen, nhưng anh quá thần bí, thông tin bọn họ đưa ra con mẹ nó quá tào lao, chả có ai tin hết.
Giang Ly ngừng một lúc: Đối phương là ai, có tra ra được không?
Nhị thiếu gia Động Quải Động Quải trên đường Trường An: Không tra được, IP ẩn danh, định vị tin nhắn thì cứ một tin lại ở một vị trí khác nhau, mới nhất là ở New Zealand.
Giang Ly không đoán được bọn họ là ai. Thông tin của những người này quá bí ẩn, không ai có thể tra ra được, vì vậy anh cũng không lo lắng lắm.
Anh trả lời lại: Theo dõi giúp tôi, nếu có tin tức gì thì báo tôi ngay.
Nhị thiếu gia Động Quải Động Quải trên đường Trường An: Được.
Giang Ly tìm thấy nguồn thông tin mà anh sử dụng máy tính của Dư An An để đăng nhập lúc trước, anh trực tiếp nhấp vào.
Dư An An đang ngồi trước máy tính, chống cằm, mặt mày bơ phờ.
Đột nhiên cô thấy con chuột trên màn hình di chuyển, trượt một đường dài, cô giật mình nhìn con chuột, chắc chắn bản thân không hề di chuyển hay chạm vào nó.
Cô cẩn thận quan sát kỹ, con chuột không di chuyển nữa.
Giang Ly xem những bức ảnh trên máy tính, trong đó có bức ảnh đáng yêu với hai bím tóc khi còn nhỏ, dáng vẻ trẻ trung trong bộ đồng phục nhà trường màu xanh khi còn là học sinh, những bức ảnh của bạn bè thời đại học và một số bức ảnh chụp cùng Hà Sa Sa.
Còn có cả ảnh của cô và Tiểu Phong.
Rất nhiều, có hình Tiểu Phong râu ria xồm xoàm giống như một kẻ hoang dã, khuôn mặt phong trần, có ảnh Tiểu Phong vừa mới rời khỏi núi, mặc đồ thể thao, còn có ảnh hai người chụp chung, ôm nhau ngọt ngào, hôn nhau thắm thiết.
Mỗi một hình ảnh hạnh phúc như vậy đều khiến anh ghen tị.
Anh ghen tị với Tiểu Phong vì có được tình cảm của cô, Tiểu Phong có gì tốt chứ, chỉ là một kẻ ngốc thôi mà.
Anh đâu có kém gì Tiểu Phong, tại sao Dư An An thích Tiểu Phong chứ không thích anh chứ.
Thư ký gõ cửa bước vào, cầm một chồng tài liệu bắt đầu báo cáo nội dung cho anh.
Nói tới tiến trình, anh lập tức gạt bỏ, nếu như không thực sự cần thiết thì anh sẽ không ra mặt.
Bận rộn cả ngày, buổi trưa cũng phải để Mâu Dương mang cơm tới cho anh, tối tan làm liền lái xe tới thẳng chỗ Dư An An.
Đợi khoảng nửa tiếng, xe Wrangler của Đàm Tung lại dừng ở cửa, sau đó Dư An An xuống xe vẫy tay chào tạm biệt.
Dư An An cầm thẻ phòng, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc sau lưng: "An An."
Cô kinh ngạc quay đầu lại, mặc dù anh gọi điện thoại cô không bắt máy, nhắn tin cô không trả lời, nhưng đây là lần đầu tiên anh đợi cô ở đây mấy hôm nay rồi.
"Sao anh lại tới đây."
"Chúng ta nói chuyện đi."
Dư An An lắc đầu: "Không có gì để nói hết, em cũng không muốn nói chuyện với anh. Em cũng xin lỗi chuyện xảy ra lúc trước, cứ nghĩ là anh muốn nghe những chuyện đó nên mới kể không ngừng."
"Chúng ta tìm một chỗ nào đó để nói chuyện đi."
"Khỏi đi, vừa tan làm mệt lắm, em về ngủ đây."
Dư An An quẹt thẻ vào cổng, Giang Ly định đi theo thì Dư An An lập tức chạy tới phòng bảo vệ: "Người này không phải người trong khu chúng ta."
Giang Ly bị ngăn lại: "An An, chúng ta bình tĩnh nói chuyện đi."
"Tôi và Giang tổng không quen nhau, không có gì để nói hết, nếu như là chuyện công việc thì anh có thể tìm Đàm tổng."
Cô nói xong liền sải bước vào bên trong.
Cô bước đi thật nhanh, giống như đang chạy trốn, đi xa hơn một chút, cô mới dần dần bước chậm lại, hít một hơi thật sâu, cô thích Tiểu Phong, không thích Giang Ly không phải Tiểu Phong.
Giang Ly không thích Tiểu Phong, Giang Ly bác bỏ Tiểu Phong, cô không thích, cô ghét anh.
***
Mấy ngày nay Giang Ly tìm Dư An An nhưng luôn bị cô từ chối, từ chối nói chuyện, thái độ lạnh nhạt không khác gì một người xa lạ.
Giang Ly ngồi trên sô pha trong phòng làm việc, tay đỡ trán, tay lật giở tài liệu.
Mâu Dương thấy sắc mặt anh không tốt lắm: "Nếu mà mệt quá thì về nhà, hoặc là nói chuyện với "hoa hiên vàng" của cậu đi, tôi phát hiện cậu ở cùng cô ấy là tâm trạng tốt lên rất nhiều."
Giang Ly không trả lời, ánh mắt rơi vào dòng chữ đen trắng trên tờ giấy, nhưng anh như người mất hồn, trong đầu toàn xuất hiện gương mặt của Dư An An lạnh nhạt, từ chối anh.
"Từ khi cậu xuất viện đến nay tôi thấy cậu rất hay mất tập trung, không phải cãi nhau đấy chứ." Giang Ly của trước kia hoạt bát, kiên quyết, nghiêm túc trong công việc, lúc rảnh rỗi cũng rất biết cách pha trò, nói đùa.
Nhưng gần đây không biết vì sao anh cực kỳ nghiêm túc trong công việc, thậm chí còn hơi hà khắc, nhưng khi rảnh rỗi lại có cảm giác như chỉ đang thư giãn.
Giang Ly vẫn không có phản ứng.
"Xem ra tôi đoán đúng rồi, có phải "hoa hiên vàng" từ chối cậu, đá cậu xuống giường đúng không? Không hài lòng trên phương diện đó hả?" Mâu Dương như đang xem kịch hay, chuyện càng lớn thì cậu càng thích hóng.
"Cậu không phân tích thì không ai nói cậu thiểu năng đâu." Giang Ly lạnh lùng nói.
"IQ cậu cao, nhưng EQ thì rất thấp, nói đi, tôi phân tích cho cậu. Chuyện tình cảm của thế gian ấy à, tôi nắm rõ trong lòng bàn tay."
Sớm đã quen với những cuộc tranh luận của Mâu Dương, Giang Ly ném tập tài liệu xuống, cơ thể nặng nề dựa vào ghế sô pha: "Cô ấy thích tôi của lúc mất trí nhớ, chứ không phải tôi của hiện tại."
Cơ má của Mâu Dương giật giật, tặc lưỡi nói: "Thích cậu lúc ngốc nghếch, không thích cậu anh minh uy vũ, thông minh cơ trí, bác học nhiều tiền à."
Giang Ly khẽ thở dài.
"Mẹ nó, não Dư An An có vấn đề rồi."
Giang Ly lạnh lùng nhìn anh ấy một cái, Mâu Dương buông tay nói: "Được được được, não cô ấy không có vấn đề được chưa, tôi nghĩ có thể cô ấy đang học theo thủ đoạn cũ của cậu."
"Cậu nói như không nói ấy."
"Nếu như cô ấy không thích cậu, có khả năng là thích người khác. Nhưng cô ấy thích cậu lúc mất trí nhớ mà không thích cậu của hiện tại, tôi không hiểu nổi đấy, không phải là cùng một người sao?"
"Lúc ở cùng nhau cô ấy luôn nhắc về Tiểu Phong, nhắc đến người đó cô ấy cảm thấy rất vui, tôi giống như người ngoài cuộc lắng nghe cậu chuyện của họ. Cậu hiểu cảm giác đó như nào không, con mẹ nó chết tiệt thật."
Giang Ly cáu kỉnh đến mức bắt đầu chửi thề, không phải phong cách của anh, quả nhiên anh đã kìm nén rất lâu.
Thứ sáu, Dư An An đang đi làm thì nhận được một cuộc điện thoại lạ.
Cô bắt máy: "Alo ai thế?"
"Dư An An, Giang Ly ngất xỉu rồi." Mâu Dương lo lắng gào lên.
"Sao cơ?" Dư An An bị dọa sợ tới mức hai tay run rẩy, cốc nước đổ xuống bàn làm ướt đẫm bản kế hoạch mới in.
"Cậu ấy nhảy bungee, nhảy xong thì hôn mê bất tỉnh."
Tim Dư An An như muốn vọt ra khỏi lồng ngực: "Nhảy bungee? Tại sao anh ấy lại đi nhảy bungee? Anh ấy nhảy bungee làm gì?"
Tiểu Phong nhảy bungee bị hôn mê hai lần, đau đầu đến mức toàn thân run rẩy. Tại sao Giang Ly lại muốn đi nhảy bungee? Đối với người bình thường thì đó chỉ là trò giải trí, là một thử thách, nhưng đối với Giang Ly, nó lại rất nguy hiểm.
"Đang ở Vân Thủy Độ, cô mau tới đi."
Dư An An không kịp suy nghĩ nhiều, cô chạy thẳng tới văn phòng Đàm Tung xin nghỉ phép rồi chạy thẳng xuống lầu.
Đàm Tung chưa kịp nói gì đã thấy Dư An An chạy ra ngoài, chuyện gì vậy?
Dư An An vẫy một chiếc taxi rồi báo địa chỉ. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, lưng đã đổ một lớp mồ hôi lạnh. Tên thần kinh Giang Ly này, không phải anh bận lắm sao, bận cái gì mà lại có thời gian đi nhảy bungee vậy?
Vân Thủy Độ là một khu du lịch ở ngoại ô phía nam, đúng là có trò nhảy bungee, gọi xe tới đó chưa đầy hai mươi phút.
Cô chạy vào bên trong, thấy xe của Giang Ly thì điên cuồng chạy tới.
Cô mở cửa xe, Giang Ly đang tựa vào ghế sau, hai mắt nhắm nghiền.
Cô bước lên xe ngồi ngay cạnh Giang Ly: "Anh tỉnh rồi sao? Đỡ hơn chưa? Sao lại đi nhảy bungee? Hôn mê bao lâu rồi? Sao không đưa tới bệnh viện?"
Cô hỏi liên tiếp mấy câu, ánh mắt hoảng sợ và lo lắng dán chặt vào Giang Ly sắc mặt tái nhợt.
Giang Ly nghe thấy giọng nói, đột nhiên mở mắt ra: "An An."
"Tỉnh rồi sao, thế nào rồi? Đỡ hơn chưa, có đau đầu không, có cần tới bệnh viện không? Tại sao anh lại nhảy bungee, quá nguy hiểm. Anh không biết trò chơi này không dành cho anh à? Anh không muốn sống nữa hay gì." Không biết là vì lo lắng sốt ruột hay là vì vừa mới chạy, trán cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng."
"Sao em lại tới đây?" Giang Ly khó hiểu nhìn cô.
Mâu Dương nói: "Tôi gọi điện cho cô ấy tới đấy."
"Mâu Dương, cậu nhiều chuyện thật đấy."
"Tôi muốn xem xem, cậu hôn mê thì cô ấy có để tâm hay không, xem ra vẫn rất quan tâm cậu đấy chứ."
Dư An An thấy Giang Ly tỉnh lại, trái tim treo lơ lửng của cô cũng dần hạ xuống, vì quá căng thẳng nên toàn thân cô căng cứng. Cô yếu ớt dựa vào ghế: "Mâu Dương, anh rảnh rỗi lắm sao?"
Mâu Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không rảnh, mà là cậu ấy rảnh. Vừa nhảy xuống đã hôn mê bất tỉnh, tim ông đây bị cậu dọa sắp vọt ra ngoài luôn rồi. Vừa mới xuất viện được mấy ngày, cậu đừng có mà quay lại đó nữa đấy nhé."
"Mâu Dương." Lúc này đầu Giang Ly rất đau, nhưng anh vẫn lớn tiếng quát, không để cho anh ấy nói thêm gì hết.
Dư An An nghe không rõ, nhập viện? Giang Ly nhập viện sao?
"Anh sao thế, bị bệnh sao?"
"Bệnh nặng, suýt nữa thì chết đấy." Mâu Dương chêm vào một câu.
"Mâu Dương, cậu cút ngay cho tôi."
Mâu Dương nhướng mày: "Được, chê tôi cản trở việc hai người hâm nóng tình cảm à, tôi cút, tôi cút luôn đây."
Mâu Dương xuống xe, đóng cửa lại, trong xe chỉ còn lại hai người.
Dư An An thấy trán anh lấm tấm mồ hôi: "Anh lại đau đầu à?"
"Vẫn ổn."
"Không cần lừa em, lúc trước anh thế nào em đều biết rõ, đau đầu tới mức hôn mê, anh không cần phải cứng miệng nói dối."
Giang Ly mím môi không nói gì.
"Anh bị bệnh gì?"
Giang Ly cười đáp: "Em không cần lo, bây giờ ổn rồi."
"Bệnh gì? Nghiêm trọng không?"
"Chuyện nhỏ thôi, không có gì to tát đâu."
Cô biết, anh không muốn nói cho cô, vì vậy cô lại hỏi: "Sao anh lại nhảy bungee?"
"Tiện đường, chỉ ghé qua nhảy một lần, không ngờ lại nhảy kém như vậy." Gương mặt anh trắng bệch lộ ra vẻ gượng gạo.
Anh đứng trên bục nhảy bungee, cảm thấy đầu óc choáng váng, một lúc sau anh kiên quyết nhảy xuống. Cô từng nói, Tiểu Phong muốn lấy lại trí nhớ nên đã nhảy bungee mấy lần, bởi vì lúc nhảy bungee, Tiểu Phong có thể nhìn thấy được hình ảnh của quá khứ. Anh nghĩ, nếu nhảy xuống thì bản thân có thể nhìn thấy, đáng tiếc chỉ có một bóng tối vô tận, không có bất cứ hình ảnh nào xuất hiện. Điều này làm anh thất vọng hơn là hôn mê.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");