Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 69




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoạt động huấn luyện mở rộng kết thúc, Dư An An về nhà ngủ li bì.

Hôm sau cô quay lại công ty làm việc, viết kế hoạch kinh doanh và theo giám đốc Lý ra ngoài để đàm phán dự án.

Thứ ba đi làm như thường lệ, Đàm Tung đưa cô về nhà. Hình như Giang Ly rất để ý chuyện cô ngồi xe của Đàm Tung, tất nhiên là cô tình nguyện vì vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực.

Buổi tối cô nhận được tin nhắn Wechat của Giang Ly: Gần đây bận việc, xong việc tôi sẽ tới gặp em.

Dư An An nhìn tin nhắn đến ngẩn người, cuối cùng chỉ đáp lại một chữ: Được.

Thứ tư rảnh hơn một chút, cô ngồi lướt thông tin trên diễn đàn về bài viết ở Lĩnh An, kết quả theo dõi khá tốt.

Cô liên lạc với Mật Tư Vương, viết thêm hai phần nữa là coi như kết thúc bản thảo được rồi.

Năm ngày, Giang Ly chỉ gửi cho cô đúng một tin mà không gọi điện, cô biết anh bận, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, không biết anh bận tới mức nào mà không có thời gian gọi được một cuộc điện thoại.

Lại tới cuối tuần, Giang Ly vẫn không có tin tức gì. Nam Tự nói thứ bảy phải tăng ca, bảo cô ở nhà một mình.

Cô nằm trên sô pha không có hứng thú làm gì hết, tivi cũng bật bừa một bộ phim rồi để đó, sau đó đứng lên dọn dẹp nhà cửa.

Đầu óc cô trong trạng thái trống rỗng, nghe thấy điện thoại kêu, nhất thời cô vẫn chưa phản ứng kịp, đến khi phát hiện ra là điện thoại của mình mới vội vã chạy về phòng. Nhìn cuộc gọi hiển thị trên màn hình, đôi mắt lờ đờ lập tức sáng lên, sau đó lại hừ lạnh một tiếng.

Điện thoại cứ reo hết lần này đến lần khác, cô ậm ừ mãi, cuối cùng mới chậm rãi nhấc máy, giọng nói Giang Ly truyền tới: "An An, hôm nay được nghỉ sao?"

"Ừm." Cô bình tĩnh trả lời.

"Đang ở nhà?" Nghe giọng của Giang Ly có vẻ rất vui.

"Ừm." Anh vui, nhưng bà đây không vui.

"Tôi tới tìm em."

"Ò."

"Nghe giọng em có vẻ không vui vậy?" Anh đoán mấy ngày nay không liên lạc nên cô mới tỏ thái độ như vậy. Vì vậy nên anh mới đi gặp cô mà không có bất cứ lý do gì.

"Không có."

Mặc dù giọng nói của cô không mấy hứng thú nhưng trong lòng đang rất vui.

Giang Ly chạy ra ngoài bắt xe, một lúc sau thì điện thoại kêu. Anh bắt máy, người ở đầu bên kia đã lên tiếng trước: "Sao tự dưng cậu lại xuất viện thế?"

"Có việc." Anh nói xong liền cúp máy.

Anh chưa bao giờ có cảm giác muốn nhanh chóng lao đến một nơi để gặp một người như bây giờ, mặc dù cảm giác này xa lạ nhưng lại vô cùng phấn khích.

Nửa tiếng sau có tiếng gõ cửa, cô ra ngoài mở cửa. Giang Ly mặc áo sơ mi trắng quần đen đứng trước cửa, vừa nhìn thấy cô, anh đã mỉm cười.

Cô phụng phịu hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu không thèm để ý tới anh.

Giang Ly cười khẽ đi theo cô vào nhà, nhìn sau gáy cô, anh nghiêng người tới gần: "Giận rồi à?"

"Hừ." Dư An An lại hừ một tiếng.

Giang Ly tiến lên hai bước, đứng ở trước mặt cô: "Em còn biết "Hừ" cơ à?"

"Em nói anh nghe, nếu mà còn lần sau là anh mất em thật đấy." Cô nghiến răng dùng ngón tay ấn vào ngực anh.

"Được." Giang Ly mỉm cười gật đầu.

Dư An An liếc anh một cái: "Bởi vì trước kia anh đối xử tốt với em nên em tha thứ cho anh đó, nhưng lần sau không được như thế nữa."

Nụ cười của Giang Ly hơi nhạt đi: "Nếu như trước kia không tốt như vậy thì sao?"

"Tốt là tốt, cái gì mà nếu như với không nếu như ở đây, trước kia anh vì em mà làm rất nhiều thứ, em không tính toán với anh nữa." Hơn nữa không phải bây giờ anh tới tìm cô rồi sao. Cô quá là rộng lượng mới có thể thay đổi từ tức giận sang vui vẻ nhanh như vậy, cô cũng tự phục chính bản thân mình.

Giang Ly cười khổ: "Đúng là gần đây gặp rất nhiều chuyện khó giải quyết."

"Giải quyết ổn thỏa rồi chứ?" Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều.

Anh gật đầu.

Cô hơi nheo mắt lại: "Ở cùng anh lâu, bệnh thoái hóa đốt sống cổ của em cũng sắp khỏi rồi."

"Điều trị miễn phí, không tính phí, hào phóng hơn em."

"Sao giống nhau được, bệnh của anh rất khó chữa, vấn đề của em rất nhỏ, hơn nữa bệnh của anh chỉ có em mới trị được, còn của em thì ai cũng trị được hết."

Đôi mắt sáng của cô lấp lánh như những ngôi sao, nỗi nhớ nhung gần đây của Giang Ly biến thành lời cảm thán khi khoảnh khắc anh nhìn thấy cô. Hóa ra đây chính là thích.

Dư An An lắc đầu, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

"Anh ăn cơm chưa?"

"Ăn sáng rồi." Giang Ly đáp.

Dư An An bĩu môi, giờ trưa rồi mà bảo ăn sáng: "Chờ một lát, để em đi nấu mì cho anh."

"Được."

Dư An An mặc váy ngủ, đeo tạp dề đứng trước tủ lạnh: "Anh muốn ăn gì?"

"Ăn món lần trước em nấu." Anh nhớ kỹ hương vị đó, mặc dù mùi vị rất bình thường, nhưng mỗi khi nghĩ tới đều rất hoài niệm.

"Được, mì thịt và cải thìa nhé." Cô lấy thịt và rau trong tủ ra, cắt một ít thịt, sau đó rửa rau.

Giang Ly đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng nhỏ bé của Dư An An, mấy ngày nay anh thực sự rất nhớ cô.

Từ trước tới nay anh chưa bao giờ nghĩ anh nhớ cô tới mức chỉ muốn gặp cô ngay lập tức.

Dư An An xào thịt lợn với rau, sau đó thêm nước vào rồi đợi nước sôi.

Cô quay đầu thấy Giang Ly đang nhìn mình chằm chằm, cô chớp mắt tinh nghịch nói: "Ngắm đủ chưa?"

Giang Ly lắc đầu: "Chưa đủ."

Dư An An phát hiện, Giang Ly sẽ tiếp những câu nói đùa của cô, thỉnh thoảng bị trêu trọc cũng không hề né tránh hay xấu hổ.

Nước sôi rất nhanh, cô bỏ mì vào nồi: "Trước kia anh cũng thích ăn mì em nấu, nhưng chủ yếu toàn là Tiểu Phong nấu cho em ăn, bởi vì em phải đi làm, anh không có việc, vì vậy sẽ lo bữa sáng và bữa tối luôn."

Đôi mắt đang cười của Giang Ly cũng dần trở nên nhạt hơn.

Dư An An tiếp tục nói: "Ban đầu Tiểu Phong không biết làm gì hết, ngay cả rán trứng em cũng phải dạy, vậy mà trong thời gian ngắn anh đã nấu được một bữa thịnh soạn. Anh đoán xem anh ấy học được từ ai?"

Cô nhìn về phía Giang Ly, ánh mắt nhàn nhạt của Giang Ly nhìn thẳng cô, nhưng cô lại không nhận ra điều gì khác lạ.

"Có một ông lão thường ra công viên dắt husky đi dạo, hai người trò chuyện rất vui vẻ, ông ấy còn dạy Tiểu Phong nấu ăn. Sau này em có gặp ông cụ đó một lần, ông ấy nói Tiểu Phong thường xuyên trao đổi công thức nấu ăn với ông ấy. Ông ấy còn nói, Tiểu Phong muốn học nhiều món để nấu cho bạn gái ăn."

"Lúc đó nghe xong em rất cảm động, trên đường về nhà vừa đi vừa khóc, tại sao lúc trước em không đối tốt với Tiểu Phong một chút, hối hận chết đi được. Nhưng giờ thì tốt rồi, em có thể nấu cho anh ăn, em nói anh nghe, một tuần nay anh không gọi điện thoại, em muốn tức điên lên ấy."

"Vậy là em có tức giận hay không?" Giang Ly hỏi cô.

Dư An An hừ một tiếng: "Anh nói xem, em đã thề với trời, nếu anh mà không gọi điện cho em thì em sẽ không chủ động đi tìm anh, người gì đâu, tức chết đi được."

"Nhưng có lúc em cũng rất mềm lòng, Tiểu Phong xứng đáng để em chờ đợi." Cô nói với vẻ mặt đầy hạnh phúc.

Giang Ly mím môi: "An An, em đừng nhắc đến người đó được không?"

Dư An An đột nhiên quay đầu, khó hiểu nhìn anh: "Anh nói gì cơ?"

Vẻ mặt lạnh lùng của Giang Ly có chút chua xót, Dư An An chớp mắt: "Em không hiểu ý của anh."

"An An, anh đang đứng trước mặt em."

"Đúng rồi."

"Tại em em luôn nhắc tới người đó mà không nhắc đến anh."

"Em đang kể lại chuyện trước kia của em với anh mà."

"Quá khứ với hiện tại, em luôn lựa chọn nhắc về quá khứ."

Dư An An phát hiện giọng điệu của Giang Ly phản kháng hơn bao giờ hết, anh kháng cự quá khứ của mình, kháng cự quá khứ trước kia giữa hai người.

"Có thể quá khứ không quan trọng đối với anh, nhưng rất quan trọng đối với em." Ánh mắt cô dần trở nên tối sầm.

"Quá khứ rất quan trọng đối với anh, nhưng hiện tại càng quan trọng hơn."

Dư An An cầm đũa khuấy mì trong nồi, hơi nóng bốc lên khiến mắt rất khó chịu, cô né sang một bên tiếp tục khuấy mì.

Giang Ly chỉ có hiện tại, còn đối với cô, quá khứ chính là thứ cô muốn tìm lại, cô không muốn chìm đắm trong những câu hỏi không có câu trả lời chính xác, nhưng chắc chắn một điều, quá khứ là thứ quan trọng nhất đối với cô vào lúc này.

Giang Ly không quan tâm, nhưng cô thì có.

Cô đập đũa xuống bàn kêu "cạnh" một tiếng, sau đó quay đầu nhìn anh.

"Ý anh là sao, nếu anh cảm thấy quá khứ không quan trọng với anh, vậy thì giữa hai chúng ta không còn gì để nói nữa."

"An An, anh đang ở trước mặt em, em có thể thấy được, sờ được."

"Tiểu Phong ở trong tim em, không nhìn được cũng không thể chạm vào, anh không nhớ, nhưng em vĩnh viễn không quên được anh ấy."

"Ý anh không phải như thế."

"Giang Ly, tính cách của chúng ra rất khác nhau. Nếu không phải vì quá khứ với Tiểu Phong chiếm hết tâm trí em, em cũng không tới tìm anh, nếu anh chối bỏ anh ấy, em cũng sẽ chối bỏ anh như vậy."

Ý cô là, nếu không có Tiểu Phong, cô sẽ tránh xa anh, từ chối anh.

"Anh không quan trọng với em sao?" Cảm giác chua sót ngập tràn trong lòng anh, anh cẩn thận hỏi.

Nước trong nồi sắp tràn ra ngoài, Dư An An tắt bếp, ánh mắt từ đầu đến cuối không nhìn anh lấy một lần.

Hai tay cô chống lên mặt bàn, cắn chặt cánh môi nói: "Em không biết tại sao anh đột nhiên lại trở nên lạnh nhạt như vậy, lẽ nào là hối hận với những chuyện trước kia? Không sao hết, em sẽ không bám lấy anh, em tới Ninh Hải là vì anh, nhưng không phải tới để quấy rầy anh."

"An An, anh đối với em rất nghiêm túc."

"Nghiêm túc, ha." Cô lắc đầu: "Em gọi điện cho anh, nhưng anh chỉ nói chuyện với em cho có lệ, lúc nào cũng lơ đãng, sau đó lại gửi tin nhắn nói anh đang bận. Rốt cuộc trong lòng anh có em không? Dường như anh không hề quan tâm tới em, trước kia anh rất ít khi chủ động tìm em, đều là em đi tìm anh, gửi tin nhắn, gọi điện cho anh, còn anh thì sao?"

"Gặp phải tình huống đột xuất, quả thực rất khó giải quyết." Anh không thể nói chi tiết cho cô nghe, anh không muốn cô lo lắng.

Sau ngày hôm đó, quân khu triển khai kế hoạch tiêu diệt nhóm tội phạm, đồng thời bắt giữ nhóm người đã bao vây anh ở núi Lĩnh An, buộc anh phải nhảy xuống vách đá.

Dư An An khẽ thở dài: "Anh có biết em lo lắng bất an tới mức nào không, anh không phải anh ấy, tại sao em lại ôm ảo tưởng với anh vậy nhỉ, Tiểu Phong tuyệt đối không bao giờ làm vậy với em."

"Anh ấy không bao giờ để em đợi mỗi ngày, anh ấy sẽ luôn nói với em rằng anh ấy nhớ em, anh ấy đang làm gì, anh ấy không bao giờ khiến em lo lắng, Tiểu Phong anh ấy..."

"An An, anh thích em." Giang Ly đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô, anh không thích nghe mỗi từ, mỗi câu thốt ra khỏi miệng cô đều là về Tiểu Phong, mà không phải là anh.

Đây là lần đầu tiên Giang Ly tỏ tình, anh cũng đã nghiêm túc suy nghĩ, gần đây anh đều nghĩ có phải cô chỉ thích Tiểu Phong hay không, anh biết ghen, ghen với Tiểu Phong, anh cảm thấy khó chịu nhưng lại rất bất lực.

Đối thủ giấu mặt này mạnh đến mức ngay cả anh, người luôn tự hào rằng mình có thể làm bất cứ điều gì, cũng nhận ra rằng bản thân không thể lay chuyển được vị trí của Tiểu Phong trong lòng cô.

Nhưng anh vẫn thích cô.

Nghe thấy lời tỏ tình của anh, tim Dư An An như ngừng đập. Nếu là trước kia thì chắc hẳn cô sẽ nhảy cẫng lên vì vui, nhưng bây giờ cô cảm thấy có chút bất lực, bởi vì dường như Giang Ly không quan tâm đến quá khứ đó.

"Em hiểu, anh chấp nhận sự xuất hiện của em là vì mối quan hệ của em với Tiểu Phong. Em biết anh là người có trách nhiệm, nhưng em không phải trách nhiệm."

"Mặc dù hai người là một, nhưng anh là Giang Ly, không phải Tiểu Phong của em."

"Mấy hôm nay em cũng suy nghĩ rất nhiều, tại sao em lại phải tốn thời gian vì anh, không hề có một cuộc điện thoại, một câu hỏi thăm cũng không có, không một câu trả lời rõ ràng. Anh không muốn em nhắc đến anh ấy, nhưng anh ấy mới là người quan trọng nhất trong lòng em. Cuối cùng em cũng hiểu, dù có khiến anh thích em, nhưng anh cũng chỉ là Giang Ly, không phải là Tiểu Phong của em."

Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe từng câu từng chữ cô nói với anh, người cô muốn là Tiểu Phong, anh như bị một mũi kim mảnh dài đâm vào tim.

Anh cũng đấu tranh rất nhiều, vì anh cảm nhận rõ ràng tình cảm của Dư An An dành cho Tiểu Phong nhiều hơn dành cho Giang Ly.

Cảm giác này giống như yêu một người không yêu mình.

Anh đã quyết định rồi, dù là như vậy anh cũng vẫn phải nói với cô, mặc dù anh là Giang Ly chứ không phải Tiểu Phong, nhưng anh vẫn thích cô.

"An An, em không hề thích anh, không thích con người Giang Ly?"

Dư An An nắm chặt tay nắm cửa, chặt đến nỗi lòng bàn tay cô đau nhức: "Xin lỗi, trong lòng em chỉ có anh ấy."

Cô nói xong liền túm lấy cánh tay anh đẩy ra ngoài cửa, sau đó đóng sầm cửa lại. Giang Ly né không kịp nên bị cánh cửa đập mạnh vào vai, khiến anh kẽ kêu lên một tiếng đau đớn.

Rõ ràng biết như vậy, nhưng nghe chính miệng cô nói trong lòng cô không có anh, trái tim anh như bị ngàn cân đá đè nặng, không thở nổi.

Điện thoại trong túi đổ chuông liên tục, Giang Ly nhìn màn hình hiển thị người gọi là Chính ủy Trương của quân khu. Anh vội vàng bắt máy, đầu bên kia lớn tiếng quát: "Giang Ly, sao cậu lại chạy khỏi bệnh viện? Vết thương súng đó không hề nhẹ, mau chóng quay về cho tôi."

Giang Ly nhíu mày, trầm mặc nhìn cánh cửa đóng lại hồi lâu, cuối cùng mới nói: "Rõ, tôi lập tức quay lại."

  

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.