(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đàm Tung là ông chủ, còn cô là nhân viên, anh ấy hỏi mà cô không trả lời thì còn làm sao mà làm việc được nữa, như thế chẳng phải là cô thiếu IQ sao?
“Rắn có tính không?” Cô nói.
Đàm Tung lắc đầu: “Không tính.”
"Không có dã thú đâu, Đàm tổng. Nếu lại gặp phải một con dã thú hung dữ nữa thì có lẽ tôi đã chết từ lâu rồi. Lúc đó Tiểu Phong vẫn đang bị thương chưa khỏi, căn bản không thể đánh bại được dã thú."
"Bây giờ Tiểu Phong đang ở đâu? Với kỹ năng của anh ấy, tôi rất muốn thuê anh ấy với mức lương cao để làm đội trưởng đội sinh tồn nơi hoang dã của chúng tôi."
Dư An An cười thầm trong lòng, muốn mời anh ấy à, anh không mời nổi đâu, người ta cũng là ông chủ lớn, nghe nói còn là công ty có quy mô mấy trăm người.
"Anh ấy ở đâu?" Đàm Tung lại hỏi.
"Tôi cũng không biết." Nàng chỉ biết Giang Ly ở đâu, không biết Tiểu Phong ở đâu, đáp án này chắc là không sai đâu nhỉ.
“Không phải là anh ấy bị mất trí nhớ à?”
"Đúng vậy, sau đó có đi gặp bác sĩ, khôi phục trí nhớ, cho nên chúng ta đã chia tay rồi."
"Đáng tiếc."
Dư An An gắp một miếng đồ ăn nhét vào miệng, nhai kỹ, bởi vì khi ăn cô không thích nói chuyện với người lạ, mặc dù Đàm Tung nhìn có vẻ là một người khá tốt.
Vào buổi chiều, quản lý Hoàng bàn giao công việc, đi theo học tập một đồng nghiệp khác tên là Chu Lệ Lệ.
Chu Lệ Lệ rất xinh đẹp, cô ấy cao ít nhất 1,72 mét, dù mặc trang phục thể thao nhưng đôi chân dài của cô ấy vẫn khá bắt mắt.
Ăn mặc nhẹ nhàng nhưng trang điểm lại rất sặc sỡ.
Giang Ly không trả lời tin nhắn, chắc là anh bận quá nên quên mất.
Ngày hôm sau, có một cuộc họp nhỏ vào buổi sáng để nghiên cứu các dự án hợp tác, tập trung vào những điểm mấu chốt, thu hút sự chú ý và bắt đầu cuộc chiến về giá cả.
Nhưng nghĩ mà xem, chi phí huấn luyện mở rộng của một công ty lớn là vài triệu, điều này thực sự có thể để cho mọi người cùng nhau cố gắng.
Cuối cuộc họp, Dư An An và Chu Lệ Lệ cùng nhau viết ra kế hoạch hợp tác, họ đã có sẵn các mẫu trước đó, kết hợp chúng với các tình huống khác nhau của mỗi công ty để xây dựng các kế hoạch khác nhau.
Bận rộn cả buổi sáng mà chỉ viết được một bản, cô mệt đến mức đau lưng mỏi vai.
Đi đến nhà ăn ăn cơm, Dư An An dùng điện thoại di động xem qua các trang web chính thức, đột nhiên có tin nhắn đến từ Giang Ly.
Tin nhắn từ hôm qua, đến hôm nay mới được trả lời.
Anh nói: Tôi chưa bao giờ tham gia sinh tồn nơi hoang dã, nhưng thực chiến thì tham gia khá nhiều.
Dư An An trả lời anh: Dùng súng thật đạn thật à?
Anh trả lời: Ừ.
Cô cảm thấy như mình lại mang cuộc trò chuyện đi vào chỗ chết, không biết phải nói gì, nhưng súng thật đạn thật đúng là rất ngầu.
Ngay sau đó, anh nhắn tin lại: Sao tự nhiên cô lại hỏi chuyện này?
Cô trả lời: Chỉ là tự nhiên muốn hỏi thôi.
Giang Ly: Lại nhớ đến chuyện ở núi Lĩnh An rồi à?
Dư An An: Ừ.
Giang Ly: Tôi nhớ là cô đang nói đến ngôi nhà gỗ.
Dư An An bĩu môi, trả lời: Lần nào anh cũng đi ngủ, cứ nghe kể chuyện là đi ngủ, anh giống đứa trẻ thật đấy.
Giang Ly cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao khi nghe cô kể chuyện lại dễ dàng buồn ngủ như vậy, thậm chí còn có hiệu quả hơn cả thuốc ngủ.
Thấy anh không trả lời, Dư An An hỏi anh: Anh còn muốn nghe không?
Giang Ly: Lần sau tới Tân Ninh gặp cô, tôi sẽ nghe.
Dư An An: Không có cơ hội.
Giang Ly cau mày, cô có ý gì, không muốn kể cho anh nghe hay là đang giận anh?
Anh hỏi: Xin lỗi, cho tôi chút thời gian.
Dư An An nhìn thấy những lời này, hiểu ý anh, trực tiếp gửi tin nhắn thoại: Anh lại xin lỗi gì nữa? Em không thích nghe từ "xin lỗi" từ anh, rất khó chịu, đủ rồi đấy.
Giang Ly nghe được tin nhắn thoại, khóe môi hiện lên một nụ cười.
Anh trả lời: Tôi tưởng cô không vui.
Dư An An: Không có gì không vui cả, gần đây em vui vẻ lắm.
Giang Ly: Cô vui vẻ là tôi yên tâm rồi.
Dư An An nghiến răng nghiến lợi: Cái gì mà em vui vẻ thì anh lại yên tâm, em đã nói là em không phải là trách nhiệm của anh rồi mà.
Sau đó, tin nhắn của Giang Ly không được gửi nữa vì điện thoại của anh đã bị Mâu Dương giật mất.
Mâu Dương lật tin nhắn lên, tay của Giang Ly nhéo mạnh cổ tay của anh ấy, sức lực không nhẹ, khiến cho Mâu Dương đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Đau, đau quá, ông chủ, cậu ra tay nhẹ chút.”
"Còn có lần sau thì tôi trực tiếp phế đi cậu đấy."
"Tôi chỉ muốn xem xem cậu đang nói gì với cô gái đó thôi, để cho ông chủ lớn của chúng ta lộ ra nụ cười như nam thần, chậc chậc, chuyện này mà để mấy cô gái coi cậu như thần thánh trong công ty nhìn thấy là sẽ phát điên đấy."
Giang Ly bình tĩnh nói: “Liên quan gì đến tôi.”
"Tôi nghe họ nói về cậu, nói rằng nếu cậu ra mắt làng giải trí thì sẽ là người chồng quốc dân, cậu nói xem, cậu có bao nhiêu người vợ vô danh rồi."
Sắc mặt của Giang Ly đầy lạnh lùng: “Sau này ở chỗ làm mà nói chuyện này thì trực tiếp bị sa thải.”
"Chậc chậc, làm sao, cậu chỉ là chồng của Dư An An thôi à?"
“Đang ăn mà cũng không ngăn được miệng của cậu.” Giang Ly dùng một mảnh khăn trải bàn che miệng của Mâu Dương lại.
***
Chỉ sau bốn ngày làm việc, Dư An An đã cảm thấy mình mệt đến mức hoa mắt chóng mặt, giấc ngủ không đủ, ngày nào cũng phải dậy sớm, phải chen lấn lên tàu điện ngầm rồi bắt xe buýt, chín giờ đến giờ làm, cô phải ra ngoài lúc bảy rưỡi, nếu không sẽ bị muộn.
Trong bốn ngày qua, cô tập trung vào các dự án hợp tác của công ty, mỗi công ty đều có những điểm chính khác nhau, cần thực hiện theo những cách khác nhau, hơn nữa, cô là người mới vào công ty, nếu không hiểu thì có thể hỏi Chu Lệ, còn có rất nhiều thứ cần phải tìm kiếm tài liệu.
Hôm nay cô tan làm thì đã bảy giờ rồi.
Dư An An thu dọn đồ đạc rồi rời đi, cô vừa bước ra khỏi cửa thì một chiếc Wrangler lái xe đến phía sau cô.
Cô bước sang một bên, đứng ở bên đường, xe chạy tới dừng cạnh cô, kính xe hạ xuống, cô nhìn thấy người ngồi bên trong.
"Đàm tổng, anh cũng tan làm rồi à?"
"Cô sống ở đâu?"
Dư An An nói địa chỉ của mình, Đàm Tung nói: “Thuận đường, cô lên xe đi.”
Cô cũng không khách sáo, mặc dù là ông chủ, nhưng trong hai ngày qua, anh ấy không ít lần đến tìm cô để nói về chuyện ở núi Lĩnh An.
Mặc dù có nhiều người muốn trải nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, nhưng chuyện của Dư An An mới là sinh tồn nơi hoang dã đúng nghĩa nhất, anh ấy rất khâm phục nghị lực của cô, cũng khâm phục cái đầu lạnh của cô, ở trong một hoàn cảnh đầy khó khăn, nguy hiểm như vậy mà cô vẫn có thể thoát ra khỏi núi sâu, đó chắc chắn không phải là sức mạnh ý chí của người bình thường.
Sau khi lên xe, Đàm Tung tiếp tục nói về chuyện ở núi Lĩnh An, hỏi thêm một số chi tiết, Dư An An nửa đùa nửa thật: “Đàm tổng, nếu anh còn hỏi thì sau này tôi cũng không cần viết bài nào nữa, anh có thể viết luôn rồi."
"Mật Tư Vương sẽ không trách cô tiết lộ bí mật đâu, sau này công ty chúng ta sẽ có dự án sinh tồn nơi hoang dã, cô có muốn đi theo không?"
"Tôi sao?"
"Mỗi dự án đều chia ra làm nhiều phần, cũng có thể nhận được nhiều tiền hơn."
“Cái này cũng được.” Cô cũng không đặc biệt quan tâm liệu mình có thể kiếm được nhiều tiền hơn hay không, dù sao mục đích cô đến Ninh Hải cũng không phải là vì tiền.
Khi xe chạy vào con đường mà Dư An An đã nói, Đàm Tung hỏi cô: “Cô sống ở khu nào?”
Dư An An chỉ về phía trước, xe dừng lại, Đàm Tung nhếch khóe miệng: "Ồ, được đấy, thật là nhìn không ra cô sống ở khu quân đội."
"Tôi là người Tân Ninh, đây là nhà bạn tôi, tôi đến đây làm việc nên tạm thời ở chỗ của cô ấy."
"Bạn trai à?" Đàm Tung nhướng mày.
"Bạn nữ." Cô mỉm cười, tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Sau đó vẫy tay chào người trong xe: “Cảm ơn anh, Đàm tổng”.
"Không có gì, nơi tôi sống cách đây chưa đầy mười phút đi xe."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Dư An An đi vào trong, đèn pha của chiếc xe phía sau chiếu vào cô, cô né tránh thì nghe thấy tiếng còi vang lên, cô cũng không đi ở giữa đường, ấn còi làm gì chứ, cô quay đầu lại nhìn, hóa ra là xe của Nam Tự.
Cô lên xe, Nam Tự vừa lái xe vừa trêu chọc cô: “Ồ, nhanh như vậy đã có anh chàng đẹp trai đưa về nhà rồi.”
"Đó là ông chủ của công ty chúng tôi, thuận đường, nhà anh ấy cách đây chưa đầy mười phút đi xe."
"Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian thì cũng là trộm."
"Thật là thuận đường, à, còn nữa, anh ấy cũng khá tò mò về chuyện ở núi Lĩnh An."
Họ ăn tối ở nhà, Dư An An nấu mì, nói đến Giang Ly, cô nói lần trước cũng nấu món này cho anh ăn.
Ăn tối xong thì cô đi tắm rồi về phòng.
Ngưu Ngưu thực sự rất hiểu chuyện, cô dặn dò mấy lần rằng đây là nhà của một người bạn, họ là khách, chỉ ở nhờ thôi, không được gây rắc rối nên Ngưu Ngưu cũng không gây ra rắc rối nào lớn.
Cô trêu chọc Ngưu Ngưu một lúc rồi nằm xuống giường.
Những ngày vừa qua thực sự rất mệt mỏi, Dư An An nằm xuống được một lúc thì ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ cũng tràn ngập các dự án, dữ liệu, kế hoạch mở rộng, cô mệt mỏi đến mức không được nghỉ ngơi.
Nam Tự ra khỏi phòng tập thể dục, tắm rửa rồi trở về phòng ngủ, đúng lúc mười hai giờ.
Cô ấy ngã xuống giường, lấy điện thoại ra rồi bấm số.
Sau vài hồi chuông, điện thoại đã được nhấc máy.
"Có chuyện gì mà cô gọi muộn thế?" Giang Ly vừa về đến nhà, còn chưa kịp xuống xe.
“Tôi nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đưa An An về nhà.”
Giang Ly khẽ cau mày, có người đưa An An về nhà, nhưng mà: "Cô đến Tân Ninh rồi à?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");