Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 49




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dư An An nghiêng người, ánh mắt luôn nhìn về phía anh, người mà cô ngày đêm nhớ tới cuối cùng cũng đã đến, nhưng cô lại không thể ôm hay chơi đùa với anh như khi đó, thậm chí còn không có một chút dịu dàng.

Tuy nhiên, chỉ cần được nhìn thấy anh, cô vẫn thấy rất vui.

Trước đây, khi có Tiểu Phong ở bên, ngày nào anh cũng bám lấy cô, đôi khi cô còn chê anh như kẹo da bò, phiền vô cùng.

Nhưng khi anh trở thành Giang Ly cô mới nhận ra, hóa ra những ngày tháng cô không trân trọng giờ đã trở thành hy vọng xa vời.

Đôi khi cô lại nghĩ cho anh một chút thời gian để tiêu hóa những biến cố đột nhiên xuất hiện này.

Nhưng phải mất bao lâu chứ?

Tiểu Phong hồi phục trí nhớ rồi, còn Giang Ly thì sao, liệu anh có nhớ lại ký ức của Tiểu Phong không?

Cô thở dài, gạt những điều chưa biết này sang một bên, cô quay người lại, cầm lấy điều khiển từ xa và giảm âm lượng TV để tránh làm phiền đến giấc ngủ của anh.

Một lúc sau, cô cảm thấy người bên cạnh cử động, quay đầu lại nhìn thì giật mình, trên trán của Giang Ly đầy mồ hôi, anh mím chặt đôi môi mỏng, nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn có vẻ không được tốt.

Cô còn chưa kịp đánh thức anh dậy, Giang Ly đã đột nhiên tỉnh dậy, thở hồng hộc, trán và trên mặt đều lấm tấm mồ hôi.

Anh không khỏi hít thở sâu, lông mày nhíu lại thành chữ “Xuyên”, đôi tay ấn vào trán.

“Giang Ly, anh làm sao thế?” Dư An An ngồi xổm trước mặt anh, nhanh chóng lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt anh.

Anh lắc đầu, không nói gì.

"Anh bị sao vậy? Nói đi, đừng làm em lo lắng." Dư An An cao giọng, trong giọng nói tràn đầy khẩn trương và bất an.

Giang Ly vẫn không lên tiếng, sau đó cô nhìn thấy trên mặt anh lộ ra vẻ thống khổ, hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng.

Dư An An giật mình, nắm lấy cánh tay anh: "Anh bị đau đầu à?"

Giang Ly gật đầu, đầu anh đau như bị kim đâm, đau vô cùng, giống như có vô số trọng lực đè nặng lên anh, đau đến mức anh chỉ có thể thở hổn hển, không còn sức lực phản kháng.

Rơi xuống, rơi xuống liên tục, hố đen vô tận gần như muốn nuốt chửng anh.

Dư An An biết dáng vẻ của Tiểu Phong như thế nào khi bị đau đầu, anh đau đến mức toàn thân đều là mồ hôi: "Anh chờ một chút, em đi lấy thuốc cho anh."

Cô chạy vào phòng, mở ngăn kéo ra, lọ thuốc mà bệnh viện kê cho Tiểu Phong chỉ bị uống mấy viên, vẫn còn hơn nửa lọ.

Cô đổ ra hai viên thuốc, ngồi xổm trước mặt Giang Ly: "Uống thuốc đi, đây là thuốc chuyên dùng trị chứng đau đầu của anh."

Vừa nói, cô lại vặn mở chai nước ra, đưa lên môi anh.

Giang Ly cầm lấy thuốc, cho vào miệng rồi uống một ngụm nước, nuốt thuốc giảm đau xuống.

Lòng bàn tay của anh ôm lấy trán, cảm giác đau đớn ập đến, không thể chống lại được.

Những giọt mồ hôi lớn chảy ra từ trán anh, nhanh chóng lăn xuống theo gò má, Dư An An nhìn anh đang đau đớn, đầu óc cô trống rỗng vì lo lắng.

Phải làm gì, phải làm gì đây?

Xoa bóp, đúng vậy, xoa bóp, khi Tiểu Phong bị đau đầu, cô sẽ xoa bóp cho anh.

Dư An An vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh, nắm lấy cánh tay của anh, xoay anh lại đối mặt với cô: “Em xoa bóp giúp anh.”

Đôi bàn tay hơi lạnh của cô ôm lấy mặt anh, đầu ngón tay đặt lên vị trí thái dương, ấn mạnh, tuy không thể giảm đau nhưng ngoại lực vẫn có tác dụng chống lại cơn đau đầu.

Giang Ly cau mày, nghiến răng chống cự, anh đau đến mức này rồi nhưng lại không kêu một tiếng nào.

Điểm này có lẽ là tính cách của con người hoặc là một đặc tính ngấm trong xương cốt.

Khi Tiểu Phong bị sói cắn, anh đau đến toàn thân run rẩy, nhưng lại không kêu một tiếng nào.

Giang Ly đau đến đổ mồ hôi, cũng không kêu lên.

Anh càng như vậy thì Dư An An càng đau lòng, cô càng đau lòng thì càng khó chịu.

"Đau thì cứ kêu lên đi, đừng nhịn nữa."

"Không sao."

Câu “Không sao” này như bị nặn ra từ kẽ răng, đau đến thế này nhưng anh vẫn còn kiên trì.

Đôi mắt của Dư An An đỏ hoe vì lo lắng: "Giang Ly, em xoa bóp cho anh, một lát nữa sẽ ổn thôi, anh uống thuốc rồi, một lúc sẽ hết đau, anh chịu đựng một chút, chịu đựng thêm một chút..."

Cô vừa khóc vừa nói, giọng nói run rẩy bộc lộ sự khẩn trương và đau lòng của cô.

Giang Ly mím chặt môi, nghiến răng chống cự, đây không phải là lần đầu tiên cảm giác đau đớn này xuất hiện, nhưng lần này lại đặc biệt rõ ràng.

Dư An An dùng hết sức lực, tập trung vào đầu ngón tay của mình, cô dùng lực xoa bóp giúp anh, như vậy sẽ không đau nữa, đúng vậy, một lúc nữa sẽ khỏi thôi.

Nhưng tại sao, tại sao Tiểu Phong đau đầu, Giang Ly cũng đau đầu.

Tại sao lại để anh phải chịu đựng nỗi đau tàn phá như vậy, thật quá tàn nhẫn.

"Tiểu Phong, Tiểu Phong, sẽ ổn thôi, anh sẽ sớm ổn thôi."

Cô quỳ xuống bên cạnh anh, nhìn đâu cũng đổ mồ hôi, lòng bàn tay áp vào má anh cũng ướt đẫm.

“Tiểu Phong, anh nói chuyện với em đi, đừng đi ngủ.” Cô sợ anh giống như lúc trước đau đến ngất đi.

"Không ngủ, không ngủ được." Anh nói.

"Như này có phải không thoải mái không? Anh lên trên giường nằm, cuộn tròn ở trên sofa không thoải mái đâu."

Cô vội vàng đứng dậy nắm lấy cánh tay anh, kéo anh lên, Giang Ly đau đến mức toàn thân mềm nhũn, bị cô kéo đến khom người rồi lại ngã xuống ghế sofa.

Dư An An thấy anh nhất định không thể đứng dậy được nên chạy vào phòng ngủ, cầm chiếc chăn bông mà Tiểu Phong từng trải trên sàn trong tủ ra, trải cạnh ghế sofa.

"Anh nằm xuống đi, nằm xuống sẽ thoải mái hơn."

Dư An An kéo anh lên trên chăn, sau khi Giang Ly ngồi xuống, anh liền lập tức ngã về phía sau, Dư An An vội vàng đỡ lấy anh, để anh nằm lên đùi mình.

"Anh nằm xuống đi, em xoa bóp cho anh, sẽ giảm đau một chút, thuốc sắp có tác dụng rồi, anh chịu đựng một lúc, chịu đựng một lúc nữa thôi."

Cô vừa nói vừa xoa bóp cho anh.

Dư An An cảm thấy tim mình đau như bị ai đó bóp nát, cho dù là lúc anh quên đi cô thì cô cũng chưa từng cảm thấy đau đến vậy.

"Em kể cho anh nghe chuyện của chúng ta khi còn ở núi Lĩnh An nhé."

Dư An An vừa xoa bóp cho anh vừa kể cho anh nghe chuyện ở núi Lĩnh An, từ lần đầu tiên cô gặp anh, anh vô cùng luộm thuộm, vừa bẩn vừa bừa bộn, giống như một người hoang dã vậy, im lìm không lên tiếng, chỉ đi theo cô suốt chặng đường.

“Tôi của lúc đó im lặng đến thế à?” Giang Ly nghe vậy thì chậm rãi nói, nhưng trong thanh âm vẫn tràn ngập sự đau đớn bị đè nén.

"Ừ, vô cùng im lặng, một đường từ núi Lĩnh An đi ra, anh nói không quá mười câu, còn đều là em ép anh nói đấy."

“Cô không chê tôi à?” Anh r.ên rỉ vì đau.

“Em chê chứ, cũng không phải là chê, chủ yếu là vì lúc đó trông anh khá đáng sợ, đầu óc bù xù, râu ria xồm xoàm, lại mặc quần áo rách rưới, bị rách đến mức chỉ còn mấy sợi vải thôi. Sau này, em cảm thấy anh không có ác ý với em, cũng không có tấn công em, em miễn cưỡng cho anh ăn, đó là nửa túi mì gói duy nhất của em đấy, ở sâu trong núi rừng, xung quanh không có người, anh có biết nửa túi mì gói quý giá đến mức nào không? Sau đó anh đi theo anh, sức lực của anh lớn, có thể bắt rắn, còn có thể chiến đấu với thú dữ, kiếm được thức ăn, anh là một người bạn đồng hành rất tốt đấy.”

Giang Ly không nói gì, Dư An An tiếp tục kể cho anh nghe.

Khi nói về chuyện anh đánh nhau với gấu, cô còn tự hào nói rằng nếu không phải cô cái khó ló cái khôn, dùng lửa tấn công thì anh đã sớm chết dưới móng vuốt của con gấu đó rồi.

Lại kể đến lúc họ gặp phải rắn, hôm đó trời mưa rất lạnh, hai người trốn trong lều để giữ ấm, nói đến lúc hết thức ăn, chỉ còn ít thịt khô có thể miễn cưỡng vượt qua hai ngày...

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không biết Giang Ly đã nghe cô kể đến đoạn nào, Dư An An phát hiện Giang Ly không có chút phản ứng nào.

Cô vỗ nhẹ vào má anh: “Giang Ly, Giang Ly?”

Chẳng lẽ là anh ngất đi rồi? Cô giật mình, lắc mạnh anh: "Giang Ly, Giang Ly?"

Cô kêu mấy lần, sau đó nhận thấy trên trán anh đã ít mồ hôi hơn, cô nghiêng người về phía trước để đến gần anh, sau khi nghe thấy tiếng thở đều đều của anh thì trái tim đã nhấc lên của cô cuối cùng đã trở lại vị trí cũ.

Anh đi ngủ rồi.

Không phải là anh ngất đi, có lẽ không còn đau đến thế nữa, cô thở một hơi rồi dựa vào ghế sofa như thể đã kiệt sức, nước mắt lại một lần nữa ướt đẫm khóe mắt cô, không ngừng rơi xuống.

Cô không phải là người hay khóc, nhưng vì anh mà cô đã khóc hết lần này đến lần khác.

Tiểu Phong có tác động vô cùng lớn đến cuộc sống của cô, cô quá quan tâm đến anh.

Dư An An kéo chăn đắp cho anh rồi dựa vào ghế sofa, lau nước mắt trên mặt, Ngưu Ngưu ở bên cạnh nhìn cô, cô đưa tay chạm vào đầu của Ngưu Ngưu, sau đó Ngưu Ngưu ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh cô.

Dư An An nhìn Giang Ly rồi lại nhìn Ngưu Ngưu.

Trong lòng cô đang nghĩ, nếu có thể tiếp tục như thế này thì tốt biết bao nhiêu.

Ngày hôm sau mặt trời mọc, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào phòng khách, Giang Ly chậm rãi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, ánh sáng làm anh nhức mắt, anh đặt mu bàn tay lên mắt, cuối cùng nhớ lại chuyện tối qua xảy ra, anh dùng sức mở mắt ra.

Vị trí gối đầu có cảm giác không đúng, anh nhìn lên thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi của Dư An An, hàng lông mi dài rũ xuống trên mí mắt, đôi môi hơi mím, một tay đặt lên vai anh, cô vẫn đang ngủ.

Giang Ly khẽ cau mày, anh nhớ tới tối hôm qua mình đau đầu dữ dội, cô xoa bóp cho anh, vừa khóc vừa kể cho anh nghe chuyện ở núi Lĩnh An, anh nhớ hình như đang nói đến đoạn gặp phải sói, sau đó thì không còn ấn tượng gì nữa.

Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng kéo tay cô ra, ngay khi anh chạm vào cổ tay cô, Dư An An giật mình tỉnh dậy.

Cô thấy anh đã mở mắt, vẻ mặt tràn đầy lo lắng: "Anh thế nào rồi? Còn đau không? Đã khỏi chưa?"

Giang Ly mỉm cười với cô, gật đầu: “Không còn đau nữa.”

Dư An An thở dài một hơi, tựa đầu vào ghế sofa: "Làm em sợ chết mất, em sợ anh lại đau đến ngất đi."

“Trước đây tôi cũng từng đau à?” Anh không biết điều này, chẳng lẽ anh cũng bị đau đầu trong khoảng thời gian mất trí nhớ sao?

"Còn đau hơn cả lần này nữa, đau đến ngất đi mấy lần liền, còn phải đi đến bệnh viện, thuốc kia là lúc đó bác sĩ kê cho anh đó."

Cả người Dư An An không còn sức lực, cô lo lắng suốt đêm, liên tục nhìn anh, thấy anh ngủ yên, chính mình mới mơ màng mà ngủ thiếp đi.

Giang Ly ngồi dậy nói: "Cám ơn."

Cô cong môi, cảm ơn thì cảm ơn đi, cô đã nghe lời cảm ơn của anh quá nhiều lần rồi, cũng không thiếu một lần này.

Dư An An ngồi thẳng dậy thì mới nhận ra vai cô rất đau sau khi ngồi ngủ cả đêm, anh gối đầu lên chân cô, bây giờ chân cũng tê rồi.

Giang Ly đứng dậy, nhìn thấy cô nhỏm dậy rồi lại ngồi xuống: "Sao vậy?"

“Chân tê rồi.” Cô nói xong lại bật cười.

Giang Ly cũng mỉm cười, đưa tay về phía cô. Dư An An nhìn thấy bàn tay đưa ra của anh, cô rất nhớ lòng bàn tay ấm áp đó, tay nhỏ nắm lấy tay của anh, anh cầm lấy tay của cô, dùng lực kéo cô lên, Dư An An đứng lên được.

Chân cô tê dại, lúc đứng lên thì cảm thấy đau nhức, thân thể không vững, Giang Ly vội vàng đỡ lấy cô.

Cô nửa dựa vào vòng tay của anh, một người xa lạ nhưng lại là một cái ôm ấm áp quen thuộc.

Cô không muốn rời đi, cứ dựa vào anh như vậy.

Hai tay đan vào nhau, Giang Ly không nhúc nhích, để cô tựa vào người mình.

Dư An An cười trộm, cô rất muốn ôm anh, nhưng chỉ là nghĩ thôi, cô cũng không làm như vậy.

Cô cử động chân, nện vài cái rồi đá lên, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Dư An An với tâm tình vui vẻ đi vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng xong, cô hướng về bên ngoài hô lớn: "Giang Ly, anh vào rửa mặt đi."

Giang Ly bước tới, anh mặc trang phục công sở, khắp người đều là khí tức tinh anh.

Dư An An nhìn anh, mặc dù quần áo có chút nhăn nheo nhưng anh vẫn rất đẹp trai.

Cô chỉ vào bàn chải đánh răng và khăn tắm: “Những thứ này đều là đồ của anh, dùng chưa được bao lâu đâu.”

Giang Ly gật đầu.

Sau khi Dư An An rửa mặt xong, cô tùy tiện bôi một ít kem dưỡng da lên: "Đúng rồi, nếu muốn thì anh có thể đi tắm."

Cô nói rồi bước ra ngoài: "Anh đi theo em."

Cô bước vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, mặc dù là tủ quần áo lớn của con gái nhưng trong đó lại có rất nhiều quần áo nam.

"Quần áo ở đây có một nửa là anh chưa từng mặc, anh tự chọn một bộ rồi đi tắm đi, em ra làm bữa sáng."

Dư An An bước ra khỏi phòng ngủ, Giang Ly nhìn căn phòng ngủ ấm áp, anh từng sống ở đây, người phụ nữ kia cũng từng là người yêu của anh, nhưng bây giờ anh lại không có bất kỳ ấn tượng nào, anh chạm tay vào trán, nhớ lại, cố gắng nhớ lại.

Dư An An lại quay trở về, nhìn thấy anh đang đứng trước tủ quần áo, cúi đầu: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”

Giang Ly thấy cô quay lại, lắc đầu: "Không có gì."

"Cái kia, đây đều là quần áo trong của anh, anh tự mình lấy đi, đều sạch sẽ cả."

Cô ngượng ngùng cười: "Em đi nấu cơm, anh đi tắm rửa nhanh đi, tắm xong thì tâm trạng sẽ dễ chịu hơn, đừng ủ rũ như vậy nữa, vui vẻ lên."

Giang Ly cười nói: "Được."

Dư An An đi nấu bữa sáng, Giang Ly chọn một bộ quần áo, cầm lấy quần áo trong rồi vào phòng tắm.

Cô vo gạo, nấu cơm.

Rồi lại bắt đầu chiên thịt, trứng và xúc xích.

Đã lâu rồi cô không tự nấu ăn, trước kia cứ nhìn thấy căn bếp là cô lại thấy buồn, nhưng bây giờ cô rất vui vì được nấu bữa sáng cho Tiểu Phong, vừa vui vẻ vừa hạnh phúc.

Giang Ly nhanh chóng tắm rửa, rửa mặt rồi đánh răng.

Dư An An không vứt những thứ trước đây anh từng dùng mà sắp xếp tất cả một cách gọn gàng, bao gồm các sản phẩm chăm sóc da dành cho nam giới, hai bàn chải đánh răng, hai chiếc khăn tắm, dép nam cùng với quần áo của anh trong tủ.

Khắp nơi trong ngôi nhà nhỏ đều hiện rõ dấu vết anh từng sống ở đây.

Anh đứng đó rất lâu, cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên.

"Anh đừng ngất ở bên trong đấy." Dư An An thấy tiếng nước ở bên trong đã ngừng một lúc nhưng lại không có người đi ra nên liền bước tới gõ cửa, nghĩ đến tình hình lần đầu tiên Tiểu Phong đi tắm thì lại không nhịn được ma buồn cười.

"Xong rồi." Anh đáp lại.

"Bữa sáng làm xong rồi."

"Được."

Giang Ly mặc quần áo đi ra, Dư An An nhìn bộ đồ thể thao màu đen vốn là của Tiểu Phong, anh vẫn đẹp trai như vậy: “Bình thường anh đều mặc quần áo như thế này sao?”

“Không quá biết mặc nó.” Anh rất hiếm khi mặc đồ thể thao, thỉnh thoảng chơi thể thao thì anh đều mặc đồ rằn ri của bộ đội nên đã quen. Anh lấy bộ đồ này là vì muốn thử nó, muốn cảm nhận cuộc sống thuộc về Tiểu Phong.

"Em thấy khá đẹp mà, Tiểu Phong không biết chọn, em chọn bộ nào thì anh ấy mặc bộ đó."

Dư An An quay người đi về phía phòng bếp, Giang Ly nhìn theo bóng lưng cô, câu nói vừa rồi của cô rõ ràng là đang nói về anh, nhưng lại giống như đang nói về một người khác, loại cảm giác này thật tồi tệ.

Cô múc cháo, Giang Ly đi lên phía trước nhận lấy, Dư An An mỉm cười đưa bát cho anh.

Anh đặt chiếc bát lên bàn, trên đó có vài món ăn kèm cho bữa sáng.

Anh bước vào bếp, Dư An An đặt bánh mì lên đĩa, anh đưa tay nhận lấy, cô lắc đầu, có chút nghịch ngợm tránh đi: “Không cho anh ăn đâu.”

Giang Ly muốn bưng đĩa nên lại muốn nhận lấy, Dư An An lùi lại, bước chân lùi lại vấp vào nhau, cô ngả người về phía sau, Giang Ly nhanh chóng giơ tay lên nắm lấy cánh tay cô, kéo cô về phía trước. Dư An An trực tiếp đâm vào thân anh, chiếc đĩa trong tay trượt xuống, Giang Ly duỗi cánh tay dài ra, đỡ lấy một cách vững vàng.

"Thật giỏi." Tiểu Phong trước đây có bản lĩnh như vậy, cô liền khen ngợi anh, sau đó Tiểu Phong còn tiến gần cô đòi phần thưởng, nhất quyết muốn cô hôn mình, anh bám lấy cô thật chặt, cô không hôn thì không buông cô ra.

Nghe được lời khen ngợi, Giang Ly cong khóe môi lên, đột nhiên cúi người xuống lại gần cô.

Dư An An giật mình, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cô, Giang Ly cũng đột nhiên dừng lại. Anh định làm gì? Tại sao anh lại đột nhiên đến gần cô, như thể đang chờ đợi điều gì đó?

Anh lùi lại nửa bước, hơi cau mày.

Dư An An chớp mắt liên tục, chuyện gì xảy ra vậy?

  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.