(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trở lại văn phòng lâu ngày không tới, nơi này không khác gì trước đây, bày biện mỗi nơi đều giống như trước.
Đứng trước khung cửa sổ sát sàn to lớn, nhìn khung cảnh phía xa, có những cao ốc cao chót vót, những dãy núi nối liền không ngớt, nơi đây chắc chắn là cột mốc quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Mâu Dương đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng của anh, mang theo sự nghiêm túc hiếm có mà nói: “Cậu đã đi đâu vậy? Mất tích nửa năm trời, nếu không phải tôi còn tính là kiên trì được, ép tin cậu mất tích xuống thì công ty có thể đã sụp đổ rồi đấy."
Giang Ly hơi nghiêng người, khóe môi nhếch lên: "Tôi bị mất trí nhớ, cậu có tin không?"
"Cái gì?"
Mâu Dương và người nhà họ Giang đều biết chuyện Giang Ly mất tích, họ tìm kiếm anh lâu như vậy, ở công ty, anh ấy chỉ có thể nói là cậu chủ ra ngoài làm việc, dù sao thì một số người cũng biết rõ một thân phận khác của anh.
Nhưng anh ấy không ngờ tới, anh đi là cả nửa năm trời, vừa về lại nói một câu mình bị mất trí nhớ, sao giống cảnh trong phim kích thế.
"Tôi sống ở núi Lĩnh An được mấy tháng, Nam Tự tìm thấy tôi ở Tân Ninh."
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Tin tức này quá chấn động, anh ấy phải mất một lúc để tiêu hóa.
Mâu Dương đang ngồi trên ghế sofa, Giang Ly vẫn duy trì tư thế nhìn về phía xa, người khiếp sợ đâu chỉ có Mâu Dương, tất cả mọi người, bao gồm cả anh, đều đang cảm thấy khó tin.
"Thông báo cho các bộ phận, tổ chức họp trong nửa giờ nữa." Giang Ly nói.
“Được, tôi sẽ đi thông báo.”
Giang Ly ngồi ở bàn làm việc, nhìn mấy chục cái màn hình máy tính ở bên cạnh, sau khi mở máy tính lên, tất cả số liệu đều hiển thị trước mắt.
Đã quay lại thì phải bắt đầu bận rộn thôi.
Chiếc điện thoại di động trên tay là Dư An An cho anh.
Khi rời đi, anh nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ qua gương chiếu hậu, trong lòng nhất thời có cảm giác trống rỗng.
Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ đến chuyện này, có rất nhiều việc đang vô cùng cấp bách.
Giang Ly đã đi được một tuần, lúc đầu Dư An An vẫn khó có thể quen được khi trong nhà lại thiếu đi một người như vậy, mỗi ngày nằm trên giường đều rất khó đi vào rất ngủ.
Điện thoại không bao giờ vang lên tin nhắn của anh, cô đã chuẩn bị tinh thần, nhưng đến khi thực sự không có tin tức gì, cô vẫn sẽ cảm thấy lạc lõng và buồn bã, khi không có ai ở bên cạnh thì lại lén lau nước mắt, nhưng cô có thể làm gì được chứ?
Trở lại công ty, cô bắt đầu làm việc bình thường, để bản thân trở nên bận rộn, làm thêm giờ để viết bản thảo, nhưng kết quả làm ra vẫn luôn không như ý, Mật Tư Vương đã nhìn ra gần đây cô có chút không ổn.
"Sắc mặt của cô không được tốt, cô bị ốm à?"
Cô lắc đầu: "Gần đây có một số chuyện xảy ra, tôi sẽ nhanh chóng điều chỉnh."
"Có những lúc, khi con người trở nên rảnh rỗi thì đầu óc sẽ nghĩ ngợi lung tung, không bằng để chính mình tập trung tinh thần vào công việc, đó cũng là một cách khác để giảm bớt căng thẳng."
"Cảm ơn Mật Tư Vương, tôi sẽ chú ý."
Cuối năm, lễ Giáng sinh sắp đến gần, Dư An An đang đi bộ trên đường sau khi tan làm, nhìn thấy khuôn mặt của mỗi người đều tràn đầy vui sướng, nhưng bản thân cô thì lại cô đơn, không mục đích, giống như một cái xác biết đi.
Trước đây cô từng nói với Tiểu Phong, khi đến lễ Giáng Sinh thì sẽ đi ăn lẩu, Tiểu Phong thích ăn lẩu, bởi vì trong trí nhớ của anh có một cảm giác đặc biệt với món lẩu, nhưng bây giờ cô chỉ có thể đi ăn một mình.
Hà Sa Sa bị Hoàng Thế Nhân bắt đi công tác rồi, trước khi đi còn chạy đến gặp cô, dặn đi dặn lại cô phải vui vẻ.
Cô nhếch khóe miệng, có gì mà không vui vẻ chứ, đi thì đi thôi, đều đi hết đi.
Trước đây cô đã quen ở một mình, nhưng bây giờ cô lại không còn quen ở một mình nữa.
Điện thoại di động trong túi rung lên, cô lấy ra rồi nhấc máy.
"Khi băng qua đường thì phải nhìn đèn."
Dư An An giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, cô đã vượt đèn đỏ, cô tăng cước bộ, băng qua dòng xe cộ đông đúc vào giờ cao điểm buổi tối để chạy vào lề đường.
"Anh Thần, anh nhìn thấy em à?"
"Ở bên phải."
Dư An An nhìn sang, quả nhiên ở trạm giao thông, cô nhìn thấy xe Jeep của Mạc Thần.
"Anh tan làm rồi à?"
"Lên xe đi, anh đưa em về."
"Không cần làm phiền anh đâu, em đi xe buýt hoặc bắt xe đều được."
"Lên đi." Mạc Thần nói ngắn gọn hai chữ, tựa như mệnh lệnh.
Dư An An mím môi, chạy tới, mở cửa xe rồi ngồi vào.
Mạc Thần không nói gì, đèn đỏ chuyển sang màu xanh, khởi động xe.
Dư An An ngồi ở ghế phụ, cũng không biết nói gì, cô thắt dây an toàn, nhìn sang bên đường.
Dường như đi đến đâu cô đều có thể nghĩ đến Tiểu Phong, trước đây, khi chia tay với Từ Nham, cô cũng không có đau lòng như vậy, trong lòng cô, Từ Nham là một kẻ cặn bã, không xứng đáng với tình cảm của cô, chia tay thì chia tay thôi, tuổi thanh xuân tươi đẹp không thể cho chó ăn được.
Nhưng Tiểu Phong thì khác, Tiểu Phong yêu cô, đối tốt với cô từng li từng tí, không cần bất kỳ báo đáp nào.
Chỉ là anh khôi phục trí nhớ, nhưng lại quên đi cô, cô không trách anh.
Không biết qua bao lâu, chiếc xe Jeep dừng lại trước một nhà hàng.
Dư An An ngước mắt lên nhìn rồi lại quay đầu nhìn Mạc Thần, người vẫn không nói một lời.
“Xuống xe, ăn cơm rồi đi về.” Mạc Thần nói.
Mặc dù không có cảm giác thèm ăn nhưng phải đi ăn một mình thực sự rất khó chịu.
Đây là một nhà hàng Hồ Nam, cô chưa từng đến đây bao giờ, Mạc Thần hỏi cô muốn ăn gì, cô ngẫu nhiên gọi hai món.
Sau khi gọi món, Mạc Thần nói: “Nếu không muốn ở một mình thì em có thể về nhà.”
Cô lắc đầu, mỉm cười: “Em quen rồi.”
"Mặc dù em họ Dư, nhưng nhà họ Mạc cũng là nhà của em."
Đây là lần đầu tiên Dư An An nghe thấy Mạc Thần nói những lời như vậy, trong lòng cô cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn anh Thần, bây giờ em sống rất tốt.”
“Không thể vì một người đột nhiên rời khỏi cuộc đời của em mà làm xáo trộn tiến độ của chính mình."
Cô chợt ngước mắt lên, dưới vẻ mặt thờ ơ của Mạc Thần là sự quan tâm, cô mím môi, nói: "Em biết rồi."
Việc Tiểu Phong rời đi không thể giấu được mẹ cô nên nhà họ Mạc biết được chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Em có thể đi leo núi vào cuối tuần, thư giãn một chút."
Cô gật đầu: "Được ạ, gần đây em đang viết bản thảo, sau khi em làm xong sẽ đi thư giãn."
Mạc Thần không nói nữa. Dư An An hiểu rằng dù anh ấy có hời hợt đến mức nào thì anh Thần vẫn là người thân của cô.
Giang Ly đã vùi đầu vào việc ở công ty trong nhiều ngày liên tục, có quá nhiều công việc tồn đọng trong nửa năm qua, các dự án mới lại vô cùng cấp bách, nếu anh đã trở về thì phải chính thức bước vào quỹ đạo.
Anh có căn hộ riêng, nhưng anh vẫn luôn sống ở nhà kể từ khi trở về.
Hôm đó anh trở về đã quá nửa đêm, đèn trong nhà vẫn sáng, anh đỗ xe bước vào, nhìn thấy mẹ anh đang mơ màng buồn ngủ ngồi trên ghế sofa, TV đang chiếu một bộ phim truyền hình trong nước.
“Mẹ, sao mẹ lại không đi ngủ?”
"Con trở về rồi sao, mẹ đang chờ con."
Giang Ly đi tới, ngồi xuống bên cạnh bà ấy: “Nếu có chuyện gì thì đợi đến buổi sáng rồi nói, đã muộn như vậy rồi, mẹ ngủ ở đây rất dễ bị cảm lạnh đấy.”
"Từ khi con trở về thì đều ở công ty, buổi sáng có lúc nào gặp được con đâu."
"Mẹ, là lỗi của con, đợi đến khi con làm xong công việc gần đây thì có thể ở bên cạnh mẹ rồi."
“Công việc bỏ dở nửa năm nay, con sẽ bận rộn nhiều đấy, nhưng mẹ cũng lo lắng cho con, vết thương của con vẫn chưa lành mà nhất quyết muốn đi làm, còn ngày nào cũng tăng ca nữa, liệu cơ thể con có chịu được không?”
"Con hiểu cơ thể của mình mà, chỉ là vết thương ngoài da thôi, chuyện nhỏ."
"Chuyện nhỏ gì chứ? Gãy tay gãy chân mới tính là chuyện lớn sao? An An nói lúc con ở trên núi đã bị sói cắn, hôn mê mấy ngày không tỉnh, mỗi lần mẹ nghĩ đến chuyện này thì đều giật mình tỉnh giấc giữa đêm, người đầy mồ hôi lạnh.”
"Mẹ, con làm mẹ lo lắng rồi."
Mẹ Giang đưa tay nắm tay anh: "Tiểu Ly, con trở về lâu như vậy rồi, có liên hệ với An An không, người ta đã cứu con, cho dù con quên con bé thì cũng không thể quên cảm ơn đâu đấy."
"Mẹ, con hiểu rồi. Gần đây con bận quá, đợi con có chút thời gian rảnh thì cũng phải nửa đêm rồi."
“Thật sự không cảm giác được gì sao?”
Anh hiểu lời của mẹ anh, bà đang chỉ ký ức của anh về Dư An An, anh lắc đầu: "Con không có ấn tượng gì cả, nếu bây giờ con nhất quyết muốn làm gì đó để tạo ảo giác cho cô ấy thì đó là lừa dối cô ấy."
“Mẹ hiểu mà, trong khoảng thời gian con mất trí nhớ, quên đi cả chúng ta, nhưng chúng ta là người nhà của con, chẳng qua là cô gái đó sẽ buồn đấy.”
"Chờ con làm hết chuyện trong khoảng thời gian này, con sẽ dành thời gian để quay về Tân Ninh một chuyến."
Mẹ Giang gật đầu: “Con lên ngủ đi.”
“Vâng ạ, mẹ cũng đi ngủ sớm đi."
Vết thương cũ chưa lành nên anh chỉ lau mình, nhìn vào gương, đập vào mắt là những vết thương cả cũ cả mới, vết sẹo trên cánh tay, còn có vết cắn kia nữa, có lẽ đó là vết sói cắn mà Dư An An đã nói.
Anh cau mày, cố nhớ lại những cảnh tượng đó, nhưng cuối cùng, anh cũng chẳng tìm thấy gì.
Cơn đau đầu lại ập đến, anh ngã xuống giường, nắm chặt tay, ép mình đi vào giấc ngủ.
Trong mơ, anh đang rơi, rơi xuống không ngừng, anh giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa.
Một lúc sau, anh lại nằm xuống, nhưng không buồn ngủ chút nào.
Kể từ khi trở về, anh không ngủ sâu được, giấc ngủ càng ngày càng ít, thậm chí còn có ngày anh không chợp được mắt cả đêm.
Anh không biết vì nguyên nhân gì, gần đây bận rộn, áp lực lớn, đầu óc suy nghĩ nhanh chóng gây ra, hay là?
Anh đặt mu bàn tay lên trán, không buồn ngủ chút nào, hơn nữa còn càng ngày càng tỉnh táo.
Anh lấy điện thoại ra, bây giờ là bốn giờ sáng, anh đứng dậy rót một ly rượu vang đỏ, ngồi bên cửa sổ, mượn ánh trăng như nước, khuôn mặt của Dư An An hiện lên trong tâm trí anh.
Anh muốn lấy một chiếc điện thoại khác, chiếc điện thoại mà Dư An An đã cho anh, nhưng anh lại phát hiện nó đã bị bỏ quên trong văn phòng.
Chưa đến sáu giờ, Giang Ly xuống lầu, người nhà còn chưa tỉnh dậy, anh đã lái xe đến công ty.
Hoàn Vũ được anh và Mâu Dương thành lập vào ba năm trước, ban đầu nó là một công ty nhỏ, sau đó đã phát triển thành một công ty lớn với quy mô mấy trăm người. Suốt chặng đường này đều là thành tích mà mọi người tăng ca, làm thêm giờ mới làm được.
Chưa đến bảy giờ, trong văn phòng không một bóng người.
Giang Ly ngồi ở trước máy tính, suy nghĩ một chút, anh kéo máy tính tới, nhấp vào chương trình, sau khi vào lại không hiểu sao tìm thấy dấu vết trước đó.
Anh giật mình, anh đã từng đến đây trong khoảng thời gian anh mất trí nhớ sao?
Nhìn thấy tin tức mà cậu hai của Động Quải Động Quải trên phố Trường An gửi tới mười ngày trước, khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch lên, anh gõ vài chữ: Vẫn còn sống.
Anh đặt máy tính sang một bên, bắt đầu xem xét các dự án mới mà Mâu Dương đã phát triển gần đây.
Người trong công ty lần lượt đến làm, thư ký Từ Vi đến gõ cửa, anh lên tiếng trả lời.
Cửa mở ra, Kiều Vi mặc trang phục gọn gàng, kinh ngạc nhìn anh: “Anh Giang, sao anh đến sớm vậy?"
Giang Ly cũng không ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì à?"
"Anh Mâu đến rồi, hỏi anh đã đến chưa?"
Anh gật đầu: “Gọi cậu ấy lên đây.”
"Vâng ạ."
Sau khi Kiều Vi rời đi, một lúc sau, Mâu Dương trực tiếp mở cửa: "Thế nào rồi? Dự án này có thể phát triển được không?"
"Cậu đã tới công ty nào để nghiên cứu thị trường vậy?"
"Tam Hợp, chúng ta vẫn luôn hợp tác mà."
"Thị phần là ba mươi bảy phần trăm, con số này chí ít cũng phải giảm đi mười phần trăm."
"Sếp à, những người làm số liệu đều chỉ làm sao cho đẹp thôi, chúng ta tự mình biết thế nào là được."
"Thứ tôi muốn là dữ liệu nhìn đẹp mắt à?" Giang Ly cau mày, ánh mắt lạnh lùng.
Mâu Dương than thở: "Vừa trở về đã làm mệt chết người khác, tôi là làm nghiên cứu và phát triển, không phải là điều tra nghiên cứu. Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, tôi sẽ để Tiểu Lâm sửa."
"Tôi đi nửa năm, thành tích của bộ phận nghiên cứu và phát triển vẫn không thay đổi, nhưng thành tích của toàn bộ công ty lại giảm mười bốn phần trăm."
“Không phải chuyện này vẫn luôn là cậu quản lý hay sao?”
Sắc mặt của Giang Ly trông cực kỳ khó coi xấu xí. Anh tăng ca, thức đêm mấy ngày nay để xem thành tích của công ty trong nửa năm qua, có thể dùng từ hoàn toàn hỗn loạn để hình dung.
Nhưng cũng không thể trách Mâu Dương, anh ấy không giỏi kết nối với bên ngoài công ty, chỉ đắm mình vào nghiên cứu và phát triển.
Anh ấn vào chiếc điện thoại nội bộ trong tay: "Kiều Vi, cô vào đây một chút."
Thư ký rất nhanh đã bước vào: "Anh Giang."
Anh đẩy một tờ giấy đến trước mặt cô ấy: “Bữa trưa, bữa tối, trong mấy ngày này, mỗi ngày ít nhất có hai công ty.”
"Được ạ."
Sau khi công việc nội bộ của công ty gần như đã được giải quyết xong, họ bắt đầu hòa giải với trung tâm thương mại.
Giang Ly thở dài một hơi, Mâu Dương nhìn anh: “Tôi nói này, đồng chí Tiểu Bạch Bạch, cậu đừng liều mạng như vậy chứ, ngày nào dì cũng gọi điện cho tôi, bảo tôi đừng bóc lột cậu, bây giờ là cậu tự mình bóc lột chính mình đấy, trên người cậu còn có vết thương, vừa phải một chút thôi."
Cái tên Tiểu Bạch Bạch xuất phát từ chữ "Ly" trong Giang Ly, "Ly" có nghĩa là gặp lại, cũng có thể là "không gặp", Bạch Bạch bắt đầu từ điều này.
"Được rồi, cậu có thể ra ngoài."
Năm ngày liên tục, Giang Ly đều đi ra ngoài xã giao, có thể uống rượu là uống, lúc không thể uống thì uống ít hơn chút.
Khi đi xã giao thì chắc chắn không thiếu rượu được, trên người anh có vết thương, anh tự biết liệu sức mà làm.
Vào đêm Giáng sinh, anh đã mượn lý do này mà hẹn gặp đối tác đang đàm phán cùng ra ngoài ngồi.
Anh bận rộn cả ngày cả đêm, giấc ngủ càng ngày càng ít, cơ thể có chút không chịu nổi, nhưng khi nằm trên giường lại không buồn ngủ chút nào.
Khi bước ra khỏi KTV, anh lập tức cảm thấy chóng mặt.
Kiều Vi đỡ anh: “Anh Giang, anh không sao chứ?”
"Không sao, cô có thể quay về rồi, tôi tự mình đi dạo một chút."
Những con phố quen thuộc, thành thị quen thuộc, khung cảnh quen thuộc, con người cũng quen thuộc, nhưng trong lòng anh lại thấy trống trải.
Anh đi bộ trên đường, các cơ sở kinh doanh trên phố đều được treo đầy đồ trang trí Giáng sinh, bầu không khí dày đặc những tiết mục khiến anh cảm thấy có chút xa lạ, xa lạ với thế giới này.
Chẳng lẽ là anh bị mất trí nhớ quá lâu nên sinh ra cảm giác bài xích với thành phố sao?
Không biết đi đến lúc nào anh mới nhận ra mình đang đi về phía công ty.
Anh đứng ở bên đường gọi xe rồi đi thẳng về công ty.
Vừa bước vào văn phòng, anh đã nghe thấy một tiếng chuông điện thoại.
Tiếng chuông này khá lạ, anh biết đây chính là chiếc điện thoại mà Dư An An đã đưa cho anh.
Anh nhanh chóng bước tới, mở ngăn kéo, lấy chiếc điện thoại ra rồi vội vàng ấn nghe.
Tối nay Dư An An đi ăn tiệc với đồng nghiệp, đồng nghiệp còn nhắc đến Tiểu Phong, Hứa Hoan Hoan không biết những chuyện gần đây xảy ra với cô nên liên tục nhắc tới, hỏi thăm không ngừng, cô không nói gì, nhưng cũng không nhịn được mà cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô nhẫn nại lâu như vậy, cuối cùng vẫn gọi cho anh.
Nhưng không ai trả lời, liên tục không ai trả lời cô.
Cô cắn môi, giọng run run: “Trả lời điện thoại, Tiểu Phong, trả lời điện thoại đi.”
Khi Giang Ly bắt máy, anh nghe thấy một giọng nói run rẩy mang theo tiếng nức nở đang không ngừng gọi tên Tiểu Phong, trong lòng anh thắt lại: “Là tôi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");