Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 42




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dư An An đã hẹn với người ở Hoài Châu, chuyến bay buổi trưa, hai giờ ba mươi phút chiều sẽ tới nơi. Cô kể lại sự việc cho Mật Tư Vương rồi xin nghỉ phép, Mật Tư Vương đồng ý.

Đêm nay vô cùng hồi hộp và phấn khích. Dư An An kéo Tiểu Phong nhảy theo điệu nhạc. Thực ra cả hai đều không biết khiêu vũ, nhưng mà có thể nhảy.

Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh dậy trong vòng tay của anh, Tiểu Phong tỉnh từ lâu và đang nhìn cô.

Cô mỉm cười với anh: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng An An." Tiểu Phong hôn cô.

Hai người lăn lộn trên giường một lúc rồi đứng dậy.

Dư An An đi làm bữa sáng, trứng rán, thịt thái lát, rau xà lách, bánh mì, dưa muối và cháo.

Tiểu Phong rất vui, đã lâu rồi anh chưa được ăn bữa sáng do An An nấu.

"Chiều nay chúng ta ra sân bay đón bọn họ, có thể bọn họ thực sự biết anh đó."

Tiểu Phong gật đầu, nhưng cũng không có vẻ vui mừng cho lắm. Cô nắm lấy cánh tay anh nói: "Em nói rồi, cho dù anh tìm được người nhà của mình, em cũng sẽ không rời xa anh. Anh đừng có rầu rĩ như thế, đây là chuyện lớn, phải vui lên chứ."

"Được, chỉ cần ở bên cạnh em là anh sẽ cảm thấy vui vẻ."

Lúc này Dư An An cảm thấy rất phấn khởi, cô đưa tay chọc vào cơ bắp săn chắc ở eo anh với nụ cười nham hiểm: "Em thực sự rất thích cách anh nhìn em đó."

Tiểu Phong ôm cô, nghiêm túc nói: "Trong mắt anh thật sự chỉ có mình em."

"Không có người khác sao?"

"Tất nhiên."

Dư An An bĩu môi: "Đấy là do anh chỉ quen mình em thôi."

"Không phải thế, anh quen rất nhiều mà, bao gồm cả công ty em."

"Bọn họ... ha ha."

"Cả người bán rau, ở siêu thị, rất nhiều nơi nữa."

Khóe miệng Dư An An giật giật, hình như đúng thật.

Ăn trưa xong, hai người ngồi tàu điện ngầm tới sân bay đón người. Hai người tới hơi sớm so với giờ đáp máy bay, Dư An An ngồi giải thích cho Tiểu Phong về cơ sở vật chất của sân bay, bao gồm cả khu bán vé, trạm kiểm soát an ninh và nhân viên phục vụ đặc biệt.

Tiểu Phong ghi lại từng thứ một.

Cô mua một cốc trà sữa cùng Tiểu Phong uống, đến gần sát giờ hai người ra cửa đứng đợi người.

Chưa tới ba giờ, cô nhận được cuộc gọi của người ở Hoài Châu: "Chúng tôi vừa mới đáp máy bay, đang ra khỏi sảnh, hai người tới chưa?"

"Tới rồi, chúng tôi đứng ở sảnh chờ."

"Tôi mặc áo lông màu đen, bạn tôi mặc áo lông màu vàng nhạt." Người kia nói.

"Được, tôi sẽ để ý."

Sau khi cúp điện thoại, Dư An An nhìn dòng người lần lượt đi ra, có người đón người thân, có gia đình cùng nhau đi du lịch, có cả những người trong giới tinh anh vội vã xuất phát. Đoàn người đi qua một nửa thì cô nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, một đen một vàng nhạt, hai người cũng đang tìm kiếm mục tiêu.

Dư An An vội vàng vẫy tay, lớn tiếng gọi: "Ở đây, ở đây."

Hai người nhìn thấy liền nhanh chóng bước tới.

Bốn người gặp nhau, cô phấn khích nói: "Tôi là Dư An An."

"Tôi là Trần Kiện."

"Có phải anh ấy không? Hai người nhận ra anh ấy không?" Dư An An chỉ vào Tiểu Phong đang đứng bên cạnh.

Hai người đối diện nhìn nhau nói: “Giống lắm, chỉ là hơi thay đổi một chút."

"Đen hơn, rắn chắc hơn phải không?" Dư An An cười đáp.

"Đúng vậy, chính là thay đổi kiểu đó."

Dư An An nhìn người đàn ông kia: "Anh là?"

"Tôi là Chung Khải, đội trưởng đội thám hiểm. Tôi từng cùng hai người họ tới Tần Nam Lĩnh, chắc là cậu ấy rồi, cậu ấy bị mất trí nhớ sao?"

"Chào đội trưởng Chung, anh có biết người nhà của anh ấy không?"

Đội trưởng Chung lắc đầu: "Tôi không quen, tôi có số điện thoại lúc trước của cậu ấy, không biết có giúp được gì không."

"Được, bây giờ chúng ta tới đồn cảnh sát để kiểm tra."

Dư An An nắm cánh tay Tiểu Phong, vui mừng bước ra khỏi sân bay. Trần Kiện cười nói: "Tôi có bạn ở Tân Ninh, cậu ấy tới đón chúng tôi."

"Đón hai người hả? Vậy liệu bốn người chúng ta có ngồi được không?"

"Chắc không có vấn đề gì đâu, lúc tôi gọi điện có nói là đón bốn người."

Vừa ra khỏi sân bay đã thấy một chiếc xe công vụ màu xám bạc đậu ở cửa. Cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống. Anh ta vẫy tay về phía này, sau đó nói cái gì đó, nhìn có vẻ rất vui.

Dư An An nắm lấy cánh tay Tiểu Phong: "Chúng ta tới đồn cảnh sát để điều tra số điện thoại, có thể sẽ giúp ích được gì đó. Tốt quá rồi Tiểu Phong, cuối cùng cũng có người nhận ra anh rồi."

"An An, em càng vui thì anh càng khó chịu."

"Tại sao?"

"Như kiểu em muốn đuổi anh đi càng sớm càng tốt ấy."

"Em nói rồi, em không đuổi anh đi, em đang giúp anh tìm người nhà và quá khứ của anh. Cho dù không thể hồi phục trí nhớ, ít ra anh đã có hộ khẩu, đây là chuyện tốt mà."

"Cảm ơn em An An." Tiểu Phong vòng tay qua vai cô, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi bất an.

Mấy nói nói chuyện xong, Trần Kiện nói lên xe, mọi người xuất phát vào nội thành.

Sau khi lên xe, cô phát hiện ghế trước còn có một người đàn ông khác. Dư An An xem xét tình hình, quyết định ngồi phía sau cùng Tiểu Phong, để lại ghế trước cho bọn họ ngồi trò chuyện.

Xe xuất phát thẳng vào nội thành. Sân bay nằm ở ngoại ô thành phố, cách nội thành khá xa, còn phải đi qua một đoạn đường núi.

Xe chạy êm ru, mấy người trong xe nói chuyện vài câu rồi cũng im lặng.

Dư An An nhìn Tiểu Phong, thấy vẻ mặt lo lắng của anh, cô nghĩ anh vẫn còn lo lắng.

"Em nói em sẽ không rời xa anh mà."

Tiểu Phong nhìn cô, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Dư An An có thể nhìn ra nụ cười của anh có chút chua sót, cô nắm tay, tựa đầu vào vai anh: "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, thật đấy."

Tốc độ xe chạy không nhanh lắm, vừa đi qua một đoạn đường liền giảm tốc. Sau khi chuyển làn, Dư An An phát hiện lộ trình không đúng lắm.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không phải nói chúng ta vào nội thành sao, mọi người định xử lý việc gì trước à?"

"Chúng tôi xử lý chút chuyện rồi quay lại nội thành sau."

Dư An An ngẫm nghĩ một lúc: "Anh đẹp trai, làm phiền anh lái xe vào nội thành trước được không, bây giờ đã hơn ba giờ rồi, nếu như đến muộn quá thì đồn cảnh sát sẽ tan ca, chúng tôi sẽ không thể điều tra trong hôm nay được."

"Không vội, chuyện của tôi rất gấp."

Dư An An không suy nghĩ nhiều, Tiểu Phong siết chặt tay cô. Đi thêm một đoạn, Tiểu Phong nói: "Có thể dừng lại một lúc không, tôi muốn đi vệ sinh."

Người ngồi phía trước nghe vậy đáp: "Vậy đi thêm một đoạn nữa đi, đoạn đường này không tiện dừng xe."

Dư An An để ý phía trước và phía sau không có nhiều xe lắm, mặc dù là đường núi nhưng vẫn là tuyến đường thông thường, cô khó hiểu hỏi Tiểu Phong: "Sao thế?"

Tiểu Phong nói vọng lên phía trước: "Anh đau bụng, nhịn được một lúc rồi."

Dư An An nghe thế liền đáp: "Làm phiền các anh dừng xe một lát, chắc do vừa nãy uống nước ngọt, bình thường anh ấy rất ít khi uống mấy thứ đó."

Người phía trước thấy hai người cố chấp như vậy đành đánh lái, tấp vào lề đường rồi dừng xe lại.

Tiểu Phong kéo cô: "Em đi cùng anh đi."

"Cái này mà cũng phải cần em đi cùng à." Mặc dù cô nói vậy nhưng vẫn xuống xe cùng anh.

Hai người đi bên lề đường, Tiểu Phong nắm tay Dư An An: "An An, em có thể chịu đựng được không?"

Dư An An khó hiểu: "Có phải em bị đau bụng đâu?"

"An An, hít một hơi rồi chạy cùng anh, càng nhanh càng tốt.”

Dư An An nghe vậy thì há hốc miệng, lập tức hiểu ra, vẻ mặt hoảng hốt nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Tiểu Phong, em có thể."

Tiểu Phong nghe vậy liền kéo tay cô điên cuồng chạy ngược lại.

Thấy hai người bỏ chạy, những người ngồi trên xe vội vàng mở cửa đuổi theo.

Dư An An ngoái lại nhìn bọn họ đuổi theo, cô càng tin chắc phán đoán của Tiểu Phong, quả thực Tiểu Phong rất nhạy bén, cô hoàn toàn không nhìn ra sơ hở nào, vậy mà anh có thể nhận ra bọn họ là người xấu.

Hai người chạy về phía trước, đám người kia đuổi theo phía sau.

Chiếc xe lao tới chặn đường hai người, đám người phía sau cũng vây quanh, thở hổn hển.

Người đối diện chợt bật cười: "Hai người chạy cái gì, không phải chúng ta quay lại đồn cảnh sát sao, tìm được là chuyện tốt mà."

Tiểu Phong cười lạnh đáp: "Các người cùng một bọn với đám người trước sao?"

Người kia lắc đầu, tiếp tục giải thích: "Không phải hai người muốn tìm người nhà sao, có thể chúng tôi sẽ giúp được."

Tiểu Phong mím môi: "Không tìm nữa."

"Vậy thì tôi đến đây tốn công vô ích à?" Người đàn ông tên Trần Kiệt đột nhiên mỉm cười.

Dư An An tóm lấy Tiểu Phong, hai người lùi về phía sau, nhưng phía sau cũng có người chặn lại. Chỉ còn một con đường lui duy nhất chính là vách đá dựng đứng được ngăn bởi hàng rào.

Lúc này cô vô cùng sợ hãi, nhưng cô biết sợ cũng không thể giải quyết được vấn đề, vì vậy cô kéo Tiểu Phong nhảy qua hàng rào. Mới nhảy được một chân qua thì đối phương đã bắt đầu tấn công.

Tiểu Phong bảo vệ cô, anh giơ chân đá người trước mặt. Dư An An cảm thấy mình là gánh nặng nên đã buông tay anh ra.

Bốn người đối diện lập tức lao tới, bọn họ muốn bắt Tiểu Phong chứ không phải cô.

Tiểu Phong ra đòn rất nhanh, chỉ với một cú đấm, người đàn ông mặc đồ đen bị đẩy lùi về phía sau mấy bước.

Người đàn ông giả làm đội trưởng đội thám hiểm cũng lao tới, Tiểu Phong hất tay một người trong số họ ra, xoay người đá một cú, tên đội trưởng giả kia bị đá văng ra xa khoảng hai đến ba mét, ngã sõng soài dưới đất.

Tiểu Phong một chọi bốn, mặc dù tốn rất nhiều sức anh không lùi bước, nhưng đối phương đột nhiên rút ra một con dao găm ra, Dư An An hoảng hốt nói: "Tiểu Phong, cẩn thận, bọn chúng có dao."

Người đàn ông cầm con dao trong tay lao về phía Tiểu Phong, Tiểu Phong khom người né tránh, anh nhắm thẳng cú đấm vào cằm người đàn ông, khóe miệng anh ta lập tức chảy máu. Tên đó đau tới mức nhe răng trợn mắt, chửi bới rồi lao thẳng về phía Dư An An.

Cô cầm túi đập vào người đàn ông, sau đó dùng chân đạp thẳng vào hạ bộ anh ta.

Cô có biết một số kỹ năng phòng vệ của phụ nữ.

Người đàn ông đau đớn tột độ, khi há miệng ra, máu đã nhuộm đầy hàm răng, vẻ mặt dữ tợn vô cùng đáng sợ.

Dư An An biết mình sức yếu, không thể nắm bắt cơ hội, chỉ cần đối phương không nhúc nhích, cô vẫn sẽ an toàn. Cô vẫn tự nhủ bản thân không được làm liên lụy Tiểu Phong, không được liên lụy tới anh.

Cô ôm khư khư chiếc túi trong ngực, chỉ cần đối phương mà nhào tới thì cô sẽ dùng túi đập anh ta, cô muốn gánh vác trách nhiệm cùng Tiểu Phong.

Nhưng Tiểu Phong một chọi ba, bỗng nhiên biến thành một chọi hai. Đối phương biết nếu bắt được cô, anh ta có thể hạ gục được Tiểu Phong.

Dư An An vơ túi đánh đối phương, nhưng cô không khỏe bằng đàn ông, cũng không nhanh bằng bọn họ, anh ta giật lấy túi của cô rồi ném sang một bên.

Những chiếc xe chạy ngang qua không một ai dừng lại, lần đầu tiên Dư An An cảm nhận được sự hờ hững của lòng người.

Tiểu Phong đẩy hai người đàn ông kia ra rồi lao về phía cô. Mấy người lại vây quanh tạo thành một vòng tròn.

Ánh mắt sắc bén của Tiểu Phong nhìn đối phương, một một tia sáng đột nhiên lóe lên, anh kéo Dư An An ra phía sau mình, sau đó giơ chân dùng sức đạp đối phương, người đàn ông kia đau đớn rống lên, anh ta ôm cánh tay kêu gào.

Dư An An đứng phía sau anh, một người đàn ông khác cầm dao xông tới, cô không kịp suy nghĩ đã đẩy Tiểu Phong ra, Tiểu Phong quay đầu liền nhìn thấy con dao đâm về phía Dư An An: "An An, cẩn thận."

Dư An An quay lại nhìn thấy Tiểu Phong lao về phía trước. Con dao đâm thẳng vào vai Tiểu Phong.

Tiểu Phong khẽ "hừ" một tiếng, Dư An An sợ hãi kêu lên: "Tiểu Phong."

"Không sao." Nói xong Tiểu Phong quay người, xoay chân trái đạp vào ngực đối phương.

Một chọi bốn, còn phải bảo vệ cô, mặc dù đối phương không làm gì được, nhưng Tiểu Phong cũng bị thương.

Cô cảm thấy bản thân không khác nào là gánh nặng của Tiểu Phong, nếu chỉ có mình Tiểu Phong thì chắc chắn anh có thể xử lý được bọn họ. Cô suy nghĩ một lúc, quyết định đẩy Tiểu Phong ra, nhanh chóng chạy ra giữa đường để chặn xe.

Nhưng những chiếc xe đều lao vụt qua người cô, không một ai dừng lại.

Những người đó lại lao tới, Dư An An chạy sang một bên, nếu cô chạy chắc chắn sẽ không thể trốn thoát.

Tiểu Phong cũng chạy tới kéo tay Dư An An để cô đứng phía sau mình, Dư An An mím môi nói: "Tiểu Phong, là do em liên lụy tới anh rồi."

"Không sao, An An, anh sẽ bảo vệ em."

Cô nắm lấy cánh tay anh: "Chúng ta phải làm sao đây Tiểu Phong."

"Chạy đi An An, chạy được càng xa càng tốt."

"Em chạy không lại bọn họ, xin lỗi Tiểu Phong, đáng lẽ em không nên tin tưởng bọn họ, đều tại em hết."

"Không phải lỗi của em, dù là người khác cũng khó phân biệt được."

An An kéo anh: "Nếu chúng ta nhảy xuống đây liệu có chết không?"

Tiểu Phong bảo vệ cô, quay đầu nhìn vách đá ở lưng chừng núi, đột nhiên đầu cảm thấy choáng váng.

Những người bao vây xung quanh bắt đầu tấn công, mình Tiểu Phong không thể chống chọi nổi, hơn nữa cơn đau đầu càng ngày càng dữ dội, anh còn bảo vệ cô nên đã chịu không ít cú đấm.

Đột nhiên có người túm lấy cô, Dư An An dùng sức đạp đối phương ra xa. Vì dùng lực quá mạnh nên cả người đều ngả về phía sau, Tiểu Phong nhanh tay nắm lấy cánh tay cô. Dư An An ngã xuống, hai chân buông thõng trong không trung, một tay nắm chặt vào lề đường.

"Tiểu Phong, anh buông tay đi." Cô thấy đối phương đao lao tới đánh Tiểu Phong liền hét lớn.

Tiểu Phong không quan tâm đến cơn đau, nắm chặt tay cô.

"Tiểu Phong, buông tay ra đi, nhảy xuống không chết được đâu, anh buông tay ra đi." Nếu trượt theo vách đá có thể sẽ sống sót, nhưng nếu bị bắt lại, có sống sót được hay không rất khó đoán trước, cô đã liên lụy tới anh rồi.

Tiểu Phong nghiến răng, có nói thế nào cũng không chịu buông tay.

Dư An An thấy đối phương cầm dao đâm về phía anh, Tiểu Phong khẽ r.ên rỉ, nước mắt Dư An An trào ra, cô hét lên: "Tiểu Phong, Tiểu Phong, anh buông tay ra đi."

Tiểu Phong vẫn không chịu buông, nhưng một nhát đâm, rồi hai nhát, Dư An An vùng vẫy: "Anh buông tay ra, Tiểu Phong, buông tay em ra, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa tôi xin các người đấy."

Nếu không bị bắt thì cũng bị chém chết.

Lúc này, tiếng phanh xe đột ngột vang lên, một người phụ nữ cao gầy, nét mặt lạnh lùng đột nhiên xuất hiện.

Hai tay cô ấy cầm dao lao thẳng về phía trước, bốn người đàn ông quay người chiến đấu với người vô danh kia. Thân thủ của người phụ nữ này rất tốt, một tay cầm hai dao, động tác nhanh gọn mượt như nước chảy.

Tiểu Phong kéo cô lên, Dư An An mắt ngấn lệ nhìn vết thương trên lưng, vai và cánh tay anh, máu thịt lẫn lộn khiến trái tim cô như vỡ vụn, nhưng cô lại chẳng thể làm gì được: "Tiểu Phong, em xin lỗi, đều tại em hết."

"Anh không trách em, An An. Em là An An của anh, cũng tại anh nên em mới gặp rắc rối. An An, anh xin lỗi." Tiểu Phong khó khăn nâng tay chạm vào mặt cô, sau đó hôn lên mí mắt cô.

Anh hít một hơi thật sâu, đột nhiên đứng dậy chạy tới cùng người phụ nữ kia chống lại bốn người đàn ông.

Người phụ nữ kia nhìn thấy anh, cô ấy mím môi, nở nụ cười với anh.

Sau đó một con dao găm được ném tới, Tiểu Phong đưa tay ra đỡ. Hai người quay lưng lại với nhau, anh cao, cô ấy thấp, cô ấy tiến, anh phòng thủ, cô ấy đánh lạc hướng, anh lao tới, hai người kết hợp vô cùng ăn ý.

Mấy người đàn ông kia thấy tình thế trở nên nghiêm trọng, căn bản không bắt được người, một tên chạy lại lái xe lao thẳng tới, Tiểu Phong đẩy mạnh người đứng bên cạnh, anh không kịp né tránh nên đầu va phải gương chiếu hậu. Tốc độ xe rất nhanh, chỉ nghe thấy "uỳnh" một tiếng, Tiểu Phong ngã nhào xuống đất.

Cô nghe thấy người phụ nữ kia lao tới, hét lớn: "Giang Ly."

Dư An An đứng bên ngoài chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, lập tức chạy tới ôm lấy Tiểu Phong.

Hình như cô nghe thấy hai từ "Giang Ly", Tiểu Phong... tên là Giang Ly?

Mấy người đàn ông kia cũng bị thương nặng, thấy một người khó đối phó nữa tới, bọn chúng liền lái xe bỏ chạy. Tài xế thấy đánh nhau không dám xuống xe, gọi điện thoại báo cảnh sát thì mãi một lúc sau cảnh sát mới tới. Sau khi những người kia rời đi, tài xế mới dám ra đỡ Tiểu Phong lên xe rồi đưa tới bệnh viện gần nhất.

Dư An An ôm Tiểu Phong vào lòng, dù cô có gọi hay la hét thế nào, anh cũng không có bất cứ phản ứng gì. Máu trên đầu vẫn chảy, sau lưng thì có mấy nhát dao đâm, toàn bộ máu đều dính vào tay, quần áo cô, và còn cả... trái tim cô nữa.

Mà người phụ nữ ngồi bên cạnh nhìn Tiểu Phong bị thương, mím chặt môi không nói một lời.

Tiểu Phong nằm trong phòng cấp cứu hơn một tiếng đồng hồ mới được đưa ra ngoài. Cả đầu và cơ thể anh đều quấn băng gạc, đôi môi tái nhợt không một cắt máu.

Bác sĩ đưa Tiểu Phong tới phòng điều trị, dặn dò một số việc rồi dời đi.

Người phụ nữ nãy giờ vẫn im lặng ngồi bên cạnh, lần đầu tiên mở miệng nói: "Tôi tên Nam Tự, là cộng tác của Giang Ly."

  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.