(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm sau, tại đồn cảnh sát.
Đồng chí cảnh sát đã nhận ra hai người: "Lần này lại làm sao thế?"
Dư An An nói: "Tôi tới báo án."
"Báo án?"
"Hôm qua Tiểu Phong lại bị tấn công ở gần giao lộ đường Hoài Hải và đường Chính Dương, bốn người đàn ông tấn công Tiểu Phong."
Cảnh sát vừa nghe cũng giật mình: "Lúc mấy giờ?"
"Tầm bốn rưỡi tới năm rưỡi chiều tối." Dư An An đáp.
"Sao hôm qua không báo cảnh sát ngay?"
"Có lẽ ở hiện trường không có ai báo cảnh sát, Tiểu Phong nghĩ người ta chạy rồi sẽ không bắt được. Đồng chí cảnh sát, anh cũng biết anh ấy bị mất trí nhớ mà, thế nên cũng không hiểu rõ về luật pháp hay lẽ thường của cuộc sống, tới tối tôi mới biết chuyện, vừa sáng ngày ra đã vội tới báo án đây."
Cảnh sát ghi chép lại, hỏi rõ tường tận mọi chuyện, sau đó đi trích xuất camera giám sát, Dư An An và Tiểu Phong ngồi bên ngoài đợi.
Khoảng nửa tiếng sau, video giám sát được trích xuất ra, cảnh sát gọi hai người vào. Đoạn video bắt đầu phát, bốn người đàn ông mặc đồ màu đen bắt đầu đánh nhau với Tiểu Phong. Thân thủ Tiểu Phong rất tốt, một mình anh đánh với bốn người, sau đó có rất nhiều người vây xem, bốn tên kia không bắt được Tiểu Phong đành bỏ chạy.
Dư An An nhìn camera giám sát, hai tay siết chặt, cô sợ nhìn thấy Tiểu Phong bị thương. Khi đối phương dùng dao găm chém vào cánh tay Tiểu Phong, trái tim cô như bị thắt chặt.
Sau đó cô nhìn thấy Tiểu Phong dễ dàng khống chế cổ tay đối phương, mặc dù độ phân giải của đoạn video không cao, nhưng cô có thể cảm nhận được cổ tay của đối phương như sắp phế vậy.
Cảnh sát theo dõi camera tấm tắc khen ngợi: "Kỹ năng này chắc chắn là cao thủ. Cậu đã từng là quân nhân hay cảnh sát vũ trang à?"
Dư An An vừa nghe vậy liền quay sang nhìn Tiểu Phong, Tiểu Phong nhìn cô lắc đầu.
"Anh ấy không nhớ, chỉ hành động theo bản năng thôi."
Cô nắm chặt tay Tiểu Phong, Tiểu Phong có thể cảm nhận rõ ràng sự bất an của cô, anh nắm tay cô mỉm cười nói: “Không sao đâu.”
Cô nhìn vết thương của anh: "Còn đau không?"
Tiểu Phong lắc đầu: "Không đau."
Sau khi điều tra camera giám sát, cảnh sát cũng rất chú ý tới chuyện này, dù sao trong vòng nửa tháng đã có hai vụ tấn công liên tiếp, gộp cả vụ lần trước và vụ lần này lại có thể kiện tội công kích rồi.
"Bên phía các anh còn giữ thông tin của người lần trước không?"
Phía cảnh sát gật đầu, nhưng khoảng hai mươi phút sau thì nhìn hai người lắc đầu: "Không liên lạc được."
"Vậy thông tin cá nhân của người đó thì sao?" Cô hỏi.
"Thông tin cá nhân tương đối chính xác, chỗ ở là căn trọ cho thuê, hai người không cần lo lắng, việc này phía cảnh sát chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý. Xem ra đây không phải là tranh chấp dân sự thông thường, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra."
"Làm phiền mọi người rồi, không biết bao giờ thì nhận được tin tức vậy ạ?"
"Cái này tôi không nói trước được, hai người cứ về trước đi, có tin tức gì tôi sẽ thông báo ngay, hạn chế ra ngoài, chú ý an toàn." Cảnh sát nói xong còn bổ sung thêm một câu: "Thân thủ của cậu ấy người bình thường không lại gần được đâu, tôi còn không cần lo cho cậu ấy."
Dư An An thấy cảnh sát nói đùa, trong lòng cô vẫn cảm thấy rất lo.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, cô gọi điện cho mẹ rồi kể lại sự việc. Cô nhờ mẹ nói với chú Mạc liệu có thể đẩy nhanh tiến độ vụ án không.
Lý Vân San gọi điện thoại cho Mạc Ngọc Thành, Mạc Ngọc Thành vừa tới văn phòng chuẩn bị họp, ông bảo mọi người chờ một chút rồi nhận điện thoại: "Chuyện gì thế Vân San?"
"Ngọc Thành, An An vừa mới gọi điện cho em, Tiểu Phong bị tấn công hai lần liên tiếp, chuyện này không hề đơn giản chút nào. Lần đầu tiên còn quy vào tội tranh chấp dân sự, nhưng lần này là bốn người đánh một mình Tiểu Phong, cảnh sát đã lập án tội hành hung rồi. Nhưng chỉ có mỗi camera giám sát thôi thì rất khó điều tra ra được những người đó là ai. Có điều vụ đầu tiên có thông tin của đối phương, anh nói giúp một câu để họ đẩy nhanh tiến độ xử lý vụ việc hơn được không?"
Mạc Ngọc Thành nghe xong liền đáp: "Để anh gọi điện thoại cho Lão Thi, bảo ông ấy ra mặt."
Lý Ngọc San có chút lo lắng, thân phận của Tiểu Phong nhất định không bình thường.
Dư An An đưa Tiểu Phong về nhà rồi mới đi làm.
Chỉ trong ba giờ đồng hồ, phía cảnh sát đã gọi điện cho cô.
Lần này không phải người cảnh sát kia, mà đích thân phó sở trưởng gọi điện thoại tới, Dư An An thầm nghĩ, có người nhờ vả mọi chuyện đều xử lý nhanh gọn, nếu chú Mạc không ra mặt, không biết vụ án này phải trì hoãn tới bao giờ.
"Địa chỉ đó không tìm thấy ai hết, chúng tôi đã phái người đi theo dõi rồi. Còn ở quê tôi cũng đã gọi điện nhờ người đi dò hỏi, cô kiên nhẫn đợi nhé, không cần gấp. Vụ án này chúng tôi đã liệt vào vụ án trọng điểm, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý."
"Cảm ơn sở trưởng Lý, tôi nghĩ xảy ra hai vụ án liên tiếp như vậy rồi, thân phận của Tiểu Phong khó điều tra như vậy sao ạ? Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có tin tức gì hết."
"Một năm có hàng triệu người mất tích, chúng tôi sử dụng những thông tin cụ thể để điều tra cũng phải cần thời gian, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Thân thủ của anh ấy rất tốt, còn hiểu biết về công nghệ thông tin, chiều cao, ảnh, nhóm máu của anh ấy đều có trong hồ sơ ở đồn cảnh sát, làm phiền mọi người giúp anh ấy ạ."
Sau khi cúp điện thoại, Dư An An lại đăng nhập vào trang mạng tìm người mất tích. Chỉ có hơn chục người xem bài đăng của cô, điều này chứng tỏ có rất ít người nhìn thấy nó.
Cô đăng thêm một bài khác, bổ sung thêm lời giải thích cho thông tin ban đầu.
Dư An An gọi điện cho Tiểu Phong dặn anh đừng ra ngoài, cũng không được dắt Ngưu Ngưu đi dạo, cô không yên tâm.
Cô ép buộc bản thân phải thật bình tĩnh, nhập tâm vào công việc, nhưng đầu óc cô cứ loạn hết lên, không viết được gì hết.
Tiểu Phong ngồi trước máy tính tiếp tục chạy chương trình, nhị thiếu gia kia không xuất hiện nữa. Tiểu Phong suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn: "Anh biết tôi là ai sao?"
Rất nhanh đã có người nhắn lại: Rốt cuộc anh là ai?
Tiểu Phong: Tôi đang hỏi anh.
Nhị thiếu gia: Chơi trò mất trí nhớ à?
Tiểu Phong: Tôi thực sự mất trí nhớ.
Nhị thiếu gia: Hay là anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi đi tìm anh?
Tiểu Phong nghĩ một lúc, không trả lời anh ta.
Buổi tối sau khi An An trở về, Tiểu Phong kể cho cô nghe chuyện này, An An cũng không biết nên làm thế nào. Có lẽ hai người quen biết nhau, nhưng cũng chỉ giới hạn ở trên mạng chứ không phải quen nhau ngoài đời, dù có tìm được nhau thì cũng chưa chắc đã giải quyết được chuyện gì hết.
Cô muốn suy nghĩ thêm.
Dư An An mua rau về, cô không cho anh vào bếp, Tiểu Phong chỉ đành đứng bên cạnh nhìn cô rửa, cắt rồi nấu rau.
"Bảo bối, em cười lên được không." Từ lúc vào nhà tới bây giờ, vẻ mặt Dư An An lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng, khiến tâm trạng của Tiểu Phong cũng không mấy vui vẻ.
Tay cầm dao dừng lại một lúc, cuối cùng cô cầm con dao lên khoa tay múa chân: "Anh sợ không?"
Tiểu Phong lắc đầu: "Không sợ."
"Anh đoạt con dao cho em xem coi."
Tiểu Phong gật đầu, sau đó giơ tay nắm chặt lấy cổ tay cô, động tác của anh không phải cướp lấy con dao, mà chỉ nắm chặt cổ tay cô, nhưng ngón tay của anh giống như chiếc kìm sắt vậy. Cô cảm giác như cổ tay của mình sắp bị bóp nát, sắc mặt đột ngột thay đổi: "Đau, đau quá."
Tiểu Phong vội vàng buông ra, sau đó đặt con dao sang một bên: "Em có đau không?"
"Lực của anh mạnh vậy, tay của em như bị nghiền nát ấy."
Tiểu Phong cẩn thận xoa cổ tay cho cô: "An An, anh còn chưa dùng sức."
"Hôm qua anh đánh người kia, em nghĩ tay anh ta cũng sắp liệt rồi đó." Tiểu Phong chưa dùng sức mà đã làm tay cô đau thế này rồi, lúc đánh nhau chắc chắn Tiểu Phong dùng rất nhiều sức.
"Anh không biết, dù sao anh ta cũng không tấn công anh nữa."
Dư An An rút tay ra tự xoa n.ắn: "Anh an toàn là em yên tâm rồi, anh kiên nhẫn ở nhà đừng ra ngoài đấy nhé."
Tiểu Phong gật đầu, anh vòng tay qua eo cô, cúi đầu hôn lên má cô: "An An, em không cần lo cho anh, anh thấy em không vui anh cũng không vui, một ngày không thấy em cười, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu."
Dư An An mím môi, cuối cùng khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười tươi với hàm răng trắng đều đặn, đôi mắt sáng ngời: "Trông như này đẹp không hả?"
Tiểu Phong vội vàng gật đầu: "Đẹp, đẹp lắm, nhìn như này rất đẹp."
Cô mỉm cười tựa đầu vào ngực anh: “Tiểu Phong, anh bị thương em cảm thấy rất đau lòng, giống như là em không bảo vệ tốt cho anh, cảm giác như bản thân không làm tròn bổn phận vậy."
"Đáng lẽ anh phải là người bảo vệ em. Làm sao có thể để em bảo vệ anh được?"
Điện thoại đột nhiên vang lên, Dư An An đi qua xem, là số lạ: "Alo ai đó?"
"Cô Dư An An phải không?"
"Đúng vậy, là tôi, xin hỏi ai đó ạ?"
"Tôi thấy cô đăng thông tin người mất tích, có thể tôi có quen biết người đó."
Dư An An nghe vậy liền đáp: "Bạn thực sự biết anh ấy sao?"
"Người đó rất giống bạn tôi, nhưng chúng tôi không thân nhau lắm, chúng tôi quen nhau trong một lần thám hiểm, tôi muốn gặp xem có phải đúng là cậu ấy không."
"Bạn có biết người nhà anh ấy không?'
"Tôi không quen người nhà cậu ấy, nhưng tôi có quen đội trưởng của đoàn thám hiểm, tôi dẫn cậu ấy tới, có lẽ đội trưởng sẽ biết người nhà cậu ấy."
"Mọi người ở đâu?"
"Hoài Châu."
"Ngày mai có thể tới không?"
"Có thể, vừa nãy tôi gọi điện thoại nhưng không có ai bắt máy, đợi lát nữa tôi thử gọi lại xem. Nếu gọi được tôi sẽ đặt vé máy bay, ngày mai sẽ tới nơi."
Dư An An vui mừng đáp: "Được được, tôi đợi mọi người ở Tân Ninh, mọi người hẹn thời gian đi rồi báo cho tôi."
Sau khi cúp điện thoại, Dư An An kích động ôm chầm lấy Tiểu Phong: "Có người tìm anh, có thể có quen biết với anh, Tiểu Phong, anh sắp tìm được người nhà rồi. Mặc dù không phải là người nhà gọi, nhưng có người nhận ra anh, vậy thì việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn rồi, có thể là ở Hoài Châu, hoặc cũng có thể cách nơi đó rất gần, Tiểu Phong, Tiểu Phong, tốt quá rồi."
Nhìn dáng vẻ kích động của cô, nụ cười trên gương mặt cô khiến anh cũng vui theo. Tiểu Phong không mấy vui vẻ, chỉ đến khi cảm nhận được niềm vui của cô, niềm vui mới trào dâng trong lòng anh.
Anh vòng tay qua eo cô rồi tựa cằm lên vai cô, trong lòng có chút bất an mà ôm cô thật chặt: "An An, nếu tìm được gia đình thì chúng ta sẽ ở bên nhau phải không?”
"Đúng vậy, chúng ta sẽ ở bên nhau."
"An An, đừng rời xa anh, anh không hề có chút tình cảm nào với gia đình. Đột nhiên anh cảm thấy tìm được gia đình đồng nghĩa với việc mất em."
Dư An An không ngờ mình lại khiến anh hiểu lầm, cô thoát khỏi vòng tay anh, sau đó vươn tay nhéo tai anh: "Em nói anh nghe Tiểu Phong, bất kể anh là Tiểu Phong Phong, Tiểu Bạch Bạch hay tên gì khác, anh đều thuộc về Dư An An, biết chưa hả?"
Tiểu Phong gật đầu: "Anh là của Dư An An, mãi mãi là nụ hôn nhỏ của Dư An An."
"Thế mới đúng, anh đừng lo, tìm được người nhà rồi em vẫn sẽ ở bên cạnh anh. Nếu nhà anh ở Hoài Châu, anh cũng có thể ở lại Tân Ninh, hoặc tùy theo tính chất công việc, anh cũng có thể chọn đến Tân Ninh. Như vậy chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau.
"Không tách rời." Anh không nghĩ nhiều như thế, anh chỉ nghĩ không muốn tách rời, không muốn rời xa cô.
"Tất nhiên rồi." Cô vẫn cười, cô vui thay cho Tiểu Phong, cũng vui thay cho chính mình.
Trái ngược với sự phấn khích của cô, như thể cô thực sự đang đi tìm gia đình mình, Tiểu Phong cảm thấy chua xót không thể giải thích được. Anh mím chặt môi, vẻ mặt lo lắng ôm lấy hai má cô, sau đó cúi đầu hôn cô. Tâm trạng Dư An An vô cùng tốt, cô vứt bỏ chuyện anh bị tấn công ra khỏi đầu, vòng tay qua đáp lại nụ hôn của anh.
Hai người càng hôn càng khó dứt ra, Tiểu Phong đưa tay xuống dưới nhấc bổng cô lên, vừa hôn vừa bế cô vào phòng ngủ.
Anh đá văng cánh cửa phòng ngủ ra, trực tiếp ném cô lên giường, không có màn dạo đầu, chỉ muốn chiếm lấy cô, cứ thế đâm vào cơ thể ngọc ngà, cô đau thì sẽ cắn anh, anh va chạm vào chỗ mềm mại nhất khiến cô khó chịu đến mức phải thét ra tiếng, thân hình huých vào theo bản năng không biết mệt mỏi, để cho thân xác và linh hồn cùng giao hòa với nhau.
Mạc Ngọc Thành về tới nhà, Lý Vân San đứng dậy đi ra cửa nhận lấy áo khoác của ông rồi treo lên giá.
Thấy bà lo lắng, Mạc Ngọc Thành hỏi: "Em lo cho An An à."
Lý Vân San gật đầu: "Ngọc Thành, rốt cuộc Tiểu Phong là ai vậy, em thấy lo khi An An ở cùng với cậu ấy lắm. Hai lần xảy ra chuyện rồi, nhất định chuyện này không đơn giản, có phải thực sự có kẻ thù không, vậy phải làm thế nào bây giờ."
"Cảnh sát cũng đang điều tra rồi, giờ chỉ còn cách đợi thôi. Anh cho người đi điều tra Tiểu Phong nhưng vẫn chưa có phản hồi."
"Kể ra Tiểu Phong cũng kỳ lạ thật, thân thủ thực sự rất tốt, bốn người đàn ông cũng không làm được gì cậu ấy."
"Còn kỹ năng này nữa sao?" Mạc Ngọc Thành cũng không hiểu nổi, thân thủ như vậy chắc chắn không phải người bình thường.
"Liệu có phải là sát thủ gì đó không, aida, nghe xong em vừa lo vừa sợ, Tiểu Phong ở cùng với An An, em nói mà con bé không chịu nghe em."
"Em cũng đừng lo lắng quá, nhìn Tiểu Phong cũng không phải là người xấu, thân thủ của binh sĩ của chúng ta cũng rất tốt."
Mạc Ngọc Thành nói xong, lông mày ông hơi nhíu lại, ánh mắt giao nhau với Lý Vân San, ông lập tức hiểu ra.
Mạc Ngọc Thành lấy điện thoại gọi đi: "Lý Thường, đi điều tra trên phạm vi cả nước xem nửa năm qua có quân nhân nào mất tích không, trình độ công nghệ thông tin rất cao, chiều cao 1m87."
Lý Vân San thấy Mạc Ngọc Thành cúp điện thoại liền nói: "Lẽ nào là?"
"Cũng không chắc, quân nhân mất tích không giống với người bình thường, có một số bí mật căn bản không thể tìm được trên mạng."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");