(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Bảo vệ bản thân.”
“Anh biết, khi gặp được nguy hiểm nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt.”
Dư An An trợn trắng mắt nhìn anh: “Ngốc.”
“Không ngốc, không có ngốc.”
Ăn có hơi nhiều, có một siêu thị lớn cách nơi này không xa, Dư An An quyết định đến đó mua chút trái cây và sữa chua. Tủ lạnh đang dần trống rỗng cần phải được lấp đầy, như vậy mới được gọi là cuộc sống.
Trải qua cuộc sống, cái từ này sao cô lại nghĩ đến cơ chứ? Cô lắc đầu, trải qua cuộc sống chỉ có như thế sao? Tuy nghĩ như thế, nhưng cô vẫn không nhịn được mà cười ngây ngô.
Tiểu Phong kéo tay cô, trên đường đi, đột nhiên nhìn thấy cô cười ngây ngô: “An An, em cười cái gì thế?”
“Em đang cười, ngày tháng chúng ta được bên cạnh nhau như này được gọi là cuộc sống.”
“Ừm, cuộc sống.”
“Không phải kiểu chơi gia đình, anh hiểu không. Đây gọi là cuộc sống, sinh hoạt bên nhau, là kiểu người một nhà.”
Tiểu Phong nắm chặt tay cô: “Anh rất thích cuộc sống như thế. An An, anh nghĩ rồi, anh nên tìm một công việc, anh muốn kiếm tiền nuôi An An. Sau này em không cần phải đi làm nữa, anh nuôi em.”
“Được nhé, vậy tuần sau bắt đầu, thử một lần đi.”
“Anh cảm thấy, anh có thể đến thành phố điện tử để xem thử. Lần trước cái máy tính của cậu nhóc kia cũng là do anh giải quyết, nếu nói như vậy thì anh có thể làm việc ở đó, có thể kiếm tiền nuôi em.”
Dư An An ôm cánh tay của anh, khuôn mặt dán lên trên cánh tay của anh, cười ấm áp: “Tiểu Phong, hiện tại em cũng là do anh nuôi mà. Tuy rằng em có công việc nhưng tiền lương của em rất nhiều lúc không đủ để chi tiêu. Anh kiếm được nhiều tiền như vậy, dựa theo cuộc sống bình thường của chúng ta, chúng ta có thể sống được rất nhiều năm. Công việc thì không vội, tiếp xúc được nhiều người là được.”
“Được, nghe lời An An.”
Đi được gần mười lăm phút thì nhìn thấy một siêu thị mua sắm cỡ lớn. Cô mua sữa chua, trái cây, và cả bia.
Lúc lấy bia, Tiểu Phong nhớ đến lần đầu An An uống rượu ngã vào chăn của anh rồi ngủ. Anh cảm thấy đêm nay nên để An An uống chút rượu mới được.
An An uống say thì anh lập tức có thể, ha ha ha ha ha.
Dư An An xoay đầu nhìn thử lại thấy Tiểu Phong đang cười ngây ngô: “Anh cười gì vậy?”
“À, không, không có gì hết.”
“Không phải chuyện gì tốt.”
Mua một xe đồ những thứ cần thiết, lúc tính tiền lại chú ý đến thứ đặt bên cạnh kẹo cao su Green Arrow ở quầy thanh toán.
Cô cắn môi nhìn về phía Tiểu Phong. Tiểu Phong thấy cô nhìn mình thì cũng nhìn lại cô.
Cô nhìn anh chớp mắt ra hiệu, Tiểu Phong nhìn theo ánh mắt của cô, anh chớp chớp mắt: “Em muốn cái này à?”
Dư An An vội lắc đầu. Nhiều người như vậy, cô cũng chưa từng mua thứ này.
Tiểu Phong thấy cô nói không cần, vậy thì không cần.
Lúc tính tiền đi ra, Dư An An còn nhìn về phía bên đó, Tiểu Phong cũng không để ý.
Lúc gọi xe về nhà, Tiểu Phong hỏi cô: “An An, đó là cái gì vậy, hình như em rất muốn.”
Dư An An cạn lời không chịu được. Cô ghé sát vào bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Biện pháp bảo vệ đó.”
Tiểu Phong vừa nghe vậy, anh lập tức hiểu được. Chuyện này thật là hối hận.
“Anh quay lại mua.” Lúc này còn không mua thì đợi đến bao giờ. Anh bị ngốc chắc, anh không ngốc rồi.
“Không cần đâu, dưới tầng cũng có bán.”
Xe lái đến chỗ cổng tiểu khu, đối diện chính là cửa hàng tiện lợi. Tiểu Phong túm cánh tay của cô, chỉ chỉ siêu thị phía đối diện.
Dư An An cắn môi không nói gì.
Tiểu Phong suy nghĩ một chút, lấy tờ một trăm từ trong ví tiền ra rồi đi thẳng về phía bên kia đường. Vừa vào cửa hàng tiện lợi, nhìn thấy cái hộp giống hệt cái mình đã nhìn thấy ở cái siêu thị trước đó, anh trực tiếp cầm lấy hai hộp. Người ở quầy thanh toán là một cô gái trẻ, thấy anh đẹp trai này cầm đồ muốn mua đến đây thì cười với anh.
Nụ cười này khiến Tiểu Phong có hơi chột dạ, cả người đều không được tự nhiên. Anh cầm lấy thứ trong tay cô gái vừa thanh toán, bỏ lại tờ một trăm tệ rồi xoay người bỏ chạy ra ngoài.
Dư An An nhìn thấy Tiểu Phong chạy về, thở hổn hển kéo cô đi, sau đó lại nhìn thấy người bên trong kia đuổi theo ra.
Cô ngẩn ra: “Anh chưa trả tiền à?”
“Trả rồi.”
“Vậy sao lại đuổi theo anh.” Dư An An nhìn về phía cô gái trẻ mặc đồng phục thu ngân.
Tiểu Phong nuốt nước miếng, anh không nói chuyện, cô gái trẻ kia chạy đến, cầm tiền thừa đưa về phía anh: “Trả anh tiền thừa.”
“Cảm ơn, làm phiền cô rồi.” Dư An An nhận rồi nói cảm ơn. Cô gái trẻ đó rời đi, cô nhìn về phía Tiểu Phong, nhận ra vẻ mặt của Tiểu Phong có chút mất tự nhiên, cô hắng giọng trêu anh: “Tiểu Phong Phong, anh xấu hổ sao.”
Đối với một chàng trai trẻ mới lần đầu biết yêu mà nói, loại chuyện này đúng là rất xấu hổ. Tiểu Phong cầm đồ nhét vào trong túi quần, kéo cô rời đi.
Dư An An cầm hai hộp màu sắc rực rỡ từ trong túi anh ra: “Tịch thu.”
“Đừng như thế mà.” Tiểu Phong kêu r.ên, anh cũng nhịn đến như vậy rồi.
“Tịch thu, phải tịch thu.” Cô bỏ đồ vào trong túi không đưa cho anh.
Dư An An đi ở phía trước, Tiểu Phong đuổi theo phía sau: “An An, đừng như vậy mà.”
“Không cho, không cho, cứ không cho đó.”
“An An, An An, đợi anh với.”
***
Sau khi lên tầng, hai người thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi dưới đất vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem TV.
Trong TV đang chiếu phim truyền hình, là phim tình yêu đô thị, đã chiếu đến hai mươi tập. Nam nữ chính sống chung có cuộc sống ngọt ngào như mật ngọt, mỗi ngày đều hôn môi khiến Tiểu Phong nhìn suýt chút nữa đã ch.ảy nước miếng.
Anh nuốt nước miếng, cầm lon bia: “An An, cụng ly.”
Dư An An không hề quay đầu lại, cô vừa nhìn TV, vừa cụng ly với anh rồi uống một hớp to.
Tiểu Phong cũng uống, hết lon này đến lon khác. Một lúc sau, sáu lon bia đều hết sạch.
Nhưng An An lại không hề có chút men say gì, nhìn thấy cốt truyện buồn cười còn cười ha ha.
Tiểu Phong lần nữa lại có cảm giác bản thân bị thờ ơ, điện thoại, TV đều chơi vui hơn anh sao? Thật sự chơi vui hơn cả anh hả?
Anh chậm rì rì bò qua, Dư An An cảm giác có một cái đầu to ghé lại gần, cô giơ tay đẩy ra. Tiểu Phong tủi thân bị đẩy trở lại.
Sau đó là tập tiếp theo, diễn đến đoạn vai nam nữ chính lăn giường, tuy rằng không có hình ảnh thực tế gì nhưng vừa được ôm lại được hôn, còn có cả tiếng hôn môi. Tiểu Phong cảm thấy toàn thân mình đều trở nên khô nóng.
Anh hít sâu một hơi, muốn duỗi tay ra, sau đó lại rụt tay về, lại duỗi tay ra, lại rụt về…
Vài lần như thế, Dư An An bất ngờ mở miệng: “Làm gì thế, muốn vung tay đấm à?”
“Sáu sáu sáu, năm về tay, tám con ngựa*…”
(*Đây là một trò chơi của TQ. Khi hai người vung nắm tay lên và đếm trong phạm vi từ một đến mười sẽ hát một câu hát cổ mang ý tốt lành và thuận lợi, nếu số ngón tay hai người vung ra bằng số mà bạn đọc lên thì đối phương sẽ phải uống rượu. Như kiểu: Một con rồng, hai anh em, ba ngôi sao, năm thủ lĩnh, sáu sáu sáu, bảy kỹ xảo, tám con ngựa, chín cái xấu, khắp nơi thịnh vượng. Nó gần giống như kiểu chơi oẳn tù tì của VN.)
“Ồ, Tiểu Phong, anh…”
Tiểu Phong đã bò lên, trực tiếp đẩy ngã cô xuống mặt đất, một tay ôm lấy đầu cô rồi trực tiếp hôn lên.
Dư An An đánh anh: “Có để người ta xem TV không hả, nói chuyện yên nào, động tí lại hôn, anh cuồng hôn môi à?”
Tiểu Phong cảm thấy bản thân bị tra tấn đến mức sắp nổ tung rồi. Bàn tay to ôm lấy mặt cô, hôn lên cánh môi của cô, vội vàng lại thèm khát, anh muốn quá nhiều quá nhiều, muốn ăn luôn cả cô, ăn trọn cả cô. Mỗi ngày muốn ôm cô trong ngực, ấp trong lòng bàn tay, hòa vào trong máu.
Dư An An bị anh hôn đến mức mơ hồ, anh hôn rất nóng giống như muốn hòa tan cả cô. Mỗi lần lòng bàn tay của anh đi vào bên trong đều khiến cơ thể cô run lên.
Đầu ngón tay đi đến đâu đều rất nóng, rất ngứa lại rất tê.
Cô thở hổn hển, ôm chặt lấy bờ vai của anh. Loại cảm giác này quá thần kỳ, thần kỳ đến mức cô quên đi hết tất cả.
Đột nhiên cơ thể của cô bị bế lên, đi thẳng đến trong phòng ngủ. Dư An An thở hổn hển, lời nói còn chưa kịp nói ra đã bị Tiểu Phong trực tiếp đè lại, anh lấp kín tất cả những lời mà cô muốn nói.
Anh không dám nghe, sợ cô từ chối, sợ cô nói không được. Anh nuốt sạch những lời mà cô muốn nói, chỉ lại để cảm giác, muốn hưởng thụ lúc này, cảm giác tuyệt diệu như vậy lại mang theo giãy giụa.
Dư An An cảm thấy bản thân sắp nghẹn đến chết rồi. Tiểu Phong cuối cùng cũng thả cô ra, nụ hôn cực nóng dần rải rác xuống cái cổ duyên dáng. Cúc áo ngủ bị cởi ra, lòng bàn tay hơi xẹt qua một chút khiến cô thốt ra một tiếng kêu nhỏ khó kiềm chế được. Cơ thể của cô lập tức mềm nhũn thành một vũng bùn.
Âm thanh ấy truyền vào trong tai, cái loại cảm giác muốn được đi sâu vào thêm nữa mãnh liệt dâng lên, như muốn xông thẳng về phía trước. Tiểu Phong căng chặt đường cong cơ bắp đè khiến cô cảm thấy hơi đau.
Cảm giác khát cầu gấp gáp khiến mỗi một nơi bị căng ra đều cảm thấy đau. Tiểu Phong cắn vành tai nhỏ của cô, hơi nóng phả vào vành tai nhạy cảm của cô. Dư An An nắm lấy hai tay anh, đột nhiệt cô thấy căng thẳng.
Hai người lung tung cởi quần áo ra, nơi nào đó cứng rắn đặt gi.ữa hai chân cô. Dư An An ngẩn ra, trong giây lát cô chợt tỉnh táo lại: “Tiểu Phong.”
Tiểu Phong nhìn cô, môi mỏng mím chặt, cằm cũng căng chặt, anh cúi đầu lấp kín môi cô…
Một trận chiến lớn qua đi, Tiểu Phong ôm gối đầu ngồi quay lưng về phía cô.
Dư An An mím môi muốn cười rồi lại không dám cười, cô duỗi tay chọc vào lưng anh: “Này, quay lưng về phía em làm gì?”
Cô cúi đầu nhìn thứ nhão nhão dính dính ở giữa hai đùi mình, nhịn cười: “Chẳng lẽ làm như vậy rồi còn không muốn nhận sao.”
Tiểu Phong vẫn không hề nhúc nhích, Dư An An chỉ vào trên tủ: “Đưa khăn giấy cho em.”
Tiểu Phong hơi động đậy, anh đưa tay cầm lấy khăn giấy rồi quay đầu đưa cho cô nhưng lại không muốn nhìn cô.
Cô rút khăn giấy chà lau sạch sẽ, chỉnh trang lại quần áo, cô nghiêng đầu nhìn qua: “Ăn một nửa cũng gọi là ăn, biết không hả, không thể không nhận được.”
Dư An An rất muốn nhịn cười nhưng cô thật sự không thể nhịn được. Cô phì một tiếng bật cười, hai người đều không có kinh nghiệm, Tiểu Phong lại vội vàng muốn tiến thêm, có thể gần đây anh nghẹn muốn chết rồi. Anh không nhịn đợi để đi vào, cứ cọ tới cọ lui trên đùi, sau đó, chính là như sau đó đó.
Nghe thấy tiếng cô cười, Tiểu Phong méo miệng, Dư An An bò dậy nhìn anh, cô lập tức cười ha ha lên. Tiểu Phong tủi thân giống như muốn khóc vậy.
Cô cười, Tiểu Phong càng thấy không có chỗ để trốn nữa.
Anh đột nhiên xoay người, trực tiếp ấn cô lên trên giường. Anh muốn chứng minh bản thân, anh không phải là người không làm được chuyện như thế. Anh nhất định có thể làm được, anh muốn làm cho An An hạnh phúc, không thể làm An An chê cười anh được.
Lần này Dư An An không cười được nữa, đau, rất đau, cực kỳ đau.
Đau đến nỗi cô run rẩy không thôi. Tiểu Phong ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô, hôn môi cô, cho đến khi cô hoàn toàn có thể chấp nhận được toàn bộ của anh. Anh dần bắt đầu chứng mình bản thân là một người đàn ông, anh là một người đàn ông, đàn ông hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Oai phong lại ngông cuồng lại hoang dại, là đàn ông thực sự.
Tiểu Phong chứng minh bản thân rồi, hai người đều là lần đầu tiên. Đêm nay đã định sẵn là một đêm không ngủ.
Dư An An ngay cả tay cũng không nâng lên được, giọng nói cũng khàn khàn. Tiểu Phong vẫn oai phong lẫm liệt như cũ. Dư An An nâng mí mắt lên, giọng hơi khàn, yếu ớt không có chút sức lực gì nói: “Chàng trai à, không được tiêu xài tùy ý thế đâu.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");