(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm nay Tiểu Phong rất yên tĩnh, không ầm ĩ muốn hôn chúc ngủ ngon, cũng không ngồi bên mép giường nhìn cô giống như trước kia.
Dư An An ngủ không sâu, xoay người mấy lần. Nhìn thấy Tiểu Phong nhắm mắt, cô lại xoay người đi không nhìn anh nữa.
Ngực giống như bị tảng đá đè lấy, ép đến mức khiến cô thấy khó thở.
Chủ nhật hôm nay, Dư An An và Tiểu Phong chỉ ở nhà không đi đâu hết. Cô nhận ra cảm xúc của Tiểu Phong không tốt lắm, chợt nhớ đến cái máy tính tối qua, cô đi qua nhìn thử.
Máy tính lại không mở lên được, cô vội vàng gọi: “Tiểu Phong, máy tính bị hỏng rồi.”
Tiểu Phong đi qua ấn thử mấy cái, sau đó kéo ghế dựa qua ngồi xuống.
Dư An An nhìn Tiểu Phong làm việc theo trình tự, anh gõ ra một đống số liệu, sau đó mới nói: “An An, máy tính bị hack rồi.”
“Cái gì? Máy tính của em bị hack á? Tối hôm qua không phải vẫn đang yên lành hay sao, cũng không có thứ gì như mang theo virus cả.”
“Không sao hết, một lúc là được.”
Dư An An nhìn động tác của Tiểu Phong, cô sớm đã quen việc anh có kỹ năng cao siêu ở mảng này: “Trước kia chắc chắn anh là IT tinh anh, người bình thường không thể giải virus được.”
“Có lẽ thế, anh có ấn tượng với mấy cái này nhưng lại không nhớ được những cái khác.”
Dư An An suy nghĩ, vì sao máy tính lại bị hack, chợt nhớ ra: “Đúng rồi, có phải do cái ám hiệu của tên nhị thiếu gia cái gì phố Trường An mà anh phản hồi kia không đúng không, sau đó mới bị anh ta hack.”
“Chắc là anh ta.”
“Cái tên nhị thiếu gia này là người gì vậy chứ, vì sao lại hack em chứ, chắc anh ta muốn hack anh đấy.”
“Ám hiệu không chính xác, để anh thử lại.”
Dư An An ngồi ở bên cạnh, một lúc sau, máy tính khởi động lại, virus được loại bỏ.
Tiểu Phong lại gõ số liệu theo trình tự vào một lần nữa, xuất hiện giao diện ngày hôm qua. Bây giờ bất kỳ tin tức gì cũng không có, ám hiệu của tên nhị thiếu gia phố Trường An gì đó cũng đã biến mất.
Chắc chắn là do anh ta, không chạy đi đâu được.
Tiểu Phong bắt đầu tìm kiếm tài liệu, khoảng ba phút sau đã tìm lại được cái tin tức kia, anh trực tiếp gửi qua: Cậu hack tôi?
“Anh với anh ta chắc là có quen biết nhau, không thì anh ta có khi là bạn của anh đó. Ám hiệu của anh dù đúng hay sai thì anh ta vẫn sẽ coi anh là kẻ trộm, sau đó hack máy tính em.”
“Có lẽ.”
Sau buổi tối hôm qua, Tiểu Phong nói rất ít, không giả vờ đáng yêu, không làm nũng, dáng vẻ nghiêm trang khiến cô thấy cực kỳ không quen.
Đột nhiên máy tính hơi lóe lên, rồi chớp mắt lại đen như cũ.
“Tiểu Phong, máy tính lại bị hack rồi.”
Tiểu Phong gật đầu, không lên tiếng mà trực tiếp thao tác tay.
Một lúc sau, máy tính lại khởi động lại. Tiểu Phong lại mở giao diện đầy những số liệu kia ra một lần nữa, sau đó gõ từng số liệu vào trong, tìm được thông tin lúc nãy, anh nhắn qua bên kia: Lại hack tôi, anh cẩn thận không biết mình chết như thế nào đâu.
Bên kia lập tức nhắn lại một cái khác: Vãi, anh… Anh là ai vậy?
Tiểu Phong đáp: Cậu tìm tôi trước, cậu là ai?
Bên kia đáp: Thiên vương cái địa hổ.
Tiểu Phong hiểu đây là ám hiệu cần đối lại, Dư An An cũng không biết tiếng lóng này rốt cuộc là cái gì, cũng đành bất lực.
“Tiểu Phong, anh biết về mấy cái này, anh không tra được chút manh mối có ích nào từ chỗ này à?”
“Anh tra mấy ngày rồi nhưng cũng không có bất kỳ tin tức về thân phận nào.”
“Trốn kĩ như vậy? Vậy sao anh biết nhập đến địa chỉ nào?”
“Đầu óc tự động nhảy ra, nói cho anh biết nên đi đến địa chỉ nào, nhưng bên trong lại không có bất kỳ thứ gì liên quan đến thân phận cả.”
Dư An An thở dài: “Người này chắc chắn có quen biết anh. Nếu không anh cứ hỏi thẳng anh ta đi.”
Tiểu Phong gửi tin nhắn lại: Không nhớ rõ.
Bên kia đáp: Vãi, còn giả vờ mất trí nhớ cơ đấy.
Tiểu Phong đáp: Mất trí nhớ thật.
Bên kia gửi lại một chuỗi dấu ba chấm.
Đợi một lúc sau, bên kia lại đáp: Lão đại, có thể đừng đùa nghịch như vậy được không hả? Tôi có chuyện quan trọng tìm anh, tìm anh tận nửa năm rồi.
Tiểu Phong và Dư An An hai mặt nhìn nhau, từ những lời này có thể đoán ra được, Tiểu Phong mất liên lạc ít nhất cũng nửa năm rồi.
“Anh ta chắc chắn rất quen thuộc với anh, không thì anh hỏi thêm chút nữa, tên của anh là gì nhỉ?”
Tiểu Phong gật đầu, trực tiếp nhập thêm: Tôi tên là gì?
Nhị thiếu gia: Đại thần à đừng đùa nữa.
Tiểu Phong: Nghiêm túc.
Nhị thiếu gia: Anh hai à, anh chính là đại thần đó. Ở trong cái vòng này của chúng ta làm gì có khai báo tên thật chứ, anh không thật sự bị mất trí nhớ đâu đấy nhỉ.
Tiểu Phong: Vòng gì?
Không có tin nhắn trả lời lại, máy tính im một lúc lại bị hack.
“Để anh hack cậu ta.” Tiểu Phong nói.
Dư An An vội ngăn lại: “Đừng, chắc anh ta đang đoán xem anh có phải kẻ giả mạo hay không thôi. Hoặc có khi nói chuyện không khớp nên cho rằng anh là kẻ trộm. Anh nói anh bị mất trí nhớ đương nhiên anh ta sẽ không tin rồi. Người đó hoặc là người quen của anh hoặc là người có quen biết qua với anh ở đây.”
Tiểu Phong thở dài một cái, nhanh chóng giải virus, sau đó tắt máy tính đi.
“Xin lỗi An An, anh cái gì cũng không làm tốt được.”
Dư An An nhún vai: “Cũng khá tốt rồi, anh đừng quên, tiền mua đồ ăn đồ mặc hiện tại của chúng ta đều là tiền của anh kiếm được đó.”
Tiểu Phong khẽ cười, không nói gì.
Cô biết tâm trạng của anh không được tốt, cứ buồn như vậy khiến cô thật sự không quen chút nào, cô luôn cảm thấy như thiếu chút gì đó.
Một ngày nhàn rỗi trong quá khứ, lúc đi ngủ buổi tối, tuy Tiểu Phong không ầm ĩ muốn cô ôm muốn cô hôn một cái giống như trước kia, nhưng anh vẫn sẽ ngủ ở cạnh mép giường của cô. Anh từng nói, không có cô, anh không ngủ được.
Dư An An lấy điện thoại ra, chụp một tấm khuôn mặt thâm trầm của anh.
Tiểu Phong nâng mắt lên nhìn, anh cười một cái với cô, cũng không nói chuyện.
Ngày tiếp theo đến công ty, Dư An An đi thẳng đến văn phòng của Từ Nham. Rầm một tiếng đóng cửa lại, túi xách trong tay trực tiếp ném về phía mặt của Từ Nham.
Từ Nham đưa tay ra ngăn lại: “Làm gì vậy, vừa đến đã đánh tôi.”
“Từ Nham, mẹ anh chứ anh bị bệnh à? Tôi ở cùng người như thế nào liên quan rắm gì đến anh, anh mẹ nó là cái thá gì chứ.”
Từ Nham nghe vậy đã biết có chuyện gì: “Chúng ta chia tay nhau rồi nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn em ở bên cạnh người đầu óc có bệnh được. An An, tôi chỉ có ý tốt mà thôi.”
“Hừ, anh có biết xấu hổ không vậy, anh có ý tốt? Vậy trên đời sẽ chẳng có kẻ xấu xa rồi.”
“Có trách thì phải trách Tiểu Phong rồi, ai kêu anh ta chính là vấn đề.” Dám động tay đánh anh ta, lại trêu chọc Mạnh Lâm, còn ở bên Dư An An. Gần đây vận may của Từ Nham đều ném ở nhà.
Dư An An cắn răng: “Từ Nham, việc này tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”
Dư An An quay lại trước bàn làm việc, mở máy tính ra, bắt đầu photoshop gì đó rồi gửi lại vào điện thoại mình. Sau đó cô trực tiếp gọi điện thoại cho ai đó, giọng nói đầy truyền cảm phong phú khóc lóc kể lể đủ thứ.
Cúp điện thoại, Dư An An hừ lạnh một tiếng. Gậy ông đập lưng ông, cô đã chọn biện pháp tốt bụng nhất rồi.
Buổi trưa cô gọi điện cho Tiểu Phong, hỏi anh đang làm gì, Tiểu Phong nói mình ở dưới tầng, cũng không còn chuyện gì khác.
Buổi chiều, Dư An An nhận được điện thoại, bên kia nói, nếu còn không đến thì họ sẽ báo công an.
Cô ngay cả xin nghỉ cũng quên mất, vội chạy xuống tầng, gọi xe lái thẳng đến vùng ngoại ô phía nam.
Tiểu Phong lại đi nhảy bungee, nhảy xuống thì hôn mê, nhân viên công tác phải dùng điện thoại của Tiểu Phong để gọi cho cô, kêu cô qua đón người. Nếu cô không đến giải quyết thì bên đó sẽ gọi báo án.
Trong lòng Dư An An nóng như lửa đốt, cô đến vùng ngoại ô phía nam cũng đã bốn mươi phút trôi qua.
Lúc này Tiểu Phong lại đứng trên bục để nhảy bungee, nhân viên công tác muốn ngăn cũng không ngăn được. Thân thủ đó của anh, mấy người cũng không đến gần được.
Cô nắm lan can đi lên phía trên: “Tiểu Phong, anh xuống dưới ngay.”
Tiểu Phong nghe được tiếng cô, anh dù thế nào cũng không ngờ Dư An An lại đến: “An An, sao em lại đến đây?”
“Anh xuống đây cho em.” Dư An An đứng ở phía dưới kêu về phía anh.
Tiểu Phong lắc đầu: “Có lẽ làm như vậy anh có thể nhớ ra.”
“Không được, anh mau xuống dưới cho em.”
Tiểu Phong không xuống, Dư An An cuối cùng cũng bò lên, trực tiếp kéo lấy anh: “Đừng nhảy nữa, không nhớ ra thì không nhớ ra thôi, anh còn nhảy nữa sẽ thành mạng người đấy.”
Lúc này sắc mặt của Tiểu Phong đã trắng bệch, ngất xỉu một lần rồi lại bò lên bục nhảy bungee lần nữa.
“Nếu chúng ta đã không nhớ ra, có nghĩ thêm nữa cũng không quan trọng, mạng quan trọng hơn mấy cái ký ức chó má kia. Nghe em nói này, ngoan ngoãn xuống dưới với em có được không?”
“An An, anh cái gì cũng làm không tốt. Anh biết, anh mất trí nhớ đã tạo nên rất nhiều rắc rối cho em. Anh nhất định phải nhớ ra, chỉ như vậy An An mới không khó xử, có lẽ, em cũng có thể thích anh.”
Dư An An không ngừng lắc đầu: “Ai nói em không thích anh chứ, em thích anh, rất thích.”
“Nhưng cái thích của em không giống cái thích của anh. An An, anh rất lo sợ, cũng rất muốn mạo hiểm, cho dù không nhớ ra nhưng anh muốn giải tỏa bản thân. Rồi lại sợ sẽ làm em bị thương hay là làm hỏng đồ đạc trong nhà. Anh rất ghét bản thân mình như thế, em chắc cũng ghét anh như vậy nhỉ.”
“Em không ghét anh, em cảm thấy anh rất tốt, cho dù mất trí nhớ nhưng vẫn ngoan ngoãn đáng yêu, còn hiểu chuyện nghe lời. Em kêu anh làm cái gì thì anh sẽ làm cái đó, không hề có chút ngỗ nghịch trái lời em, như vậy không phải rất tốt sao? Nếu anh nhớ ra, có lẽ anh sẽ không như thế nữa, em sẽ không quen. Tiểu Phong, anh khỏe mạnh thì em mới vui vẻ được, nếu anh xảy ra chuyện thì em phải làm sao bây giờ?”
“An An, anh nhảy thêm một lần nữa, lúc anh vừa mới nhảy xuống có nhìn thấy hình ảnh có người đuổi theo anh. An An, có lẽ anh không phải muốn tự sát mà là bị ép nhảy xuống vách núi.”
“Anh thật sự có kẻ thù sao?”
Tiểu Phong gật đầu: “Mấy người bên cạnh, anh nhìn thấy bọn họ cầm dao, còn có súng nữa.”
“Súng?” Đây không còn là kẻ thủ bình thường nữa, thế mà lại có súng.
“An An, có lẽ anh thật sự không phải là người tốt, hoặc có lẽ thân phận của anh không hề bình thường, nếu không anh cũng sẽ không bị kẻ thù truy đuổi như vậy. Ngày đó cái người mà anh đánh kia có lẽ cũng có tính uy hiếp. An An, nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ em cũng sẽ gặp nguy hiểm. Anh không muốn liên lụy đến em, em cái gì cũng đều làm rất tốt, cái gì cũng không biết hết, anh như vậy sẽ chỉ liên lụy đến em. Nhưng anh lại không nỡ rời khỏi em, An An, anh như vậy ngay cả chính anh cũng thấy ghét bản thân mình.”
Đáy mắt của Tiểu Phong chứa đựng sự cô đơn, đôi mắt đen nhánh không còn ánh sáng rực rỡ như ngày xưa: “An An, để anh thử thêm một lần nữa.”
Dư An An mím môi, lắc đầu: “Trở về với em, nếu không tối nay ra phòng khách ngủ. Sau này cũng đừng nghĩ vào trong phòng ngủ ngủ nữa.”
Trên gương mặt tái nhợt của Tiểu Phong lộ ra một nụ cười, vô cùng dịu dàng: “An An, anh biết em mạnh miệng mềm lòng.”
“Em chợt nhận ra, anh rất thông minh.”
“Anh không có ngốc, chỉ là em cho là anh ngốc mà thôi.”
“Vậy sao trước kia anh luôn làm ra vẻ ngốc nghếch vậy?”
“Bởi vì như thế em sẽ vui vẻ.”
Quả nhiên, giả heo ăn thịt hổ. Chiêu này của Tiểu Phong, đúng là cao tay.
Tiểu Phong bướng bỉnh, nói cái gì cũng muốn nhảy xuống, nhân viên công tác không đồng ý, Dư An An suy nghĩ một chút: “Hậu quả chúng tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Lúc nãy anh ấy hành động như vậy đúng là do anh ấy không đúng, hy vọng mọi người tha thứ. Tôi sẽ đưa tiền gấp đôi, và cả phí bồi thường nữa. Anh ấy bị mất trí nhớ, lần trước sau khi nhảy xuống có nhớ được chút chuyện nên muốn được thử lại lần nữa. Tôi nhảy với anh ấy.”
“Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.” Nhân viên công tác vừa nghe đến việc mất trí nhớ cũng có chút đồng cảm.
“Tự gánh hậu quả tôi hiểu rõ, làm phiền các anh rồi.” Thái độ của Dư An An nghiêm túc lại thật lòng xin lỗi, lại còn nói sẽ thêm phí bồi thường nên nhân viên công tác cũng mặc kệ cô.
Hai người cũng giống như lần trước, hai người nhảy bungee, sau khi cột chắc dây xong, hai tay của Dư An An ôm chặt lấy eo anh: “Tiểu Phong, có nhớ ra hay không đều không quan trọng, nhưng sẽ không có lần sau. Anh không được dùng cách này để khôi phục trí nhớ nữa, anh là đang ném mạnh sống của mình đi đó.”
“An An, cảm ơn em.”
Lần này sau khi Tiểu Phong nhảy xuống lại hôn mê bất tỉnh, trong lòng Dư An An thầm sợ hãi ôm anh trong ngực. Tuy cô biết một lúc nữa anh sẽ tỉnh lại nhưng cô vẫn sợ đến mức hai tay đều run rẩy.
Khi Tiểu Phong tỉnh lại, cơ thể yếu ớt không có chút sức lực nào, quan trọng nhất là anh vẫn không nhìn thấy hình ảnh có ích nào. Vẫn là hình ảnh có người lấy súng tấn công anh, rồi anh nhảy xuống vực sâu.
Gọi xe về nhà, Tiểu Phong ngồi ở hàng ghế sau, đầu dựa vào trên vai cô.
Tay nắm lấy tay cô, Dư An An cũng không đẩy anh ra, để mặc cho anh nắm.
Về đến nhà, Tiểu Phong ngã xuống chăn đệm trải dưới đất, đầu cực kỳ đau đớn, uống hai viên thuốc giảm đau nhưng vẫn đau đến mức cắn răng nhíu chặt mày.
Dư An An ngồi bên cạnh xoa thái dương cho anh, nhưng cũng không có chút hiệu quả gì.
“Tiểu Phong, chúng ta đến bệnh viện đi.” Nhìn thấy anh đau đớn như thế, trái tim cô cũng đau đớn theo.
“Không cần đâu, nhịn chút là được.” Khi anh nói ra lời này gần như cắn răng nói ra.
“Vậy anh đừng suy nghĩ nữa, cái gì cũng đừng nghĩ đến. Nhớ ra hay không cũng không quan trọng, thật đấy. Tiểu Phong anh nghe em nhé.”
Tiểu Phong đau đớn đến mức hít thở rất mạnh, anh thở phì phò, mở to mắt nhìn cô: “An An, anh muốn tìm lại những ký ức đã bị mất.”
Trước kia anh cũng không muốn vội vã tìm lại trí nhớ như thế, nhưng hiện tại, anh nhất định phải tìm lại chúng.
Cô biết anh đang nghĩ đến cái gì, anh sợ cô không thích anh, anh sợ anh sẽ liên lụy đến cô.
Nhưng, quá đau đớn. Anh đau đớn như thế, đau đến mức trán chảy ra một giọt mồ hôi lớn, cô lại bất lực.
Hốc mắt của Dư An An cay cay, cổ họng nghẹn lại: “Tiểu Phong, em có thể làm gì được không? Em làm gì mới có thể giúp được anh, anh nói cho em biết đi.”
Tiểu Phong không nói chuyện, cánh tay vươn xa ra, trực tiếp đè cô xuống đệm dưới đất, cánh tay ôm trên eo cô. Anh ôm cô ở trong ngực, đầu chôn sâu sau cổ của cô.
Như vậy thì sẽ không đau nữa!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");