(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cả đêm hôm đó Dư An An cứ trằn trọc mãi, cô mơ thấy Tiểu Phong đánh nhau với người khác, còn mơ thấy anh bị người khác ức hiếp, kinh sợ đến mức tỉnh lại thì người đã đầy mồ hôi.
Tiểu Phong thấy cô tỉnh lại liền giơ tay xoa đầu cô: "Tỉnh rồi hả An An."
Mơ thấy anh đánh nhau với người ta, mặc dù không có cảnh bị thương nhưng dáng vẻ của anh thì run như cầy sấy. Vừa mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh, trái tim của cô cũng được buông lỏng: "Chào buổi sáng Tiểu Phong."
Lần đầu tiên cô nói chào buổi sáng với anh, Tiểu Phong vô cùng vui vẻ: "An An, tối qua anh mơ thấy em."
Cô cũng mơ thấy anh, nghe vậy liền hỏi: "Mơ thấy gì vậy?"
"Mơ thấy em tức giận, anh dỗ thế nào cũng không được."
Dư An An ngồi dậy nghiêng người về phía trước, sau đó ngồi khoanh chân đối diện anh.
"Tiểu Phong, em cũng mơ thấy anh."
"Em cũng mơ thấy anh hả An An, em mơ thấy gì thế?"
"Em mơ thấy anh đánh nhau với người ta, có rất nhiều người tấn công anh, em không giúp được gì hết, chỉ lo lắng đứng một bên nhìn anh đánh nhau với bọn họ."
"An An, anh sẽ không đánh nhau nữa đâu."
Dư An An vội vàng lắc đầu: "Không cho phép anh đánh nhau là vì không muốn anh ra tay tùy tiện, nhưng nếu gặp nguy hiểm thì phải bảo vệ bản thân thật tốt, hiểu chưa hả?"
Tiểu Phong gật đầu: "Anh hiểu, em yên tâm."
"Anh mất trí nhớ nhưng vẫn phân biệt được đâu là thiện đâu là ác, nếu người hôm qua đúng là kẻ thù lúc trước của anh, anh làm như thế là đúng mà."
"An An, em tốt quá." Anh biết An An của anh hiểu anh mà.
Dư An An thấy Tiểu Phong ngước mắt lên, muộn phiền trong lòng cũng tiêu tan: "Hôm qua em không nên để anh ra ngoài, làm như vậy là không đúng. Chúng ta là quan hệ bình đẳng, em không nên ép anh làm gì hết, hy vọng anh sẽ hiểu."
Tiểu Phong là người là người trưởng thành, cô không thể kiểm soát anh như đứa trẻ được: "Tiểu Phong, cho dù thế nào thì phải bảo vệ bản thân trên hết."
Tiểu Phong không khỏi gật đầu, trong lòng vô cùng vui vẻ, anh giơ tay ôm lấy má cô, sau đó hôn thật mạnh lên trán cô một cái.
Khóe miệng Dư An An khẽ cong lên: "Anh có biết bây giờ bản thân được gọi là gì không?"
Tiểu Phong vẫn cười.
"Đây gọi là đắc ý vênh váo."
Tiểu Phong không quan tâm, anh đang vui, An An không tức giận, anh rất vui.
"Để anh đi làm đồ ăn sáng cho em nhé An An."
Dư An An ôm gối, nhìn tấm lưng cao lớn của Tiểu Phong, sau đó hít một hơi thật sâu rồi bĩu môi nói: "Đúng là trẻ con, có thừa nhận hay không thì vẫn là trẻ con."
Đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng, Tiểu Phong ngồi đối diện vừa gắp thức ăn vừa múc cháo.
"Hôm nay anh đi làm cùng em đi."
"Được thật hả?" Lúc trước anh năn nỉ thế nào cô cũng không đồng ý, bây giờ lại chủ động đề nghị, tất nhiên Tiểu Phong cảm thấy rất vui.
Dư An An gật đầu, cô không muốn để Tiểu Phong ở nhà một mình, lỡ mà gặp phải chuyện gì khó khăn, anh không thể tự mình giải quyết được. Tốt nhất vẫn mang anh theo bên mình để đảm bảo an toàn.
"Ngoan ngoãn ăn cơm đi, chúng ta tranh thủ thời gian rồi ra ngoài."
Tiểu Phong phấn khích nhanh chóng ăn trứng rán, uống sữa, cắn miếng bánh mì, sau đó chạy tới tủ quần áo. Anh vừa nhai bánh mì vừa nói chuyện với cô bằng giọng điệu không rõ ràng: "An An, anh nên mặc bộ nào đây?"
Lần trước đi dạo phố, Dư An An mua cho anh rất nhiều loại quần áo, quần áo mặc thường ngày, lúc trang trọng, thể thao... Tiểu Phong kiếm được rất nhiều tiền, tất cả đều mua từ tiền anh kiếm được.
Anh có bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài lại còn đẹp trai. Mấy bộ này anh thử ở trung tâm thương mại hết rồi, lúc đó cô còn nghĩ Tiểu Phong đúng là trời sinh để làm móc treo quần áo. Cô đi tới chọn một bộ quần áo thường ngày cho anh mặc.
Tiểu Phong vui vẻ đi thay quần áo, sau khi thay xong thì đứng trước mặt cô. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh lúc không nói chuyện, không cười mang theo phong thái thành thục ưu tú.
"Đẹp không?"
Dư An An gật đầu: "Đẹp, siêu đẹp trai."
Ngưu Ngưu chạy tới, thấy Tiểu Phong mặc quần áo mới thì sủa "gâu gâu" hai tiếng, nó cũng muốn.
Tâm trạng Tiểu Phong rất tốt nên đối xử với Ngưu Ngưu rất dịu dàng, anh vô đầu Ngưu Ngưu nói: "Ngoan ngoãn ở nhà nhé, tao đi làm đây."
Dư An An lạnh lùng liếc anh một cái: "Là em đi làm mới đúng."
"Anh đi theo em, vậy anh là tay sai của em."
Dư An An cười khúc khích, hai người lần lượt đi xuống tầng.
Đột nhiên tâm trạng tốt nên Dư An An cũng không muốn chen chúc trên xe bus, cô đặt taxi tới công ty.
Bước vào thang máy công ty, thỉnh thoảng có người nhìn qua. Trong lòng Dư An An cảm thấy rất đắc ý, có cảm giác như Tiểu Phong là con cô vậy, tùy tiện đứng giữa đám đông cũng có cảm giác thành tựu chói rọi.
Tuy nhiên, khi có người chú ý đến "đứa trẻ" này vì vẻ ngoài quá chói lóa thì cô lại thấy không vui.
Tới công ty, Dư An An giao Tiểu Phong cho Hứa Hoan Hoan: "Trông anh ấy giúp tôi nhé, cứ để anh ấy ngồi ở phòng tiếp tân là được."
Hứa Hoan Hoan thấy tình huống thế này liền nhìn về phía Tiểu Phong trông như trở thành một người khác: "Ủa, đi làm mà cũng đi theo hả."
"Sao, tôi tình nguyện." Dư An An nhướng mày nhìn cô ấy.
Dư An An đi vào trong, Tiểu Phong liền giữ cô lại: "An An."
Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Anh đồng ý với em là phải giữ yên lặng, không được làm phiền em làm việc."
"Anh ngoan mà An An, nhớ em lắm."
Hứa Hoan Hoan đứng bên cạnh tặc chép miệng: "Chậc chậc chậc, dầu mỡ quá đi, răng tôi đau luôn rồi đây nè."
Dư An An ngồi lại vị trí tiếp tục làm viết bản thảo.
Hứa Hoan Hoan rót một cốc cafe mang tới phòng tiếp khách: "Này, anh nói xem Từ Nham không xứng với An An thì còn ai xứng với cô ấy chứ?"
Tiểu Phong vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt với người lạ, trừ Dư An An ra thì anh không thích nói chuyện với người khác.
Anh không cầm lấy ly cafe, cũng không đáp lại lời cô ấy, chỉ nhìn cô ấy bằng ánh mặt lạnh lùng rồi nhìn về hướng khác.
"Anh thích An An à?" Hứa Hoan Hoan tiếp tục chọc anh.
Tiểu Phong nhướng mày nhưng vẫn không nói gì.
Hứa Hoan Hoan chán nản đi tới chỗ Dư An An: "Khó chọc quá, anh ấy không nói gì hết, cứ lạnh như núi băng ấy."
Dư An An vừa viết bản thảo vừa nói: "Anh ấy luôn như vậy mà, lúc nào cũng chỉ có dính mỗi mình tôi thôi."
"Lạnh lùng, cool ngầu, đẹp trai, bá đạo tổng tài, cũng được phết đấy chứ."
"Lạnh lùng cool ngầu đẹp trai cái gì chứ, anh ấy là chú chó nhỏ dính người thì có." Từ "lạnh lùng" không hề phù hợp với Tiểu Phong, có từ "đẹp trai cool ngầu" còn tạm chấp nhận được.
Hứa Hoan Hoan cúi nửa người xuống bàn: "Này, một người đẹp trai như thế ở trong nhà cô, tôi không tin hai người đều trong sạch đâu nha."
Nếu như lúc trước thì cô nhất định sẽ nói anh chỉ là một đứa trẻ, nhưng bây giờ cảnh tượng đêm hôm đó thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu cô, cùng với nụ hôn trên trán.
"Này, đỏ mặt rồi à." Hứa Hoan Hoan giơ tay chọc chọc vào mặt cô.
Dư An An xấu hổ đẩy tay cô ấy ra: "Đi mà chơi với anh chàng đẹp trai của cô đi, đừng làm phiền Tiểu Phong Phong nhà tôi."
"Tiểu Phong Phong nhà cô, Tiểu Phong Phong nhà Dư An An, chậc chậc chậc."
Dư An An nâng cằm nghĩ tới Tiểu Phong, trên môi mang theo nụ cười, đúng là Tiểu Phong của nhà cô mà.
Buổi trưa ăn cơm xong Tiểu Phong tiếp tục ngồi yên lặng trong phòng tiếp khách, đọc tạp chí, lướt điện thoại.
Mạnh Lâm đến công ty, vừa bước vào liếc nhìn qua cửa kính của phòng tiếp khách đã nhìn thấy một người rất đẹp trai, vô cùng bắt mắt. Cô ta dừng lại, lùi về phía sau hai bước, nhìn kỹ mới nhận ra, đây không phải là người kỹ sư kia sao?
Mạnh Lâm bắt đầu có chút thù địch với Tiểu Phong, dù sao thì anh cũng là người Dư An An đưa tới, nhưng thấy năng lực của anh và nghe nói máy chủ của công ty trò chơi trực tuyến Phùng Tĩnh đã bị anh mã hóa chỉ trong vòng hai ngày, tiện tay thôi mà có thể kiếm được bốn triệu tệ.
Nhưng hôm nay khác với lần trước. Tiểu Phong mặc một chiếc áo len giản dị màu xanh nước biển với áo sơ mi trắng bên trong, lộ ra dáng vẻ của một cán bộ lãnh đạo, chiếc quần màu đen che đi đôi chân thẳng tắp của anh, trông đẹp trai hơn nhiều so với áo hoodie và quần thể thao lúc trước anh mặc. Nháy mắt vẻ đẹp được nâng lên một tầm cao mới.
Lúc này anh đang ngồi ngay ngắn ở đó, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, tư thế lạnh lùng, kiêu ngạo, toàn thân toát ra khí chất khiến người ta muốn lại gần tìm hiểu.
Mạnh Lâm suy nghĩ một lúc rồi đẩy cửa đi vào, Tiểu Phong nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu nhìn qua, vừa thấy cô ta liền lạnh nhạt quay rời tầm mắt đi chỗ khác.
"Anh tới tìm An An à?" Cô ta hỏi.
Tiểu Phong không trả lời.
Mạnh Lâm kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, ngón tay thon dài đặt lên túi da, gõ nhẹ: “Lần trước thấy anh giỏi như vậy tôi chưa kịp cảm ơn. Bây giờ muốn cảm ơn anh đã giúp công ty chúng tôi đã hoạt động trở lại."
Tiểu Phong rũ mắt nhìn điện thoại di động, bây giờ là 3 giờ 25 phút chiều, vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới tan làm.
"Anh với An An là bạn thân à, tôi với An An cũng là bạn thân."
Tiểu Phong nhướng mày, lạnh nhạt nói một câu: "Cô nghĩ tôi ngu à?"
Mạnh Lâm bị câu nói này làm nghẹn họng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành cười lớn để hóa giải sự xấu hổ: "Anh là kỹ sư giỏi như thế, nếu nói ngốc thì chắc chắn là cố ý chọc người khác thôi."
Tiểu Phong cảm thấy giọng điệu của người phụ nữ này lúc nói chuyện rất giống với ngữ điệu lúc An An dạy anh đọc thơ, nhưng không hay bằng giọng An An.
Thấy Tiểu Phong im lặng, ánh mắt nhìn vào điện thoại di động, Mạnh Lâm liền lấy điện thoại trong túi ra: "Có phải anh cũng thích đi dã ngoại thám hiểm không, đây là ảnh đi Châu Phi năm nay của tôi này."
"Anh từng nhìn thấy sói chứ chưa từng nhìn thấy sư tử đúng không."
Đúng là anh chưa từng gặp sư tử, vừa liếc mắt nhìn qua thì đã thấy một con sư tử đực trưởng thành, cao lớn và khỏe mạnh, nó đang đi bên lề đường, nhìn có vẻ không có ý định muốn tấn công.
Thấy Tiểu Phong nhìn, Mạnh Lâm liền lướt qua một tấm khác: "Đây là lúc con sư tử đuổi theo xe mà tôi chụp được. Lúc đó khá đáng sợ, lực tấn công của nó rất mạnh, chỉ một nhát cắn thôi có thể gi.ết ch.ết một con sói."
Mặc dù anh từng đánh nhau với sói, nhưng sư tử thì chưa, trong đầu Tiểu Phong chợt nghĩ, nếu mà gặp được thì không biết thắng thua như nào nhỉ.
Tiểu Phong đang suy nghĩ tới vấn đề này, Mạnh Lâm cho rằng anh có hứng thú, vì thế đứng dậy đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, giọng nói ngọt ngào kể lại quá trình bản thân gặp được sư tử.
Dư An An nghe Hứa Hoan Hoan nói Mạnh Lâm đã đến, còn đi vào phòng tiếp khách nói chuyện với Tiểu Phong.
Cô vội vã chạy tới cửa phòng tiếp khách, nhìn thấy Tiểu Phong vẫn bày ra vẻ mặt người lạ không được tới gần, còn Mạnh Lâm thì nở nụ cười thương hiệu. Dư An An nghiến răng, Mạnh Lâm đúng là coi bản thân như cái rốn của vũ trụ vậy.
Dư An An kiềm chế cảm xúc, bước vào bên trong.
Tiểu Phong thấy cô tới, hai mắt liền sáng rực: "An An."
Dư An An gật đầu mỉm cười với anh, sau đó liếc mắt nhìn Mạnh Lâm, Mạnh Lâm cũng nhìn cô cười. Nụ cười của hai người phụ nữ chứa đựng tất cả sự giả dối và thủ đoạn trên đời.
"An An, tôi với Tiểu Phong đang nói tới chuyện thám hiểm Lĩnh An, hai người giỏi thật đấy, cũng rất là may mắn, đúng là sủng vật được ông trời ưu ái mà."
Toàn thân Dư An An nổi da gà, từ khi nào mà cô ta lại dùng cái giọng điệu nhẹ nhàng, dịu dàng để nói chuyện với cô vậy.
Làm thế cho ai xem hả, đàn ông à.
Từ Nham đột nhiên đi từ ngoài vào, tia lửa điện giữa bốn người bay tứ tung chỉ trong cái căn phòng tiếp khách nhỏ bé này.
"Chủ biên Từ, chúng tôi đang nói chuyện thám hiểm ở Lĩnh An, Mật Tư Vương rất coi trọng việc này." Sau đó liền quay người nhìn Dư An An: "An An, nghe nói cô đang viết bản thảo, tiến độ thế nào rồi?"
Dù sao cũng là bà chủ nhỏ, cô bắt buộc phải trả lời: "Mới viết được một phần."
Mạnh Lâm gật đầu: "Cô vất vả rồi."
Dư An An oán thầm, lại bắt đầu lấy cái tư cách của bà chủ nhỏ ra, nhưng đành chịu thôi, người ta là bà chủ, còn cô chỉ là nhân viên thôi.
Sắp tan làm, các đồng nghiệp liền tụ tập quanh cô. Hôm qua họ nói sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng cho Dư An An, trùng hợp hôm nay Tiểu Phong cũng ở đây, chọn ngày không bằng gặp ngày, vì thế quyết định hôm nay luôn.
Mạnh Lâm nghe mọi người sắp tổ chức tiệc, cô ta nói cũng muốn tham gia. Tham gia thì cứ tham gia thôi, cô đâu có cãi được.
Dư An An phát hiện hôm nay Tiểu Phong yên tĩnh đến lạ thường, không bám lấy cô như mọi khi nữa, trên mặt "viết" đầy chữ "Anh không vui".
"Sao thế?" Cô hỏi anh.
Tiểu Phong lắc đầu.
"Vui lên, chúng ta chỉ tới chơi thôi."
Tiểu Phong gật đầu, nhưng trên mặt không có chút vui vẻ nào.
Dư An An nhìn anh, Tiểu Phong xụ mặt: "Người đó rất phiền."
Hóa ra Tiểu Phong không vui vì cho rằng Từ Nham rất chướng mắt, Dư An An vỗ vai anh nói: "Em cũng thấy anh ta rất phiền, chúng ta cứ coi như không nhìn thấy đi."
"Được, anh chỉ nhìn em thôi."
Lúc trước nếu như anh nói thế cô chỉ nghe cho có lệ thôi, nhưng bây giờ nghe anh nói chẳng khác gì như những lời mật ngọt rót vào tai cô. Khuôn mặt đẹp trai vô hại đó khiến Dư An An điên cuồng gào thét trong lòng, trái tim thiếu nữ của bà đây đang kêu gào!
Mọi người đi thẳng đến KTV, ở đây có thể gọi đồ ăn, nhưng rất ít khi gọi món chính mà chỉ gọi rượu và đồ ăn vặt.
Cứ hết bài này rồi tới bài khác, mọi người cảm thấy rất phấn khích. Dư An An chọn một bài hát sau đó ngồi trước màn hình, vừa liếc mắt liền thấy Mạnh Lâm đang chạy tới chỗ Tiểu Phong nói chuyện.
Dư An An đang hát thì thấy Tiểu Phong đột nhiên đứng dậy bước ra ngoài, cô thầm cười trong lòng. Con hàng Mạnh Lâm này định gây sự chú ý với Tiểu Phong, nhưng Tiểu Phong đâu có giống như Từ Nham, suy nghĩ của anh vô cùng đơn giản.
Bài hát còn chưa kết thúc, một đồng nghiệp đã hét lên: "Chủ biên Từ và Tiểu Phong đánh nhau rồi."
Mọi người đều ngẩn người, Dư An An vội đặt micro xuống, tất cả mọi người lao ra ngoài.
Dư An An vội vã chạy ra thì thấy Từ Nham đang đứng dựa vào tường, trên mặt đủ các loại biểu cảm.
Tiểu Phong quay lưng về phía mọi người, không nhìn rõ có bị thương hay không nữa.
Dư An An chạy tới, nhưng tốc độ không nhanh bằng Mạnh Lâm. Mọi người đều cho rằng Mạnh Lâm chạy tới chỗ Từ Nham, không ngờ Mạnh Lâm lại nắm lấy cánh tay của Tiểu Phong, lo lắng hỏi: "Tiểu Phong, anh có bị thương ở đâu không?"
Mọi người ngây người lần nữa, tình huống gì đây, ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, cố gắng nhịn cười.
Mặc dù Dư An An ghét Mạnh Lâm, nhưng lúc này cũng không thể nhịn cười nổi.
Cô tiến lên vài bước, thấy Tiểu Phong không bị gì liền đi tới bên cạnh Từ Nham, sau đó ghé sát vào tai anh ta nhỏ giọng nói: "Này, sao tôi thấy trên đầu anh có màu xanh lá nhỉ."
Sắc mặt Từ Nham trở nên rất khó coi, trông rất đáng sợ, nhưng vẻ mặt đó chả có tí uy hiếp nào.
Đơn của KTV do Dư An An thanh toán, cảm ơn lòng tốt của mọi người.
Từ Nham và Tiểu Phong bây giờ chỉ có ghét nhau, Dư An An không biết Từ Nham có ý gì, chẳng lẽ biết Mạnh Lâm không đáng tin cậy nhưng vẫn nghĩ về cô ta sao.
Nghĩ tới đây cô không khỏi rùng mình, toàn thân nổi da gà. Thật là ghê tởm.
Bắt taxi về nhà, Dư An An đi tắm trước, vừa ra ngoài thì thấy Tiểu Phong đang cầm điện thoại.
Cô ngồi xuống cạnh anh: "Ai thế?"
Tiểu Phong lắc đầu: "Có người kết bạn Wechat với anh, không biết là ai nữa."
"Anh vừa mới đăng ký Wechat, sao có người đã biết mà kết bạn vậy?"
"Không biết nữa."
Dư An An vừa nhìn liền tức giận chửi thề: "Chết tiệt, là mụ hồ ly tinh Mạnh Lâm."
"Anh nói cho cô ta biết ID Wechat à?" Cô tức giận quay sang nhìn anh.
Tiểu Phong lắc đầu: "Không có."
"Thế hai người nói cái gì?"
"Đâu có, anh đâu có nói chuyện, thật đó, anh không nói câu nào hết."
Cô hiểu rồi, nhất định là lúc Tiểu Phong cầm điện thoại Mạnh Lâm đã nhìn thấy.
Dư An An liền phớt lờ tin nhắn, ném điện thoại trả lại Tiểu Phong, cũng không thèm để ý tới anh luôn.
Tiểu Phong không biết cô bị làm sao: "Em tức giận à An An?"
"Anh cách xa cô ta ra một chút, người Từ Nham nhắm vào chính là Mạnh Lâm đó."
"Anh không để ý tới cô ta."
"Em thấy cô ta nhìn trúng anh rồi đấy."
"An An." Vẻ mặt Tiểu Phong có chút oan ức.
Dư An An cảm thấy mình rất tức giận, nhưng cô không nên đổ lên đầu Tiểu Phong. Chuyện này không phải lỗi của Tiểu Phong.
"Đi tắm đi, muộn rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa."
Tiểu Phong tắm xong đi ra thì thấy Dư An An đang nằm trên giường nhắm mắt, anh ngồi bệt xuống sàn nhìn cô.
Một lúc sau, Tiểu Phong cứ nghĩ cô đã ngủ nên len lén nhổm người dậy tiến đến gần cô.
Dư An An cảm nhận được bóng đen càng ngày càng tới gần, đột nhiên cô mở mắt ra, thấy khuôn mặt to lớn của Tiểu Phong ngay trước mặt cô.
"Anh làm gì thế?"
Tiểu Phong giật mình khi thấy cô đột nhiên mở mắt, anh lẩm bẩm hồi lâu: "An An, anh muốn hôn em một cái.
"Không được." Dư An An không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn anh.
Tiểu Phong mím môi: "Một cái thôi, không là anh không ngủ được."
Dư An An đột nhiên bật dậy: "Không ngủ bên cạnh giường em thì không ngủ được, bây giờ thì lại không hôn không ngủ được, sau này anh còn định giờ trò gì nữa đây hả?"
Tiểu Phong thấy cô tức giận thì vội vàng lắc đầu: "An An, chỉ là anh thích em, muốn nhìn thấy em, muốn hôn em."
Dư An An hít sâu một hơi: "Anh có biết hôn có nghĩa là gì không?"
"Có nghĩa là anh thích em."
"..." Dư An An biết dù Tiểu Phong có mất trí nhớ thì s.inh lý và tâm lý cơ bản của anh vẫn ở trạng thái của người trưởng thành bình thường: "Tiểu Phong, anh nên tiếp xúc nhiều người hơn, có lẽ anh sẽ không nghĩ như thế nữa."
"Anh chỉ thích mình em."
"Anh..."
"Em đừng tức giận." Tiểu Phong ôm vai cô: "Em nằm xuống đi, anh đắp chăn cho em."
Sau khi Dư An An nằm xuống, Tiểu Phong đắp chăn cho cô rồi chậm rãi nằm vào vị trí của mình.
Hôm nay tâm trạng Dư An An cực kỳ tệ, bị Mạnh Lâm quấy rầy khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Tâm trạng Tiểu Phong cũng không tốt, anh cảm thấy An An của mình không còn thích anh nữa.
Vậy anh phải làm gì An An mới thích anh đây?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");