(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mọi người ai nấy cũng đều có suy nghĩ riêng, ngựa chết coi như ngựa sống cố chạy chữa thử, không có ai tin Tiểu Phong có thể thật sự làm được.
Tiểu Phong đi qua đó, ngồi vào chỗ của Mật Tư Vương, hai tay đặt trên bàn phím, lại nâng mắt lên thì thấy mọi người đều đang nhìn bản thân.
Anh vẫy tay về phía Dư An An: “Ngồi bên cạnh tôi.”
Dư An An cắn răng nhìn Tiểu Phong, toàn gây rắc rối cho cô, đợi lát nữa lại mất mặt tiếp cho xem.
Tiểu Phong lại nhìn về phía những người khác: “Đều đi ra ngoài.”
Mạnh Lâm cười lạnh một tiếng: “Chúng tôi đi ra ngoài rồi nhỡ cậu lại làm ít hành động xấu gì đó thì sao?”
Tiểu Phong vốn đang nhìn Dư An An nhe miệng cười, nghe thấy lời Mạnh Lâm nói, anh thu ý cười lại, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo bắn về phía cô ta. Mạnh Lâm đột nhiên bị ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn đến, đáy lòng khẽ run rẩy.
Mật Tư Vương nói: “Để tôi copy những văn kiện quan trọng trong máy tính ra xong rồi cậu lại làm.”
“Tùy chị.” Tiểu Phong đẩy máy tính ra, cơ thể dựa thật mạnh về phía sau, tư thế thoải mái tùy ý.
Dư An An nghiêng người nhìn anh, cuối cùng không nhịn được ghé vào bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Anh lấy ở đâu ra sự tự tin như vậy hả?”
Tiểu Phong bĩu môi nhìn cô: “Cô cho tôi đấy.”
“…”
Mật Tư Vương copy văn kiện xong, Tiểu Phong kêu mọi người đi ra ngoài, chỉ để lại mỗi Dư An An ngồi bên cạnh anh.
Dư An An nhìn chằm chằm máy tính, trong lòng sốt ruột. Tiểu Phong nghịch ngợm vậy mà mọi người còn nghe theo anh. Chỉ có cô mới biết, Tiểu Phong cái gì cũng không hề nhớ ngoài một vài số hiệu, nhưng đây là virus của hacker hàng đầu trong nước đó.
Tiểu Phong cười hỏi cô: “Hai triệu, có đủ dùng thật lâu không?”
Dư An An gật đầu thật mạnh: “Cái gì cũng không cần làm, đủ để hai ta sống được mười năm, hai mươi năm cũng không thành vấn đề.”
“Vậy thì tốt quá, sau này mỗi ngày cô đều có thể ở bên cạnh tôi.”
Khóe miệng của Dư An An run rẩy, cô liếc nhìn anh một cái: “Anh là vì mục đích này?”
Tiểu Phong gật mạnh đầu, vừa ngốc vừa nghếch, lại còn có chút đáng yêu.
Anh chuyển ánh mắt đi, hai tay đặt trên bàn phím, đầu ngón tay bay nhảy click theo trình tự, sau đó màn hình đột nhiên biến đen, Dư An An hoảng hốt trong lòng: “Tiểu Phong, anh đừng có làm hỏng máy tính đấy nhé!”
Sau đó cô lại thấy Tiểu Phong bắt đầu gõ một loạt số hiệu vào trong máy khi có phần nhập mã, tất cả đều là chữ số bằng tiếng Anh. Cô hoàn toàn ngơ ngác, cái này là gì vậy chứ.
Bên ngoài mọi người nghe nói chuyện này thì đều vây quanh ở cửa quan sát.
Tiểu Phong cũng không nói gì, trái tim của Dư An An đều trào lên tận cổ.
“Có được không thế?”
Tiểu Phong không lên tiếng.
“Trước kia chắc chắn anh làm IT.”
Tiểu Phong không trả lời.
Qua một lúc lâu sau, vẫn còn hiện code, Dư An An lại nói: “Tiểu Phong, cho dù anh nói khoác đi chăng nữa, nhưng nếu không làm được thì cũng không sao hết.”
Động tác của Tiểu Phong vẫn không dừng lại, anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô. Giọng nói nặng nề nhưng lại như đang làm nũng: “An An, đừng nói chuyện.”
Dư An An vội vàng gật đầu, khép miệng lại.
Tiểu Phong không mở miệng nói chuyện đúng là khác một trời một vực với mọi ngày. Anh tập trung làm việc của mình, biểu cảm nghiêm túc, lại rất lạnh nhạt, môi mỏng hơi mím lại, ánh mắt lạnh lẽo.
Dư An An chống cằm, cứ như vậy mà nhìn Tiểu Phong. Cô thật sự rất muốn biết rốt cuộc anh là kiểu người như thế nào, sao lại từ trên vách đá rơi xuống, sao lại mất trí nhớ. Không biết Tiểu Phong không bị mất trí nhớ sẽ có tính cách như thế nào, liệu anh có làm nũng với cô giống như bây giờ không?
“An An, đừng nhìn tôi như thế, tôi không tập trung được.” Tiểu Phong bĩu môi, cô quá dễ khiến anh bị phân tâm.
“Được, bây giờ anh là ông lớn, nói cái gì thì là cái đó.”
Lúc vào giai đoạn cuối, vẻ mặt lạnh nhạt của Tiểu Phong là vẻ mặt mà cô chưa từng nhìn thấy, đôi mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, sắc bén giống như chim ưng.
Nửa giờ trôi qua, Tiểu Phong đột nhiên rút tay lại. Cứ như vẻ mặt lạnh nhạt vừa rồi hoàn toàn là biểu hiện giả dối, anh vươn bàn tay to rộng ra nắm lấy cánh tay của Dư An An, lắc trái lắc phải: “An An, không cần đi làm nữa, chúng ta về nhà xem TV, nấu cháo ăn được không? Tôi đói bụng rồi.”
Dư An An hít một hơi thật sâu: “Tôi biết ngay là anh không làm được mà. Thề son thề sắt đồng ý, còn công phu sư tử ngoạm đòi tận hai triệu.”
Tiểu Phong lộ ra vẻ mặt oan ức: “Được rồi mà.”
Lúc này cô mới nghe thấy tiếng hoan hô bên ngoài vang lên hết đợt này đến khác: “Chỗ tôi được rồi, máy tính chỗ này cũng mở lên được rồi, điện thoại của tôi cũng có thể dùng được rồi…”
Mật Tư Vương vội đẩy cửa ra: “Được rồi à?”
Tiểu Phong gật đầu: “Hai triệu.”
Mật Tư Vương nhìn về phía Mạnh Lâm, Mạnh Lâm nhìn vẻ mặt đắc ý của Dư An An, sắc mặt của cô ta trở nên rất khó coi.
Lúc này Từ Nham chạy vào: “Điện thoại lẫn máy tính của tôi vẫn chưa dùng được.”
Tiểu Phong gật đầu: “Của anh không diệt hết được.”
“Vì sao của tôi không diệt hết được?”
“Không diệt được chính là không diệt được, không vì gì hết.” Loại virus mà Tiểu Phong loại bỏ không phải là loại virus khiến mọi thứ biến mất mà là virus xuất hiện khi các virus khác nhau va chạm vào nhau mà tạo thành.
Dư An An kiềm chế mãi, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, bật cười một tiếng. Dáng vẻ Tiểu Phong giả vờ không nói rõ nhìn đúng là quá xấu xa.
Mạnh Lâm nghe vậy thì cũng tìm được cái cớ: “Cậu chỉ làm được một nửa, tôi chỉ trả cho cậu một triệu.”
Dư An An đứng bật dậy: “Cô coi một triệu với hai triệu không khác gì nhau à?”
“Điện thoại lẫn máy tính của Từ Nham vẫn chưa được giải quyết, cho nên coi như chưa thành công. Tôi trả một nửa đã là xuất phát từ tình cảm rồi.”
Dư An An còn muốn mở miệng nữa lại nghe thấy người bên cạnh lạnh lùng mở miệng: “Cô chắc chắn?”
Chỉ ba chữ đơn giản và ánh mắt sắc bén kia đã khiến người ta không rét mà run.
Ban đầu Mạnh Lâm cảm thấy tên nhóc ngốc nghếch này căn bản không thể làm được gì, lại không ngờ thế mà lại làm được. Hai triệu không phải là một con số nhỏ.
Thấy Mạnh Lâm không nói nữa, hai tay của Tiểu Phong lại đặt lên trên bàn phím: “Cô chắc chắn?”
Mật Tư Vương không hề ngu ngốc, sự lợi hại của Tiểu Phong cô ấy đã nhìn thấy rõ. Nếu không thể loại bỏ được virus thì tổn thất của công ty và những công ty liên quan khác đâu chỉ tốn hai triệu.
Cô ấy vội đưa tay nắm lấy máy tính: “Nói không giữ lời không phải là phong cách của công ty tôi.”
Tiểu Phong nói, muốn tiền, chuyển nhượng gì đó đều không được, chỉ muốn tiền có thể thấy tận mắt.
Mạnh Lâm gọi mấy cuộc điện thoại, bên tài vụ xoay vốn mấy lần cuối cùng cũng gom được đủ hai triệu.
Hai triệu để đầy một cái rương. Dư An An chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, cô nhìn tiền rồi lại nhìn về phía Tiểu Phong.
Tiểu Phong đẩy tiền về phía cô: “An An, cho cô.”
Từ Nham, Mạnh Lâm, Mật Tư Vương và cả rất nhiều nhân viên trong công ty đều trợn tròn hai mắt. Hai triệu đấy, cứ nhẹ nhàng nói một câu ‘cho cô’ như vậy, cứ thế đưa hết cho Dư An An.
Dư An An nuốt nước miếng, chỉ vào cái rương: “Cho tôi à?”
Tiểu Phong gật đầu: “Chúng ta có thể ngày ngày ăn cháo, không sợ chết đói.”
Mọi người bất ngờ đứng hình, hai triệu để ăn cháo?
***
Dày vò đến tận buổi chiều, Dư An An xin nghỉ sớm với Mật Tư Vương.
Cô đẩy rương da gọi xe về nhà.
Tiểu Phong vác cái rương đi lên tầng, hai người ngồi trên sô pha, nhìn hơn hai mươi tập tờ tiền màu đỏ được xếp gọn gàng trong rương.
Sau đó, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, rồi lại nhìn về phía đống tiền đó.
Dư An An véo mạnh vào đùi một cái, đau, rất đau.
Cô quay đầu nắm lấy bả vai của Tiểu Phong, cô lay thật mạnh, sung sướng kêu to: “Tiểu Phong, anh thật sự đã kiếm được tận hai triệu. Hai triệu đấy, tiền lương một tháng của tôi cộng thêm tiền thưởng cũng chưa được bốn nghìn tệ. Anh thế mà lập tức có thể kiếm được tận hai triệu.”
Tiểu Phong thấy Dư An An vui vẻ như vậy thì bản thân cũng vui vẻ theo.
Dư An An lấy ra một tập tiền ném vào trong ngực của anh: “Tiền để mua quần áo.”
Lại lấy ra một tập khác ném vào trong ngực của anh: “Tiền để ăn uống thỏa thích thứ mình muốn ăn.”
Cô lại ném một tập tiền khác vào trong ngực anh: “Tôi muốn ở nhà chỉ ngủ, ngủ, ngủ.”
Cô cầm một tập tiền nữa lên, ngơ ngẩn, tiền này thì nên để làm gì nhỉ? Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô trực tiếp ném vào trong ổ của Ngưu Ngưu: “Tiền để mua đồ ăn cho Ngưu Ngưu.”
Dư An An vui vẻ muốn điên luôn: “Tiểu Phong, chúng ta có tiền, tôi không cần vì một trăm tệ mà ầm ĩ với người ta nữa. Sẽ không cần vì một trăm tệ mà bỏ cơm không được ăn. Tiểu Phong, anh đúng là tốt quá đi. Anh thật là quá lợi hại mà! Tiểu Phong, tôi thích anh lắm. Tiểu Phong Tiểu Phong…”
Tiểu Phong bị cô kéo đứng dậy, hai người nhảy lại nhảy khắp phòng, anh cũng thấy vui. Bởi vì nhìn thấy An An của anh vui vẻ nên anh cũng thấy vui vẻ.
“Tiểu Phong, tôi đúng là nhặt được bảo bối mà. Nào, để tôi khen thưởng anh nào.”
Dư An An nói xong thì nhón mũi chân, ôm lấy mặt anh, bẹp một cái, dùng sức hôn mạnh lên trán của anh.
Tiểu Phong nhận được nụ hôn ấm áp trên trán kia, anh lập tức biến thành chó ngốc, bật người về phía trước: “Lại hôn cái nữa.”
“Được rồi, lại hôn cái nữa.” Dư An An nói rồi cũng hôn thêm một cái nữa lên trán anh.
Tiểu Phong lại thò đầu lại gần: “Lại thêm cái nữa.”
Dư An An ôm mặt của anh, cứ như vậy hôn sáu bảy cái lên trán của anh. Tiểu Phong thấy hài lòng, ôm eo cô rồi nhấc Dư An An lên cao tại chỗ.
Việc này truyền ra ngoài, hai giới hacker và cracker lập tức sôi trào. Trong thời gian đó, mọi người đều sôi nổi bày tỏ sự khó hiểu của mình về vấn đề này. Tuy rằng virus chủ bị cấy vào vẫn còn đó, nhưng đối phương lại có thể dễ dàng lại bỏ virus lây lan bên ngoài như vậy, không biết đối phương là đại thần phương nào vậy mà có thể giải được virus ‘Không thấy’ của Flying Panda.
Cô nhét tiền vào trong thẻ, sau đó thì đi ăn một bữa thật no nê. Cô đến quán cơm đắt nhất Tân Ninh để ăn cơm, đến trung tâm mua sắm trước kia vẫn luôn không dám vào để mua bộ quần áo mà mình thích nhất.
Cho đến khi Tiểu Phong không cầm được đồ nữa cô mới không mua thêm nữa.
Cô mua cho Tiểu Phong một cái điện thoại Iphone, có thể tiện liên lạc. Cô vốn định mua điện thoại cho người lớn tuổi, nhưng sau khi thấy Tiểu Phong có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, dùng điện thoại cho người lớn tuổi thì thật có lỗi với Tiểu Phong.
Hai người tay chân rụng rời về đến nhà. Sau khi tắm rửa xong thì ngồi trên sô pha xem TV.
“Tiểu Phong, anh trước kia rốt cuộc là làm cái gì vậy? Hiện tại chúng ta có tiền rồi, để tôi dẫn anh đi làm phẫu thuật, biết đâu có lẽ có thể giúp anh khôi phục được trí nhớ thì sao?”
Tiểu Phong lắc đầu: “Không cần.”
“Anh không muốn biết bản thân là ai, không muốn biết về gia đình và người thân của mình, hay là lý do vì sao mình rơi xuống vách núi à?”
Tiểu Phong vẫn lắc đầu: “Không cần.”
“Vì sao chứ?”
“Ngoài cô ra, những cái khác đều không quan trọng.”
Trong lòng Dư An An cảm thấy rất cảm động. Tuy cô biết bởi vì do anh chỉ quen biết mỗi cô cho nên mới như vậy nhưng sự dựa dẫm của Tiểu Phong đối với cô, đối xử tốt đẹp ấy cô vẫn không hiểu rõ lắm.
“Không muốn thì không làm, bác sĩ cũng nói phẫu thuật có độ nguy hiểm cao mà cũng chưa chắc đã có thể giúp anh khôi phục được trí nhớ.”
Tiểu Phong gật đầu: “An An thật tốt.”
Dư An An ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, cô nhàm chán cầm điều khiển trên tay thay đổi các kênh, cuối cùng dừng lại ở một bộ phim tình yêu.
Bộ phim kể về một đôi nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt nhưng lại chia tay, sau đó lại gặp lại nhau lần nữa. Đôi nam nữ đóng chính còn là những tiểu hoa tiểu sinh có giá trị nhan sắc cực kỳ cao lúc bấy giờ, kỹ thuật diễn cũng không tệ.
Dư An An vừa xem vừa dạy Tiểu Phong nói theo lời bộ phim, cô chủ yếu là muốn giúp anh có thể nói chuyện càng ngày càng nhiều hơn. Tuy rằng hiện tại đôi khi anh sẽ nói một vài câu với cô nhưng khi ở cùng người khác, anh gần như không mở miệng, hoặc đôi khi cũng chỉ bật ra được vài từ.
Sau khi đôi nam nữ nhân vật chính trong bộ phim gặp lại nhau, cả hai vẫn còn tình cảm với đối phương, xa cách rồi lại gặp lại.
Một đoạn cốt truyện qua đi, hai người đứng trong bóng tối, hôn nhau.
Môi nam chính dán lên môi của nữ chính, môi răng gắn liền làm sâu thêm nụ hôn này.
Ánh mắt nhìn thẳng về phía TV của Dư An An dần chuyển hướng về phía bên cạnh mình, mà Tiểu Phong cũng đúng lúc xoay đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt giao nhau, trong mắt anh, cô nhìn thấy sự thâm trầm và khát vọng.
Dư An An nhếch khóe miệng lên, đột nhiên ôm lấy gối ôm đập vào người Tiểu Phong: “Nhìn cái gì mà nhìn, ai cho anh xem. Anh vẫn là con nít có biết chưa hả, anh mới có bảy tám tuổi thôi.”
Tiểu Phong bị đánh đành phải dùng hai cánh tay rắn chắc che chắn lại, anh oan ức nói: “Lớn hơn cô.”
“Lớn hơn cái đầu anh, không được xem.” Dư An An điên cuồng đánh Tiểu Phong.
Tiểu Phong hồng hộc dựng thẳng sống lưng: “Tôi cứ xem, tôi cứ xem.”
“Không được xem.”
“Tôi muốn xem.”
“Không được.”
“Cứ xem.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");