Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 18




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); ãi lại đúng không?”

Tiểu Phong nghiêng đầu về phía trước, Dư An An cắn răng, hung dữ nhéo vành tai anh khiến Tiểu Phong ui da kêu lên. Dư An An thấy vậy thì bật cười một tiếng.

Cơ thể ấm thêm một chút thì cô mới kêu Tiểu Phong đi tắm rửa, tắm xong đi ra lại uống thêm cốc nước ấm. Cô cầm chăn đắp lên người cho anh.

Khi cô quay đầu nhìn lại Tiểu Phong thì thấy anh đang mím môi nhìn xuống sàn nhà.

“Anh ngủ ở đây.”

Tiểu Phong không nói gì, cũng không đồng ý hay không.

“Cứ ngủ ở đây.”

Tiểu Phong chớp chớp mắt, nhưng dưới ánh mắt chết chóc của Dư An An, anh chỉ đành thỏa hiệp.

Dư An An quay về phòng ngủ, ngồi trên giường lướt điện thoại. Có lẽ trôi qua được hơn nửa tiếng, cô nghe thấy tiếng tay nắm cửa bị vặn nhẹ một cái.

Cô khẽ cười, biết ngay là anh lại đến mà.

Cửa dần bị đẩy ra, lập tức thấy một cái gối đầu bay đến đập vào trên người của Tiểu Phong. Dư An An tách một tiếng bật đèn lên, vẻ mặt đắc ý nhìn anh: “Tiểu Phong, chị gái đang ở đây đợi em hiện hình nè.”

Tiểu Phong không ngờ Dư An An vẫn chưa ngủ lại còn ngồi đợi giống như chắc chắn anh sẽ đi vào.

Vào cũng không được, ra cũng không xong, một lúc sau mới bật ra được một câu: “Sợ cô đá chăn.”

“Nói dối không thèm chớp mắt, được lắm Tiểu Phong Phong.”

Tiểu Phong đen mặt kiểu 囧, anh cong người nhặt gối đầu lên rồi di chuyển từng bước nhỏ về phía trước, hai tay cung kính nâng gối đầu lên.

Dư An An nhận lấy bỏ về chỗ cũ.

Hai người cứ như vậy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Ánh mắt của Tiểu Phong dần yếu ớt dần, cuối cùng bại trận, anh bĩu môi: “Cô ngủ đi.”

Dư An An trực tiếp nằm xuống rồi chỉ về phía cửa: “Đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.”

Tiểu Phong cực kỳ thất vọng đi ra đến cửa, ánh mắt tủi thân nhìn cô một lúc lâu như muốn chờ cô thay đổi suy nghĩ. Kết quả Dư An An cắn răng trừng mắt lại anh, anh chỉ đành yên lặng đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Dư An An ôm chăn, nghĩ đến biểu cảm đáng thương kia của Tiểu Phong khiến cô không nhịn được mà bật cười vui vẻ một tiếng.

Nằm một lúc, cô dần chìm vào giấc ngủ.

Tiểu Phong nằm trên sàn nhà, trên người đắp một cái chăn rất dày, có hơi nóng, còn có chút bực bội.

Anh đá chăn đi, xoay người ngồi dậy.

Ngưu Ngưu nghe thấy tiếng, mơ mơ màng màng nhấc đầu nhỏ lên nhìn anh.

Thấy Tiểu Phong không động đậy, nó lại bò về chỗ cũ.

Giờ phút này Tiểu Phong không hề buồn ngủ chút nào, anh di chuyển cơ thể, cánh tay thật dài duỗi đến ổ chó, chạm vào Ngưu Ngưu.

Ngưu Ngưu rầm rì một tiếng rồi rụt vào bên trong.

Tiểu Phong lại lắc lắc Ngưu Ngưu mấy cái, Ngưu Ngưu tiếp tục rầm rì.

Ngưu Ngưu rất buồn ngủ nhưng Tiểu Phong lại không chịu cho nó ngủ. Cho dù nó có trốn vào bên trong sâu như thế nào, cái tay dài của Tiểu Phong vẫn có thể với đến chỗ nó, dùng sức lắc lắc cái đầu của nó.

Sáng ngày hôm sau, Dư An An phát hiện, hai mắt của Tiểu Phong đỏ bừng, vành mắt đen xì, Ngưu Ngưu thì không có tinh thần, luôn ngủ gà ngủ gật, đi đường cũng có thể đâm đầu vào tường.

Cô nhìn về phía Tiểu Phong rồi lại nhìn về phía Ngưu Ngưu.

“Tối hôm qua hai người các anh đánh nhau à?”

Tiểu Phong lắc đầu.

“Anh đánh nó?”

Tiểu Phong lại lắc đầu lần nữa, trong đôi mắt hiện lên vẻ đáng thương, sao anh lại đánh nó chứ, anh chỉ chơi cùng với nó mà thôi.

Ngưu Ngưu giật mình đi đến bên chân của Dư An An, đầu cọ cọ vào cẳng chân của cô, hoàn toàn đang lấy lòng cô.

Dư An An ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của Ngưu Ngưu: “Buồn ngủ thì cứ ngủ đi.”

Tiểu Phong nhìn động tác của Dư An An, anh suy nghĩ một lúc lâu rồi cũng nghiêng đầu qua.

“…”

Tiểu Phong hài lòng khi được sờ đầu, tâm trạng lập tức thay đổi. Anh cười tươi chói nắng đi theo bên cạnh cô, Dư An An hạn hán lời, vậy mà lại đi tranh sủng với chó.

Bữa sáng nấu cháo, trứng chiên, lát bánh mì. 

Dư An An ăn hai lát bánh mì, một bát cháo. Còn Tiểu Phong thì ăn hết số bánh mì còn lại, còn ăn thêm hai bát cháo và hai quả trứng chiên.

Nhìn cách anh ăn uống, cô nuốt nước miếng: “Tiểu Phong, anh cứ ăn như vậy thì tôi cũng không nuôi nổi anh đâu.”

Động tác ăn cháo của Tiểu Phong hơi dừng lại một chút, cuối cùng anh tủi thân đặt bát cháo thứ ba xuống.

“Ăn đi ăn đi, là cháo thì vẫn có thể nuôi anh được.”

Tiểu Phong cầm bát lên ăn nốt phần cháo còn lại, một ngụm ăn sạch.

Sau đó thì rất tự giác cầm bát đũa vào phòng bếp rửa chén, Dư An An dựa vào mặt bàn, ôm cánh tay nhìn động tác của Tiểu Phong. Tuy rằng anh có hơi vụng về nhưng biết suy nghĩ, có thể từ từ bồi dưỡng được.

“Hôm qua anh bị làm sao thế, sao bỗng nhiên không vui vậy?”

Cô vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng Tiểu Phong không nói nên cô cũng không thể đoán ra được.

Cô cũng từng nghĩ thử xem nó có liên quan đến chứng trầm cảm hay không. Nghe nói khi bệnh trầm cảm bị tái phát sẽ khiến người ta trở nên điên cuồng, nóng nảy, đập phá đồ đạc. Cô hy vọng Tiểu Phong sẽ không như thế, đồ trong nhà cô cấm không được đập phá.

“Tiểu Bạch.” Tiểu Phong chán nản mở miệng.

“Nếu anh cứ nhất định muốn gọi là Tiểu Bạch thì cứ kêu Tiểu Bạch, không sao hết. Cũng chỉ là cái xưng hô, dù sao cũng không phải là tên thật của anh.”

Dư An An đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô vội vàng lôi điện thoại ra: “Tiểu Phong, anh đứng yên đó, để tôi chụp cho anh mấy bức ảnh.”

Tiểu Phong ngoan ngoãn đứng yên để Dư An An chụp ảnh.

“Có thể đăng bài lên mạng, đăng lên web tìm người mất tích, có rất nhiều người bị mất tích đều đăng lên đây đó.”

Dư An An đi mở máy tính, Tiểu Phong rửa bát đũa xong cũng theo qua.

“Máy tính này để không một tháng trời, thế mà không mở được rồi.” Dư An An nhìn giao diện máy tính đen xì cả màn hình, bên trên hiện lên từng con số khiến cô hoàn toàn ngơ ngác.

Tiểu Phong nhìn màn hình máy tính rồi lại nhìn về phía Dư An An.

Cô thử khởi động máy một lần nữa nhưng nó vẫn như thế.

“Có lẽ hệ thống máy bị hỏng rồi.” Dư An An nói xong thì đóng máy tính lại, chuẩn bị cầm đi sửa.

Tiểu Phong duỗi tay ra ngăn cô lại.

“Không dùng được rồi. Anh nhìn nó cả một ngày cũng không thể sửa được, cầm đi sửa là được.” Dư An An nói rồi cất máy tính đi, Tiểu Phong nắm lấy cổ tay của cô ngăn cô lại như cũ.

Dư An An khó hiểu: “Tiểu Phong, có phải anh có ấn tượng gì đó với máy tính đúng không?”

Tiểu Phong gật đầu: “Đây là máy tính, tôi nhớ rõ.”

Dư An An nghẹn họng nhìn anh: “Anh vậy mà nhớ được máy tính, anh nhớ ra khi nào?”

“Hôm qua.”

“Hôm qua chúng ta vẫn chưa về đến đây mà?”

Tiểu Phong gật đầu.

Dư An An vừa vui vừa vội, Tiểu Phong tiếc chữ như vàng, thỉnh thoảng lại bật ra được một vài chữ: “Vậy sao anh không nói chuyện đó với tôi?”

Tiểu Phong không nói chuyện, anh đặt bàn tay lên trên bàn phím. Đốt ngón tay thon dài gõ cạch cạch trên bàn phím, các con số hiện lên lần lượt khiến Dư An An nhìn hoa cả mắt.

Cô có hơi kinh ngạc, Tiểu Phong biết viết code, vậy có lẽ trước kia anh có thể là người làm trong ngành IT hoặc có khi là lập trình viên?

Vài phút sau, màn hình máy tính đột nhiên đen xì sau đó thì nghe thấy tiếng máy móc khởi động lại.

Một lúc sau, khi mở giao diện lên lần nữa, máy tính đã được sửa.

Dư An An liếc mắt nhìn Tiểu Phong: “Anh viết code à?”

Tiểu Phong lắc đầu.

“Vậy sao anh lại nhớ rõ những con số phức tạp như vậy chứ?”

“Nhìn những cái này.” Anh chỉ vào đầu mình: “Thì tự động xuất hiện.”

Dư An An giơ ngón tay cái thẳng về phía anh, càng lợi hại hơn là trên phần mềm máy tính không có chỗ nào bị xóa bớt đi cả.

Dư An An nghi ngờ nhìn Tiểu Phong: “Anh còn có thể nghĩ ra được cái khác nữa không?”

“Tiểu Bạch.” Tiểu Phong trả lời đúng sự thật.

“Không phải tôi cho anh lấy cái tên đấy à?”

“Cảm giác rất quen thuộc.”

“Có lẽ bởi vì đó là cái tên đầu tiên tôi cho anh, hoặc có lẽ anh thật sự có liên quan gì đó với cái tên Tiểu Bạch đấy.”

Cô dùng cơ thể đẩy anh một cái: “Dịch ra cho tôi ngồi, để tôi đăng bài.”

Dư An An vào trang web tìm người mất tích, sau khi đăng kí tài khoản thì đăng bài. Cô đăng ảnh chụp của Tiểu Phong lên, cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, nhóm máu, nơi hai người gặp nhau, bị mất trí nhớ nhưng có ấn tượng về cái tên Tiểu Bạch, còn khá quen thuộc với việc viết code, có khả năng là người làm trong ngành IT.

Cuối cùng cô còn để lại số điện thoại của mình.

Cô gọi điện thoại cho mẹ, cũng giải thích mọi chuyện, còn dặn mẹ nói qua chuyện này với chú Mạc xem chú ấy có thể thử điều tra theo hướng này được không, biết đâu sẽ càng dễ dàng hơn một chút.

Cô thay quần áo đi xuống tầng, Dư An An dẫn Tiểu Phong đến trung tâm tắm gội ở gần nhà. Ở nhà chỉ có thể tắm gội đơn giản nhưng đến trung tâm tắm gội, có thể ngâm người, kỳ cọ, tắm rửa rất sạch sẽ.

Cô lại dẫn Tiểu Phong đi cắt tóc, thợ cắt tóc dựa theo gương mặt của Tiểu Phong mà cắt kiểu tóc thích hợp cho anh.

Kết quả tóc ngắn bảy centimet.

Kiểu tóc ngắn bảy centimet này khá là thử thách hình đầu và mặt mũi của người cắt. Dư An An nhìn Tiểu Phong đưa tay nắm tóc, cô cười ha ha không ngừng.

Giơ tay sờ đầu anh, có hơi đâm tay nhưng trông rất có sức sống, còn lộ ra vẻ hiền lành.

Trong nhà có thêm người thì sẽ phải cần thêm những đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt. Trong siêu thị, Dư An An đi ở phía trước, Tiểu Phong đẩy xe mua sắm ở phía sau.

Hiện tại không phải là giữa trưa ngày cuối tuần, người trong siêu thị cũng không nhiều lắm. Dư An An nhìn từng hàng dao cạo râu, cô cũng không hiểu về mấy cái đồ chạy bằng điện và bằng tay lắm, người bán hàng thì đề cử chọn cái chạy bằng điện nên cô cũng chọn một cái.

Đồ mỹ phẩm dưỡng da cho đàn ông cũng cần phải mua. Nền tảng của Tiểu Phong cũng không tệ, anh từ núi sâu ra bên ngoài ngắn ngủn mới có mấy ngày mà làn da đã có thay đổi tốt đẹp hơn. Đặc biệt là sau khi từ trung tâm tắm rửa ra, cô rõ ràng có thể cảm nhận được da anh còn trắng hơn hôm qua rất nhiều. Cô chọn một bộ chăm sóc da: “Cái này có được không?”

“Cô chọn đi.”

Dư An An bĩu môi, hỏi cũng như không.

“Anh có muốn ăn cái gì không?”

Tiểu Phong suy nghĩ một chút: “Lẩu.”

“Lẩu?”

“Không được à?” Anh nhớ Dư An An đã từng nói, ăn lẩu sẽ có thịt dê béo ngậy, thịt cừu thơm, sẽ có chút thịt.

“Không thành vấn đề.”

Bọn họ mua được nguyên xe đồ đạc, khi xếp hàng tính tiền, bỗng có người đến gần: “An An.”

Dư An An giật mình, cô nâng mắt lên nhìn rồi cười lạnh: “Đây không phải là chủ biên Từ à?”

Sắc mặt của Từ Nham có hơi mất tự nhiên: “Trở về thì tốt rồi, chắc em cho tôi vào danh sách đen rồi nhỉ, tôi gọi điện cũng không gọi được. Đúng là làm bọn tôi lo lắng mà.”

“Thứ hai tuần sau tôi sẽ về công ty để đưa tin. Anh không cần phải vội vã đến tìm tôi về như vậy đâu, cứ tiếp tục chèn ép chúng tôi nữa đi.”

Nhìn thấy Từ Nham, lồng ngực cô như có một ngọn lửa bùng cháy lên. Bọn họ quen nhau hồi học đại học, sau đó lại hẹn hò với nhau. Khi cô bắt đầu đi làm, còn cố gắng tìm cách được vào làm việc trong công ty mà anh ta đang làm việc, kết quả, vừa vào không được bao lâu đã tình cờ biết được, anh ta đang mập mờ với con gái của ông chủ. Chẳng trách lúc trước cố gắng ngăn không cho cô đến đây làm việc, nghĩ lại lại thấy tởm chết đi được.

Thanh xuân tươi đẹp, mẹ nó đều vứt cho chó ăn.

“Không phải tôi muốn kêu em về làm việc, tôi chỉ muốn quan tâm một chút cũng được đúng không? Chẳng lẽ chia tay xong không thể làm bạn được nữa hay sao? Em xảy ra chuyện, mọi người đều rất lo lắng.”

“Làm gì vậy, cái đam mê thích làm mấy trò mập này anh vẫn còn giữ à? Mập mờ với người ta, rồi lại mập mờ với người cũ.”

“Tôi chỉ làm việc như bình thường sao giờ lại thành mập mờ rồi? Tôi và Mạnh Lâm trước kia vẫn luôn là quan hệ làm việc bình thường.”

Quan hệ làm việc bình thường, da mặt dày đến mức kim cũng đâm không được. Dư An An hừ lạnh một tiếng: “Xin lỗi thứ cho tôi nói thẳng, anh là đồ rác rưởi.”

Từ Nham: “…”

Dư An An quay đầu nhìn sang bên khác không thèm để ý đến anh ta. Từ Nham hít một hơi thật sâu, anh ta muốn làm dịu đi mối quan hệ này: “Hôm nay hiếm lắm mới gặp được nhau ở đây, không thì thế này, tôi mời em ăn một bữa cơm được không? Tôi sẽ mời em ăn món thịt nướng tại cửa hàng mà trước kia em thích ăn nhất.”

Dư An An vừa nghe nhắc đến thịt nướng, đầy đầu óc đều là khoảng thời gian sống trong núi sâu. Thịt tươi, thịt thú dữ, không hề có mùi thịt, dạ dày cô chợt thắt lại, cô che ngực bỗng nôn khan.

Tiểu Phong thấy vậy vội vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ từ sau lưng cho cô.

Lúc này Từ Nham mới phát hiện còn có một người đàn ông khác cũng đang ở đây. Anh ta lại nhìn động tác của Dư An An và động tác của người đàn ông kia, trong lòng nghìn con ngựa điên cuồng lao nhanh, sao mọi chuyện lại…

Dư An An không hề để ý đến sự hoảng sợ trong mắt Từ Nham, cô tính tiền xong thì gọi xe về nhà.

Hai người xách túi lớn túi nhỏ về đến nhà, Ngưu Ngưu nghe được tiếng mở cửa thì lao vọt ra đón.

Ngưu Ngưu nhìn thấy Tiểu Phong thì kêu hai tiếng gâu gâu về phía anh.

Bàn tay đang rũ bên người của Tiểu Phong lúc thì mở ra lúc lại nắm chặt lại, Ngưu Ngưu thấy vậy thì gừ gừ chạy đi.

Dư An An cảm thấy, tối qua một người một chó tối chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà không muốn cho ai biết.

Rửa rau, nấu nước lẩu, mùi hương bay xa, hai người ngồi hai bên bàn ăn, Dư An An cầm hai lon bia ra, mỗi người một lon.

“Chúc mừng một chút, chúc mừng chúng ta gặp nạn lớn mà không chết.”

Tiểu Phong nâng cốc chạm với cô, cũng nói kèm theo: “Sống sót sau tai nạn.”

Dư An An nhếch khóe miệng lên: “Anh còn nhớ cả thành ngữ luôn à?”

Tiểu Phong cũng ngơ ngác, vẻ mặt có hơi cứng đờ. Mỗi khi nhớ thêm được chút gì đó sẽ khiến anh càng ngày càng rơi vào suy tư nhiều hơn.

“Tôi có rất nhiều sách, đều là mua lúc đi học, nếu anh không có việc gì để làm thì có thể lấy ra đọc. Anh còn nhớ mặt chữ không?”

Tiểu Phong gật đầu, anh cũng cảm thấy kỳ lạ, anh nhớ được chữ, mỗi khi ánh mắt của anh nhìn lên phía trên, đại não sẽ tự phản hồi lại, trực tiếp nói với anh đó là chữ gì.

“Thật là kỳ lạ, mất trí nhớ lại vẫn nhớ chữ, còn có thể viết code.” Cô gắp thịt cho anh: “Tiểu Phong Phong, Tiểu Bạch Bạch, ôi, không biết anh bị chà rơi hết mấy cân tro bụi nữa, người anh rõ ràng rất trắng.”

Tiểu Phong giờ mới hiểu, câu trước là cô nói anh bẩn, anh có hơi ngại ngùng, nói ra ba chữ: “Cô mới trắng.”

Đang ăn cơm, bỗng thấy cảm xúc của Dư An An tăng cao, Tiểu Phong mới hỏi ra câu hỏi anh thấy khó hiểu trong lòng, anh mở miệng hỏi cô: “Anh ta là ai?”

Dư An An bĩu môi: “Là một tên ngu ngốc.”

Tiểu Phong nhìn chằm chằm cô, Dư An An gắp một đũa đồ ăn, vừa nhai vừa nói: “Chuyện này nói mãi cũng không hết, nào, mau ăn đi.”

Một bữa lẩu, thơm ngát ngon miệng, Tiểu Phong ăn đến sung sướng, ăn còn vui hơn lúc trước rất nhiều.

“Lẩu cô làm ăn ngon thật đấy.”

Dư An An phì cười một cái: “Tiểu Phong, nguyên liệu nấu lẩu này có nước chấm, rau xanh, nấm gì đó đều là đồ có sẵn. Cho nên không tính tôi bỏ sức làm.”

Tiểu Phong gật đầu, lại nói: “An An lợi hại.”

“Được rồi, tôi chấp nhận.” Cô cười ha ha.

Ăn cơm xong, thu dọn một chút, Dư An An mở TV lên. Hai người ngồi trên mặt đất, bên trong đang chiếu phim bom tấn của Mỹ. Cô và Tiểu Phong mỗi người cầm một lon bia, ngồi song song xem TV.

“Anh ta là ai?” Lúc ăn cơm không thể nói, vậy hiện tại chắc có thể nói được rồi.

Thấy anh bướng bỉnh muốn biết, Dư An An thở dài một hơi: “Tôi và Từ Nham quen biết nhau từ thời đại học, anh ta lớn hơn tôi hai khóa. Tôi quen anh ta là khi tham gia xã đoàn, khi đó tôi chỉ cảm thấy anh ta là nam sinh đẹp trai nhất trường chúng tôi, thích vận động, viết chữ đẹp, cách hành văn cũng hay. Ban đầu chỉ là mọi người cùng nhau ăn cơm, sau đó anh ta đưa tôi về lại phòng ngủ. Hiện tại nghĩ lại, khi đó tôi cảm thấy rất hạnh phúc, thật ra chỉ là đang mập mờ mà thôi.”

“Sau đó chúng tôi hẹn hò, sau khi anh ta tốt nghiệp thì rời đi, tôi ở lại học hết hai năm còn lại. Đến lúc tôi tốt nghiệp lập tức muốn đến công ty tạp chí nơi anh ta đang làm việc để làm việc, anh ta nói công ty bọn họ rất vất vả, không phù hợp với tôi. Anh ta dùng lý do đó để ngăn cản tôi, tôi cũng không dùng bất kỳ cửa sau nào, tự mình cố gắng. Và rồi được chủ biên chấp nhận nhậm chức.”

Dư An An uống hai hớp bia, ngồi thẳng có lẽ hơi mệt, cô hơi nằm xuống, bia vẫn cầm trong tay, đặt lên bụng: “Lúc vừa mới đến công ty, hai chúng tôi vẫn chưa công khai quan hệ. Không lâu sau, tôi tình cờ nghe được mấy tin đồn, nói anh ta cực kỳ thân thiết với con gái của sếp. Hẹn đi ăn cơm, leo núi cưỡi ngựa, sau đó xe của Mạnh Lâm lại thành xe của anh ta, anh ta nói là do công ty cho anh ta lái, sao có thể chứ, đó là xe của Mạnh Lâm.”

“Tôi nói cho anh biết này Tiểu Phong, trực giác của phụ nữ đôi khi chính xác đến mức dọa người. Tôi hỏi Từ Nham, Từ Nham nói đó là quan hệ làm việc bình thường, tôi không tin. Có một lần vào cuối tuần, tôi hẹn Từ Nham, Từ Nham nói phải tăng ca, nhưng tôi lại thấy hai người bọn họ đi ăn cơm với nhau. Tiếng cười đùa của bọn họ vang vọng, nữ thì cười rộ lên, đầu dựa vào vai anh ta, mà tôi thì lại không ngốc, lúc ấy tôi đã biết vì sao mọi chuyện lại như vậy rồi.”

Tiểu Phong nghe xong lập tức hiểu, người đàn ông kia chính là kẻ đã bắt nạt An An của anh.

Dư An An lại uống mấy hớp bia nữa, cô nằm trên cái đệm trải cho Tiểu Phong rồi ngủ mất.

Tiểu Phong cầm chăn đắp cho cô rồi đứng dậy đi đến trước máy tính.

Anh muốn tìm kiếm vài thứ cũng không tốn công, bản năng tích lũy nhiều năm đã khắc sâu vào trong đầu. Đốt ngón tay thon dài cạch cạch gõ trên bàn phím, những con số dày đặc xuất hiện nhảy múa trên màn hình.

Khi con số cuối cùng được gõ xong, ‘cạch’ một tiếng ấn nút Enter.

Đôi môi mỏng của Tiểu Phong hơi nhếch lên, nở một nụ cười lạnh.

Lúc này, mọi thiết bị dùng internet của Từ Nham lập tức bị tê liệt hoàn toàn.

Trong TV vẫn đang chiếu bộ phim điện ảnh kia, hình như Dư An An ngủ không được thoải mái cho lắm, mày cau chặt lại, bàn tay nắm chặt lấy chăn.

Tiểu Phong ngồi xuống bên cạnh cô, duỗi tay xoa phẳng đường cong giữa mày cô. Đầu ngón tay lướt trên gương mặt, khác với lần đầu gặp, cô đã bị đen đi rất nhiều, nhưng như vậy trông càng có vẻ đẹp hơn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.