Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 15




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trở về Tân Ninh, trước mắt là khung cảnh quen thuộc, lần đầu tiên Dư An An cảm thấy cho dù khói xe ô tô mù mịt mịt cũng làm cô thấy hưởng thụ vô cùng.

Bên cạnh là Tiểu Phong, cơ thể cao lớn cùng với bộ đồ chật ních và đầu tóc bù xù.

Đi đến chỗ nào cũng hấp dẫn ánh nhìn của người qua đường.

Nếu là trước đây cô sẽ lạnh mặt nhìn qua nói cô nhìn gì?

Nhưng giờ lại giương cao khóe miệng, hoàn toàn không ngại tí nào.

Hai người đi vào cửa hàng quần áo, lấy hai bộ quần áo thể thao hợp với dáng người Tiểu Phong nhất.

Vừa vào cửa hàng nhân viên đã ngây ngẩn cả người, kẻ hoang dã này vừa đào được từ mương nào thế?

Dư An An giả bộ như không nhìn thấy, tự mình lựa chọn cho Tiểu Phong thử.

“Thử cái này xem.” Cô nói với nhân viên đang đứng ở một khoảng cách xa.

Nhân viên cửa hàng nhìn bộ đồ màu xám mũ sam rồi nhìn Tiểu Phong bằng ánh mắt không thoải mái.

Nhận ra ý từ chối trong mắt của nhân viên, Dư An An bạnh mặt ra: “Sao, chê bọn tôi không có tiền hay sợ bọn tôi làm bẩn quần áo của mấy người, tiêm của các cô đặt ra quy định không cho khách thử quần áo từ khi nào đấy?”

Nhân viên cửa hàng thấy giọng điệu của Dư An An không tốt cũng cười lạnh đáp: “Muốn thử cũng được nhưng làm bẩn thì phải mua.”

Dư An An chọn bộ thể thao màu đen, mũ sam màu xám nhạt, để nhân viên cửa hàng lấy số đo thích hợp rồi bảo Tiểu Phong vào trong thử đồ.

Tiểu Phong không thích, Dư An An đẩy anh: “Chẳng lẽ còn cần tôi dạy anh cách mặc quần áo nữa à?”

Tiểu Phong lắc đầu, đi vào phòng thử đồ. Lúc đóng cửa còn duỗi đầu ra nhìn cô một cái.

Rất nhanh, cửa phòng thử đồ mở ra, Tiểu Phong bước tới, số đo vừa vặn, tuy mặt vẫn hơi đen nhưng mặc bộ đồ này vào nhìn có vẻ trẻ trung hơn rất nhiều.

Cô chọn một bộ trang phục khác, tổng cộng là hai bộ quần áo, sau đó trực tiếp bảo Tiểu Phong mặc một bộ.

Kế tiếp là đi vào một cửa hàng chọn một chiếc áo khoác cotton ngắn màu đen phù hợp.

Cuối cùng, mua hai bộ đồ thể tạo, hai bộ đồ lót bao gồm quần góc bẹt.

Đi về nhà, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng kêu, một chú chó to lớn chạy ra khỏi phòng như điên nhìn vị chủ nhân đã lâu chưa gặp, nó nhảy chồm lên người lắc lư cả đuôi và mông, kêu gâu gâu mấy tiếng lấy lòng.

Dư An An ngồi xổm xuống, bế Ngưu Ngưu lên, dùng sức xoa đầu nó: “Ngưu Ngưu có nhớ chị không?”

Ngưu Ngưu kêu hai tiếng, vươn đầu lưỡi liếm Dư An An không ngừng.

Dư An An vừa né tránh vừa cười khanh khách.

“Đây là Tiểu Phong, nào bắt tay làm quen đi.” Cô cầm lấy móng vuốt của Ngưu Ngưu vẫy vẫy với Tiểu Phong.

Ngưu Ngưu nhìn người đàn ông trước mặt rồi sủa liên tục.

Tiểu Phong bình tĩnh nhìn Ngưu Ngưu, anh có thể phân biệt được địch ý ở trong tiếng sủa của nó, đôi con ngươi màu đen lạnh lùng bắn một phát khiến Ngưu Ngưu phải im ngay lập tức sau đó biến thành rầm rì.

Dư An An nhìn ánh mắt của Tiểu Phong, nói: “Tiểu Phong, anh dọa Ngưu Ngưu sợ rồi đấy.”

 

Nhà Dư An An đang ở là một căn chung cư nhỏ rộng tầm 50 mét vuông, có một gian phòng ngủ, một nhà vệ sinh và một phòng khách vừa đủ, bày biện hai sô pha cùng với bàn trà và bàn máy tính.

Trong phòng thoang thoảng mùi ẩm mốc, ít nhất là do một tuần chưa được quét dọn.

Thức ăn cho chó còn nửa hộp, ổ chó đặt cạnh cửa sổ có những mảnh giấy vụn bay tứ tung.

Thả Ngưu Ngưu ra, Dư An An đưa Tiểu Phong vào nhà vệ sinh: “Anh tắm rửa đi, đây là dầu gội và dầu tắm, tắm xong thì thay quần áo sau đó đến nhà chú Mạc ăn cơm để bàn bạc chuyện tìm người nhà cho anh.”

Tiểu Phong vẫn đứng yên, Dư An An đẩy anh một cái: “Đừng đứng đực đó nữa, nhanh cái chân lên.”

 

Rửa tay, đóng cửa nhà vệ sinh lại, Dư An An cởi áo khoác, gửi Wechat cho Nhị Sa, báo mình đã về nhà.

Nhị Sa gọi điện tới, cô vừa kẹp điện thoại bên tai vừa dọn dẹp nhà cửa.

Nhị San tên là Hà Sa Sa, là bạn đại học kiêm bạn thân của cô, hiện tại đang làm họa sĩ vẽ truyện tranh trên mạng cho một công ty.

Trong điện thoại, Nhị San vừa khóc vừa mắng cô, cô nghe xong thì cười, dỗ dành mãi mới cúp máy.

Ngưu Ngưu đứng bên chân cô, kêu rất to, thật ra cực kỳ dính người, cô đi một bước nó sẽ đi một bước, cô dùng chân đá nhẹ nó thì nó lăn một vòng rồi quay về.

Ngưu Ngưu đi theo một lát thì chạy đến bên cửa nhà vệ sinh sủa với người bên trong.

Dư An An dọn dẹp xong xuôi, đứng ở cửa nhà vệ sinh kêu: “Khi nào nương nương có thể ra cung được ạ? Có thể nhanh hơn được không?”

“Ai da, vợ xấu cũng phải đi gặp bố mẹ chồng thôi, hay là anh không tắm được nên muốn tôi vào giúp?” Cô cất tiếng đùa giỡn.

Thấy bên trong không có tiếng động cô đành giơ tay gõ lên ván cửa: “Tiểu Phong Phong, nếu anh không ra là tôi đi vào đó.”

Mấy chục giây sau cánh cửa mở ra, Dư An An trợn tròn mắt nhìn hình ảnh trước mặt mình.

Tiểu Phong để vai trần, cơ bắp lộ ra, khối cơ bụng tám múi chắc nịch, mạnh khỏe, đôi chân dài thẳng tắp, mà cả người anh chỉ mặc mỗi chiếc quần góc bẹt.

Theo hơi thở cơ ngực phập phồng lên xuống, vừa hoang dã vừa quyến rũ, y như mấy nam thần Âu Mỹ vậy, cô duỗi tay sờ mặt hình như có hơi nóng, thầm mắng bản thân một câu.

Hít sâu một hơi, cô mới nói: “Tuy dáng người đẹp đấy nhưng không thể phơi lung tung vậy được.”

Dứt lời liền lấy quần áo ném cho anh: “Chưa giặt nhưng cứ mặc trước đi.”

Tiếp Phong cầm lấy chiếc túi mở ra thấy trong đó là áo sơ mi trắng cùng quần đen, đứng ở kia, thuận tay mặc vào người.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, gương mặt trắng hơn, mái tóc ướt át vén ra sau đầu để lộ đôi mắt dài, con ngươi lập lòe. Đôi tay rũ bên người, đứng ngây ngốc trước mặt cô.

Dư An An chớp mắt, nhướng mày: “Sao anh luyện ra được tám khối cơ bụng thế?”

Tiểu Phong im lặng, nhìn cô chằm chằm.

“Được được được, rất đẹp.”

Nhận được đáp án mình muốn, Tiểu Phong nở nụ cười với cô.

“Tôi rót nước cho anh để trên bàn trà rồi đấy, giờ tôi đi tắm đây.”

 

Dư An An vào nhà vệ sinh, vỗ ngực, hình ảnh quá táo bạo rồi, cô thoải mái tắm gội, trên người không còn mùi đất nữa, lúc tắm mới nhận ra đâu đâu cũng ngứa.

Vừa tắm vừa xoa, phải thật thơm tho sạch sẽ.

Tiểu Phong ở bên ngoài đánh giá cách trang trí của căn nhà, vừa đơn giản vừa ấm áp đúng chuẩn phong cách của con gái.

Thấy trên bàn có ly nước màu trắng, khói bốc lên mờ ảo, anh nhìn một lúc rồi bưng lên, có hơi nóng, khi cầm trong tay thì ngẩn ngơ.

Đây là ly nước, là nước ấm, An An nói phải chờ nó nguội mới uống.

Đối diện trên bàn là thứ đồ màu đèn, anh đi qua nhìn hình như nhớ ra đây là máy tính.

Ha vậy mà anh có ấn tượng với máy tính, đây là lần đầu tiên anh có phản xạ với đồ vật kể từ khi mất trí nhớ.

Ngưu Ngưu đi đi lại lại ở trong phòng, chốc chốc lại đứng yên ngước nhìn anh chằm chằm.

Tiểu Phong không quan tâm, nghĩ thầm nếu anh biết máy tính vậy có thể nhớ đến cái khác không?

Nhưng dù nghĩ như thế nào thì não vẫn trống rỗng như cũ.

Nửa tiếng sau Dư An An tắm xong, mỗi một sợi lông tơ trên người đều cảm nhận được sự thoải mái, sảng khoái vô cùng.

Mặc bộ đồ ngủ in hình Cậu Bé Bọt Biển rồi lau tóc đi tới chỗ Tiểu Phong.

Có vẻ Tiểu Phong thấy Ngưu Ngưu có hơi phiền nên lia mắt qua.

Ngưu Ngưu bị ánh mắt lạnh lùng ấy dọa sợ, cuối cùng kêu gâu gâu thật to.

Bỗng dưng Ngưu Ngưu sủa lớn khiến Tiểu Phong ngồi xổm xuống, cơ thể cao lớn phủ lên người Ngưu Ngưu và kêu: “Ẳng…”

Ngưu Ngưu bị tiếng kêu bất thình lình này dọa sợ đến mức nhảy lên cao rồi chạy như điên, sau đó đụng trúng giá sách và văng người dính lên tường.

Dư An An nhìn thấy màn ảnh thì cười ha ha: “Tiểu Phong, chỉ có chó mới kêu ẳng thôi.”

Tiểu Phong đứng lên, thấy Dư An An đã tắm rửa sạch sẽ.

Trong đầu anh hiện lên đúng một chữ, đẹp.

Dư An An uống nước sau đó vỗ vào chỗ bên cạnh: “Anh ngồi xuống đây.”

Tiểu Phong nghe lời ngồi xuống, Dư An An đi vào nhà vệ sinh, rất nhanh đã cầm chiếc kéo tỉa lông mày ra.

Dư An An đứng trước mặt Tiểu Phong, ánh mắt của anh dừng ngay ở cổ cô.

“Cắt râu cho anh, ngày mai sẽ đưa anh đi cắt tóc.”

Dùng kéo tỉa lông mày cạo râu sẽ chuẩn hơn so với dao quân sự nhiều: “Mai đưa anh đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, ăn thịt sống ở nơi hoang dã nhiều ngày như vậy lỡ bị ký sinh trùng thì khổ.”

“Tí đưa anh qua nhà mẹ tôi ăn cơm, sau khi mẹ tôi kết hôn với chú Mạc, tôi rất ít qua đó, đây là nhà mẹ dùng tiền góp được mua cho khi tôi học năm hai vì lo sau khi tôi tốt nghiệp sẽ không có chỗ ở.”

“Chú Mạc là người tốt, chú ấy nói sẽ nghĩ cách tìm người nhà giúp anh.”

“Lát nữa anh cứ đi theo tôi, dù sao anh không thích nói nên sẽ chẳng lên tiếng mấy. À phải rồi, tôi còn định đưa anh đi khám bác sĩ tâm lý, để xem anh không thích nói chuyện có phải là do tâm lý hay không.”

Tiểu Phong không kêu r.ên tiếng nào, bên tai quanh quẩn lời cô nói, bốn phía toàn hơi thở của cô, anh cứ nhìn cô như thế.

Dư An An cảm nhận được ánh mắt của anh bèn dời tầm nhìn khỏi bộ râu, hai người đối diện nhau, cô duỗi tay xoa đầu anh: “Đừng nhìn tôi như thế, anh vẫn là con nít đấy, đã biết chưa?”

Tiểu Phong chậm rãi rũ mắt, dù sao cô nói gì cũng đúng.

Cắt râu sạch sẽ, nháy mắt người trở nên thoải mái tươi mát hơn, cô lấy ít kem dưỡng da chà vào lòng bàn tay rồi quét lên mặt anh.

Mùi hương thanh nhạt truyền tới, Tiểu Phong né theo bản năng, Dư An An dùng tay kéo sườn mặt anh lại: “Ngồi yên, da anh khô ráp lắm phải bôi kem dưỡng vào.”

Đầu ngón tay của cô di chuyển lên má anh, phiêu du từ trên xuống dưới để bôi cho đều.

Cuối cùng đập một phát lên vai anh, định nói đã được rồi ai ngờ lại là: “Mẹ nó, đau hết cả tay.”

Xuống tầng, gọi taxi đến nhà họ Mạc, khi tới cửa bảo vệ không cho phép người ngoài vào Dư An An đành lấy điện thoại ra gọi cho mẹ, rồi nâng một tay khác sửa sang lại quần áo và mái tốc bù xù cho Tiểu Phong.

Một chiếc xe màu đen đi vào cửa, ở đây có hệ thống nhận diện biển số xe nên tự động nâng xà ngang lên, xe không di chuyển mà ấn còi hai cái.

Dư An An nghe tiếng liền quay lại xem thấy cửa sổ bên trái hạ xuống, lộ diện gương mặt người sống chớ đến gần: “Lên xe.”

Là con trai cả của nhà họ Mạc, Mạc Thần, kỹ sư hàng không, đúng là trâu bò, mỗi lần gặp nhau toàn ít cười, như mặt bài Poker.

Điện thoại không kết nối với mẹ được, cô đành cúp máy rồi đi lên trước: “Anh Thần.”

Mạc Thần mím môi gật đầu, ánh mắt lạnh lùng lia đến người phía sau cô rồi dừng trên mặt Dư An An. Cuối cùng nâng cằm, ý bảo cô lên xe.

“Vậy làm phiền anh rồi.” Cô không thích tiếp xúc với Mạc Thần lắm, cứ cảm thấy người này quạnh quẽ, thâm sâu khó đoán, nói chung là không hợp với mình.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.