(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Căn nhà gỗ rộng khoảng chừng mười mét vuông, sàn nhà rộng rãi kết đầy mạng nhện giăng ở trước cửa.
Một tấm ván gỗ giản dị làm giường, phía dưới còn có vài mảnh gỗ vụn, một chiếc bàn gỗ được cắt theo hình bất quy tắc dựa vào tường, tấm chiếu cũ kĩ được làm thành rèm cửa sổ đã bị rách từ lâu, gió thổi bay bấp bênh vào khung, bụi bay mù mịt. Cả căn nhà trống trải rõ ràng đã bị bỏ hoang trong nhiều năm.
Cảm giác mất mát và thất vọng mãnh liệt trào dâng trong lòng, Dư An An trực tiếp ngồi lên chiếc ván giường gỗ đầy bụi, miệng nhỏ chu lên cao, chẳng bao lâu sau, hốc mắt đã chứa đầy nước.
Tiểu Phong biết giờ cô đang rất chán nản, đi lên cong người nhìn cô.
Dư An An ngoảnh đầu sang một bên, không cho anh thấy dáng vẻ yếu ớt của bản thân.
Cố gắng lâu như vậy rốt cuộc cũng nhìn thấy tia sáng, cả người vui vẻ tiến tới cuối cùng thứ nhận lại chỉ là một chậu nước lạnh.
Tiểu Phong không biết nên an ủi cô như thế nào, anh đã quen rồi nên không sao, nhưng khi thấy nước mắt lăn dài trên má của cô trong lòng có chút buồn bực, so với khi bị sói cắn còn đau hơn.
“Đừng sợ.” Anh ngồi xổm trước mặt cô, ngửa đầu, trong đôi mắt đen nhánh tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Dư An An mím môi, giơ tay lau nước mắt: “Có anh ở đây nên sẽ không chết đói, tôi không sợ.”
Thấy môi cô nở nụ cười nhạt anh mới yên tâm, nghiêm túc gật đầu một cách đầy chân thành với cô.
Đúng vậy, anh có thể đi kiếm ăn, không lo đói chết, anh có thể đánh thú dữ rồi lấy làm mỹ thực.
Dư An An đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh căn nhà, tuy không có người nhưng cũng có thể thấy rằng nhất định sẽ có đường ra, nghĩ như thế trái tim dần yên ổn hẳn.
“Tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây.” Cô nói.
Dư An An nghỉ một lúc, Tiểu Phong đi ra ngoài kiếm ăn, lần này đi ra rất lâu, lâu đến mức Dư An An không thể ngồi yên được, lúc định đi tìm thì Tiểu Phong đã về và mang theo hai người.
Phía sau Tiểu Phong là một nam một nữ, tầm 50 tuổi đổ lại, nhìn cách ăn mặc đủ biết đó là người làm nông.
Người đàn ông không cao, mặc bộ đồ màu xám, dưới chân đi đôi tất đen, trong tay còn cầm cái rổ, người phụ nữ cũng mặc bộ màu xám, đeo găng tay hoa, trên đầu là khăn trùm đầu màu lam.
Dư An An nhanh chóng chạy lên, kích động rơi nước mắt: “Cô chú, bọn cháu bị lạc đường.”
***
Chỗ của bọn họ là Lĩnh An Nam Sơn, giáp với Quỳnh An và thuộc huyện Nam Cừ.
Đây là chỗ núi rừng hoang vắng, dân cư thưa thớt, giao thông và thông tin hoàn toàn lạc hậu.
Theo như lời chú kia miêu tả, ở đây cách chỗ cô trượt chân ngã khá xa, mà chú với cô cũng không biết chỗ cô nói là ở đâu, như vậy có nghĩa là chỗ cô ngã chưa có ai đặt chân đến.
Người chú kia họ Phùng, hai vợ chồng sinh ra đã sống ở thôn bên cạnh, cho nên không hiểu gì về thế giới bên ngoài, đối với hai người xa lạ cũng xuất hiện ít mâu thuẫn nhưng Dư An An kể ngắn gọn chuyện đã qua, chú Phùng và cô Phùng nhìn nhau quyết định đưa họ về thôn.
Dư An An vui vẻ vô cùng, còn Tiểu Phong thì bình tĩnh hơn nhiều, vẻ mặt vẫn như cũ đi theo cô, lưng vác bao tay cầm cung tên cô chế tạo.
“Ai da, thứ này giờ vô dụng rồi.”
Bọn họ đã gặp được người, rất nhanh là có thể đi ra ngoài.
Nhưng Tiểu Phong không chịu ném đi mà cầm chặt vào lòng bàn tay.
“Lấy về làm gì? Anh định lấy nó làm ná để bắn cửa sổ nhà người ta à?”
Tiểu Phong nhìn cô, Dư An An cười ha ha: “Tôi trêu anh thôi.”
Đi mãi cuối cùng cũng tới thôn.
Đó là một thôn trang có sân cực nhỏ, không vượt quá hai mươi hộ.
Nhà chú Phùng là mái nhà tranh đơn sơ kết hợp cùng với các loại cây cỏ bện lên, lá cây rụng đầy trong sân, người trong thôn lấy việc đi săn làm nguồn sống, có miếng nào là đưa ngay lên chợ bán lấy tiền mặt để đổi nhu yếu phẩm hằng ngày.
Cô Phùng làm những món ăn dân dã thơm phức, dùng một cái chậu nhỏ bưng lên, nóng hôi hổi.
Dư An An ăn ngon cực kỳ, giống như chưa từng nếm được sơn hào hải vị, Tiểu Phong cũng ăn ngấu nghiến tù tì mấy chén cơm.
Cô vừa ăn vừa kể chuyện đã qua, rồi nói cho chú Phùng nghe việc Tiểu Phong bị thương, chú Phùng nhìn miệng vết thương sau đó đi ra ngoài tìm thảo dược.
Chắc chắn chú Phùng biết thảo dược nào đắp lên miệng vết thương cho Tiểu Phong, trái tim đang treo lơ lửng của Dư An An lập tức được đáp xuống đất, nơi này không có điện chỉ có đèn dầu hỏa.
Cô thầm nghĩ, đây rốt cuộc là chỗ nào, cả một Trung Hoa to lớn nhường này, là một quốc gia phát triển mà còn có địa phương lạc hậu như thời cổ đại là sao?
Thảo nào đi đường không có tín hiệu vì có ai dùng điện thoại đâu?
Ăn cơm xong, Dư An An nằm lên chiếc giường đất nóng hầm hập, thoải mái quá đi mất!
Tiểu Phong ngồi xếp bằng ở một bên, vẫn im lặng như vừa nãy.
“Giờ không chỉ có hai chúng ta nữa, anh nhìn đi chỗ này có người, có đồ ăn có phòng ở, ngày mai cả hai có thể ra khỏi nơi này ngay.”
Tiểu Phong không nói chuyện nhưng thấy dáng vẻ mừng rỡ của cô cũng gật đầu phụ họa.
Nghỉ ngơi một lát, Dư An An đi ra khỏi phòng thấy cô Thẩm đang ngồi xổm bên bệ bếp đốt lửa.
“Cô Thẩm, cô đang làm gì đó ạ?”
“Nấu nước cho hai đứa tắm rửa.”
“Cảm ơn cô Thẩm nhiều, nói thật, cô và chú Phùng chính là cứu tinh của bọn cháu, nếu không thì không biết khi nào bọn cháu mới đi ra khỏi núi sâu được.”
“Chỗ của bọn cô chưa từng có người ngoài tới, điều kiện không tốt bằng bên ngoài, chờ vài ngày nữa cô bảo chồng lấy xe bò đưa các cháu lên chợ.”
“Chợ cách đây xa không cô?”
Cô Phùng gật đầu: “Rất xa, phải đi xe bò cả một ngày cơ.”
Một ngày?
Là hơn 1000 km hả?
Không đúng, còn phải dựa vào tốc độ xe bò đi nhanh hay chậm nữa.
Cô rất muốn đăng status hỏi bạn bè, online chờ gấp, giang hồ cứu cấp!
Cô Phùng không nói nhiều lắm, tiếng phổ thông cũng không tốt nên có vài câu cô không hiểu, hai người nhìn nhau chỉ có thể nở nụ cười xấu hổ mà thôi.
Nước sôi, cô Phùng đổ vào bồn lớn, đừng thấy cơ thể cô Phùng nhỏ bé mà lầm, sức bà ấy rất lớn, một mình bưng bồn to lên cũng chẳng tốn sức chút nào.
Cô định giúp nhưng cô Phùng không cho.
Nước được đưa đến một gian phòng khác, cô Phùng nói: “Đây là phòng bọn cô dùng để nhốt con mồi, các cháu đừng ngại nhé!”
“Cô Phùng khách sáo quá, bọn cháu ở nơi hoang dã dầm mưa dãi nắng, còn có cả rắn cả sói…” Cô không muốn nhớ đến những thứ không đẹp ấy nữa.
“Trong núi thường có thú dữ, bọn cô thì quen rồi nhưng gấu thì cô chưa thấy bao giờ.”
Không gặp phải gấu là điều may mắn, có điều cư dân trong núi sâu có rất nhiều cách để đối phó với dã thú, nếu không cũng chẳng thể sống sót ở đây nổi.
Cô Phùng đưa cho cô một chiếc khăn lông đã cũ, so với khăn lông trong ba lô thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa cô Phùng không ghét người ngoài, cô đã cảm kích lắm rồi.
Đóng cửa lại, cởi áo ngực xuống, lấy nước ấm chà lau mặt và cổ, rửa cánh tay, cả người sảng khoái vô cùng.
Sau đó lau cả chân mặc quần áo, tự mình thay một chậu nước khác rồi gọi Tiểu Phong qua rửa ráy.
Miệng vết thương trên cánh tay của Tiểu Phong vẫn chưa khép lại, không thể dính nước, cô bảo anh ngồi xổm xuống, còn mình thì ngồi bên cạnh: “Giơ tay ra.”
Tiểu Phong nghe lời duỗi cánh tay về phía cô, Dư An An tẩm nước ấm rồi xối lên cánh tay anh.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, tay cô ướt nóng, ấm áp, nước dịu nhẹ chan hòa khiến đáy lòng sinh ra cảm giác tê tê ngứa ngáy, hầm hập, nhưng anh không biết đó là gì.
Dư An An liếc anh một cái: “Sao thế, cảm động à? Thế lấy thân báo đáp đi!”
Lời nói đùa cợt tuôn ra khỏi môi, chỉ thấy Tiểu Phong vội vàng quay đầu qua một bên, ánh mắt dừng trên mặt đất.
Dư An An hừ lạnh một tiếng, dùng sức véo lên cánh tay của anh: “Ghét bỏ tôi hả? Này tôi chưa ghét bỏ anh đã là may lắm rồi nhá!”
Tiểu Phong rụt cổ, lắc đầu liên tục.
“Dù có kém hơn chút với chỉ đẹp xíu xiu nhưng thẩm mỹ của chị đây rất tốt, không thích vẻ hoang dã đâu.”
Không thích, anh hiểu ý này, Tiểu Phong nuốt nước miếng, một lúc mới cất giọng sợ hãi lên hỏi: “Vậy cô thích người kia à?”
Đây là lời nói dài nhất mà Tiểu Phong từng nói, đúng 6 chữ.
Tâm trạng Dư An An rất tốt, nhướng mày đáp: “Anh đoán xem!”
Tiểu Phong lắc đầu, anh không đoán được.
Dư An An kiêu ngạo hất cằm: “Dù sao cũng không giống anh.”
Ánh mắt chờ mong của Tiểu Phong dần tối sầm, rầu rĩ cúi đầu.
Dư An An cực kỳ thích trêu anh, thấy anh buồn bã thì đắc ý lắc đầu nhỏ, vừa lau cánh tay này xong là đổi sang cánh tay khác ngay, trên tay có vết thương nên động tác của cô rất nhẹ. Hơn nữa cực kỳ cẩn thận để tránh chỗ bị thương.
“Anh cởi bộ quần áo này ra đi, chẳng có mấy mảnh vải che được gì đâu.” Dư An An kéo lớp vải mỏng trên người Tiểu Phong.
Tuy rằng đã thành mảnh vải nhưng cũng có thể che giấu cơ thể, nếu không mặc thì sẽ thật sự tr.ần tr.uồng luôn.
Ngày nào anh cũng khoác áo lông dê của Dư An An, nhìn có vẻ ấm nhưng thứ này vẫn luôn đi theo anh nên vẫn thấy tiếc.
Dư An An thấy anh không nhúc nhích bèn đứng lên cầm quần áo cởi ra, cô chưa sử dụng bao nhiêu sức đã thấy tiếng roẹt, mảnh vải như tấm khăn yếu ớt chạm vào là rách ư?
Nhìn tấm vải trong tay rồi nhìn gương mặt tủi thân của Tiểu Phong, khóe miệng Dư An An run rẩy: “À thì, dù sao cứ vậy… Vậy đi ha.”
Tiểu Phong nhìn chằm chằm mảnh vải, chu môi cụp mắt y như cậu bé đáng yêu vậy.
Dư An An thích chọc anh, thấy dáng vẻ bị bắt nạt mà không dám nói ấy khơi gợi sự hứng thú giấu sâu trong lòng cô, Dư An An cười khanh khách: “Quay người lại.”
Tiểu Phong xoay người, cô dùng khăn lông dính nước chà lưng cho anh, nói: “Đừng ngại, khi anh bị bệnh ngày nào tôi cũng lau mình, trước ngực sau lưng cho anh, chỉ thiếu điều kéo quần xuống nữa thôi.”
Hai chân Tiểu Phong căng cứng, hai tay nắm lấy ống quần không buông.
“Bộp!” một tiếng, Dư An An đánh một phát lên tâm lưng dày rộng của Tiểu Phong: “Này tưởng tôi đói bụng ăn quàng à?”
Tiểu Phong khẽ xoay người, Dư An An nâng cằm, vẻ mặt ngang ngược: “Giề, có ý kiến, muốn ra tay hả?”
Tiểu Phong rụt cổ, tủi thân gằn ra một chữ: “Đau.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");