Nhặt Được Một Người Cá

Chương 1: Người cá lên bờ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Thủy Ngư

Lần đầu tiên đi bộ bằng chân, Nolan cảm giác đứng không được tự nhiên cho lắm.

Đuôi cá to khỏe săn chắc bị tách ra thành đôi chân thon dài, lớp vảy bao phủ toàn thân đều rút hết lộ ra mảng da thịt sáng bóng, lòng bàn chân non nớt bị mặt đất sần sùi mài đau rát.

Nolan trần truồng chậm rãi ngồi xuống bãi đá ngầm gần bờ biển, vẻ mặt hơi co rúm ngồi xoa bóp hai chân đau nhức của mình. Phù thủy vú em lơ lửng trên mặt biển, tám cái vòi ngo ngoe lùa sóng biển, bà hơi lo lắng nhìn Nolan sau khi uống thuốc biến thành người, nói “Nếu không thì đừng đi tìm người nữa, mới biến thành như thế mà con đã khó chịu rồi, lên bờ sao mà chịu nổi chứ.”

Nolan ngước mắt, ánh sáng mặt trời chiết xạ ra từng đốm sáng lấp lánh trong mắt cậu, cậu cười lộ ra hàm răng trắng tinh “Không sao, chỉ cần có thể tìm được người ấy thì một chút đau đớn này có là gì. Vất vả lắm mới trốn ra được, con sẽ không tùy tiện bỏ qua cơ hội lần này đâu.”

Phù thủy vú em thở ra một hơi thật dài, bà huýt sáo một tiếng, một con hải âu quắp một chiếc cặp da bay từ phía chân trời tới, bà lấy cặp da đưa cho Nolan, đau lòng xoa mái tóc dài của cậu.

“Lên bờ rồi, tất cả phải dựa vào con thôi, chú ý an toàn.”

Trung tâm thành phố H.

“Điểm đến tiếp theo của đoàn tàu là trung tâm Hoàn Vũ, khách hành nào chuẩn bị xuống tàu mời kiểm tra lại hành lý, xin cảm ơn.”

Lúc loa thông báo của đoàn tàu vang lên, Nolan cũng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra. Cậu xuất phát từ trạm xe lửa số 1 ở thị trấn Tiểu Ngư rồi một đường chạy đến đây, mất khoảng vài tiếng đồng hồ. Vì hao hết sức lực cho việc biến thân nên cậu bất giác ngủ quên trong sự chuyển động nhịp nhàng của đoàn tàu.

Nolan sờ cặp da trước ngực mình rồi đứng lên, những hành khách xung quanh len lén đánh giá cậu rồi tự động nhường ra một lối đi nhỏ giúp cậu thuận lợi đi đến lối ra trên toa tàu.

“Cám ơn.” Nolan cười cong mắt với hành khách nữ đã nhường đường cho mình.

“Không có gì không có gì.” Đột nhiên được người đẹp nói lời cảm ơn, hành khách nữ kia đỏ bừng cả mặt, vội vàng khoát tay.

Đi ra khỏi trạm xe lửa, Nolan cầm chiếc smartphone mở app bản đồ xác định vị trí của công ty mà Sở Mộc Tự đang làm dựa theo sự hướng dẫn của phù thủy vú em.

Nhìn dòng người qua lại tấp nập trước mặt, Nolan chợt cảm thấy mịt mù. Cậu chỉ biết Sở Mộc Tự từng nói mình đang làm tại một công ty, ngoài ra thì không biết gì thêm, đến nỗi người mẫu là gì, người đại diện là gì, cậu đều mơ hồ không rõ.

“Nhiều người như thế, biết bắt đầu tìm từ đâu đây?”

Nolan nhíu chặt đôi lông mày xinh đẹp, đứng ở quảng trường nhìn cổng ra vào của công ty giải trí trước mắt. Dưới ánh mắt trời chói chang, mái tóc màu xanh da trời dài xoăn óng ả của Nolan như mặt biển lấp lánh, vóc dáng vai rộng eo nhỏ mông vểnh của cậu chỉ cần tùy tiện đứng một chỗ cũng đã hấp dẫn vô số ánh mắt người qua đường, chứ đừng nói đến chiều cao của tộc người cá vốn vượt trội hơn người thường rất nhiều.

Lúc Edwin xoay hông cầm tài liệu hối hả đi ra khỏi công ty thì thấy nhiều người tụ tập lại trước cửa lớn, còn tưởng có cậu thanh niên nào đó trong tổ nghệ thuật của công ty đang làm hoạt động tuyên truyền nghệ thuật. Nhưng khi anh ta đi ra khỏi cửa lớn, tầm mắt không khỏi hướng về phía Nolan đầu tiên, vẻ mặt khoa trương phát ra tiếng thán phục.

“Gorgeous! Tôi không bị hoa mắt đấy chứ!” Edwin bị bệnh nghề nghiệp lập tức khoa tay múa chân, bản tính đam mê cái đẹp thôi thúc anh ta nhanh chóng đi đến trước mặt Nolan. Anh ta nhẹ nhàng chạm vào tay áo của Nolan, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nở nụ cười xã giao “Hi~”

Nolan quay đầu nhìn người đàn ông ăn mặc trang điểm lộng lẫy xa lạ trước mắt, hơi nghi ngờ nghiêng đầu, lễ phép đáp lại “Xin chào.”

“Sao lại đứng phơi nắng bên ngoài thế, cậu vào công ty ngồi nghỉ chút nhé?” Edwin nói.

“Tòa nhà này quá lớn… Tôi còn chưa biết làm sao để đi vào tìm người.” Nolan chớp mắt nói.

“Yep, I know!” Edwin hiểu ý gật đầu, trong đầu thầm nghĩ người đẹp này có lẽ là đến đây để tự tiến cử làm người mẫu, nhưng lại không có kinh nghiệm và không biết bắt đầu từ đâu.

Anh ta ở bên cạnh quan sát tỉ mỉ bề ngoài của Nolan, chỉ thấy làn da của Nolan trắng ngần, ngoài mái tóc xanh biếc xinh đẹp ra, đôi mắt dị đồng phối hợp với nhau tạo nên một vẻ đẹp rất hài hòa, sống mũi dọc dừa, cộng thêm ngũ quan sắc nét tinh tế của người Bắc Âu. Nolan mặc một chiếc áo sơ mi tay áo đèn lồng màu trắng, nửa người dưới là một chiếc quần dài màu đen bó sát, tạo hình tuy đơn giản nhưng vóc dáng ưu tú và vẻ ngoài đẹp mắt hoàn toàn đánh gục ánh mắt người nhìn.

M-a-xu-n-ph-n-tr-ng-Tops-Vintage-Victoria-X-o-s-mi-Xjpg_640x640

Kiểu tay áo đèn lồng (không tìm được kiểu của nam:v)

Thật giống như là một viên ngọc trai không cần mài dũa cũng đã sáng lóa mắt.

Trực giác của Edwin cho biết mình đã nhặt được bảo bối, anh ta nói với Nolan “Cậu có hứng thú làm người mẫu không? Tôi là người đại diện cho người mẫu, Edwin.”

“Người mẫu?” Nolan cố gắng tìm ý nghĩa của từ này, cậu mơ hồ nhớ rằng Sở Mộc Tự cũng là một người đại diện cho người mẫu “Tôi muốn tìm một người cũng là người đại diện như anh, anh có thể giúp tôi được không?”

“Dĩ nhiên… Có thể.” Edwin đảo mắt, ra sức lôi kéo Nolan “Nếu cậu kí hợp đồng làm người mẫu dưới quyền của tôi, cậu muốn tìm người nào trong tòa nhà này, tôi đều sẵn lòng giúp cậu.”

Nolan cũng không nhận ra người đứng trước mặt mình là người đại diện kim bài cho người mẫu, Nolan không hiểu hết những gì người trước mắt này đang nói, ký hợp đồng, người mẫu gì đó đều chẳng khác gì từ ngoại ngữ với cậu, nhưng câu nói có thể giúp cậu tìm được người kia mới chính là điều cậu mong muốn.

Nolan thầm nghĩ có vẻ như bây giờ không còn cách nào khác, đành gật đầu.

“Vậy thì làm phiền anh.”

Edwin vui mừng gọi điện thoại tạm dời lại lịch trình làm việc tiếp theo, rồi dẫn Nolan đi vào thang máy trực tiếp tới tầng 24.

Tầng 24 chủ yếu là khu vực thiết kế tạo hình, các nhân viên trong tổ thiết kế đều nghiêm túc thử những mẫu quần áo của các nhãn hiệu nổi tiếng cho manocanh hết cái này đến cái khác, khi Nolan đi theo Edwin ra khỏi thang máy, những người đã phát chán với sắc đẹp ở đây cũng phải liếc mắt nhìn.

Edwin vô cùng hài lòng với sức hấp dẫn tự nhiên của Nolan, anh ta giải thích với Nolan “Bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đi chụp thử một tấm hình đơn giản, một là muốn xem hiệu quả đứng dưới ống kính của cậu, hai là trực tiếp kí kết hợp đồng làm người mẫu, toàn bộ quá trình đều cực kỳ easy, cậu không cần phải lo lắng gì cả.”

Nolan rũ mắt, hàng mi dài cong như cánh quạt làm lòng người ngứa ngáy khó nhịn, cậu nói “Tôi không hiểu những lời anh nói, nhưng tôi sẽ học nhanh.”

Quả nhiên sắc đẹp là thánh vật hóa giải tất cả mâu thuẫn của con người, lần đầu tiên Edwin cảm thấy đây mới là người xứng đáng để mình phải tận tâm dẫn dắt, liếc mắt nhìn Nolan, một kẻ già đời như anh ta cũng phải đỏ mặt. Anh ta đẩy phòng hóa trang ra, còn chưa nhìn đã lên tiếng “Lại đây giúp cậu ấy tạo hình đi, là loại trang điểm mang cảm giác vừa hư hỏng vừa làm ngũ quan có tính bức phá đặc biệt.”

“Anh mang ai tới thế?” Cody, một chuyên gia trang điểm đang nằm trên ghế sofa nghịch di động ngồi dậy, vẻ mặt mệt mỏi nhìn Edwin.

Edwin dẫn Nolan vào phòng hóa trang, nói với Cody “Nè, tôi tìm tới một vị hoàng tử mới.”

Cody đã nhìn qua vô số người mẫu hàng đầu cũng không khỏi kinh ngạc, cô đi tới mời Nolan ngồi xuống, bật đèn gắn trên kính trang điểm lên, tinh tế ngắm mặt Nolan.

“Trời ạ, làn da này.” Cody ghen tị ước ao gào thét, làn da trường kỳ ở dưới nước ít tiếp xúc mặt trời của Nolan trơn bóng oánh nhuận, tựa như được phủ một lớp men sứ mịn màng, lỗ chân lông trên da cũng nhỏ đến mức mắt thường khó có thể nhìn rõ.

Bị người lạ nhìn chằm chằm như thế khiến Nolan có hơi không thích ứng, cậu bất an dịch người ra sau. Cody mở hộp trang điểm ra, lúc nâng mái tóc dài của Nolan lên, cậu không nhịn được hỏi.

“Cô muốn làm gì?” Tại sao trong hộp nhiều đồ vật giống bàn chải quét gia vị lên thịt nướng vậy?

“Trang điểm cho cậu nha. Yên tâm đi, kỹ thuật của chị đây rất cao siêu đó.” Cody động viên Nolan, động tác trong tay không hề chậm chạp. Lúc bắt tay tiến hành, cô định kêu Nolan tháo ren mắt xuống nhưng phát hiện Nolan có đôi mắt dị đồng trời sinh.

“Mẹ tôi ơi, dung mạo của cậu quá tinh xảo!” Cody bụm ngực, lại lần nữa bị sắc đẹp đánh gục.

Nolan cũng không có cảm giác gì với sự thán phục của cô, dù sao bản thân người cá vốn có vẻ đẹp tuyệt trần và giọng hát tuyệt vời để mê hoặc con mồi. Khen người cá có dung mạo tinh xảo tương đương với khen năng lực săn mồi siêu việt của họ.

Nolan yên tĩnh ngồi đó mặc Cody táy máy tay chân với mình, đến lúc trang điểm khuôn mặt thì Cody hơi lúng túng, không biết nên làm gì, cuối cùng chỉ đánh chút phấn tối làm đường viền ngũ quan của cậu thêm sắc nét.

“Làn da của cậu còn hoàn hảo hơn cả Tôn Dật Linh.” Cody khen ngợi bằng cả tấm lòng.

“Tôn Dật Linh là ai? » Nolan u mê hỏi.

« Cậu tới đây làm người mẫu mà không biết Tôn Dật Linh là ai? Anh ta hiện giờ là người mẫu hot nhất của công ty chúng tôi, gần đây còn tham gia đóng phim điện ảnh nữa, cực kỳ nổi tiếng. »

Nolan không hứng thú ờ một tiếng, nghĩ thầm tôi cũng chỉ quen biết một người là Sở Mộc Tự thôi.

Sau khi chụp xong, Edwin vô cùng hài lòng, tuy nói toàn bộ quá trình đều là chụp thử, nhưng cảm giác ngây thơ không rành sự đời của Nolan làm nhiếp ảnh gia nổi lên cảm xúc chụp liên tục không ngừng, đôi mắt dị đồng của Nolan dưới đèn flash tạo nên sự huyền ảo vi diệu, tựa như Nolan là tinh linh lạc bước xuống trần gian này.

Edwin cảm thán vận may cực tốt của mình, rồi đăng hình chụp của Nolan lên trang chủ của công ty để khoe khoang.

[_hình ảnh.gif_ Nhìn người mới mà tôi khai quật được này~]

Lúc thường phát thông báo sẽ bị chìm ngập trong mớ tin tức khổng lồ của công ty, nhưng giờ chỉ vài giây mà cả trang chủ đều bùng nổ, từ tổng giám đốc đến trưởng phòng, rồi đến những người đại diện đều dồn dập comment hỏi người trong ảnh là thần thánh phương nào, ngay cả Sở Mộc Tự cũng không nhịn được hỏi anh ta :

[Người này từ đâu tới ?]

Edwin hất cằm cười gằn một tiếng rồi đáp [Nhặt ngay ở trước cửa lớn của công ty, ôi chao, có lúc vận may ùa tới không thể cưỡng lại được.]

[Cho nên bây giờ anh đang ở công ty ? Hi vọng anh chưa kí hợp đồng với cậu ta.] Bên kia chậm rãi trả lời.

Edwin xanh mặt, không đợi Nolan tẩy trang liền cấp tốc kéo người tới phòng nhân sự.

Giỡn à, anh ta mặc dù là kim bài người đại diện nhưng chỉ có thể chôn chân ở vị trí thứ hai, cũng bởi vì tên khốn kiếp Sở Mộc Tự này đè ở trên đầu anh ta, vất vả lắm mới phát hiện được hạt giống tốt, nói gì thì nói tuyệt không để cho tên họ Sở kia cướp mất.

Không khéo, khi Edwin đang cố thuyết phục người ta kí hợp đồng thì đúng lúc tên khốn kiếp trong miệng anh ta đã đến trước cửa phòng nhân sự.

Sở Mộc Tự ung dung đi vào phòng làm việc, mỗi một bước như giẫm vào tim Edwin, anh cởi lỏng cổ áo sơ mi đen, đẩy gọng kính trên sống mũi, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười xấu xa, chỉ bóng lưng của Nolan đang ngồi đối mặt với Edwin « Hey, con chim công lòe loẹt kia, người anh nói là cậu ta ? »

Edwin giống như bị giẫm phải đuôi công, còn thiếu nhảy phắt lên, anh ta hổn hển nói « Anh lại muốn cướp người của tôi ? Một Tôn Dật Linh còn chưa đủ sao, coi chừng bội thực mà chết ! »

« Anh nói tôi bội thực mà chết, xin lỗi rằng điều đó còn chưa đủ để tôi lấp đầy bụng nữa kìa. Anh chưa kí hợp đồng xong phải không ? Chúng ta vẫn còn có thể cạnh tranh công bằng. » Sở Mộc Tự mỉm cười, ánh mắt hờ hững liếc Nolan, âm thầm tính toán giá trị hái ra tiền của cậu.

Nolan nghe có chút quen tai, khi cậu xoay người lại nhìn Sở Mộc Tự, ánh mắt đột nhiên sáng rực.

===Hết chương 1===


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.