Đại học Z nằm ở ngoại ô thành phố, nơi này nổi tiếng có nhiều chuyện ly kỳ bát quái, nhưng đa phần mọi người đều không tin tưởng mấy.
Tất nhiên, bọn họ không tin nhưng sẽ có người tin! Ví dụ như Viên Tuyết Hinh, vì để tìm hiểu “chứng bệnh” quái ác của ông xã mình, vì hạnh phúc sau này của bọn họ, cô lặn lội đến nơi này, dùng cả ngày trời tìm hiểu xung quanh.
Cuối cùng, thứ cần tìm còn chưa tìm được thì Tư Duệ đã chạy đến bên cạnh cô, vẻ mặt không vui nói:
“Em muốn đi đâu cũng phải để anh đi cùng chứ, sau này đừng để anh một mình như vậy, biết chưa?”
“Được được, em vừa xa anh có một chút thôi mà.”
Hai người đậu xe ở bãi đỗ xe, sau đó dựa theo địa chỉ trên mạng tìm đến một tiệm cà phê mèo nhỏ xinh ở góc đường. Nơi này khuất sau một con hẻm, lại còn trông cũ kỹ vô cùng, trước tiệm treo hai chậu hoa lan tím, trồng một đám lớn cỏ bạc hà mèo.
Tư Duệ vừa lại gần nơi này, tim bất giác đập nhanh hơn, anh đưa tay siết chặt tay Viên Tuyết Hinh, nói:
“Anh có cảm giác hơi là lạ.”
“Hả? Em thấy bình thường mà… hay chúng ta không vào nữa…”
Mặc dù cô không thấy gì khác thường, nhưng Tư Duệ không thoải mái, cô cũng thuận theo ý anh.
“Ái chà chà, lâu rồi mới có một vị khách đặc biệt thế này ghé qua~”
Bên trong đột nhiên truyền đến tiếng cười duyên dáng của một người phụ nữ, mái tóc ngắn chỉ đến mang tai để lộ phần cổ trắng ngần thanh tú, một đôi môi đỏ rực quyến rũ, váy chỉ dài qua mông một chút.
Thân hình của cô nàng đường cong uốn lượn, nam nhân mà nhìn thấy chắc chắn phải mở to mắt.
Cô nàng đá lông mày với Tư Duệ, đáng tiếc, Tư Duệ lại bình đạm như không, nói:
“Xin lỗi, chúng tôi không phải khách hàng. Tuyết Hinh, chúng ta đi thôi.”
Không cần biết cô ta là ai, dám trắng trợn quyến rũ anh như vậy, anh nên tránh xa thì hơn, để Tuyết Hinh hiểu lầm sẽ không tốt.
Đang định xoay người rời đi, cô gái kia lại che miệng ồ lên:
“Cậu trai trẻ ~ Không muốn giải lời nguyền trên người sao?”
Lời vừa dứt, cả hai đều sững sờ quay đầu nhìn người phụ nữ kia.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi ngửi được mùi mèo trên người cậu ta đó. Trước kia nơi này cũng từng gặp qua một trường hợp như thế, vào đi.”
Cô nàng đưa tay làm động tác mời, trông không giống như đang nói dối. Tư Duệ ôm eo Viên Tuyết Hinh, nhìn cô một cái, thấy cô gật đầu thì mới đi vào trong.
Chủ quán tự giới thiệu tên mình là Mira, còn chưa đợi hai người hỏi, đã tự giải thích:
“Cô cậu muốn giải quyết vấn đề bị biến thành mèo phải không? Nói cho mấy cô cậu biết, tôi chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.”
Tư Duệ chậm rãi đáp:
“Ừm… nếu cô đã biết thì cũng không cần nói nhiều nữa, không biết điều kiện để cô giúp chúng tôi là gì?”
Mira bắt chéo chân, để lộ cặp đùi trắng mịn xinh đẹp, quyến rũ động lòng người, nghiêng đầu nói:
“Điều kiện? Ừm… tôi sẽ suy nghĩ.”
“Cô nói việc anh ấy bị… biến thành mèo, là lời nguyền? Có nguy hiểm không?” Khuôn mặt trắng xinh của Viên Tuyết Hinh trở nên lo lắng.
“Tùy trường hợp, như cậu ta… không nguy hiểm lắm, nhưng sẽ không thể có con nối dõi được.”
Chuyện này cô ta cũng biết? Tư Duệ nhíu mày suy tư. Bởi vì vấn đề vợ chồng của anh đang bị người khác nhìn thấu một cách không hiểu ra sao.
Như đọc được suy nghĩ của anh, Mira cười bảo:
“Đừng lo, tôi chỉ nhìn được một số thứ chung chung khi vừa tiếp xúc với cậu, không phải tôi có sở thích rình mò hai vợ chồng cậu đâu.”
Viên Tuyết Hinh giơ tay lên phát biểu:
“Vậy xin hỏi, rốt cuộc cô có thể giúp anh ấy không?”
“À… chắc là có?”
Mira ngả ngớn trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngây thơ của Viên Tuyết Hinh, môi dưới hơi cong lên.
Cô đứng lên, đi về phía một cái tủ gỗ, cúi người lục lọi thứ gì đó. Tiếng lạch cạch liên tục vang lên làm tim Viên Tuyết Hinh đập nhanh hơn, cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào Mira.
“Ồ, tìm được rồi, lần trước tôi nghiên cứu qua, còn dư một phần đây.”
Mira phát ra âm thanh vui vẻ, đi về phía hai vợ chồng trẻ rồi xòe tay đưa ra một lọ thuốc màu tím, trông có chút ghê...
“Cầm cái này, khi nào biến thành mèo thì cho cậu ta uống, về phần lợi ích… thì tôi sẽ lấy sau.”
Cô nàng đột nhiên cười ma mị, khiến lông tóc cả hai người đều dựng đứng lên.