Lục Hâm và Trần Thế vinh dự nhận được vé máy bay hạng sang đến New Zealand từ Tư tổng, rối rít nói cảm ơn. Lần đầu được đi xa ơi là xa cho nên cả hai vô cùng phấn khích, nói chuyện rôm rả suốt chuyến bay.
Tiêu Minh và Trần Ngạn Khải thì đến trước bọn họ hai ngày để chuẩn bị cho lễ cưới, nhiều khi Viên Tuyết Hinh nghĩ, bọn họ giống như bố mẹ của Tư Duệ chứ không đơn giản là người quen nữa rồi. Ừm, khoan đã, dù hơi đau lòng khi nói ra điều này nhưng Tiêu Minh thì giống osin của Tư Duệ hơn, chuyện gì cũng rơi vào tay anh ta.
Máy bay hạ cánh vào khoảng 8h sáng, Tư Duệ gọi taxi đưa bọn họ đến khu nghỉ dưỡng ở vịnh Helena. Theo dự kiến thì đám cưới sẽ được tổ chức vào buổi chiều ngày mai, mấy hôm nay thời tiết rất tốt, ắt hẳn mọi việc sẽ thuận lợi.
Viên Tuyết Hinh ngồi trên taxi ngủ gà ngủ gật, dù sao mọi chuyện đều có ông xã lo hết, cô chỉ cần chờ đến lúc tiến hành lễ cưới là được.
Mọi người cảm xúc lẫn lộn, dù bận rộn nhưng cũng phát hiện ra Viên Tuyết Hinh có chỗ không đúng, trông có vẻ kiệt sức. Trong lúc mọi người di chuyển hành lí vào biệt thự thì bạn nhỏ vừa xuống khỏi xe đã lung la lung lay đứng không vững.
Tư Duệ một bên đỡ vai cô vào phòng, một bên yêu thương sờ sờ bàn tay mềm mại. So với cục cưng nhà mình thì anh có vẻ sung sức hơn nhiều lắm.
Lúc Vương Lẫm cùng đám em nhỏ muốn vào thăm hỏi thì bị Tư Duệ ngăn lại, vẻ mặt anh nghiêm túc:
“Hôm trước có chút chuyện nên hiện tại Viên Tuyết Hinh rất mệt, không được làm phiền.”
Về phần chút chuyện đó là chuyện gì thì thỉnh mọi người tự mình động não, thân!
Vương Lẫm ho khan hai tiếng rồi bỏ đi, biểu thị anh rất thức thời. Ngoài mặt thì làm như bình thường, nhưng thâm tâm rủa xả thằng em gần chết, sắp đám cưới rồi, chờ lâu như vậy cũng không thể chờ thêm một hai ngày sao? Tư Duệ cũng quá thú tính!
Trần Thế ngây thơ muốn hỏi cho rõ, nhưng vừa mở miệng liền bị Lục Hâm kẹp nách tha về phòng.
Mẹ Viên cũng nhìn Tư Duệ đầy ẩn ý, anh đưa mắt liếc qua mọi người, cứ có cảm giác nhồn nhột thế nào đó. Chẳng lẽ là mình bị hiểu lầm nữa sao? Dường như sóng não của anh và những người này không cùng tần số thì phải? Rõ ràng Viên Tuyết Hinh chỉ hơi khó chịu vì hôm trước ăn không tiêu, sao ai cũng nhìn anh như cầm thú thế?
Tư tổng ra ngoài địa điểm chuẩn bị lễ cưới để kiểm tra bàn tiệc trong tình trạng bị người xung quanh kì thị.
Anh cố gắng bình tĩnh nhưng bản thân thật sự tức giận đến mức muốn lôi từng người ra nhúng nước biển! Biết vậy anh cũng không cần đau khổ kiềm chế làm gì, trực tiếp xử lý Viên Tuyết Hinh luôn cho rồi, bây giờ có tiếng mà không có miếng, tức chết anh.
Mọi người thấy Tư Duệ mặt mày âm trầm liền ngoan ngoãn giải tán, chia nhau ra nghỉ ngơi và thăm thú quanh biệt thự một vòng. Đùa à? Cái biểu cảm như dã thú kia làm bọn họ nổi cả da gà đây này! Đặc biệt là Tiêu Minh và Trần Ngạn Khải quen thuộc Tư Duệ thì lại càng sợ hãi, có khi nào bị bắt tăng ca liên tục đến lúc nghỉ hưu luôn không nhỉ? Thôi thôi, chuyện nhà người ta bọn họ can thiệp làm chi...
Ở bên này, Viên Tuyết Hinh ngủ đến tận trưa mới mò dậy. Cũng không phải cô muốn thức đâu, chỉ là tay và hai má cứ bị người ta sờ tới sờ lui, không thể yên giấc nổi nữa.
Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt phóng đại của Tư Duệ. Phát hiện người trên giường tỉnh, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
“Ngủ ngon không?”
Viên Tuyết Hinh gật đầu, đưa tay xoa mí mắt. Trông qua cửa sổ thấy màu nắng nhàn nhạt, không khỏi giật mình.
“Mấy giờ rồi?”
Tư Duệ vui vẻ nhéo nhéo mũi cô, hình như anh nghiện mấy hành động này mất rồi.
“Mới giữa trưa, thay đồ ra ngoài, anh đưa em đi tham quan.”
Hai người cũng giống những thành viên khác trong đoàn, dành một ngày để đi dạo xung quanh, nghỉ ngơi và làm quen với hoàn cảnh.
Một ngày nháy mắt đã trôi qua, thời điểm quan trọng nhất của bọn họ cuối cùng cũng tới.
Tư Duệ ngồi trong phòng, nhấc điện thoại lên gọi người đưa lễ phục qua chỗ anh.
Chừng mười lăm phút sau, cửa phòng tắm hé mở, Viên Tuyết Hinh thò đầu ra cười hì hì rồi nói:
“Lấy giúp em cái khăn đi, trong va li đó.”
Tư Duệ nâng mắt nhìn, từ chỗ anh ngồi có thể ngửi được mùi sữa tắm ngọt ngào trên cơ thể Viên Tuyết Hinh. Anh cảm thấy mũi mình ngày càng thính, chẳng biết là chỗ tốt hay xấu nữa.
Lục lọi một lúc, anh cầm cái khăn tắm đi về phía Viên Tuyết Hinh, ánh mắt sáng ngời.
Cô nàng nào đó đột nhiên cảm thấy bất an, đưa tay ra nhận khăn mà mắt thì nhìn anh đầy cảnh giác.
Giây tiếp theo, Tư Duệ đưa chân chặn cửa không cho cô đóng cửa lại.