Thấy từ khi về quê thì Tư Duệ vui vẻ hơn trước, Viên Tuyết Hinh cũng hạnh phúc theo. Cô chợt nghĩ đến vấn đề cưới xin, cúi đầu hỏi:
“Tư Duệ, anh bảo chúng ta còn có việc gấp mà?”
Đang lười biếng gối đầu trên đùi của cô, nghe xong câu này, Tư Duệ lập tức bật dậy. Đúng rồi, lễ cưới! Miếng bánh ngon cũng mới chỉ nằm trên đĩa của anh thôi, loạng choạng lại bị người ta cướp đi lúc nào không hay, phải ăn vào trong bụng rồi mới có thể chính thức an tâm.
Vì vậy, hai người nhanh chóng chào từ biệt mẹ Viên để trở về tổ ấm của mình. Sau khi dặn dò đủ điều, đặc biệt nhấn mạnh không được quá sức trong chuyện chăn gối, bà mới ôm chặt Viên Tuyết Hinh một cái, nước mắt lưng tròng.
Viên Tuyết Hinh cũng vòng tay ôm lấy mẹ mình, đen mặt nhìn cái tên đang đứng bên cạnh mình cười tủm tỉm đầy ý vị sâu xa, cuối cùng cũng chẳng thể giải thích với mẹ được. Cô rất muốn nói, mẹ à, bọn con cái gì cũng chưa làm mà! Hoàn toàn trong sạch! Đừng có hiểu lầm sâu sắc như vậy được không?
Mẹ Viên không nghe được tiếng lòng của cô, Viên Tuyết Hinh biết chứ. Cho nên cô ngồi trên máy bay âm thầm lôi tên Tư Duệ ra chửi trăm ngàn lần. Mà biểu cảm không vui của cô bị người nào đó nhìn thấy lại tưởng cô không nỡ xa mẹ và em gái, liền an ủi:
“Tuần tới lại về thăm là được, nhân tiện gửi thiệp cưới luôn.”
Nghe anh nói, cô quay đầu lại, miệng há to:
“Tuần tới? Thiệp cưới?”
Tư Duệ nhướng lông mày, tỏ vẻ như vậy cũng còn chậm đấy, anh muốn cưới sớm hơn cơ.
Đối lập với anh, Viên Tuyết Hinh mặt mày nhăn nhó, gấp thế làm gì? Còn phải chụp ảnh cưới, chuẩn bị thiệp mời, vâng vâng mây mây gì đó.
Nghĩ đến việc về cùng một nhà với anh, Viên Tuyết Hinh hơi hồi hộp. Cô có thể thấy được tương lai bị vạn người phụ nữ căm thù, tương lai bị người ta đem ra bàn tán của mình rồi. Ai bảo người cô sắp cưới là Tư Duệ - người tình trong mộng của biết bao thiếu nữ chứ?
“Toi rồi, toi thật rồi…”
Tư Duệ luôn đọc hiểu được biểu cảm của cô, cười nói:
“Chỉ mời khoảng năm bàn thôi, làm ở nơi riêng tư, sẽ không bị soi mói.”
“Nơi riêng tư?”
Viên Tuyết Hinh không nghĩ ra được ở chỗ bọn họ sống có nơi nào bí mật để trốn cánh nhà báo hết.
“Vịnh Helena, New Zealand.”
Hử? Cái gì cơ? Viên Tuyết Hinh đưa tay vuốt vuốt vành tai mình để chắc rằng vừa rồi không có nghe nhầm, nhưng nhìn Tư Duệ nghiêm túc quá, không giống như đang nói đùa.
Tư Duệ mỉm cười:
“Yên tâm, ngày mai chúng ta đo thử đồ cưới, sau đó chụp ảnh cưới, thiệp cũng đã bảo anh Tiêu Minh in rồi. Cô có thể mời bốn bàn, tôi mời một bàn là đủ.”
Viên Tuyết Hinh triệt để câm nín, cái vịnh Helena kia chẳng phải chỉ có mấy căn biệt thự thôi sao? Là một nơi rất rất xa xỉ đó!
Thật sự mà nói, cái mớ thông tin cô vừa nhận được quá sức tưởng tượng. Anh ta lúc nào làm việc cũng nhanh gọn, nhưng mà nghĩ tới bốn bàn tiệc kia, cô lại đau đầu. Ngoài mẹ và em gái thì cô cũng chỉ quen biết hai tên nhóc Lục Hâm cùng Trần Thế thôi, làm sao chất đủ bốn bàn chứ?
Cô đưa tay ra đếm số người thân thiết của mình xong, khẽ lẩm nhẩm:
“Tư Duệ này, tôi cảm thấy mình chỉ cần một bàn là đủ rồi, anh muốn mời bao nhiêu cũng được.”
Nghe cô nói, Tư Duệ nghiêng đầu suy nghĩ, đáp:
“Vậy mỗi người mời một bàn chắc đủ rồi.”
Viên Tuyết Hinh nhếch lông mày, tự hỏi anh có đang nói giỡn phải không vậy? Anh thật sự ít bạn đến mức ấy sao? Tất nhiên Viên Tuyết Hinh không dám hỏi thẳng ra, nếu không sẽ bị anh xử đẹp.
Nếu lại bị trừng phạt kiểu của tổng tài họ Tư thêm lần nữa thì cô chắc chắn sẽ chết không toàn thây. Cô sợ nhất là bị cù lét đó…
Nhớ lại đêm hôm trước ai kia đè cô xuống làm một trận long trời lở đất, cô không khỏi úp mặt vào tay áo khóc ròng. Hôm đó còn để mẹ và em gái hiểu lầm cô là đứa con gái nhu cầu sinh lý cao nữa! Tại sao chuyện này lại xảy ra trên người cô vậy?