Nhặt Được Miêu Tổng

Chương 30: Vệ sĩ




Một đêm yên giấc, sáng sớm hôm sau Viên Tuyết Hinh bị đánh thức bởi tiếng ho khù khụ.

“Khụ khụ… Xin lỗi, lát nữa tôi sẽ quay lại sau.”

Hoàng Minh Long vốn muốn đến xem tình hình thằng em thế nào rồi, ai ngờ vừa mở cửa ra đã thấy hai người nào đó nằm trên giường ôm nhau ngủ ngon lành, không kiềm được nên bị sặc nước miếng. Anh bối rối đóng cửa lại, đành tấp qua phòng bên cạnh trước vậy. Tuổi trẻ bây giờ ahhhh… thật táo bạo, chả bù cho anh đến giờ vẫn còn trong trắng.

Mới ngủ dậy đầu tóc rối bù, Viên Tuyết Hinh ngơ ngác mất một lúc, ánh mắt vô thần nhìn vị bác sĩ kia rời đi. Tiếp theo đó như chợt nhận ra cái gì, luýnh quýnh nhảy xuống giường.

Bên ngoài đã sáng trưng tự lúc nào. Đêm qua vẫn còn phủ đầy tuyết, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt nên dường như phá lệ trải chút nắng xuống thành phố.

Cô đưa tay che đi những tia sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt mình, cẩn thận kéo màn ngủ lại. Tư Duệ vẫn đang yên giấc, động tác thô lỗ lúc nãy của cô cũng không đánh thức được anh ta. Mệt như vậy à?

Đã hứa sẽ ở bên cạnh anh ta vào giáng sinh, Viên Tuyết Hinh nghĩ cũng nên chuẩn bị quà, nhưng là quà gì đây?

Cô dùng tay vuốt lại mớ tóc rối, lấy khăn và áo khoác trùm kín mít rồi mới ra ngoài, lại phải bắt taxi về nhà. Trên đường đi cô nhận được điện thoại của mẹ, bà có vẻ lo lắng lắm, cả em gái cũng nói rất nhớ cô. Ai da, dạo gần đây bề bộn nhiều việc nên không hỏi thăm gì gia đình hết, sơ suất quá, mẹ nói gửi cho cô ít nhân sâm, sáng nay đã tới nơi rồi.

Viên Tuyết Hinh mếu, tại sao mọi người luôn thích đem các loại đồ bổ nhét qua chỗ cô vậy? Cô sắp lăn được rồi! Về cho nhóc Trần Thế ăn hết mới được!

Lại nghĩ tới Tư Duệ tặng cô rất nhiều thứ, nghĩ tới quà noel, Viên Tuyết Hinh cảm thấy đau đầu vô cùng.

Chạy đi hỏi Lục Hâm vấn đề quá cáp, cậu ta cười nói: “Tối nay ăn tiệc ở nhà mình xong tớ sẽ dẫn Trần Thế đi ăn thêm pizza, đó là quà giáng sinh của tớ dành cho em ấy.”

Bỏ đi, hỏi cậu ta cũng như không…

Bí quá, cô đành gọi cho Tiêu Minh, đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ phím lạch cạch cùng tiếng thở dài:

“Viên Tuyết Hinh à, anh thành thật xin lỗi vì đã lừa cô, Tư Duệ không có mất ngón tay nào cả. Tư Duệ cũng đã mắng anh té tát rồi, cô còn gọi mắng nữa anh sẽ khóc thật đấy. Anh hối hận muốn chết luôn.”

“Không, em định hỏi giáng sinh này anh tặng gì cho Ngạn Khải ấy mà.”

Viên Tuyết Hinh vừa sắp xếp lại đồ đạc trong nhà vừa kẹp điện thoại giữa cổ và vai để nghe tư vấn, luôn miệng nói không được đâu. Trò chuyện hơn 30 phút, cuối cùng cũng đạt thành sự thỏa hiệp, dù vậy trong đầu cô vẫn khó chấp nhận cái món quà kia. Sến… thật sự rất rất sến luôn ấy.

Buổi tối, cô cùng Lục Hâm và Trần Thế đúng như dự định tổ chức tiệc ở nhà, giữa trưa cũng đã trang trí cây thông cùng nhau. Trên đó treo đầy vớ và các dây kim tuyến, hạt châu, còn có mấy tấm thiệp chúc mừng hai người kia tự tay làm tặng cô. Viên Tuyết Hinh rất cảm động, cho hai cậu chàng hai bao tiền dày cộp.

“Viên Tuyết Hinh, bây giờ là noel chứ không phải tết, cậu tặng quà không có lòng thành gì hết.” Lục Hâm càu nhàu nhận bao tiền.

Ngược lại, Trần Thế rất thích món quà vừa ý nghĩa vừa thiết thực này, cầm bao tiền khịt khịt mũi. Ôi xem này, từ hôm trốn nhà qua đây đến giờ vừa được ăn ngon mà vừa được chăm tận răng nữa. Sung sướng quá trời, không muốn về. Cậu nhóc vui vẻ nhào tới ôm anh Lục Hâm một cái thật mạnh, dĩa bánh kem trên tay anh theo đó trượt ra ngoài.

Viên Tuyết Hinh cũng hết hồn, tính đưa tay chụp lại, ai ngờ động tác chậm quá chỉ chụp được cái đĩa. Cứ tưởng miếng bánh kia sẽ rơi xuống sàn nhà, đến giữa chừng đột nhiên có một bóng đen xẹt qua, miếng bánh biến mất.

Lục Hâm: “...”

Viên Tuyết Hinh: “...”

Bọn họ vừa nhìn thấy cái gì đấy? Lăng ba vi bộ? Phiêu miểu thân pháp? Khinh công?

Không biết còn tưởng truyền nhân của Tôn Ngộ Không, tốc độ nhanh như gió vậy. Nửa giây trước còn ôm Lục Hâm, nửa giây sau đã phi thân qua ngậm miếng bánh vào trong miệng, không ai khác ngoài Trần Thế!

Canh chuẩn như vậy không đi làm thủ môn cũng uổng quá rồi? Tưởng tượng trái bóng là đồ ăn, đưa mặt ra đỡ, thách đội nào sút lủng lưới của Trần Thế được đấy!

Nhìn bạn nhỏ nhai bánh kem như không có chuyện gì xảy ra, Viên Tuyết Hinh ra hiệu cho Lục Hâm tự xử, sau đó cô mở cửa ra ngoài, định đến chỗ Tư Duệ. Ai biết vừa lú đầu ra đã thấy bên ngoài có người.

“Chào cô, Viên Tuyết Hinh!”

Hai bóng đen đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa làm Viên Tuyết Hinh sợ hết hồn, mặt mày xám ngoét. Cô tưởng đâu kẻ thù của Tư Duệ tìm đến nên nhảy vội vào trong nhà.

Rầm.

Cửa chính đóng chặt, im lìm một lúc lâu, sau đó lại mở ra.

Ba đứa trẻ, một đứa cầm chổi, một đứa cầm nồi, đứa còn lại cầm bánh kem giơ lên. Dáng vẻ chuẩn bị liều chết chiến đấu!

“Mấy người là ai? Có tin tôi báo cảnh sát không hả? Khu này có CCTV đấy!” Viên Tuyết Hinh hùng hổ nói.

Hai người đàn ông mặc vest đen khó hiểu nhìn nhau, trước ánh mắt nghi ngờ của Viên Tuyết Hinh khẽ cúi người chào.

“Chào cô Viên Tuyết Hinh, bọn tôi là vệ sĩ của chủ tịch Tư Duệ phái đến đón cô.”

Vệ sĩ? Viên Tuyết Hinh không tin lắm, ai biết mấy người này nói xạo rồi bắt cóc tống tiền thì sao? Dù cô cũng chẳng biết Tư Duệ có chịu bỏ tiền chuộc mình không, kiểm tra trước tính sau. Cô gọi điện thoại cho anh, hỏi:

“Tư Duệ? Trước nhà tôi có hai tên biến thái, mặt mày bặm trợn, người của anh đấy à?”

[Ừ. Không sao đâu, đợi chút tôi gửi hình cho cô.]

Tít. Tư Duệ nói nhanh gọn lẹ và thật sự gửi tới mấy tấm ảnh 3x4 của hai người kia. Trong ảnh còn đẹp hơn bên ngoài nhiều nhiều. Lạy hồn, mấy người làm CV xin việc cũng photoshop trắng trợn như vậy làm gì? Cô sắp không nhận ra hai người trước mắt và hai người trong ảnh là một rồi!

“Được rồi, dẹp đồ đi.” Viên Tuyết Hinh xác nhận xong liền đưa chổi cho Lục Hâm cất đi, Trần Thế tự động ôm bánh vào lòng. Lúc nãy gấp quá nên lia đại cái bánh trên bàn, chứ cậu không nỡ lấy cái này làm vũ khí đâu.

Đứng trước cửa nhìn Viên Tuyết Hinh bị kẹp giữa hai người đàn ông to cao, chẳng khác gì bánh mì kẹp xúc xích, Trần Thế nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.