Nhặt Được Miêu Tổng

Chương 18: Ngất




Sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Minh lập tức gọi điện cho người yêu than vãn:

“Xong đời anh rồi, xong thật rồi... “

Đầu dây bên kia không những không an ủi anh mà còn ngoài dự đoán lại truyền tới tiếng cười hả hê:

“Ha ha. Làm sao?”

“Em có lo lắng cho anh chút nào không vậy?” Tiêu Minh rầu rĩ.

Nghe giọng anh chàng không giống như đùa giỡn lắm, Trần Ngạn Khải đang làm đồ ăn chợt dừng tay, mắt nhìn nồi cà ri sôi ùng ục trên bếp, nghiêm túc trả lời:

“Có chuyện gì?”

Tiêu Minh nghe cậu hỏi thì bảo cậu phải bình tĩnh, suốt ba phút đồng hồ vẫn chỉ lảm nhảm có mấy câu “nghe xong em phải tin anh”, “anh chưa từng lừa dối em”, “em phải bình tĩnh nghe anh nói”. Tên này… Trần Ngạn Khải bắt đầu cáu:

“Nói vấn đề chính!”

“Được rồi… Chuyện là hôm nay anh đến công ty tìm Tư Duệ, sau đó...”

Tiêu Minh bắt đầu giải thích chuyện Tư Duệ biến thành mèo, anh nói rất chậm, thật tỉ mỉ, sau đó giật mình nghe tiếng rơi vỡ từ phía người thương, lo lắng hỏi:

“Anh đã bảo em bình tĩnh mà, có sao không đấy?”

“Không sao, lát nữa em sẽ đến công ty.”

Trần Ngạn Khải nhặt mảnh vỡ trên sàn lên, thầm nghĩ chuyện này hẳn rất nghiêm trọng. Cậu không nghi ngờ chút nào lời nói của Tiêu Minh, dù nghe hơi hoang đường đi chăng nữa. Bởi lẽ anh ấy thật sự rất ngoan, chưa từng lừa gạt cậu cái gì. Lần trước, đột nhiên mọi việc trong công ty đổ ập lên đầu Tiêu Minh, anh ấy liền như một con robot không biết mệt, ôm hết các bản hợp đồng, bản thiết kế và báo cáo của cấp dưới, tự mình xem xét kĩ lưỡng, chỉ vì không tin tưởng người khác. Anh làm việc không ngừng nghỉ, nhất định không cho bất kì kẻ nào đụng tay vào Phong Thiên. Trong vòng một tuần tuột mấy ký liền, mặt mày phờ phạc, lần này nếu lại xảy ra chuyện…

Nói đến đây, vì sao Tiêu Minh lại phải hi sinh nhiều như vậy? Thứ nhất, anh ấy cùng Tư Duệ lớn lên bên nhau, thân thiết như người trong gia đình. Thứ hai, mạng nhỏ của Trần Ngạn Khải là do Tư Duệ bỏ ra cái giá lớn để cứu lấy, cho nên dù thế nào thì hai người họ vẫn mang ơn cậu ấy.

Đưa tay tắt bếp, Trần Ngạn Khải khẽ xoa trán nhằm giảm bớt chút phiền muộn.

Khi cậu đến chỗ Tiêu Minh thì cả Viên Tuyết Hinh cũng đang ở đấy, cái người mà trong lời đồn là tình nhân bí mật của Tư Duệ. Mặt mũi rất dễ nhìn, dáng người có lồi có lõm, mặc dù chỉ mặc quần áo đơn giản nhưng vẫn không che giấu được sự xinh đẹp của cô. Thật ra cái này không ngạc nhiên lắm, mắt thẩm mỹ của chủ tịch vốn tốt vô cùng.

Tiêu Minh thấy Trần Ngạn Khải đến thì đơn giản nói mấy câu giới thiệu cả hai với nhau, sau đó mới thông báo cho Viên Tuyết Hinh:

“Tư Duệ phải ra nước ngoài công tác vài tuần, ừm, nên là cô không cần phải đi làm trong thời gian tới.”

Nghe xong câu này, Viên Tuyết Hinh có hơi sốc một chút. Không, phải là rất sốc mới đúng. Chẳng lẽ anh ta nói đi là đi như vậy, không thông báo gì cho cô hết sao? Cô đột nhiên cảm thấy mình chẳng có chút giá trị nào trong mắt người kia, dù cô biết trong mắt anh cô cũng chỉ là một nhân viên quèn, nhưng trái tim trong lồng ngực không kiểm soát được, như bị ai dùng kim châm một phát, khẽ nhói lên.

Nhìn ra vẻ thất vọng trên khuôn mặt cô, Trần Ngạn Khải cười cười chỉ con mèo đen đang ngẩng cao đầu trên bàn:

“Nhưng mà cũng có việc cho cô trong thời gian này đây, đem pet của Tư Duệ về chăm sóc giúp bọn tôi là được.”

“Méo?” Con mèo nào đó kêu to một tiếng định phản đối, nhưng ngẫm lại việc phải sống với hai tên suốt ngày em em anh anh kia thì… thà sống cùng thư ký của mình vẫn tốt hơn. Ừ, đúng rồi, anh chỉ nghĩ vậy thôi.

“Ngạn Khải, chuyện này…”

Tiêu Minh muốn nói gì đó phản đối nhưng bị Trần Ngạn Khải đưa tay chặn lại:

“Nhớ kĩ, cô ăn gì nó ăn đó, mỗi ngày tắm cho nó ba lần vào buổi sáng, trưa và chiều tối. Hơn nữa, tuyệt đối phải cho nó ngủ trên giường. Nó là cục cưng của Tư Duệ, không được đánh nó, không được để nó bị thương, có làm được không?”

“A, được…” Viên Tuyết Hinh thẫn thờ một lúc mới đáp.

Tư Duệ trong lốt mèo khẽ gật gù một chút, Trần Ngạn Khải thật là chu đáo, một ngày anh phải tắm ít nhất ba lần mới được. Tắm ba lần... Khoan đã? Tắm? Là tắm chung với Viên Tuyết Hinh? Trí tưởng tượng của con mèo nhỏ nào đó bắt đầu bay cao bay xa…

Tỏng tỏng.

Máu mũi nhỏ giọt trên bàn, sau đó, vị chủ tịch đáng kính vì hưng phấn quá độ mà ngất đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.