Nhặt Được Con Trai Hờ Trong Đống Rác

Chương 23: Chúng Ta Đi Lang Thang




Họ trải qua đêm cuối cùng trong biệt thự. Bùi Tiểu Ái ngủ rất say, vừa nhắm mắt thì bắt đầu mơ thấy mình bị rắn khổng lồ đuổi theo cắn mông, thế là co cẳng chạy suốt đêm. Ngủ một giấc đến trưa, vừa tỉnh liền thấy đau lưng, còn chưa mở mắt đã đưa tay sờ soạng bên cạnh, nhưng sờ mãi mà chẳng có ai.

Bùi Tiểu Ái dụi mắt ngồi dậy: "Bé cưng?" Y thấy bên chân có túi đựng rượu mạnh màu đỏ, bên trong là con gấu giả.

"Ba ba, dậy rồi thì xi xi, đánh răng rửa mặt trước đi, sau đó mặc đồ vào. Tự mình làm được không?" Giọng Bùi Ứng Triết vọng vào từ ngoài phòng ngủ, còn có tiếng dọn đồ sột soạt.

"Được chứ!" Bùi Tiểu Ái nhảy phóc xuống giường rồi vọt vào phòng tắm, sau khi làm xong mọi việc Bùi Ứng Triết dặn dò liền chạy đi tìm hắn.

Hôm nay Bùi Ứng Triết không giống mọi khi, trước kia hắn luôn mặc sơmi và âu phục, hôm nay lại mặc áo thun cotton trắng giản dị. Bùi Tiểu Ái rất thích, y cảm thấy mặc đồ tây chính là ông chủ nhỏ, bé cưng không mặc âu phục càng giống bé cưng hơn.

Bùi Ứng Triết quay lại nhìn y: "Sao không thay đồ?"

Bùi Tiểu Ái chỉ vào áo ngủ trên người: "Ba ba có mặc đồ mà!"

Bùi Ứng Triết túm y về phòng ngủ, nhanh nhẹn cởi áo ngủ rồi bảo y giơ hai tay lên, mặc vào cho y một chiếc áo hoodie mới tinh: "Đây là áo ngủ, ra ngoài phải mặc đồ khác chứ."

Cổ áo hơi nhỏ làm Bùi Tiểu Ái vùng vẫy nửa ngày, khó khăn lắm mới thò đầu ra được: "Ra ngoài? Đi đâu cơ?"

"Đi lang thang." Bùi Ứng Triết ngồi xổm xuống cạnh giường ngẩng đầu nhìn y, "Chỉ có hai chúng ta thôi được không?"

Thật ra Bùi Tiểu Ái không hiểu ý Bùi Ứng Triết lắm, bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chằm chằm mấy giây liền vội vàng gật đầu, dù sao bé cưng nói gì y cũng muốn đáp ứng cả. Nhưng y nghe hiểu câu "chỉ có hai chúng ta", thế là ngồi ở mép giường vui vẻ đung đưa chân.

Bùi Ứng Triết vừa thay xong quần áo cho Bùi Tiểu Ái, tay còn đặt trên mắt cá chân, nhất thời động tình cúi đầu hôn một cái lên mũi chân y: "Vậy chúng ta về nhà đi ba ba."

Bùi Tiểu Ái cảm thấy bé cưng ngày càng kỳ quái, hôm qua ngậm sâu của y, hôm nay lại gặm chân y. Có phải vì đói bụng không? Bé cưng lớn lên mau đói vậy sao?

Bùi Ứng Triết đặt điện thoại di động, tiền mặt, thẻ ngân hàng, chìa khóa xe, chìa khoá nhà lên bàn phòng khách, sắp rời khỏi đây nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có.

Bùi Tiểu Ái gánh vác trọng trách, một tay xách túi rượu mạnh đựng gấu giả, thấy nó thiếu mắt thiếu chân vô cùng đáng thương nên đành mang theo. Tay còn lại thì nắm bé cưng mà y khó khăn lắm mới tìm lại được, lần này phải trông chừng thật kỹ, tuyệt đối không thể lạc mất nữa.

Họ bước xuống bậc thềm, băng qua vườn hoa, đóng lại cổng lớn rồi từng bước trở về thế giới của riêng mình.

***

Bùi Tiểu Ái rất hăng hái, trên đường luôn miệng giới thiệu về "nhà" của họ, nói xong lại tỏ vẻ rầu rĩ: "Nhưng bé cưng lớn như thế mà nhà lại quá nhỏ, trong nhà chứa không nổi bé cưng thì làm sao bây giờ?"

Bùi Ứng Triết nhéo nhéo lòng bàn tay y: "Trong lòng ba ba chứa nổi con là đủ rồi." Những lời tỏ tình kiểu này tất nhiên ba ba không hiểu được, nghe xong chỉ chớp mắt rồi tiếp tục kéo Bùi Ứng Triết xông lên phía trước.

Hai người đi rất lâu, cuối cùng chui vào hẻm nhỏ kia. Đi một lượt từ đầu tới cuối, Bùi Tiểu Ái trợn tròn mắt, nhà nhỏ của y chẳng thấy đâu nữa. Mất rồi!

Chỗ này Bùi Ứng Triết đã từng đến một lần nên chắc chắn không đi lầm đường, hắn tới tiệm tạp hóa đầu ngõ tìm người hỏi mới biết dạo này kiểm tra rất nghiêm ngặt, mọi thứ không phù hợp quy định đều bị nhân viên trật tự đô thị dỡ bỏ.

Khi Bùi Ứng Triết quay lại thì trông thấy ba ba ngồi trên "tàn tích" của căn nhà cũ nát kia, ôm đầu gối khóc bù lu bù loa: "Không có nhà thì bé cưng ở đâu đây?"

Bùi Ứng Triết ngồi xổm xuống lau nước mắt cho y, vốn dĩ hắn không định để ba ba tiếp tục sống ở đây. Muốn bắt đầu cuộc sống mới thì phải có vốn khởi nghiệp. Trên người hắn đem theo ít tiền mặt không nhiều lắm, đủ để hai người xoay xở một thời gian ngắn trước khi hắn tìm được việc làm. Số tiền kia xem như hắn mượn, hắn đã viết một tờ giấy nợ chèn dưới điện thoại, chờ cuộc sống ổn định hắn sẽ trả tiền lại.

Bùi Ứng Triết tìm được một phòng trọ giá rẻ ở gần đó, giữa đường đi ngang qua tiệm mì trước kia hắn mời ba ba ăn, ngoài cửa dán một tấm bảng viết tay: "Cần người rửa chén, lương thỏa thuận."

***

Tiểu Vương co ro núp trong góc nhìn chằm chằm hai người đối diện, nhất là ông chủ lớn. Lâu rồi không gặp, lúc nãy hắn đang nấu mì trong tiệm, vừa ngẩng đầu lên chợt trông thấy ông chủ lớn đi vào, còn tưởng thần tài này lại nghĩ quẩn đến đưa tiền. Nào ngờ người ta lại mở miệng hỏi: "Ông chủ, chỗ anh còn tuyển người rửa chén không?"

Nếu không phải tìm nửa ngày không thấy camera thì hắn còn tưởng ông chủ lớn đang tham gia show truyền hình thực tế.

Tiểu Vương toát mồ hôi hột, rõ ràng mình là người tuyển mà sao còn khẩn trương hơn người được tuyển thế này: "Haizz...... Ông chủ lớn, ngài đừng đùa nữa, chỗ tôi nào dám mời ngài chứ!"

"Ngài mới là chủ, trả bao nhiêu tiền đều do ngài quyết định cả." Bùi Ứng Triết cười, "Tôi chỉ có một thỉnh cầu, tôi không quá yên tâm về...... ca ca, trong giờ làm việc tôi có thể dẫn anh ấy theo không?"

Bùi Tiểu Ái mất một lúc mới hiểu ra Bùi Ứng Triết nói y là ca ca, lập tức bất mãn lầm bầm: "Ta là ba ba của con! Không phải ca ca!"

Mặc dù Tiểu Vương không hiểu thấu quan hệ của hai người, cũng không biết ông chủ lớn này muốn làm gì, nhưng gã lượm ve chai ngốc nghếch này đúng là khó lòng để người ta yên tâm, còn đòi làm ba ba của người ta nữa.

Trong khi Bùi Ứng Triết rửa chén sau bếp thì Bùi Tiểu Ái lủi thủi ngồi trong góc. Tám giờ rưỡi tối đóng cửa, Bùi Ứng Triết dọn dẹp xong đã hơn chín giờ.

Hắn từ sau bếp đi ra, thấy Bùi Tiểu Ái ngồi trên bậc thềm ngoài cửa, tay còn bưng một tô mì Dương Xuân mà ông chủ Tiểu Vương cho y làm bữa tối. Vì để quá lâu nên mì nguội ngắt đông lại thành tảng.

Bùi Ứng Triết ngồi xuống bên cạnh y: "Sao bưng mì mà không ăn?"

Bùi Tiểu Ái cười ngờ nghệch: "Ba ba cho bé cưng ăn."

Tiểu Vương không hề thiên vị nên cũng làm cho Bùi Ứng Triết một tô, còn bao nhiêu nước lèo thịt vụn đều trút vào tô hắn. Bùi Ứng Triết lấy cớ mì của Bùi Tiểu Ái thơm hơn nên đổi với y, đưa tô mì nóng hổi cho ba ba còn mình thì nhai đống mì nguội ngắt.

***

Hai người ngồi cạnh nhau ăn mì trên bậc thềm, bỗng nhiên Bùi Tiểu Ái đặt tô xuống: "Mẹ ông chủ nhỏ!"

Bùi Ứng Triết ngẩn người: "...... Ai?"

Bùi Tiểu Ái chỉ tay về phía đối diện: "Mẹ ông chủ nhỏ!"

Lúc đầu Bùi Ứng Triết còn tưởng mẹ hắn tìm đến nhanh như vậy, một lát sau mới phát hiện Bùi Tiểu Ái chỉ vào màn hình điện tử ở cửa hàng đối diện, phía trên đang phát quảng cáo thời trang của Bùi phu nhân.

Bùi Ứng Triết cúi đầu xuống, tâm tình nhất thời phức tạp: "Ba ba không ghét bà ấy sao?"

Bùi Tiểu Ái ngây thơ chống cằm, đôi mắt sáng lấp lánh: "Bà ấy rất đẹp! Sao lại ghét được!"

Bùi Ứng Triết ngẩng đầu nhìn thoáng qua ảnh quảng cáo trên màn hình điện tử, sau đó vội vã cúi đầu xuống như bị lửa thiêu hai mắt nóng bừng, hồi lâu sau mới buồn bã nói: "Bà ấy rất đẹp, nhưng bà ấy luôn ở xa như vậy...... rất xa."

"Bé cưng ngốc!" Bùi Tiểu Ái đột nhiên nắm chặt tay Bùi Ứng Triết kéo hắn đứng dậy rồi xông tới phía đối diện, gió lạnh vù vù xẹt qua bên tai.

Họ băng qua đường cái, chạy vội tới trước màn hình điện tử. Bùi Tiểu Ái lắc tay Bùi Ứng Triết rồi ngẩng đầu nhìn người trên màn hình sáng trưng: "Vì con đứng quá xa đấy thôi, nếu con đến gần thì bà ấy sẽ không xa nữa!"

Trong lòng Bùi Ứng Triết chấn động mạnh, ai nói ba ba là đồ ngốc chứ, rõ ràng cực kỳ thông minh mà.

Ánh đèn từ màn hình điện tử chiếu sáng khuôn mặt Bùi Tiểu Ái, Bùi Ứng Triết nhìn nụ cười đơn thuần của y, trong đầu chợt hiện lên một câu rất sến nhưng lại vô cùng thích hợp: Nếu trên thế gian có thiên thần thì nhất định chính là người này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.