Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ - Thích Tích

Chương 085 – Cuộc cách mạng bi thảm của bà nội trợ cố chấp




Người ta thường nói rằng: ‘Để nắm giữ được trái tim của một người đàn ông, trước tiên chúng ta phải nắm chắc được dạ dày của người đàn ông đó’, đây là kết luận mà hai cô nhóc Úy Trì Hi và Đinh Tiếu Tiếu đã cùng nhau nghiên cứu đúc kết ra. Chính vì vậy mà Úy Trì Hi phải đi học nấu ăn, để nắm bắt được dạ dày của anh trước, rồi sau đó sẽ chộp lấy trái tim của anh! Đến lúc đã nắm được trong tay rồi, cô có thể mặc sức mà xâu xé! Wow Kaka!

Nhưng mà trên đời này có rất nhiều chuyện, thường sẽ không theo ý mình.

Úy Trì Hi vốn bẩm sinh đã không có tư chất của một bà nội trợ, nên sau một tuần học tập, vẫn khiến cho gà bay chó sủa.

Đêm nay, cô đặc biệt gọi điện thoại báo trước, sống chết yêu cầu Úy Trì Thác Dã phải về nhà sớm một chút, để thưởng thức tài nghệ nấu nướng của cô.

“Úy Trì Hi, con có ổn không thế?” Úy Trì Thác Dã đang ngồi trong phòng khách xem TV. Anh cực kỳ bất mãn với hành động này của Úy Trì Hi. Bắt đầu từ tối hôm qua cô đã rù rì suốt bên tai anh nhắc đi nhắc lại là đêm nay phải về nhà sớm một chút, để thẩm định tài nấu nướng của cô. Sáng nay vừa mới ra khỏi cửa cô lại nhắc thêm một lần nữa, đến giữa trưa cũng gọi điện thoại đến nhắc tiếp, anh đang trên đường trở về nhà cô lại gọi điện thoại thúc giục thêm một lần nữa. Trời, cô không sợ lỗ tai anh bị đóng kén luôn sao?

Bắt đầu từ lúc nào, anh lại cảm thấy cô giống như một bà cô già rồi? Cứ lải nhải, càu nhàu, lầm bầm suốt ngày. Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Úy Trì Hi đang mặc tạp dề, đầu trùm khăn giống như một bà vợ già, anh không kiềm chế được mà bật cười, hướng về phía phòng bếp hét lên, “Úy Trì Hi?”

Cánh cửa nhà bếp vẫn đóng chặt, Úy Trì Hi không hề lên tiếng trả lời.

Anh lại tiếp tục ngồi xem TV, đột nhiên ngửi thấy có mùi cháy khét, anh đảo mắt nhìn quanh, chết tiệt, ngay tại khe cửa phòng bếp vậy mà đang bốc lên vài cụm khói nhỏ!

Ầm một tiếng!

Anh nhanh chóng chạy tới, đạp một cái, đá văng cánh cửa phòng bếp.

“A!” Úy Trì Hi sợ tới mức thả rơi luôn cái xẻng trên mặt đất.

Trong phòng bếp lửa cháy phừng phừng, dầu mỡ, khói bay mù mịt, Úy Trì Thác Dã che miệng bịt mũi, một phát kéo cô đang đứng ngẩn người ra xa, rồi chạy nhanh tới lấy cái vung chụp lên trên chảo dầu đang bốc cháy, khoá van an toàn lại, không nói tiếng nào mở tung hết tất cả các cửa sổ trong phòng bếp ra, liền ngay sau đó cơn tức giận bùng phát, anh quát lên: “Úy Trì Hi, cái đồ ngốc kia! Con đang nấu cơm hay là đang quay heo hả?”

“Oái!” Úy Trì Hi trợn tròn mắt ngơ ngác, ngước khuôn mặt đỏ lựng lên vì nóng, nuốt vài ngụm nước bọt, nói chuyện có chút lắp bắp, “Vậy, thế… nước… không thể dập…”

Úy Trì Thác Dã đáp trả lại bằng một câu rét lạnh: “Con là heo à, chảo dầu đang cháy mà đi lấy nước để dập! Dầu sẽ nổi trên mặt nước con không biết sao? Nước có khi còn làm cho dầu cháy càng lớn hơn!”

Đã ngốc nghếch rồi, còn dám khoe khoang khoác lác, đòi biểu diễn tài nghệ nấu nướng! Cô là muốn đốt nhà bếp hay là muốn tự biến mình thành heo quay?

“Á!” Úy Trì Hi tinh thần hoảng hốt, tâm trí vẫn còn chưa kịp ổn định lại. Cô há miệng hít lấy hít để không khí trong lành, vậy là cuối cùng lửa cũng đã được dập tắt. Cô quay lại nhìn vào trong chảo, một nhúm cháy đen khét lẹt, oh my God, “Ôi bò bít tết của tôi!”

Cô khóc không ra nước mắt, muốn nấu một bữa tối để tạo bất ngờ cho anh, ấy vậy mà bây giờ nó lại biến thành một cái cục tròn tròn cháy khét màu đen trông giống như cục ‘phân’ !

“Đáng kiếp!” Anh lạnh lùng hầm hừ, phủi bay hết mùi khói dầu đang ám trên người, liếc mắt nhìn cô, nói, “Tối nay ra ngoài ăn, con thay quần áo đi!”

Đi ra ngoài ăn? Vậy không phải tất cả tâm huyết của cô đều bị uổng phí sao? “Hay là, để người ta làm

lại một lần nữa được không?”

“No way!” Anh hoàn toàn không cho cô cơ hội, “Ta không định ngược đãi dạ dày của mình.”

“Đừng vậy mà, người tin người ta đi, cho người ta thêm một lần cơ hội nữa thôi!” Cô bắt đầu giở giọng mè nheo, khuôn mặt thì ửng hồng còn quần áo lại dính đầy dầu mỡ.

“Được, có hai sự lựa chọn, một là đi ra ngoài ăn, hai là quay về Xích Long bảo ăn.” Anh phớt lờ cô.

“Nhưng mà, người ta nghĩ…” Cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, Úy Trì Hi, sau này cấm con xuống bếp!” Anh trầm giọng cắt ngang lời cô. Cô còn dám nghĩ sẽ nấu một ‘bữa ăn ngon’ cho anh ăn? Cô hỏa thiêu phòng bếp còn chưa đủ, giờ lại tính hỏa thiêu cả khu biệt thự cao cấp này hay sao?

“Bạo chúa!” Cô bĩu môi chun mũi hầm hừ nói. Dựa vào cái gì mà mới một lần đã phán cô tội chết? Nhớ năm đó cuộc cách mạng của Tôn Trung Sơn cũng bị thất bại đến mười một lần, thế mà người ta vẫn là một vị anh hùng, vạn người ngưỡng mộ!

“Dù sao vẫn tốt hơn loại bạo trù như con!” Ngày nào đó làm cho nhà bếp bị nổ tung cũng không biết chừng. (Bạo trù ở đây là do Thác Dã muốn chơi chữ, bạo quân đối với bạo trù. Bạo trù nghĩa là làm nổ nhà bếp)

“Á…” Cô nghẹn lời, không biết nói gì, không ngờ kế hoạch ‘nắm bắt dạ dày nắm trái tim’ của cô, lại có thể bị chết yểu một cách thần tốc đến thế! Mamma Mia, vì sao những lúc cô trong tình trạng đáng xấu hổ thế này đều luôn bị anh bắt gặp được?

“Nhanh chóng lên lầu thay quần áo, ta dẫn con ra ngoài dùng bữa.” Anh vừa nói vừa đi ra khỏi phòng bếp, chuẩn bị lên lầu thay quần áo, trên người bị ám đầy mùi dầu mỡ cực kỳ khó chịu.

“Này, Thác Dã, người ta nói, người không thể chỉ mới một lần đã phán người ta tội tử hình rồi…” Giọng Úy Trì Hi vẫn còn ở phía sau gào thét. Trời cao đất dày ơi, cô không cam tâm a!

“Hơn nữa, đi ra ngoài ăn rất đắt nha! …” Cô vẫn như cũ không từ bỏ ý định.

Cô sợ anh không có chút bạc lẻ ấy sao? Suy nghĩ chết tiệt gì vậy. Đừng nói là chỉ nuôi con gái, nuôi thêm cả cháu gái cũng vẫn đủ cho các cô mặc sức tiêu sài cả đời này.

Úy Trì Thác Dã đi thẳng một mạch lên lầu không hề dừng lại, không hề để ý tới tiếng mèo kêu chó sủa của cô, chỉ muốn trở về phòng thay quần áo.

“Này…” Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ giãy đành đạch, cuộc cách mạng của bà nội trợ chính thức tuyên bố phá sản!

Trong lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác mất mát, tại sao lại vô dụng thế này? Cứ nghĩ rằng sẽ gây được ấn tượng tốt với anh, vậy mà lại làm hỏng mất…

Úy Trì Hi xoa xoa bụng, khẽ thở dài, cục cưng sẽ không trách cô vô dụng chứ? Ngay cả dạ dày của papa mà còn không giữ được, nói chi là đến trái tim đây?

Tuy nhiên, nói rõ ra thì trên thế giới này ai đã nói muốn nắm được trái tim của một người đàn ông cần phải nắm được dạ dày của anh ta trước?

Cái lý luận này thật sự là chỉ muốn hành hạ các bà nội trợ mà thôi, nắm được dạ dày của các ông, chưa chắc đã ngăn được các ông ngoại tình, nếu không người thứ ba cũng không nhiều đến vậy. Vậy nên không phải chỉ dựa vào việc nắm được dạ dày là đã nắm được tất cả, đúng không?

“Úy Trì Hi, cho con thêm mười phút, nếu không thì để bản thân đói chết đi!” Từ trên lầu một giọng nói trầm thấp vọng xuống.

“Á!” Cô lấy lại tinh thần, không phải lúc để nghĩ ngợi, người đàn ông này nói được là làm được, trái tim anh vẫn luôn lạnh lùng như thế! Ô ô ô ô, cục cưng à sau này lớn lên, ngàn vạn lần đừng giống papa của con nha.

Trong đầu cô hiện lên hai khuôn mặt lạnh như tảng băng, một lớn một nhỏ, không nhịn được rùng mình một cái, ngàn vạn lần phải sinh một bé gái giống cô, thân thiết hơn rất nhiều không phải sao?​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.