Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ - Thích Tích

Chương 012 — Vũ nữ hộp đêm (3)




Edit: phungthuhong

Beta: Quinn

Cô nở nụ cười, khóe miệng cong lên tinh quái trêu chọc.

Xem ra anh đã nộ khí xung thiên. Cô biết chắc chắn mình đã thành công chọc giận anh! Cho dù anh đang rất tức giận, cô vẫn thấy đáng để chúc mừng, chẳng phải như vậy so với không thèm quan tâm, hờ hững vẫn là tốt hơn nhiều.

Ý kiến của Tiếu Tiếu quả nhiên rất hữu hiệu. Nếu như quá an phận sẽ làm cho anh quên đi mất sự tồn tại của cô, nên phải làm cho một 'ông già' như anh thường xuyên phải bận tâm lo lắng!

Tim của Úy Trì Hi bởi vì khuôn mặt giăng kín mây đen của Úy Trì Thác Dã cũng bắt đầu đột ngột đập liên hồi, tung tăng như một chú chim sẻ.

Vì để học nhảy "Thập toàn thập mỹ" cô không tiếc chi một số tiền lớn để lấy lòng Lily nhờ cô ấy dạy lại cho mình, hơn nữa đêm nay cũng nhờ cô ấy móc nối để cô có thể lên được sân khấu.

Bây giờ cô cần châm thêm một mồi lửa nữa!

Vì vậy, cô đã làm một động tác khiến cho tất cả khán giả nam dưới đài phải trợn mắt há hốc mồm ——

Xoẹt ——

Tiếng vải bị xé rách vang lên, cô đã tự tay xé rách váy của mình! Động tác nhảy múa khiêu gợi chọc người liên tục được lặp lại, làm cho cô lập tức được đông đảo người xem hoan hô, cổ vũ!

Sắc mặt Úy Trì Thác Dã đã trở nên khó coi tới cực điểm! Thiếu chút nữa là xông thẳng lên đài tóm cổ cô lôi xuống!

Tiện tay ném đi chiếc váy đã bị xé nát, để mặc cho đám đàn ông với ánh mắt hau háu, cứ tưởng rằng có thể được nhìn cho đã mắt, nhưng lại phát hiện ra cảnh sắc dưới váy Úy Trì Hi đã được một lớp lụa mỏng màu đen che phủ như ẩn như hiện. Mấy lần cô xoay tròn nhảy lên cứ nghĩ rằng sẽ bị lộ ra nhưng lại chưa từng bị nhìn thấy, kỹ năng của cô đã được phát huy vô cùng tinh tế...

Sự kiềm chế của Úy Trì Thác Dã đã lên đến cực điểm!

Nếu anh không nhanh đi lên ngăn cô lại, chỉ sợ bước tiếp theo cô lại muốn nhảy tiếp một khúc 'Thoát y vũ' luôn!

Anh mặt mày xanh mét, đột nhiên đứng vụt lên, bước nhanh về phía sân khấu...

Trốn! Đây là phản ứng đầu tiên của cô khi nhìn thấy anh đang đến gần.

Vì vậy, cô xoay người một cách tao nhã, nhanh tay cầm lấy cây gậy bạc phóng vội ra phía sau sân khấu!

"Úy Trì Hi! Con đứng lại đó cho ta!"

Sau lưng truyền đến tiếng anh gầm lên giận dữ, cô không khỏi cười khẽ một tiếng chạy nhanh thoăn thoắt về phía trước. Hiếm khi được thấy anh gọi cô đứng lại, cứ nghĩ anh chỉ ước gì cô tránh càng xa một chút thì càng tốt.

Mệt quá! Cô một mạch xuyên qua hậu trường chạy đến một con hẻm nhỏ phía sau, trốn ở đây anh ta sẽ không thể đuổi tới kịp được.

Phù phù phù ha, thiệt mệt nha!

"Đêm nay mới biết, thì ra con gái của tôi đã lớn đến mức có thể giả dạng làm vũ nữ hộp đêm rồi!"

Ngõ nhỏ phía trước thình lình xuất hiện một bóng người đứng đấy. Là anh!

"Á ——" Úy Trì Hi cười khổ một tiếng, cô đã chạy rất nhanh chẳng qua là anh lại có một đôi chân dài.

"Thế nào? Không phải đã bị nuốt mất lưỡi rồi chứ?" Úy Trì Thác Dã lạnh giọng nói, hai tay vòng trước ngực, đôi mắt như chim ưng lạnh thấu xương nhìn thẳng vào Úy Trì Hi, làm cho cô không khỏi rùng mình một cái.

Cô chỉ muốn để cho anh quan tâm mình nhiều một chút, cũng không có ý định làm trầm trọng thêm mối quan hệ giữa bọn họ.

Úy Trì Hi tháo khăn bịt mắt xuống, đôi mắt mở to vô tội, bầy ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, chu cái miệng nhỏ nhắn bướng bỉnh nói: "Hì hì, Thác Dã, người ta chỉ là ham chơi một chút thôi mà!"

Nhìn khuôn mặt đã được trang điểm đậm của cô, đôi mắt chớp chớp ngây thơ vô tội, làm cho anh vừa bực mình lại vừa buồn cười, nhưng vẫn cứng giọng nói tiếp: "Trước tiên, ta lúc nào cũng dạy con nói vậy là không lễ phép, papa cũng không chịu gọi; Thứ hai, con ham chơi cũng được đi, đã thế còn chạy đến hộp đêm nhảy múa những điệu nhảy... không đứng đắn, hèn hạ thấp kém thế này là không được phép!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.