Edit: Tieumanulk
“Thái Phó!” Đẩy cửa vào Lăng Diễm bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ hết hồn, hoảng sợ hỏi: “Thái Phó muốn đi đâu?”
“Điện hạ, thần muốn xuất cung.”
Đáp lại Ngô Tang chính là Lăng Diễm òa khóc như sóng biển cuộn trào. Trong tiếng khóc còn kèm theo liên tiếp chất vấn.
“Thái Phó rõ ràng đáp ứng tới đón Diễm Nhi, tại sao lại không đến?”
“Buổi chiều này Diễm Nhi học rất chăm chỉ, tại sao Thái Phó còn muốn đi?”
“Thái Phó tại sao không đợi Diễm Nhi?”
“Tại sao?”
Lăng Diễm cảm giác nó rất ủy khuất rất ủy khuất, chiều nay đã tan giờ học, nó ra ngoài nhưng chẳng thấy ai, nó nghĩ dù Thái Phó không chờ nhưng cũng sẽ đến đón nói, thế là nó bò lên cạnh cửa sổ chờ bóng hình thon dài kia xuất hiện. Nó hi vọng có người ngồi xổm xuống, nhoẻn nụ cười ấm áp hỏi nó, điện hạ, hôm nay ngài có nghe giảng bài không đấy, điện hạ còn phải học bao nhiêu công khóa nửa.
Ngô Tang ngồi chồm xổm xuống, áy náy giải thích: “Điện hạ, thật xin lỗi, là thần sơ sót, thần sẽ bồi tội với ngài.”
Lăng Diễm đang thương tâm khổ sở nào nghe lọt những lời kia, hai tay nắm chặt vạt áo Ngô Tang, nước mắt chảy thấm ướt cả khuôn mặt. Ngô Tang đành phải đem nó ôm lấy, tay chân luống cuống vỗ nhẹ an ủi.
Lăng Diễm nằm trong ngực Ngô Tang khóc lóc một hồi, sau khi xác định Ngô Tang sẽ không rời đi, phụ vương vừa rồi cũng không tới đuổi nó, thế là yên tâm ngủ thiếp đi.
Chờ Lăng Diễm ngủ say, Ngô Tang mới cẩn thận đem nó ôm đến trên giường noãn các, an bày thỏa đáng mới đứng dậy ra cửa.
Ngăn trước mặt Ngô Tang chính là Triệu Thạch. Khuôn mặt Triệu Thạch ngàn năm cũng không thay đổi, giờ đây dưới lớp mặt nạ đó đang cất giấu cảm xúc phức tạp.
Ngô Tang hai mắt trong trẻo, đuôi mắt khẽ nhướng lên y đúc năm đó: “Triệu nội thị không muốn cho ta đi sao?”
Triệu Thạch một chân quỳ xuống, nói: “Ngô đại nhân muốn đi, ngay cả bệ hạ cũng không dám cản, huống chi thuộc hạ chính là một nội thị. Chẳng qua hạ thần từ nhỏ đã đi theo bệ hạ, chưa bao giờ thấy ngài ấy hết lòng hết dạ với một ai, xin đại nhân thông cảm nổi khổ tâm không thể nói của bệ hạ.”
Ngô Tang cười giễu cợt một tiếng: “Đa tạ đã coi trọng ta, bất quá ta chỉ là một vật mà thôi. Nếu nói thông cảm chỉ tổ để cho người ta chê cười.”
“Ngô Tang.” Phía sau bỗng vang lên giọng nói trầm trầm dường như bao hàm vô tận bi thương, nói: “Ngươi theo trẫm đến một chỗ, trẫm sẽ chứng minh cho ngươi xem, ngươi tuyệt không phải vật thay thế.”
Đại đức từ ngày tổ tiên khai sáng tới nay, chính quyền không ngừng thay đổi hơn nữa đã có mười tám vị hoàng tử hoàng tôn đi lên Long vị ngự trị thiên hạ, truyền tới tay hoàng đế đã là đời thứ mười chín.
Trong đó không thiếu người văn thao vũ lược, trí dũng song toàn, cũng có bình thường vô năng, kẻ vô tích sự, không thiếu kẻ xa hoa *** dật, ngu ngốc vô đạo, hôm nay bọn họ đều đã an tĩnh nằm trong huyệt mộ. Chỉ cần một khi Đại Đức bất bại, bọn họ vẫn được hưởng thụ hương khói trọn đời cung phụng vinh quang cùng tôn quý.
Cửa chính nơi đây một năm chỉ mở một lần mỗi khi đến tế tự. Bình thường dù người đến lạy tế có là hoàng đế cũng chỉ có thể từ thiên môn vào. Bên trong khắp nơi đều có những cây nến thô to cỡ cánh tay, không bao giờ đế tắt.
Hoàng đế nhìn quanh bốn phía, thanh âm thuần hậu khẽ vang lên: “Chỗ này là nơi thần thánh trang nghiêm nhất của Đại Đức, trẫm tuy là hoàng đế nhưng đến nơi này cũng chỉ là tử tôn.”
Ánh mắt hoàng đế nhìn về nơi cao ngất, cũng là nơi cung phụng bài vị tổ tiên, chậm rãi giải thích: “Mỗi lần trẫm tới nơi này đều có thể cảm giác được bọn họ nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của trẫm.”
Ngô Tang im lặng không hé môi, khuôn mặt không hề có biểu cảm, chỉ có ***g ngực khẽ phập phồng chứng tỏ y còn thở. Khóe môi hoàng đế tách ra nụ cười, kéo Ngô Tang đi tới phía trước đệm hương bồ. Long bào đại biểu thân phận tôn quý nhất bị vung lên, hoàng đế hai đầu gối quỳ trên đệm hương bồ, thành khẩn nói: “Liệt tổ liệt tông ở trên cao, hoàng Tôn Lăng Ngũ đời thứ mười chín hôm nay xin thề tại nơi đây!”
Nói đến đây, ánh mắt hoàng đế chuyển sang bên cạnh, khuôn mặt kiên nghị dốc hết thâm tình nhìn chăm chú vào Ngô Tang, từng chữ từng câu tinh tang vang lên vô cùng có lực: “Cả kiếp này, Lăng Ngũ chỉ yêu một người, đó người bên cạnh. Nếu làm trái lời thề sẽ không bước vào triều đình, sau khi chết sẽ không hưởng cung phụng, bị vạn dân phỉ nhổ, nhân thần mắng nhiết.”
“Bệ hạ!” Phía sau truyền đến chính là tiếng kinh hô của Triệu Thạch cùng Phụng An.
Ngô Tang trên mặt nổi lên rung động, hai tròng mắt vẫn buông thỏng dừng ở trên mặt hoàng đế. Hoàng đế dùng ánh mắt đầy thâm ý cùng kiên định nóng bỏng đáp trả lại y.
Ngô Tang nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Bệ hạ như thế, thần không dám nhận.”
Hoàng đế bàn tay chạm vào khuôn mặt trắng mịn của Ngô Tang, giọng đã mang theo run rẩy khó kìm nén: “Ngô Tang, ngươi tuyệt đối xứng đáng, xin ngươi hãy tin trẫm, ở trong lòng trẫm cho tới bây giờ chỉ có một mình ngươi, ngươi không phải bóng dáng của ai khác, cũng không phải vật thay thế, ngươi chính là ngươi, trẫm yêu ngươi.”
Bệ hạ, không phải thần không muốn tin tưởng ngài, chẳng qua lời thề có sâu nặng cỡ nào cũng không bằng thật lòng đối đãi. Hết thảy sự thực đều bày ra trước mắt, muốn y chính miệng nói ra tin tưởng, không phải tàn nhẫn thì là gì đây.
Một dòng nước mắt từ trên mặt rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay hoàng đế, một giọt rơi xuống đệm hương bồ rất nhanh biến mất chỉ để lại nhàn nhạt vết nước.
“Ngô Tang......” Một dòng chấy lỏng ấm nóng cơ hồ làm phỏng cả tay, cả mắt, lẫn trái tim của hắn.
Trước kia Tề Điềm hờ hững hơn nửa, cừu hận hơn nửa, cũng sẽ không rơi lệ như thế này. Giờ phút này Ngô Tang rơi lệ tỏ rõ tín nhiệm bị người cô phụ, tình ý bị lừa gạt.
“Thần sau này sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện hôm nay nửa”
“Ngô Tang, đừng rời bỏ trẫm, trẫm không thể mất đi ngươi......” Hoàng đế như cũ quỳ gối trên đệm hương bồ, hai chân trống rỗng mềm mũn không thể đứng dậy, nước mắt của Ngô Tang đã mang hết toàn bộ khí lực của hắn.
“Thời gian cũng đã trễ, xin bệ hạ sớm nghỉ ngơi, thần..... cũng muốn xuất cung.”
……….
Đêm hôm nay thiếu niên nhận được tin hoàng đế triệu mình, trong lòng hết sức cao hứng cho rằng mưu kế của mình có hiệu quả. Không nghĩ tới mới đặt chân vào điện, hoàng đế liền tung một cước đá vào tim vào mặt gã, khiến gã té văng xa hai trượng.
Thiếu niên đầu bị ngã đến kêu ong ong, choáng váng mơ hồ, nhìn thấy hoàng đế nổi cơn thịnh nộ nghiến răng nghiến lợi, sau đó ca ca bị người ép uống thuốc, giọng nói biến dạng đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Hoàng đế thì không ngừng đặt câu hỏi chất vấn, ngươi rốt cuộc đã nói gì với y, ngươi đã nói gì với Ngô Tang! Mỗi câu hỏi đưa ra cơ hồ gào thét giống như cự thạch nện xuống.
Thiếu niên nhịn đau, không dám giấu diếm đem những chuyện xảy ra kể lại một lượt. Chẳng qua gã nói một câu, mặt hoàng đế tái đi một phần. Cho đến gã nói xong câu cuối cùng, dung mạo có giống hơn nửa bất quá cũng chỉ là vật thay thế mà thôi, hoàng đế đột nhiên lấy ra bội kiếm chỉa thẳng vào muốn lấy tính mạng gã.
Ngay như cùng lúc, Phụng An chạy ra ngăn cản trước mặt thiếu niên.
“Phụng An, đừng tưởng rằng người do ngươi tiến cử, trẫm sẽ bỏ qua cho hắn! Cút ngay!”
Phụng An dập đầu, nói: “Bọn họ chỉ là tiện sủng, bệ hạ muốn xử trí thế nào đều có thể theo ý thích ngài, chẳng qua bệ hạ giết người này chỉ vui vẻ được nhất thời, ngày khác Ngô đại nhân hỏi, biết được tâm y sẽ nguội lạnh.”
Hoàng đế lúc đầu hơi sửng sốt sau đó liền hiểu ý Phụng An.
Nếu như trong lòng Ngô Tang nhận định hoàng đế có ý với y vì y có phần giống người trong bức họa, nếu lúc này hắn trong cơn nóng giận giết nam sủng, y biết sẽ cho rằng hắn quá tàn nhẫn.
Phụng An lại nói tiếp: “Huống chi chuyện hôm nay một phần là do tiện sủng này gây ra, giết gã rồi, Ngô đại nhân biết chỉ sợ y sẽ áy náy bất an.” Phụng An ngừng một chút, lại cẩn thận nhắc nhở: “Xin bệ hạ chớ quên chuyện Tiểu Chuẩn Tử......”
Hoàng đế giơ kiếm nửa ngày, rốt cục chán nản rũ xuống.
Thiếu niên nhân cơ hội nhào tới trước, ngã dưới chân hoàng đế, hai mắt đẫm lệ, biểu tình cầu khẩn rung động lòng người, nói: “Bệ hạ, bệ hạ! Để nô tài hầu hạ ngài, bệ hạ muốn thế nào nô tài sẽ làm thế ấy...... Nô tài so với Ngô đại nhân còn ngoan ngoãn nghe lời hơn!”
Ngoan ngoãn hơn ư? Nghe được lời gã, hoàng đế huyết khí dâng trào, lạnh lùng hét lên: “Bằng ngươi cũng xứng so sánh với y sao! Trẫm hôm nay nói cho ngươi biết, Ngô Tang chính là người trong bức họa! Y chính là chánh chủ!”
Hai mắt hoàng đế mang theo tia lạnh thấu xương, trong mắt hiện lên sát ý, bỗng nhiên nhắm lại hai mắt sợ rằng nhìn nửa sẽ nhịn không được muốn giết gã, cắn răng nói: “Giam lại, không cho phép ra cửa nửa bước!”
Thiếu niên ngây dại tại chỗ, đến khi bị nội thị trong cung kéo đi, hai mắt vẫn mở thật to chưa từ bỏ ý định không cam lòng nhìn chằm hoàng đế.
Phụng An vẫn quỳ trên mặt đất: “Nô tài đáng chết, nô tài chỉ căn dặn đám nội thị, cung nữ không được nhắc đến chuyện năm đó của Ngô Tang đại nhân lại không nghĩ đến tên tiện sủng này sẽ ra ngoài gây chuyện.”
Hoàng đế sắc mặt âm trầm không vui: “Trẫm cũng không nghĩ đến tên tiện sủng này lại chú ý đến bức họa đó như thế.” Ánh mắt hoàng đế lại quét về phía Phụng An, nói: “Ngươi cũng đừng quỳ nửa, kẻo các đốt ngón tay lại đau nhức.”
Phụng An đứng dậy, ngập ngừng dò xét biểu tình trên mặt hoàng đế, sau đó nhỏ giọng nhắc: “Bệ hạ, còn mấy canh giờ nửa là đến giờ thượng triều, ngài có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Hoàng đế lắc đầu, khuôn mặt anh khí bức người mang theo thất bại nặng nề cùng ngán ngẩm, một lát sau mới thở dài: “Trẫm hiện tại làm sao còn có thể ngủ được.”
Phụng An rất ít nghe được hoàng đế dùng giọng sầu bi đến vậy, trong lòng như lỗi nhịp.
Hoàng đế lại tiếp tục mở miệng: “Đi truyền Phương Bác Minh đến đây.”
Nội thị đã quen với chuyện này nên nhanh đi đến quý phủ Lễ bộ Thượng thư tìm Binh bộ Thượng thư.
“Trễ như vậy, bệ hạ tại sao còn triệu ngươi vào cùng?” Nằm trên giường, Trương Độn Tuyết xoa xoa mắt, mở miệng hỏi.
Phương Bác Minh nhìn bộ dáng Trương Độn Tuyết nửa tỉnh nửa ngủ mang dáng điệu thơ ngây ngày thường khó thấy được, lòng bỗng cảm thấy rung động, nhẹ nhàng hôn lên tóc mai của hắn, ôn nhu nói: “Không có gì đâu, tiếp tục ngủ đi.”
Bị Phương Bác Minh hôn một cái, Trương Độn Tuyết liền thanh tỉnh, mặt cũng đỏ rần: “Thật không có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, ngươi tiếp tục ngủ đi, lát nửa ta sẽ trở lại.”
Phương Bác Minh vừa mặc y phục vừa nhẫm tính, Binh bộ gần đây rất thái bình không gây ra việc gì rắc rối. Xem ra vấn đề xảy ra vào khoảng giữa trưa, nhưng buổi trưa hắn đang hàn huyên chuyện của tiến sĩ, cả hai nói chuyện cũng rất vui vẻ không có gì bất ổn.
Phương Bác Minh lại nghĩ đến thời điểm tiểu điện hạ tan học, Ngô Tang đáp ứng tới đón mà chờ mãi vẫn không thấy tới, vậy chuyện nhất định xảy ra vào buổi chiều.
“Phương đại nhân, xin ngài nhanh tay một chút. Bệ hạ còn đang chờ.” Ngoài cửa nội thị không nhịn được mở miệng thúc giục.
Phương Bác Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua người đang ngủ rất sâu, đè thấp tiếng nói: “Biết rồi.”