Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 70: Chỉ biết điều với người cũng biết điều




Kỷ Miên tầm nhìn rơi vào Trầm Trí Bạch, lời lạnh nhạt: "Thật khéo gặp Trầm quản lý ở đây."

Lời này hoàn toàn là một câu xã giao thông thường.

Nói xong, Kỷ Miên còn quay lại nói với nữ nhân viên: "Cảm phiền cho ta xem qua cặp ngọc như ý trưng bày bên kia."

Nữ nhân viên đó nhìn Kỷ Miên một cái, nhưng cũng rất thức thời đi lấy đồ.

Trầm Trí Bạch nghiến răng, con ả này cư nhiên dám phất qua lời hắn. Hắn nhỏ giọng nói với Thái Chấn Nguyên bên cạnh: "Để Thái tổng chê cười, chỉ là một ả người mới dốt nát chưa được dạy dỗ, không biết lễ phép tí nào. Ta ngay lập tức kéo nàng qua đây hảo hảo bồi tội!"

Thái tổng kéo điếu xì gà một hơi, cười ha hả: "Rất có cá tính đâu! Trầm quản lý a, đối xử với Omega cần một chút dạy dỗ cho vào khuôn phép, nhưng cũng phải thật dịu dàng a!"

"Phải, phải, Thái tổng nói đều rất phải!"

Lúc này quản lý và một đám nhân viên nữa trong hiệu sứ đều nhìn ra Thái Chấn Nguyên là kẻ có tiền, vội vàng bưng trà rót nước chiêu đãi khách quý, tranh nhau giới thiệu một số đồ sứ mới nhất của cửa hàng.

Còn Trầm Trí Bạch thì ra roi thúc ngựa chạy đến chỗ Kỷ Miên, lạnh lùng: "Kỷ Miên! Ngươi cái đồ không biết điều này! Đừng có cái kiểu người ta cho mặt mũi mà không cần! Biết điều thì mau theo ta qua bên kia hầu Thái tổng, chốc lát còn đi hầu rượu! Bằng không thì..."

Nói tới đây Trầm Trí Bạch đã hung tợn quắc mắt. Ý tứ đe dọa rõ ràng. Ở Thịnh Đức, hắn ỷ vào cô cô là lão bản nương, nắm trong tay quyền sinh sát cả tất cả nghệ sĩ công ty, không ai dám trái lệnh hắn, nếu dám trái thì chính là nằm chờ phong sát đi.

Kỷ Miên nhếch mép. Tô Manh hôm nay đi quay phim, không có gà dẫn đi chào hỏi liền muốn túm lên trên đầu nàng à, con linh miêu đực này cũng biết cách nhảy nhót phết nhỉ.

"Trầm quản lý, có phải ngươi nhầm lẫn gì rồi không? Ta không phải là nghệ sĩ kí hợp đồng quản lý với ngươi, mọi hoạt động của ta ngươi không có quyền sắp xếp. Hơn nữa, việc bồi Thái tổng gì đó, hình như cũng không phải phạm vi một nghệ sĩ nên làm?" Kỷ Miên nhàn nhạt.

Trầm Trí Bạch không ngờ mới có mấy ngày mà xương Kỷ Miên cứng như vậy, dám thẳng mặt phản bác lời hắn?! Phản rồi!

"Ngươi dám!? Ngươi nghĩ một cái Lý Nhị sắp bị sa thải sẽ che chở được cho ngươi, hay là một cái vai quần chúng ti tiện liền khiến ngươi hot? Kỷ Miên a Kỷ Miên, đúng là mắt chó nhìn thấp, một diễn viên tuyến mười tám như ngươi ảo tưởng quá rồi đấy! Mau theo ta qua bên kia!" Trầm Trí Bạch mỉa mai châm chọc một rồi, rồi vẫn dữ tợn kéo tay Kỷ Miên.

Bất quá, xui xẻo là hắn cả tay của Kỷ Miên cũng chưa chạm vào đã bị nàng hất ra. Lực đạo lớn gấp đôi hắn, nhanh chóng làm hắn cảm thấy đau điếng.

Khốn kiếp! Ả tiện nhân này lấy đâu ra khí lực lớn như vậy?!

"Trầm quản lý, ta nhắc lại một lần nữa! Ngươi-không-phải-là-quản-lý-của-ta! Mọi hoạt động của ta ngươi không có quyền nhúng tay vào! Nếu ngươi còn dám động chạm trên người ta, ta lập tức gọi vào đường dây nóng dành cho Omega tố giác bị lạm dụng! Đến lúc đó, ai mất mặt hơn ai, ngươi có thể nếm trải!" Kỷ Miên nhìn thẳng vào Trầm Trí Bạch, ngữ khí không độ ấm.

Trầm Trí Bạch phảng phất như một con thú dữ ăn thịt ở tầng cao chuỗi thức ăn nhìn phải, sống lưng cứng đờ lạnh toát, sợ hãi lùi về sau mấy bước.

Chỉ là một con mèo hoang, lấy đâu ra khí thế lớn như vậy!

Lúc này Kỷ Miên đã không thèm để ý tới hắn ta, quay sang nhìn ngó cặp ngọc như ý một lúc, vẫn cảm thấy không hài lòng lắm. Thân thiện hỏi nhân viên: "Ta nghe nói cặp chén sứ thanh mai vừa nhập về, có thể xem qua hay không?"

Nữ nhân viên kia mới đầu còn đầy bụng khinh thường Kỷ Miên, ỷ vào chút nhan sắc liền bán rẻ thân thể leo lên Thái Chấn Nguyên, nhưng khí thế vừa rồi làm nàng ta sợ đến hồn vía lên mây. Không khỏi quan sát Kỷ Miên thêm vài lần.

"Làm sao vậy?" Kỷ Miên hỏi.

"A, không có gì. Ta lập tức lấy qua cho ngươi xem." Nữ nhân viên luống cuống, vội vàng giẫm giày cao gót năm phân, nhanh đi lấy cặp chén sứ cho Kỷ Miên.

Trầm Trí Bạch vì không muốn mất mặt, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi, tới cùng nói: "Kỷ Miên! Cái loại có rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt! Cho ngươi biết Thái tổng dù sao cũng là một trong những Alpha tinh anh xưa nay khó tìm, cố tình đem ngươi đi chào hỏi Thái tổng là cho ngươi cơ hội ngàn năm có một! Cái loại Omega não ngắn như ngươi vậy mà không biết điều gì cả! Ngươi sống cả đời cũng không mấy khi gặp được một Alpha tinh anh thượng thừa như Thái tổng đâu! Đồ thiếu hiểu biết! Tự cho bản thân thanh cao lắm hay sao!?"

"Nói đủ chưa?" Kỷ Miên kiên nhẫn đã mất sạch rồi.

Hết Mộ Bạch Chi rồi lại đến Trầm Trí Bạch, dù nàng có tốt tính thế nào cũng bị buổi sáng đen đủi hôm nay làm cho ói mửa.

Trầm Trí Bạch còn đang muốn leo lẻo cái mồm tiếp, bất quá Kỷ Miên đã rút điện thoại, gõ vào số khẩn cấp dành cho Omega.

Trầm Trí Bạch mặt đều trắng rồi. Tiện nhân này đúng là dám nói dám làm cơ đấy, ả ta không lẽ không biết rằng, dám đắc tội hắn sau này đừng hòng lăn lộn ở Thịnh Đức nữa. Hắn nghiến răng: "Coi như ngươi giỏi! Để ta chờ ngày ngươi bò đến cầu xin ta sẽ có bộ dáng gì!"

Nói xong Trầm Trí Bạch bực bội quay lưng bỏ đi.

Kỷ Miên cất điện thoại đi. Trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, nếu là trước kia có kẻ dám trước mặt nàng nhảy nhót như vậy, tám phần tàn phế từ sớm, bất quá bây giờ nàng đang ở N quốc, không phải là cái nơi hỗn loạn dùng nắm đấm nói chuyện như trước kia.

Nữ nhân viên nhanh chóng trở lại cầm theo cặp chén mà Kỷ Miên nói. Là loại sứ thanh mai bích ngọc thượng hạng, trên thân chén chỉ có một vài hoa văn lá trúc đơn giản xanh lam, vô cùng mỹ miều lại không mất đi tôn quý.

Kỷ Miên hài lòng quan sát một lúc, còn hỏi nhân viên về ngụ ý cũng như về giá.

Lúc này Trầm Trí Bạch đã lau mồ hôi, cung cúc trở về bên chân Thái Chấn Nguyên lấy lòng. Thái Chân Nguyên sảng khoái mua một lượng lớn đồ sứ trong cửa hàng, cơ hồ nghĩ cũng không thèm nghĩ, tên quản lý mừng rỡ vô cùng, vội vàng chạy đi gói đồ cho lão, tặng cả thẻ vip để sau này mua hàng có ưu đãi đặc biệt.

"Đã để Thái tổng chê cười, ả người mới này theo chân một con hải ly cái trong công ty ta, rất không có mắt nhìn, lại không biết trời cao đất dày tí nào! Khi nào trở về ta sẽ hảo hảo dạy dỗ lại sau!" Trầm Trí Bạch lấy lòng.

Thái Chấn Nguyên vẫn phì phèo điếu xì gà, ha hả: "Ây, Trầm quản lý thế là không biết rồi. Với loại Omega này phải có một chút cá tính quật cường như vậy, chinh phục mới thú vị."

Nói đoạn Thái Chấn Nguyên vô cùng hưng trí rời khỏi ghế bành sofa, tiến tới chỗ Kỷ Miên, tỏ ra vẻ thân sĩ, hỏi: "Tiểu thư là muốn mua cặp chén này?"

Kỷ Miên lạnh nhạt hí mắt: "Đúng vậy Thái tổng, không lẽ ông cũng vừa mắt nó? Ồ, ta đã chuẩn bị thanh toán, Thái tổng sẽ không phải loại người đoạt tay trên người khác đâu nhỉ?"

Trầm Trí Bạch thầm nghiến răng, con khốn này vậy mà dám ăn nói như thế với Thái tổng!

Thái Chấn Nguyên không nổi giận mà còn bị vực dậy hứng thú. Đám diễn viên trong giới lão đã gặp qua quá nhiều rồi, bề ngoài giả vờ thanh cao thật chất đều là một lũ con hát hám tiền, chỉ cần đập tiền vào mặt sẽ ngoan ngoãn nằm xuống lấy lòng ngay. Vậy nên ông ta vuốt cái đầu bóng bẩy của mình một cái, sảng khoái: "Hóa đơn này của tiểu thư, ta đây trả!"

Đám người xung quanh hít khí lạnh.

Cặp chén này là hàng giới hạn, hôm nay chỉ vừa đúng có một mẫu, giá có thể nói là trên trời, không ngờ Thái tổng chỉ phất tay một cái liền nhẹ tênh mở ví. Sau đó nhìn Kỷ Miên, có chút trào phúng cũng có chút ghen tỵ, tất cả đều nghĩ thầm, nữ nhân này vậy mà tốt số nhỉ. Sẽ ngay lập tức như con chó vẫy đuôi mừng Thái tổng đi?

Kỷ Miên lạnh nhạt nói: "Cảm tạ Thái tổng đã có hảo ý, chỉ tiếc vô công bất thụ lộc, không quen biết không dám nhận đồ lung tung. Hóa đơn của ta, ta có đủ sức trả."

Nói đoạn, Kỷ Miên móc trong ví ra thẻ ngân hàng, trao cho nữ nhân viên đi thanh toán.

Thái Chấn Nguyên liếc Kỷ Miên một cái. Chỉ thấy nữ nhân này ăn vận rất tùy tiện nhưng loại toát lên vẻ xinh đẹp tuyệt diễm, tóc trắng xám mắt lam ngọc, lạnh lùng mà cao quý, còn có chút hoang dã khó thuần phục. Bảo sao có thể làm giá cao như vậy, chậc chậc, chừng này dung mạo đúng là hiếm gặp thật đấy. Nếu mà đặt dưới thân thì...

"Tiểu thư hình như không biết điều lắm nhỉ?" Thái Chấn Nguyên rít một hơi xì gà, híp cặp mắt lờ đờ.

"Thật ngại quá, ta chỉ biết điều với người cũng biết điều thôi."

Thái Chấn Nguyên cười ha hả: "Thú vị, thú vị!"

Kỷ Miên thầm nói trong lòng, thú vị cái đầu cha nhà ngươi, thứ già mà còn không nên nết!

Nàng nhận đồ đã gói chu đáo từ nhân viên, lại nhận thẻ ngân hàng đút vào ví. Không thèm nói một câu với đám người kia đã đi luôn một nước.

Con mịa nó, buổi sáng còn chưa kịp ăn sáng đã xui muốn chết! Toàn gặp loại cực phẩm không ưa nổi!

Kỷ Miên sau khi quay về khách sạn thu dọn đồ đạc, cũng báo với đạo diễn một tiếng rằng mình sẽ quay về Đế đô. Trương đạo diễn mới đầu có hơi kinh ngạc, còn nói: "Ôi chao, sao ngươi gấp về như vậy. Cả tầng khách sạn đó đoàn cũng đã thuê suốt hai tuần tới rồi, ngươi đi thì sẽ bỏ không đấy, nếu ngươi không vội đi có thể ở lại a, Giang thành cũng nhiều cảnh đẹp, không muốn sẵn dịp du lịch một chút?"

Kỷ Miên khéo léo từ chối. Cốt yếu là nàng muốn về Đế đô trước ngày mai.

Một đường ra sân bay mua vé máy bay và rời đi, trước khi lên máy bay nàng có nhắn tin báo cho Sơ Mục Kỳ một tiếng. Sau đó kiểm tra tài khoản ngân hàng, híc, cát xê khủng của nàng mất hết rồi...

Lại trở về một con đỗ nghèo khỉ, ahuhu...

Kỷ Miên đáp chuyến bay xuống Đế đô thì cũng là 6h chiều rồi, nàng cũng không có phiền hai mẹ đến đón, tự bắt taxi quay về. Lúc này trời Đế đô có cơn mưa phùn bất chợt, làm vai áo nàng có chút ướt.

Về đến nhà, Kỷ Miên liền được một cái ôm vào lòng chào đón, nàng bận rộn cầm đồ trên tay, cười khẽ: "Mẹ~"

Mộ Tuyết phấn khởi: "Mau vào, mau vào! Kể ta nghe Giang thành có đẹp không, quay phim có vất vả không!?"

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.