Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn

Chương 20: Sợ biển




[..........]

" Cháu cảm ơn chú nhiều ạ! "

Hai đồng tử mắt Diệp Tử giãn ra, khuôn mặt của cậu không giấu nổi vẻ hạnh phúc. Trong suốt đoạn đường, Diệp Tử cứ trông mắt ra phía ngoài cửa sổ, nào cây cối, nào con người, dù là cảnh quan thế nào cậu cũng thấy đẹp. Còn trong thành phố thì xe là xe, người là người nhưng ra đến ngoại biên thì trải dài một mảng xanh ngắt của biển cả, làn gió mang nặng hơi nước mặn mòi thật biết khiến tinh thần con người ta thoải mái biết bao, những chiếc thuyền xa xa trở nên nhỏ bé giữa dòng bao la, xen kẽ vào đó những dãy núi lưng chừng rồi lại cao dần lên.

Đôi mắt Diệp Tử mơ màng đắm chìm trong sự dịu êm và xinh đẹp của mẹ thiên nhiên, lâu lâu lại cười mỉm một cái thầm khen nức nở cảnh đẹp trong lòng. Từng cử chỉ, từng ánh nhìn của cậu đều thu vào ánh mắt của Trịnh Hoằng, anh tự hỏi ngoài kia cho gì hấp dẫn lắm sao mà cậu lại thích thú đến thế " Chỉ đi trên đường đã thích thế này biết chừng đến nơi lại thích phát ngất mất....Con nít ". Truyện Sắc

Chiếc xe dừng lại trước cửa một khách sạn sang trọng, tài xế chạy xe đi cất, Diệp Tử vịn vali mà có hơi rụt rè đứng sau lưng anh. Trịnh Hoằng hiểu ý liền chìa tay ra nói với cậu:

- Đưa đây tôi kéo giúp, ta vào thôi

Diệp Tử chưa bao giờ dám khước từ anh nên đồng ý, cậu lẽo đẽo theo sau anh. Check-in lấy phòng xong, Diệp Tử có hơi ngạc nhiên khi phòng họ ở là phòng đơn giành cho hai người chứ không phải hai phòng riêng, cậu lên tiếng hỏi:

- Chú....chú ơi mình sẽ ngủ chung 1 phòng sao ạ?

Cậu ngờ nghệch giương mắt hỏi, Trịnh Hoằng bỏ hành lí một góc, kéo cánh rèm trắng ra rồi trả lời:

- Ta đi hơi vội nên còn 1 phòng này và 1 phòng giường đôi nữa. Thế nào, cậu không muốn ở chung với tôi sao? Hay muốn ngủ chung giường ở phòng kia

Trịnh Hoằng trả lời rất tỉnh nhưng Diệp Tử nghe xong thì sượng cả mặt, cậu lắc đầu nguầy nguậy, trong tâm hối hận khi lại hỏi như vậy, cảm giác khó hiểu kia lại ùa về lẫn nữa. Cậu vội bỏ balo trên vai lên giường rồi chạy tọt vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.

Trời trưa toản nắng gắt, cậu cùng anh xuống sảnh nơi phục vụ ăn uống dùng bữa trưa. Bàn nào cũng có view hướng thẳng ra biển, chỉ cách một tấm kính lớn trong suốt, Diệp Tử hết trông ra nơi xa xăm kia lại nhìn từng top khách ngoại tản bộ trên bờ cát. Nhâm nhi bữa ăn ngon lành trên bàn, Diệp Tử đột nhiên trong lòng lại có cảm giác thích thú đến lạ, hoá ra cậu cũng muốn chụp hình như những bên ngoài, không tự chụp bản thân cũng được chỉ cần chụp cảnh và.....cả chú nữa. Trịnh Hoằng trông vẻ mơ màng của cậu liền lên tiếng:

Ăn hết đi, nghỉ trưa một chút rồi đến chiều ra biển chơi, người Châu Á không như người Châu Âu nên không đi chơi giờ này được đâu...

Diệp Tử gật đầu thuận theo ngoan ngoãn ăn hết rồi lên phòng làm một giấc. Trước khi ngủ, Trịnh Hoằng hỏi cậu:

Thức ăn vừa miệng không?

Diệp Tử đáp:

Dạ có ạ

Nói rồi anh di chuyển đến giường của mình tranh thủ chợp mắt, Diệp Tử trông theo anh, nhìn dánh vẻ trưởng thành kia cậu lại không dám đối diện với chính mình. Diệp Tử đưa hai tay lên vỗ má, nhắm chặt hai mắt lại rồi vội nằm xuống trùm chăn.

Giờ chiều cũng đến, Trịnh Hoằng cùng cậu ra biển. Nước xanh ngắt, gió mát dịu làm đôi chân của Diệp Tử không thể nào đi chậm lại, cậu vừa chuẩn bị đặt chân xuống nước thì bỗng khựng lại

" Biển? Nếu không gặp chú.......thì biển cũng ôm lấy mình....."

Biểu cảm của cậu sầm lại, bước chân dần lùi ra sau, Trịnh Hoằng đi đến nắm chặt hai vai cậu lại:

Cậu sao vậy? Mệt ở đâu sao?

Đôi mắt buồn rười rượi của cậu ngước lên nhìn anh rồi lại cúi xuống:

Cháu.....

Trịnh Hoằng thấy thế liền hỏi ngược lại cậu, nhưng giọng nói lại tình cảm vô cùng:

Nhớ về ngày hôm đó sao...?

Diệp Tử nghe xong liền ngước lên đối mặt với anh, đột nhiên cảm giác khó chịu đến nghẹt thở kia lại ùa về, Trịnh Hoằng lo lắng rõ hiện lên mặt, anh một tay nắm vai một tay xoa đầu cậu:

Chuyện đã qua, không nên nhớ lại nữa, nào, nói cho tôi biết cậu muốn xuống biển không?

Diệp Tử chợt hai hốc mắt đỏ hoen, cậu nghẹn:

Dạ muốn......nhưng....cháu sợ.......

Trịnh Hoằng thở một hơi:

Tôi đi với cậu, ta đi nhé?

Diệp Tử khẽ gật đầu, đưa tay lên xoa mắt mình, Trịnh Hoằng nắm cổ tay cậu đi về phía biển một cách từ tốn nhất. Từng bước chậm chạp của cậu đều được anh dẫn lối, cậu có hơi run, càng bước đi chân cậu càng ướt, cát lại càng có cảm giác lún sâu hơn, Diệp Tử chịu không nổi nữa liền đưa tay còn lại lên nắm chặt cẳng tay anh. Vừa hay nước vừa đến gần đầu gối, Trịnh Hoằng dừng lại lên tiếng:

Cậu mở mắt ra đi....

Hơi ấm từ bàn tay của chú truyền từ tay đi thẳng đại não, Diệp Tử dần mở mắt ra. Phải, biển không đáng sợ......khi có chú ở đây, người đàn ông cầm tay cậu, nhìn thẳng mắt cậu rồi nói:

Không có gì phải sợ, và cậu cũng phải tập quên đi những cảm giác không đáng có, có như thế cậu mới thấy cuộc sống này ý nghĩa thế nào. Tôi luôn bên cạnh cậu......

Ánh mắt anh chắc như đinh đóng cột mà nhìn cậu, từng cơn sóng đều đều dạt tới vỡ tan ra khi gặp chân cậu, từng cơn từng cơn nối tiếp như thúc giục cậu tiếp thu lời chú nói, tâm tư cậu dần nhẹ nhõm hơn, cảm giác sợ hãi cũng không còn nữa, Diệp Tử gật đầu. Cậu buông lỏng tay chú ra rồi nhìn một vòng xung quanh, kì thực mọi người đang rất vui vẻ. Tiếng cười của trẻ con, của người lớn, gái hay trai gì cũng đều đang tận hưởng cớ sao cậu lại buồn. Diệp Tử nhắm mắt rít một hơi thật sâu rồi cười bảo:

Tuân lệnh chú....

Đôi chân cậu có thêm lực bước đi, cậu muốn làm hết những điều mà người ta thường làm khi đến biển. Ngâm mình trong làn nước mát, xây lâu đài cát, đào cát........

Một giờ trôi qua, Diệp Tử thoả mãn nằm sãi lai trên nền cát, cậu không còn nhớ đến việc phải chụp những thứ cậu thích nữa chỉ biết nằm đó nhìn trời cao thăm thẳm nhưng tất cả những gì cậu làm nãy giờ đều được ghi lại.......

[........]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.