Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn

Chương 25




[.........]

" Em thấy công việc vẫn suôn sẻ sao anh lại chuyển công tác vậy ạ? "

Phong Lâm nói vọng ra sau hỏi anh, nhưng hình như Trịnh Hoằng....đang chìm đắm vào thế giới của riêng mình.

Vẻ mặt như sắp khóc, giọng nói lí nhí, dáng vẻ lủi thủi của Diệp Tử âm ỉ trong đầu anh, từng hình ảnh hiện lên thật rõ như thể cậu đang ở gần anh vậy, càng nghĩ tim anh càng như thắt lại. Cảm giác này, chính xác là vì nó mà anh mới quyết định chuyển công tác, càng ở gần cậu trái tim anh càng khó chịu hơn, đưa ra quyết định này anh cũng trăn trở rất nhiều. Từ lúc về nhà, anh vẫn luôn nghĩ trong đầu sẽ đối mặt với cậu như thế nào, cứ thấy cậu tim anh lại kêu gào đòi hỏi đôi tay kia của anh chạm vào xoa đầu cậu, đòi hỏi anh trò chuyện với cậu nhiều hơn. Cuối cùng anh vẫn quyết định đi đón cậu, lúc thấy Diệp Tử chán chường bước ra anh bỗng muốn gọi cậu như ngày thường, được nhìn cậu mỉm cười, được hỏi cậu những câu hỏi về một ngày của cậu nhưng rồi cuối cùng vẫn lại là dùng thứ cảm xúc lạng ngắt kia đối diện với cậu. Anh cũng cảm thấy áy náy, có chút xót xa khi nhìn thẳng vào khuôn mặt buồn bã của cậu, anh không muốn nhìn cậu buồn, nhưng anh phải hành xử như vậy thì mới có thể dứt khoát bước đi, dứt khoát răng đe lại trái tim nhưng hình như tim anh càng làm lại càng đau hơn.

Hai bàn tay Trịnh Hoằng nắm chặt, anh cau mày cắn răng tự trách: " Ngay từ đầu đã khuyên cậu ấy không nên buồn nhưng rồi sao lại nói lời cạn nghĩa kia chứ!? " Trịnh Hoằng trút một hơi thở dài, anh vò đầu bứt tóc, ngột ngạt quá, cảm cảm giác chết tiệt này! Đúng, mình không yêu, mình không thích, một đứa trẻ như cậu ta chẳng có gì đặc biệt để thay đổi mình cả. Mình không phải đồng tính!

Trịnh Hoằng đấm mạnh xuống ghế ngồi, anh hì hục thở như người mới vác củi từ núi xuống vậy. Phong Lâm thấy tình trạng anh bất ổn cũng không dám nói gì thêm. Trời tờ mờ sáng cũng đến nơi, anh đi thẳng vào nhà ngã lưng ngay lên giường, thật mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.

Cả đêm hôm đó, Diệp Tử không hề ngủ một chút nào, cậu cứ ngồi đó cho đến khi trời sáng. Diệp Tử lê những bước chân nặng nề của mình đến trường, từ khi đó trở đi, cậu chỉ học chứ không nói chuyện gì với ai.

Thời gian cứ thế qua đi, kì thi tốt nghiệp cũng kết thúc, quãng thời gian này chính là cơ hội cuối cùng của cậu ở trong căn nhà này trước khi rời xa nó, rời xa người cậu ngày đêm mong nhớ....à không vốn dĩ đã xa cách lâu rồi. Có ai biết được động lực sau những trang giấy đầy mực của Diệp Tử, cậu cứ học học mãi dù ngày hay đêm để vơi bớt đi nỗi nhớ, từng bước đi trong căn nhà cũng làm cậu nhớ đến anh khôn nguôi, cậu không còn được nhìn lén chú trong phòng làm việc nữa, bàn ăn cũng chỉ còn một mình cậu, cuộc sống lại ảm đạm thật sự gói trọn trong những khoảnh khắc hiếm hoi khi giao tiếp với mọi người xung quanh. Diệp Tử cũng muốn đạt được kết quả tốt, không riêng phải duy nhất cho chú vui lòng mà còn cho bà, cho mẹ, chỉ là.....lí do tất yếu thôi thúc cậu hành động vẫn là người đàn ông kia. Đến ngày phải ra đi, cậu nhìn chăm chăm vào số tiền mà chú để lại trong ngăn kéo, tờ tiền lạnh ngắt, lạnh như khuôn mặt của chú vậy, càng nhìn lòng cậu càng chua chát. Diệp Tử đóng tủ lại, bước ra khỏi phòng, tiếng lăn bánh của vali như tiếng lòng cậu vậy, không êm cũng không quá dập mạnh.....nó cứ thế kéo lê thê trên nền nhà lạnh lẽo. Diệp Tử chào tạm biệt mọi người, ôm bác Hương thầm cảm ơn bác đã chăm sóc mình bấy lâu, cậu ngoảnh đầu nhìn thật kĩ thật sâu ngôi nhà, Phong Lâm bước tới vỗ vai cậu giục đi. Diệp Tử ngồi trên xe mà hồn ở như vẫn trong căn nhà đó, ánh mắt chán chường của cậu cứ trông ra phía biển xa xa kia. Thiết nghĩ, chú vẫn tử tế như ngày nào vẫn cho người đến đón cậu đi, vẫn lo vé bay chu tất cho cậu nhưng cái cậu cần là được nhìn thấy anh một lần.

Đến nơi, Phong Lâm cùng cậu làm thủ tục xong xuôi liền đưa cho cậu một chiếc hộp:

Ông chủ nhờ tôi đưa cho cậu, nói là quà sinh nhật anh ấy mong cậu sống thật tốt. Cậu cầm lấy đi, thủ tục xong rồi khi nào có thông báo thì tự mình lên máy bay, tôi phải đi đây. Bảo trọng!

Diệp Tử cầm chiếc hộp trong tay, cậu vừa bất ngờ vừa vui mà cũng thật buồn. Thứ cảm xúc lẫn lộn này vô hình trung là vì anh, cậu không thể nào hiểu được là anh đang bận hay đang tránh cậu điều gì nữa, cậu không phân biệt được,..... Máy bay cất cánh, đưa Diệp Tử đến một nơi xa, với số tiền mà chú để lại, cậu chỉ lấy một nửa, đủ phí học kì đầu, sách vở còn chỗ ở thì ở kí túc, số còn lại cậu tự xoay sở những thứ thiết yếu cho bản thân và tìm cho mình một công việc làm

[........]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.