Nhất Chiến Thành Công

Chương 6




Ánh trăng dịu dàng tựa như mặt trăng bạc nhẹ nhàng phủ lên Cô Tình Nhai.

Bạch Vô Ly thấy Tường nhi không xuất hiện ở buổi dùng cơm trưa và tối,lo lắng có phải còn đang thu dọn sân cỏ Lan Uyển,vì thế cố ý ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.

Một mảnh tuyết trắng thanh khiết Cô Tình Nhai vắng lặng tỏa ra hương thơm nhưng không thấy bóng dáng đồ nhi.

Người đâu rồi?

Bạch Vô Ly võ công luyện đến cảnh giới nhập hóa,chỉ cần vận công động tĩnh xung quanh đều chạy không khỏi tai mắt nhạy cảm của y.

Quả nhiên,bên trong sơn động hậu sơn y nghe được tiếng hít thở yếu ớt.

Trong mắt xuất hiện một tia lo lắng,Bạch Vô Ly nhanh như chớp mở ra cửa đá,phóng vào phía trong sơn động!

Núi động này có từ lúc sáng lập ra môn phái,đều dùng để ủ mật hoa.

Giờ phút này,trong sơn động tối đen truyền đến mùi hoa thoang thoảng,ánh nến yếu ớt phủ lên một tầng vàng nhạt......

Một bóng người suy yếu ngã trên mặt đất,mái tóc bạc rũ xuống trên đất.

“Tường nhi!” Bạch Vô Ly thấy hắn phát độc ngã xuống đất lo lắng ôm vào trong ngực.

Quả nhiên thời gian đã đến.

Thánh Địa Tuyết Liên dược hiệu chỉ có thể duy trì ba năm,nếu nhưng vẫn không tìm được thuốc giải tánh mạng Tường nhi sẽ gặp nguy hiểm.

Chẳng lẽ hắn thật phải dùng phương pháp mà tên khốn Đỗ Nguyệt Ảnh nói sao?

Bạch Vô Ly ngay thẳng chính trực,tự nhận không bao giờ làm chuyện trái lương tâm,đối với luân lý sư đồ lại càng cực kỳ coi trọng.

Nhưng mắt thấy tánh mạng thiếu niên chỉ do một ý niệm của hắn hắn,trong lòng liền đấu tranh không thôi.

Đúng rồi,tên Đỗ Nguyệt Ảnh đó luôn thích trêu người khác,có lẽ không cần hoàn toàn tiến hành theo phương pháp hắn nói,chỉ cần dựa một chút trong đó cũng chưa hẳn không thể?

Dù sao Tường nhi hôn mê bất tỉnh,nơi đây lại ít người tới,sẽ không có ai biết xảy ra chuyện gì.

Vì tánh mạng của đồ nhi hay thử một lần xem sao.

Một khi Bạch Vô Ly quyết định chủ ý thì không chần chờ nữa,vung lên tay áo,cửa đá sơn động lập tức chậm rãi khép lại.

Trong sơn động,tĩnh lặng như nước.

Bạch Vô Ly để thiếu niên nằm ngang trên mặt đất,chậm rãi vén lên vạt áo và quần của hắn,cắn răng một cái,cởi ra quần lót của hắn.

Mặc dù đều là nam tử nhưng Bạch Vô Ly từ trước đến nay tuân thủ lễ nghi,lần đầu tiên nhìn thấy tính khí người khác vẫn tránh không khỏi lúng lúng.

May tu vi võ công của hắn cao thâm,chỉ tập trung một lát lập tức bình tĩnh trở lại.

Vươn tay đặt lên phân thân trắng nõn mềm mại,xúc cảm vào tay lại là lạnh như băng như tuyết.

Bạch Vô Ly trong mắt hiện lên tia lo lắng.

Đứa nhỏ này nhiệt độ thấp như thế,xem ra trình độ khi độc phát tác dường như còn mạnh hơn trước.

Lo lắng thay thế cho lúng túng,dưới tay không chần chờ,lập tức nhắm mắt tập trung,vận khởi tâm pháp đặc biệt của Huyền Ky Môn “Cửu huyền thần công” khuấy động lên xuống phân thân đồ nhi.

Ngọc trụ tuyết trắng dần dần bị nhuộm đỏ ửng,trở nên cứng rắn cực nóng,dịch nhờn trong suốt từ đỉnh to lớn chậm rãi chảy ra......

“Ô ——”

Mộ Dung Tường thân thể chấn động,phát ra rên rỉ.

Bạch Vô Ly chấn động,đột nhiên mở hai mắt ra ——

Nhìn thấy lại là một đôi tròng mắt sương mù trong suốt như ánh trăng.

Nam tử ôn nhu như nước nhìn hắn,lộ ra vẻ mặt say mê......

“Ngươi là ai? Hầu hạ Bổn vương thật là thoải mái......”

Bạch Vô Ly sửng sốt.

Đồ nhi từ trước đến giờ luôn không thay đổi sắc mặt trước y,cũng chưa từng dịu dàng nhìn y thế?

Hết sức ngạc nhiên,không khỏi dừng động tác tay.

“Mau động đi...... Đừng ngừng nha......”

Thiếu niên cầm tay của y,dùng ngón cái mập mờ lê nhẹ lên da thịt của hắn.

Thân thể thoáng cái run rẩy,một luồng hơi nóng từ bụng nhỏ đột nhiên xông lên,Bạch Vô Ly nhanh rút tay trở về.

Ta điên rồi! Ta nhất định là điên rồi mới có thể làm ra chuyện nghịch thiên luân kia!

Bạch Vô Ly trăm triệu không nghĩ tới chỉ một ánh mắt của đồ nhi,một động tác nho nhỏ nhưng lại làm hắn thất khống,trong lòng không khỏi hoảng hốt,lập tức nhanh chóng đứng dậy!

“Không,đừng mà!” Thiếu niên bất mãn ngồi dậy,bắt được tay của hắn”Mau tiếp tục đi!”

“Không được,chúng ta không thể tiếp tục nữa.”

“Tại sao không được?”

Thiếu niên nghiêng đầu không hiểu nhìn chằm chằm vào hắn.

Ánh mắt ngoài ý muốn kia thật là khả ái nha,khiến Bạch Vô Ly nhất thời nhìn ngây người.

“Bổn vương rất thoải mái,cho tới bây giờ còn chưa có thư thái đến thế.Bị ngươi sờ vào,thân thể đột nhiên không còn lạnh ngược lại nong nóng,thật thoải mái quá đi!”

Thiếu niên nhìn y nhe răng cười.

Nở nụ cười tuyệt mỹ,nghiêng nước nghiêng thành.

Bạch Vô Ly chưa bao giờ thấy thiếu niên tính tình quái gở lại cười chân thành như lúc này,một trận tê dại nho nhỏ lẻn vào toàn thân,bị y nhẹ nhàng lôi kéo,cả người không khỏi mềm nhũn ngã vào trong lòng ngực hắn——

Thiếu niên ngậm vành tai,ghé vào lỗ tai y nhỏ nhẹ nỉ non”Lại tiếp tục......”

Bạch Vô Ly nghe cả người giống như nổi lửa.

Thôi đi,thôi đi,dù sao đồ nhi ý thức không rõ,cũng không nhận ra hắn.Huống chi tất cả những việc y làm chỉ vì cứu hắn thôi,mình thật sự không cần căng thẳng làm gì.

Trong lòng đã quyết,bàn tay nóng bỏng một lần nữa đặt lên ngọc trụ cứng rắng của đồ nhi,lần nữa chậm rãi khuấy động —

“Ừ hừ...... Thật thoải mái......”

Đồ nhi đang vui vẻ rên rỉ bên tai Bạch Vô Ly trong lòng nóng rực như bị thôi miên,càng thêm cố gắng lấy lòng hắn.

“A a...... dùng thêm lực......”

“Hmm a...... Thật thoải mái......”

Vẻ mặt say mê của thiếu niên đẹp như hoa mẫu đơn,Bạch Vô Ly nhìn thấy trong lòng lay động!

“A a...... sắp ra rồi —— a a ——”

Theo thân thể thiếu niên dùng sức ưỡn lên,một dòng trắng dịch nồng đặc từ đỉnh ngọc trụ bắn ra—-

Thiếu niên mê say thét to”A a —— ra rồi—— ra rồi——”

Bạch Vô Ly lòng bàn tay nóng rực,mặc dù lúng túng mặt đỏ đến mang tai,nhưng vì tánh mạng đồ nhi vẫn định thần chăm chú nhìn lại lòng bàn tay.

Chỉ thấy trắng dịch Tường nhi bắn ra mang theo nồng nặc mùi thơm,lần này mùi thơm hết sức kỳ lạ,chỉ ngửi thôi đã bị mê hoặc.

Kỳ quái,rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ đây là độc khí?

Xem ra phương pháp giải độc lung tung của Đỗ Nguyệt Ảnh thật sự có hiệu quả!

Bạch Vô Ly trong lòng mừng rỡ,đang muốn mở miệng chợt thấy sắc mặt thiếu niên thay đổi,Ô…phun ra một ngụm máu tươi ——

“Tường nhi!” Bạch Vô Ly hoảng sợ hô to!

Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu,ánh mắt mê ly nhìn hắn”Sư...... Sư phụ,là người sao?”

Bạch Vô Ly kinh ngạc,đồ nhi nhận ra y sao?

Này...... bây giờ nên giải thích thế nào a?

Đang không biết mở miệng giải thích hành động của mình thế nào,thiếu niên một giây sau đã ngất đi!

“Tường nhi!” Bạch Vô Ly trong lòng đại loạn,đưa ôm lấy hắn,nhanh chóng chạy ra ngoài——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.