Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường

Chương 3: Tôi mong em sống tốt




Dân quốc năm thứ 29 (1940).

Xuân sang, thời tiết ấm dần lên, tuyết bắt đầu tan, côn trùng hoạt động trở lại sau kỳ ngủ đông, đàn cá tung tăng bơi lội. Mùa xuân ở phương nam thường tới khá sớm, Tần Thư thay sang một chiếc áo mỏng có màu trắng mà cậu thích. Đến tối, cậu vẫn tới đại sảnh dùng cơm như thường lệ nhưng không thấy Thủy Tam xuất hiện ở bàn ăn, bèn kéo một đầu bếp đang dọn món lại hỏi: “Tam gia nhà cậu đâu?”

Không biết dạo này Thuỷ Tam bận gì mà tần suất quấn lấy cậu giảm đi hẳn. Người thường xuyên ồn ào bên cạnh mình tự dưng lại chẳng thấy tăm hơi, Tần Thư bắt đầu cảm thấy không quen.

“Sáng nay Tam gia xuống núi rồi.” Nhóc đầu bếp sau khi trả lời xong thì lại dùng ánh mắt trông mong nhìn Tần Thư. Vốn dĩ cậu không định hỏi thêm gì nhưng thấy vẻ mặt đầy háo hức của cậu ta, thiếu điều vác loa lên nói với Tần Thư rằng: “Mau hỏi đi, mau hỏi đi. Tôi biết rất nhiều thứ mà cậu không biết!”

Tần Thư uống một hớp cháo, thuận miệng đáp: “Ồ?”

“Thiếu gia không biết đấy thôi, dạo này quan hệ giữa Tam gia với bên cửa hàng tơ lụa rất tốt, ủy thác cho chủ tiệm đó mua rất nhiều vải từ phương Tây về! Nhất định là để dành cho thiếu gia may quần áo!” Đầu bếp Giáp còn chưa nói xong, đầu bếp Ất đã vội vàng cướp lời: “Hơn nữa, dạo này Tam gia rất để ý đến hoa cỏ, mấy hôm trước tôi thấy ngài ấy mua vài xe hoa, đều là những thứ mà bình thường khó thấy từ phương Tây. Chắc chắn là muốn tạo cho công tử một bất ngờ!”

Đám đầu bếp vắt óc tìm cách dát vàng lên mặt trại chủ nhà mình, gấp gáp muốn nói đỡ. Đúng là không sốt ruột không được mà! Từ lúc Tần thiếu gia bị cướp lên núi đã hai năm rồi. Hai năm nay trại chủ đối với cậu tốt không chê vào đâu được, nâng niu trong lòng bàn tay, mỗi ngày đều hớn hở chạy tới chỗ Tần Thư trêu chọc nhưng luôn bị cậu hung dữ đá ra khỏi phòng. Tinh lực dư thừa của Thuỷ đại ca không có chỗ phát tiết, tính tình trở nên cáu gắt, tần suất nổi giận tăng dần đều.

Nghe bọn họ nói vậy, mặt Tần Thư đỏ bừng, “ồ” một tiếng rồi cúi đầu yên lặng xử lí nốt bát cháo.

Lúc này, có người ở ngoài cửa báo tin Tam gia đã về. Cánh tay cầm thìa của Tần Thư hơi khựng lại nhưng vẫn ung dung thong thả như cũ, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra mà uống hết bát cháo trắng. Nhóm đầu bếp để ý từng biểu tình nhỏ, thấy cậu không hề lộ ra chút cảm xúc gì thì mặt ủ mày chau như mấy quả cà tím héo, thậm chí lúc nghe Tần Thư nói “Tôi ra ngoài đi dạo một chút.” cũng chẳng buồn phản ứng mạnh.

Mấy nhóc đầu bếp ai oán nhìn Tần Thư biến mất khỏi tầm nhìn. Đầu bếp Giáp khó hiểu gãi đầu: “Vị Tần thiếu gia này sao lại không có tí tình cảm nào với Tam gia của chúng ta vậy? Chuyện lãng mạn như tặng hoa mà cậu ta cũng chẳng phản ứng gì, có phải là không bình thường không?”

Đầu bếp Ất bực bội thu dọn chén bát: “Tôi nói chứ, Tam gia trực tiếp đè cậu ta ra thịt không phải là xong sao? Việc gì phải cung phụng cậu ta như Bồ Tát thế!”

Đầu bếp Bính có vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng bổ sung: “Nhưng… nhưng mà Tần công tử đẹp như vậy. Nếu tôi là Tam gia, tôi cũng không nỡ ép buộc cậu ấy.”

“Á à, thì ra cậu vừa mắt chị dâu! Tôi đi mách Tam gia, ha ha ha!” Đầu bếp Ất chỉ sợ chuyện không đủ loạn.

Đầu bếp Giáp sờ cằm: “Tôi còn tưởng Tam gia chỉ chơi đùa thôi. Mấy hôm trước còn hôn trộm Tần thiếu gia cơ? Tuy rằng ba ngày sau đó thiếu gia không thèm nhìn mặt ngài ấy nhưng chắc là không có chuyện bỏ nhau đâu!”

“Cậu đừng để gương mặt kia của Tần thiếu gia lừa! Trong sách nói người môi mỏng đều là kẻ bạc tình. Tôi thấy cậu ta ấy à, lạnh lùng như vậy, lại không hiểu phong tình, đúng là chẳng biết ý gì cả!” Đầu bếp Ất tức giận, bất bình nói.

Mà lúc này, vị Tần thiếu gia kiêu ngạo, lạnh lùng, vô tình, không hiểu tình người trong miệng bọn họ đang đỏ mặt hỏi một tên thị vệ xem Thủy Tam ở đâu. Thị vệ chỉ về phía sau núi, vẻ mặt do dự: “Tần công tử, hôm nay Tam gia không tiện lắm, cậu đừng gặp thì hơn, ngài ấy…”

“Không sao.” Tần Thư không nghĩ nhiều, cũng chẳng để ý mà chỉ vội vàng muốn tìm Thủy Tam. Tần Thư trực tiếp lướt qua đám thị vệ, họ không cản được nên đành đợi cậu đi rồi nháy mắt ra hiệu với lính gác bám theo.

Lúc đi tới sau núi, Tần Thư bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

Thủy Tam bị một đám thiếu nữ mặc quần áo học sinh vây quanh. Ngày thường hắn luôn mang vẻ mặt cau có khi đối diện với người ngoài, thế mà giờ đây lại cười nói buông thả như vậy? Bên cạnh hắn bày rất nhiều hộp quà được đóng gói tinh xảo, quấn bằng ruy băng lụa. Một cô gái cầm hộp quà, cười rạng rỡ với hắn: “Cảm ơn Tam gia!” Thủy Tam nhướng mày, khuôn mặt mang vẻ lưu manh dưới ánh mặt trời càng trở nên anh tuấn. Hắn ôm một bó hoa từ trên xe ngựa xuống đưa cho một người, mấy cô thiếu nữ thấy thế thì ríu rít vây hắn ở trong. Cảnh tượng ấy vậy mà vô cùng hài hòa, đẹp đến chói mắt.

Tần Thư đứng trong góc nhìn một lúc lâu, lòng bàn tay vô tình lưu lại mấy vết hằn do nắm quá chặt.

Sau lưng truyền đến một tiếng chào hỏi lạnh lùng: “Tam gia”, Thủy Tam quay đầu lại thì thấy Tần Thư đang bước về phía hắn, trên mặt là ý cười cực kỳ khoa trương. Hôm nay cậu không hề kiêu ngạo gọi thẳng tên hắn. Thủy Tam còn chưa kịp kinh ngạc thì Tần Thư đã cười,nói: “Chúc mừng Tam gia nhé! Cuối cùng cũng chịu đưa nữ nhân về! Không biết ngài đây lừa được con gái nhà nào mà trông cũng xinh xắn nhỉ? Nếu Tam gia đã tìm được người trong lòng rồi thì có thể thả tôi đi chưa? Tôi chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi, đẹp chứ đâu có dùng được.”

“Tần Thư!” Thủy Tam bị lời mấy lời cay nghiệt của cậu làm cho khó chịu. Mấy cô gái kia hoàn toàn không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, trốn sang một bên. Tần Thư hất cằm nhìn hắn, rõ là đang cười nhưng khóe mắt lại đỏ hoe, rưng rưng như phủ một lớp sương mù. Thủy Tam vốn định nói gì đó, thấy bộ dạng này của cậu lại không thốt nên lời nữa. Hắn cảm thấy chỉ cần một câu nữa thôi, Tần Thư sẽ rơi nước mắt ngay lập tức.

“Không quấy rầy ngài nữa.” Tần Thư cúi đầu, mái tóc dài phủ xuống che đi đôi mắt, quay người rời đi, trong lời nói còn mang theo giọng mũi: “Anh thật sự không cần phải giấu tôi đâu.”

Thủy Tam muốn đuổi theo cậu lại bị các cô gái vây quanh: “Tam gia, người kia là ai thế? Sao lại nói chuyện hung dữ như vậy chứ?”

“””Đúng vậy, dọa chết người ta rồi.”””

Một cô gái vô tội chớp mắt, kéo góc áo Thủy Tam: “Tam gia, vừa rồi anh nói mang hoa cho bọn em đúng không? Mau lấy ra xem nào!”

Mặc kệ mấy cô nàng đang làm nũng, Thủy Tam vẫn chỉ ngây người nhìn theo bóng dáng của Tần Thư, nhíu mày.

Lính gác được phái đi theo Tần Thư do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn tiến lên nói cho Thủy Tam, “Tam gia, Tần thiếu gia đứng trong góc nhìn ngài rất lâu rồi. Cậu… cậu ấy…”

“Em ấy làm sao vậy?” Thủy Tam sốt ruột quát lên làm lính gác sợ hãi, vội đáp: “Vừa rồi hình như, hình như Tần thiếu gia khóc.”

Lúc Thủy Tam tìm được Tần Thư, cậu đang trốn ở chỗ mái đình hóng gió. Chỗ này khá hẻo lánh, thảo nào Thủy Tam đã phái người đi lục tung khắp cả ngọn núi mà vẫn không tìm được. Tần Thư tựa vào bàn đá, hình như đã ngủ. Tuy vào xuân nhưng ban đêm vẫn mang theo gió lạnh, cậu lại chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi. Màn che màu trắng tung bay phấp phới, bóng dáng cậu trong đó lúc ẩn lúc hiện tựa u linh trong sách cổ, mang theo vẻ yếu ớt mong manh.

Thủy Tam thấy miệng lưỡi khô đắng, kìm nén ngọn lửa trong lòng xuống, bế Tần Thư lên ôm vào lòng. Không ngoài dự đoán, cơ thể Tần Thư lạnh lẽo như vừa đào từ hầm băng ra, lại còn nồng nặc mùi rượu.

Tửu lượng của Tần Thư yếu vô cùng, chỉ ba chén đã gục. Thủy Tam từng lừa cậu uống rượu, muốn thừa dịp cậu say để dở trò một chút, lại bị Tần Thư dùng tia tỉnh táo còn sót lại đá ra khỏi phòng. Từ đó về sau, Tần Thư luôn cảnh giác, hầu như không uống rượu, chẳng biết hôm nay bực bội gì mà lại uống cạn cả một bình.

Thuỷ Tam thầm gằn một tiếng: “Trở về sẽ tính sổ với em sau!” nhưng tay vẫn siết chặt người Tần Thư vào lòng, chuẩn bị bế về.

Tần Thư mơ màng mở mắt, nhìn kỹ một hồi, xác định người trước mắt đúng là Thủy Tam thì há miệng cắn vào tay hắn, lần này là dùng lực thật sự. Thủy Tam cau mày. Tần Thư cắn chặt như để trút giận, cho tới lúc máu chảy dọc theo tay Thủy Tam nhỏ xuống. Mùi máu khiến cậu tỉnh táo lại, lúc ấy mới nhả tay hắn ra.

Tần Thư lờ đờ nhìn chằm chằm vết thương dữ tợn trên tay Thủy Tam, mím môi, nước mắt chảy dài. Rõ ràng là cậu cắn Thủy Tam vậy mà giờ trông tủi thân hơn bất kỳ ai, đã thế còn cắn chặt môi không dám khóc thành tiếng.

“Vợ à, em là chó sao? Tửu lượng kém thì thôi đi, say rượu xong còn thích càn quấy.” Thủy Tam thấy cậu khóc, luống cuống hết cả tay chân, đành phải vờ như không có chuyện gì, trêu chọc cậu: “Ngoan, đừng khóc! Chỉ là vết thương nhỏ, nếu em thích thì sau này ngày nào tôi cũng để em cắn.”

“Cút đi! Ai muốn cắn anh.” Tần Thư giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay Thủy Tam nhưng lại bị ôm càng chặt hơn. “Buông tôi ra!”

Thủy Tam ghé vào bên tai cậu, hỏi: “Thật sự muốn tôi buông ra?” Tần Thư vẫn tiếp tục giãy dụa, đột nhiên Thủy Tam chơi xấu, giả vờ buông lỏng cánh tay đang ôm eo cậu ra. Cảm giác không trọng lượng đột ngột ập tới làm Tần Thư sợ hãi, vô thức túm lấy áo của Thủy Tam. Giây tiếp theo lại bị ôm lấy, bên tai truyền đến tiếng cười ác ý của hắn: “Em xem, rõ ràng là muốn tôi ôm em.”

Mặt Tần Thư lần nữa đỏ bừng, vân vê chiếc cúc ở cổ tay áo, quay đầu giả câm. Dáng vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo kia càng khiến Thủy Tam được nước lấn tới, lần này hắn không thăm dò nữa, trực tiếp thả lỏng cánh tay đang ôm eo Tần Thư ra. Cảm giác không an toàn ập đến làm Tần Thư cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ ngã xuống đất. Cậu ấm ức ngước lên nhìn Thủy Tam.

Thủy Tam cười lưu manh, giọng nói sặc mùi lừa gạt: “Cầu xin tôi ôm chặt em đi. Nếu không tôi sẽ buông tay thật đấy.”

“Anh… anh bắt nạt tôi.” Tần Thư run lên, túm chặt cổ hắn hơn.

“Ba… hai…” Thủy Tam chắc chắn rằng cậu đang sợ hãi, xấu xa muốn xem bộ dạng cầu xin của Tần Thư, nhưng cậu cắn chặt môi dưới, hàng mi còn vương nước mắt khẽ run, rõ là đang sợ muốn chết mà vẫn không chịu nói tiếng nào.

“Một.” giây tiếp theo, ý cười trên môi Thủy Tam cứng lại, khó tin mở to mắt.

Tần Thư ngửa đầu hôn lên khóe môi hắn! Cánh môi mềm mại nhưng lạnh lẽo vẫn còn vương lại hương rượu ngọt thanh mổ một cái như chuồn chuồn lướt nước. Không đợi Thủy Tam phản ứng lại, Tần Thư đã thuận thế ôm vòng lấy Thủy Tam, vùi đầu vào hõm cổ hắn. Lúc mở miệng nói còn mang theo giọng mũi như đang khóc: “Nam Man Tử (*), không được thả em xuống.”

(*) Nam Man (南蠻, nghĩa là “người man rợ phương Nam”) là thuật ngữ hàm ý miệt thị trong lịch sử Trung Quốc để chỉ các bộ lạc dân tộc ngoài Trung Nguyên cổ đại ở phía Nam Trung Quốc. Chỗ này Ngộ không hiểu ý tác giả lắm, không nhầm thì Tần Thư cũng là người phương Nam, dùng từ miệt thị cho Thủy Tam cũng hơi kỳ. Để là “thằng Nam kỳ” thì nghe phân biệt vùng miền quá nên giữ nguyên, có gì anh em cứ góp ý thoải mái.

Thủy Tam vẫn đang đơ người, hàng ngàn vạn con thảo nê mã phi nước đại trong lòng: Ôi đệt, Tần Thư hôn mình! Ôi đệtt, Tần Thư khóc! Ôi đệttt, lông mi em ấy dài quá đi! Đệtttt, Tần Thư thật là quyến rũ! Muốn chịch!

Trong lúc Thủy Tam đang rối rắm, băn khoăn việc có nên trực tiếp vác súng ra trận luôn không thì mặt Tần Thư đã đỏ bừng vì xấu hổ. Cậu muốn vùng người trốn khỏi vòng tay của Thủy Tam để bỏ chạy nhưng hắn vẫn siết chặt cậu, ôm về trại. Dù Tần Thư có gầy thì vẫn là nam giới, vậy mà Thủy Tam lại bế cậu hết sức nhẹ nhàng. Toàn thân căng thẳng, Tần Thư có thể ngửi được mùi máu tươi trên người hắn, xen lẫn cả hương thuốc lá tràn ngập tính xâm lược khiến đôi gò má cậu nóng bừng.

“Tần thiếu gia đang ghen sao?” Thủy Tam siết chặt lấy vai Tần Thư, đắc ý hỏi. Tần Thư quay đầu né tránh hắn cũng quay theo cậu để hai người lần nữa đối mặt. Đưa đẩy qua lại như thế mấy lần, Tần Thư bực bội: “Cái tên Nam Man Tử này, sao anh lại nhàm chán thế hả?”

““Vâng vâng vâng, Tần thiếu gia dạy đúng lắm, là tên Nam Man Tử tôi sai, không nên thân thiết, gần gũi với mấy cô gái đó. Sau này nếu gặp phải đàn bà con gái, mặc kệ xấu đẹp, nhất định sẽ trốn cho thật xa.” Thủy Tam vội vàng vuốt lông cho Tần tiểu thiếu gia: “Có điều, lần này em thật sự hiểu lầm tôi rồi vợ ơi. Dạo này bên ngoài loạn lắm, một người bạn ở quân khu của tôi nhờ tôi chăm lo cho nhóm nữ sinh này. Họ đều là học sinh của trường học phía nam chạy nạn sang đây, người trượng nghĩa như ông đây sao có thể bọ mặc bọn họ không quan tâm được?”””

Tần Thư bĩu môi, liếc mắt trừng hắn: “Vậy thì sao anh lại giấu em?”

“Tất nhiên là phải giấu rồi! Nhỡ đâu em mà biết rồi chủ động quan tâm họ thì sao? Vợ ông đây đẹp như thế, đến đàn ông nhìn còn thích chứ nói gì mấy cô gái kia! Ông đây còn chưa theo đuổi được em, nhỡ em thật sự bị đám ong bướm câu đi mất thì ông đây phải làm sao bây giờ?” Thủy Tam cau mày suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy chuyện này đúng là mạo hiểm quá thể.

Tần Thư vậy mà lại hứng thú với đề tài này, túm tay áo hắn không buông: “Vậy anh tính làm thế nào?” Thủy Tam ôm cậu, nghiêm túc cân nhắc một lát: “Còn sao được nữa, đương nhiên là chuẩn bị hôn lễ cho em cưới người đó vào nhà. Nhưng đừng mơ tưởng đến việc ông đây làm người chứng hôn! Hừ, nếu không ông đây sợ là không nhịn được mà giết chết cô ta mất.”

Tần Thư bị hắn chọc cười, cặp lông mày thanh tú cuối cùng cũng giãn ra, giơ tay lên làm thành hình khẩu súng, ấu trĩ bắn bùm bùm vào không khí: “Em còn tưởng anh sẽ đánh gãy chân em, giết chết cô gái kia, ép buộc em phải ở bên anh cơ.”

“Đấy là em tự nghĩ thế thôi!” Thủy Tam rõ ràng cảm thấy cậu nghĩ như vậy thì oan cho hắn quá, lại nói thêm: “Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi mong em sống tốt.”

Tuy nghe câu này có vẻ hơi ngu ngốc, nhưng điệu bộ Thủy Tam lại vô cùng nghiêm túc, nét mặt dịu dàng. Phải trân trọng đến mức nào mới có thể thể hiện ra được sự ấm áp như vậy chứ? Tần Thư không cười nổi nữa: “Dạ.”

“Khi nào chiến tranh kết thúc, ông đây sẽ tổ chức cho em một hôn lễ khác. Lần trước chúng ta còn chưa bái đường, không thể coi là đã thành thân. Người xưa đều nói, phu thê phải dập đầu bái đường mới tính là vĩnh kết đồng tâm. Dù sau này một người ra đi trước thì khi xuống hoàng tuyền cũng có dây tơ hồng dẫn lối, đi xa đến đâu đối phương cũng tìm được, kiếp sau vẫn làm vợ chồng. Sau khi thành thân, em thật sự sẽ trở thành người của tôi, tôi sẽ quang minh chính đại mà viết tên em vào gia phả, đón vào từ đường bái tổ tiên!”

Tần Thư cúi đầu càng thấp, tiếp tục ngoan ngoãn ôm lấy cổ Thủy Tam, không giãy giụa đòi tự đi nữa. Ngày hôm đó Thủy Tam bế cậu đi lòng vòng nửa ngọn núi, rồi lại ôm cậu vào phòng trước ánh nhìn của mọi người. Tựa như bọn họ có thể cùng nhau băng qua núi cao sông dài.

Đầu bếp Bính phấn khích nhìn Tần Thư: “Tôi đã bảo mà, Tần thiếu gia thích Tam gia!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.