Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường

Chương 26: Đồng quy. [Hoàn]




Quá trình quay “Quý công tử thời loạn” kéo dài chừng ba tháng. Một vài clip spoiler ngắn được tung ra từ trước đã khiến độ nổi tiếng tăng cao. Khi tác phẩm chính thức lên sóng đã gây bão mạng, độ hot của trò chơi đạt đến đỉnh cao. Chỉ sau vài giờ phát trực tiếp, danh sách dùng thử đã được đặt kín chỗ. Diễn viên tham gia cũng trở nên nổi tiếng, couple Tam Thư được đẩy lên đầu bảng xếp hạng.

Chủ đề về bọn họ được treo trên Weibo suốt hơn một tháng không hạ nhiệt, lúc này lại có thêm một đề tài hot lên.

Đó là một bài viết rất ngắn gọn trên Weibo, viết về câu chuyện của thổ phỉ và thư sinh. Câu chuyện này không hoàn hảo như trên phim ảnh, đó là những năm tháng đầy bất lực: “Cả đời hắn đã làm tân lang ba lần. Lần thứ nhất, hắn là vua trấn núi, nhầm con trai nhà địa chủ là con gái, bắt thiếu gia nhà người ta về làm áp trại phu nhân. Lần thứ hai, hắn đi theo cách mạng, kéo thiếu gia tới chỗ thủ trưởng để lĩnh giấy hôn thú. Không được cấp, hắn tự vẽ một cái. Lần thứ ba, bọn họ vai kề vai, cùng nhau quỳ xuống. Quân phản loạn bắt bọn họ dập đầu, hắn kháng lại, thiếu gia cười hô: “Nhất bái thiên địa—”. Một bái này xong không ngẩng đầu lại, kết thành phu thê một đời.”

Top comment: ID [Trường An] Thế gian rộng lớn như vậy nhưng lại không bằng lòng cưu mang đôi lính già và thư sinh.

ID [sliver Nhữ Thần] Đây chính là lý do khiến tôi không muốn đọc tiểu thuyết về thời dân quốc, tôi sợ bọn họ sống sót được qua thời bom đạn mịt mù nhưng lại không vượt qua được mười năm hỗn loạn kia.

ID [Bất Dư] Trên đời này liệu có nơi nào cho ta khép mắt nằm mơ chăng?

Lực sát thương của bài viết này quả thực quá lớn tới mức không tin được. Thủy Tam lơ đãng lướt điện thoại thì đọc được bài viết, không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy lồng ngực mình bức bối khó chịu. Trong đầu hắn thoáng hiện ra một loạt những hình ảnh mơ hồ, giống như nét mực phai nhoà trong mưa. Ở nơi vết mực mờ nhất, một người mặc áo trắng nhuốm đầy máu cao giọng hét: “Nhất bái thiên địa—”

Thủy Tam tin rằng mình không nghe nhầm. Giọng nói đó vang lên từ chốn hư vô, đầu tiên là nhỏ như tiếng muỗi kêu, sau đó tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau tạo thành hàng nghìn tiếng vọng về. Thậm chí Thủy Tam còn nhìn thấy đôi môi tái nhợt của người kia cùng với giọt máu rơi xuống từ khoé mắt, khổ sở nhưng lại đẹp đẽ đến lạ lùng.

Giọng nói ấy trong trẻo, còn mang theo âm cuốn lưỡi.

Màu mực chợt tan biến, Thủy Tam chưa kịp chuẩn bị đã đối diện với ánh mắt vừa lạnh lùng vừa bi ai của chàng trai áo trắng: “Nam Man Tử, anh quên em rồi sao?”

“Thủy Tam! Anh sao vậy, Thủy Tam!” Tần Thư ôm theo đống quà vặt, đi ra từ phòng bếp thì phát hiện điện thoại của Thủy Tam bị ném xuống đất, hắn ôm đầu như đang chịu đựng cơn đau dữ dội, không ngừng đặt câu hỏi “cậu là ai” với khoảng không trước mặt. Dáng vẻ này của hắn thực sự đáng sợ, Tần Thư dứt khoát vứt đống đồ án trong ngực ra, đi tới nắm lấy tay hắn.

“Thủy Tam, anh nhìn em đi, đừng sợ, anh sao thế?” Tần Thư nhẹ nhàng vỗ lên Thủy Tam như đang dỗ dành một đứa trẻ, tay còn lại kéo hắn đối diện với mình. Cậu không dùng nhiều sức nhưng lại khiến người ta phải bận tâm. Thấy Thủy Tam không còn kích động như vừa rồi nữa, Tần Thư lại hỏi hắn có chuyện gì vậy.

“Tôi dường như đã quên đi một số chuyện quan trọng, tuy không nói thành lời được nhưng lại luôn cảm thấy có lỗi với em.” Thủy Tam bực bội ôm đầu. Kể từ sau khi đóng MV cùng Tần Thư, hắn luôn có cảm giác khó nói với Tần Thư, thậm chí trêu chọc gọi Tần Thư là “vợ ơi”. Hơn nữa, đây chắc chắn không phải do nhất thời xúc động, mà giống như đây là thói quen của mình hơn.

Tần Thư bật cười: “Anh thấy có lỗi vì giấu quỹ đen không cho em biết à?” Cậu tiện tay nhặt điện thoại dưới đất lên nhìn lướt qua thì lập tức sửng sốt.

Hồi lâu sau, Tần Thư mới lên tiếng: “… câu chuyện này thật là xui xẻo.” Cậu cười khổ, đặt điện thoại lên bàn, quay sang đối diện với Thủy Tam, dáng vẻ như chuẩn bị thẳng thắn đối mặt với mọi chuyện, cất giọng nghẹn ngào: “Nam Man Tử, anh thấy có đúng không?”

“Em gọi ai là Nam Man Tử?” Thủy Tam nhận ra mình không hề hiểu Tần Thư. Rõ ràng cậu mang dáng vẻ thiếu niên, nhưng ánh mắt lại như người từ cõi xưa trở về, vừa thê kương vừa chua xót.

“Ừm, kể cho anh nghe một câu chuyện. Anh nghe xong chớ có cười, cũng nhất định không được khóc.” Tần Thư nở nụ cười yếu ớt với Thủy Tam: “Anh luôn tò mò vì sao em lại hết ngốc đúng không? Thật ra em vốn không bị ngốc, chẳng qua em của mười bảy năm trước luôn ở trong trạng thái nửa mất trí nhớ, luôn mơ màng đối diện với mọi thứ xung quanh. Cho đến khi gặp anh, em bắt đầu nhớ lại, tới lần tai nạn xe khi trước em mới nhớ lại hết tất cả mọi chuyện.”

“Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau.” Thủy Tam vắt óc cũng không nghĩ ra được lúc nhỏ mình lại từng gặp người như vậy. Lúc này lại thoáng nghe thấy tiếng thở dài của Tần Thư.

“Em quen anh vào năm dân quốc thứ 39 trên núi hoang. Nam Man Tử, anh có tin vào luân hồi, có tin vào duyên phận kiếp trước không?”

Tần Thư vẫn luôn cảm thấy chuyện giữa mình và Thủy Tam chẳng phải mới mẻ gì, chỉ là bên nhau giữa cái thời loạn lạc mà thôi, chẳng qua giới tính hơi khác với bình thường. Câu chuyện như thế này cho dù về sau có được biên soạn và trình diễn trên sân khấu cũng sẽ không thành công.

Nhưng khi thật sự gói gọn cả cuộc đời mình vào mấy con chữ, cậu lại cảm thấy không muốn làm như vậy, câu chuyện này quá dài. Sau khi kể xong, Thủy Tam giống như vẫn đang chìm đắm trong thế giới khác. Cảm xúc tiêu cực xen lẫn tình yêu đến một cách vội vàng, trái tim Thuỷ Tam xao xuyến như nghe thấy tiếng ve kêu râm ran vào mùa hè năm 1940, nhìn thấy biển đom đóm che phủ cả trời đất, nghe thấy thư sinh trắng trẻo run rẩy giới thiệu mình: “Tần trong Tần Hoài, Thư trong Thư Mặc, Tần Thư.”

Ngọn lửa chiến tranh, mười năm thăng trầm sau đó cùng với lời chia tay trước sự sống và cái chết đều được bộc lộ trong giọng nói chậm rãi và trầm thấp của Tần Thư: “Anh thực sự rất mạnh mẽ, mấy người cũng không khống chế được anh. Đáng tiếc là em lại bị bọn chúng bắt được, ừm… em muốn xem anh xử lý bọn chúng cơ!”

Tần Thư ấu trĩ cau mày, các kiếm khách trong sách cổ đều quyết đấu với nhau mà không hề lo lắng. Nhưng đám vệ binh đỏ kia lại bỉ ổi mang cậu ra uy hiếp hắn. Trong lúc tức giận, có một bàn tay sờ lên trán cậu. Thủy Tam đau lòng hỏi: “Có đau không? Lúc bị bọn chúng đánh, em có đau không?”

Trong đôi mắt đó là sự ấm áp đã trải qua theo năm tháng, thật khó để chối từ sự ân cần ấy.

Tâng Thư gật xong lại lắc đầu: “Đau… lúc đầu hơi đau, sau đó thì quen rồi. Không sao đâu, mọi chuyện đều đã qua…” Cậu chưa dứt lời đã bị ôm chặt lấy. Cái ôm của hắn mạnh mẽ đến mức xương cốt Tần Thư như muốn gãy ra. Hắn đặt cằm trên trán cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được phép quen, sau này sẽ không có chuyện như thế nữa.”

Bọn họ bái thiên địa, thắt sợi chỉ đỏ của Nguyệt lão, dẫu sống chết cũng vẫn sẽ gặp lại nhau.

“Thiếu gia, em làm vợ tôi thêm một kiếp nữa nhé? Hai bái còn thiếu tôi cũng sẽ bù lại cho em.” Thủy Tam thì thầm bên tai Tần Thư.

“Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.