Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường

Chương 25: “Chữ “thích” tiên sinh từng nói.”




Năm Dân quốc thứ 20 (1932), thu đến, tiếng lá xào xạc khắp thành phố.

Tiếng pháo vang dội từ chân núi, lá vàng phủ khắp như lửa cháy lan ra đồng cỏ. Thỉnh thoảng một, hai chiếc lá rơi xuống khơi dậy những tia lửa. Tần Thư ho ra một ngụm máu trong khói lửa gay mũi. Một tên thổ phỉ ân cần gọi một tiếng Tam gia, Thủy Tam xua tay ra hiệu mình không sao. Hắn đứng trước pháo đài, từng bước giẫm lên bệ pháo là từng tiếng pháo vang lên. Lực phản chấn khiến hắn ho ra một ngụm máu.

Binh lực và đạn dược của trại không còn nhiều, ai nhìn vào cũng nhận ra hắn đang cắn răng chống đỡ. Một tên thổ phỉ bỗng dưng nhụt chí, lau vết máu đen trên mặt rồi nằm ra đất khóc rống lên: “Tam gia mau chạy đi! Chúng ta không đánh lại đâu, đám lính kia dày dặn kinh nghiệm, ngay cả sư gia cũng là người của chúng…”

Mấy hôm trước, Tần Thư đột ngột mất tích, Thủy Tam sốt ruột lật tung cả ngọn núi nhưng chẳng thấy cậu đâu. Khi Thủy Tam buông lỏng cảnh giác, quốc quân tập kích bất ngờ nhưng lại khéo léo vòng qua quân mai phục của Thủy Tam, rõ là có nội gián. Hiện tại quốc quân đang tiến gần vào thành, giữa thiên quân vạn mã súng đạn nghiêm trang, Tần Thư thình lình xuất hiện trên lưng ngựa. Cậu đã thay bộ trường bào màu trắng thành quân phục vàng đậm, huân chương chiến công xếp thành hàng trên vai, tua vàng buông trước ngực, vô cùng lóa mắt.

Thế là mọi thứ đã được giải thích, hóa ra thư sinh yếu ớt được trại họ che chở là tham mưu trưởng của quốc quân khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật. Lời nói của thổ phỉ chọc vào vảy ngược của Thủy Tam, hắn nghiến răng nghiến lợi. Lại một đợt nã pháo dưới thành, chiến mã của Tần Thư nhanh nhẹn né tránh, đất đỏ dính vào khuôn mặt như bạch ngọc, chói mắt như máu. Thủy Tam thấy không đánh trúng cậu, lại cười rộ lên: “Lâu nay nghe nói tham mưu trưởng là một kẻ hung ác, mai phục làm mồi nhử bày mưu tính kế, không ngờ người bận trăm công nghìn việc như ngài lại bằng lòng lãng phí hai năm bên cạnh một tên thổ phỉ như tôi. Đã nhiều lần mạo phạm, xin ngài tha thứ.”

Lời vừa dứt, lại một viên đạn nhắm ngay Tần Thư, suýt nữa cậu không tránh được, chiến mã bị dọa hai lần trong thời gian ngắn, bất an hí lên, Tần Thư nắm chặt dây cương, móng tay gần như cắm vào da thịt, lời nói ra lại lạnh lẽo vô cùng: “Quân lính hùng mạnh, binh lính đã bao vây thành. Bọn sơn phỉ các người đã đến đường cùng, sao còn chưa bó tay chịu trói.”

“Bó tay chịu trói? Ha, chữ đầu hàng không có mặt trong cuộc đời của ông đây!” Nói đoạn, Thủy Tam giơ súng lên, họng súng hướng thẳng về phía Tần Thư.

Quân đội đã chiếm được thành, bao vây Thủy Tam, khí thế như “chỉ cần hắn dám nổ súng thì sẽ thịt nát xương tan ngay lập tức”. Ánh sáng nhập nhèm trong mắt Tần Thư, không có lệnh của tướng soái, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Cậu xuống ngựa, đi tới trước mặt Thủy Tam, thế mà lại ngồi xuống lau sạch vết máu trên khoé môi hắn.

Thủy Tam cười càng điên cuồng, máu trong miệng không khống chế được lại tràn ra. Tuy trông hắn chật vật vô cùng, nhưng vẫn còn vài lời không nói ra thì không thoải mái: “Tiên sinh nói, khụ khụ…”

Hai năm trước, vào một ngày hè nóng nực, cỏ mục biến thành đom đóm, sao sáng như dòng sông vĩnh cửu chảy dài trên bầu trời. Đôi mắt Tần Thư sáng như ánh lửa, nghiêm túc nói với Thủy Tam: “Anh ơi, em thích anh! Trong cả trại này, người em thích nhất chính là anh!”

Thủy Tam tự giễu tiếp tục hỏi: “Chữ “thích” tiên sinh từng nói…”

“Không tính nữa.” Tần Thư dùng dao đánh hắn ngất xỉu, phủi đất dính trên người, ra lệnh cho binh lính quanh mình: “Ai tự nguyện đầu hàng thì thả xuống núi tự kiếm sống, ngoan cố chống lại thì giết rồi dựng bia xây mộ chôn cất.”

Một tên lính quèn hơi do dự, nhưng vẫn chỉ vào Thủy Tam rồi hỏi Tần Thư: “Tham mưu trưởng, vậy hắn thì sao? Tư lệnh đã dặn rằng người này phải nhổ cỏ tận gốc!”

Tần Thư liếc sang, gã ngoan ngoãn ngậm miệng, thức thời lui về sau đội ngũ.

Đêm đến, Thủy Tam bị đánh thức bởi những đợt xóc nảy, vết thương khắp người đau dữ dội. Hắn hít một hơi, xoay người ngồi dậy một cách khó khăn thì phát hiện cơ thể mình đã được băng bó, vết thương cũng đã được chữa trị. Hắn quan sát xung quanh, bản thân ở trên một chiếc xe ngựa đang lao nhanh. Nghe thấy tiếng động bên trong, một bàn tay thon mảnh vén rèm lên. Tần Thư nghiêng người vào, nhưng hiển nhiên là đang đánh xe ngựa nên không tiện chui vào trong. Tần Thư không thấy được tình trạng của Thủy Tam, đành lo lắng nói: “Anh đang bị thương, nằm xuống đi.”

“Con mẹ nó mục đích của cậu là gì? Cậu đừng quên cậu đánh ông đây gần chết, nửa đêm lại mang theo ông đây chạy như điên. Cậu muốn làm gì? Giết người diệt khẩu à?” Thủy Tam còn đang nóng giận, có vẻ đầu hắn bị thương quá nặng nên không phản ứng kịp, cay đắng quở trách Tần Thư: “Ha ha ha ha, giết người diệt khẩu thì thẳng tay một chút. Ông đây ghét nhất là đám mưu mô các người, đã giết người còn phải lén lén lút lút.”

Tần Thư thúc ngựa trong gió thu, trán nổi gân xanh, thầm nghĩ “biết vậy chẳng cứu anh”, bất mãn đáp trả: “Anh nói đúng lắm, tôi nham hiểm vô cùng, đêm hôm khuya khoắt giết người diệt khẩu cũng không ít.”

Thủy Tam không ngờ Tần Thư thẳng thắn thừa nhận như vậy, hắn ngẩn người, “ờ” một tiếng rồi đổi một tư thế thoải mái nằm xuống, không nói lời nào.

“Anh không mắng tôi nữa à?” Bị Thủy Tam làm om sòm quen rồi, giờ đột nhiên im lặng như vậy, cậu không quen lắm.

“Mệt rồi. Bắn hay chôn sống tùy cậu.” Thủy Tam gối đầu lên tay, nghĩ mình làm chuyện ngu ngốc rồi, dù sao cũng không còn nhiều thời gian. Hai năm quen biết Tần Thư, mình cứ như thằng mù, thấy thư sinh ưa nhìn thì tự động bỏ qua tất cả bất thường trên người cậu. Bây giờ ngẫm lại, đúng là Tần Thư quá giỏi ngụy trang, nhưng cũng không phải không có dấu vết: “Tần Thư, có phải cậu thấy tôi ngu lắm không? Giờ nghĩ mới thấy, Tần lão gia trông nhát gan như thế, sao lại sinh ra đứa con như cậu vậy? Ngay từ đầu cậu đã đóng kịch rồi, cả bộ dạng ngu ngơ đó nữa, em đóng kịch cũng cẩu thả quá, y như con gái vậy, ngu ngơ đâu phải thẹn thùng. Thôi bỏ đi, ông đây không có tư cách nói cậu, cậu diễn vụng như thế vẫn lừa được ông, trách ông đây mù mới đúng.”

Tần Thư yên lặng hồi lâu, buồn bực hỏi: “Rốt cuộc ý anh là sao?”

“Tôi không trách em.”

“Gì?” Tần Thư từ chối cho ý kiến.

“””Ông nói ông không trách em! Dù em muốn chôn sống hay xử bắn cũng tùy em, ông đây không trách em!”” Xe ngựa chợt dừng lại, Thủy Tam nằm thẳng ra thành hình chữ đại (大), thầm nghĩ chắc đến nơi rồi, dứt khoát nhắm mắt lại. Rèm cửa bị giật ra, Thủy Tam nhắm mắt không nhìn thấy, nhưng trực giác vẫn cảm nhận được Tần Thư đang im lặng nhìn hắn, sau đó có tiếng vải xột xoạt, hắn thấy lạ: “Quân đội mấy người giết người còn phải nhìn tội phạm lâu vậy à?””

Hắn chưa dứt lời thì đã bị cắn môi, Tần Thư hôn hắn! Nụ hôn vô cùng nồng nàn nhưng lại có cảm giác xâm lược, cho người ta ấn tượng hoàn toàn khác với con người cậu, giống như một sự pha trộn kỳ lạ giữa tuyết ngoài phía bắc Trường Thành và mưa bụi Giang Nam. Tình cảm trải qua nhiều kiềm nén đã lắng đọng xuống, nhưng vẫn mang dục vọng nặng nề và sự nóng bỏng đầy kiềm chế. Thủy Tam bị nụ hôn này dọa giật mình, không để hắn giật mình lâu, một dòng nước mắt rơi xuống bên môi. Tần Thư khóc, tủi thân nhưng vẫn hung dữ tóm vai Thủy Tam không để hắn phân tâm. Thủy Tam thở dài: “ĐM em đang cưỡng hôn ông đấy, em khóc lóc như thiếu nữ làm gì?”

Cảnh tượng tiếp theo còn chấn động hơn, Tần Thư bắt đầu kéo cổ áo Thủy Tam, suýt chút nữa xé luôn băng gạc quấn trên người hắn thành giẻ rách, vừa khóc vừa lay: “Ai nói em muốn giết anh! Anh ngậm máu phun người! Rõ ràng là em cứu anh ra ngoài, anh còn hiểu lầm em! Sao anh hiểu lầm em!”

Thủy Tam: “…”

“Cắt!” Đạo diễn ở cạnh khoái trí vỗ tay, ra hiệu cảnh này đã qua rồi. Ông luôn cảm thấy Tần Thư hơi khờ khạo, diễn xuất như đang cố giả nai. Nhưng từ sau vụ tai nạn xe, Tần Thư như biến thành người khác, diễn xuất sinh động, thỉnh thoảng có một số cảnh chưa hấp thu hết được tinh hoa, nhưng chỉ cần đạo diễn hướng dẫn một chút là cậu hiểu ngay. Nhờ phúc Tần Thư, tiến độ của đoàn phim tăng vọt. Nghĩ đến đây, đạo diễn hài lòng tới vỗ vai Tần Thư: “Tiểu Thư, mấy cảnh này cậu diễn tốt lắm, thể hiện đầy đủ những khúc mắc của thư sinh, đặc biệt là cảnh hôm nay, cậu đã diễn ra được nhiều tầng cảm xúc của sự bất lực, mất mát trong lòng tham mưu trưởng khi bị thổ phỉ hiểu lầm cùng với tâm trạng khi chuẩn bị phản bội quân đội vì chúng!”

Trông đạo diễn rất hăng hái. Tần Thư chỉ lạnh lùng đáp một tiếng, sửa sang quần áo, nhìn thoáng qua Thủy Tam với vẻ sâu xa, dành cho hắn một cái nhướn mày khó hiểu. Hắn mới bị cậu xé áo.

Tần Thư nhướng mày như vậy có nghĩa là có người chọc cậu khó chịu rồi. Thủy Tam nhạy bén nhận ra tâm trạng cậu thay đổi, hắn bối rối, sao vợ mình lại giận dỗi rồi?

Sau khi quay xong cảnh này, cảnh riêng của Tần Thư và Thủy Tam kết thúc. Sau đó đoàn phim muốn tổng hợp lại cảnh bên A và bên B, hợp nhất hai phần tiểu thiếu gia – quân phiệt với thổ phỉ – thư sinh. Tần Thư đưa Thủy Tam ra bắc. Hai người gia nhập quân đội dưới trướng quân phiệt, vì nhiều cơ duyên mà thành bạn tâm giao với quân phiệt. Về sau, bốn người họ cùng nhau chống lại quân xâm lược Nhật Bản ở phía đông bắc, chính thức thành lập F4 dân quốc chói mù mắt chó. Hết phim.

Nỗi ám ảnh của Tần Thư dường như vẫn tiếp diễn từ khi quay MV cho đến khi MV được phát hành. Dạo đó trông cậu cứ là lạ, lúc nào cũng nhìn cơ bắp của Thủy Tam mà bĩu môi, nếu không thì lặng lẽ so sánh sự chênh lệch chiều cao giữa hai người. Hiện tượng kỳ lạ này kết thúc vào ngày MV được phát hành. Hôm đó, Tần Thư nhìn thấy bão bình luận ùn ùn, không biết cậu nhìn thấy gì mà bỗng nhiên sống lưng ưỡn thẳng lên không ít.

Nhân lúc Tần Thư ra ngoài, Thủy Tam lén lấy điện thoại của cậu xem thử, suýt thì tức hộc máu. Bình luận chạy kín màn hình ở cảnh Tần Thư mặc quân phục cúi người nhìn Thủy Tam. Cậu ở trên cao lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói: “Không tính nữa.” Hủ nữ trên toàn thế giới đều đang gào thét: “Sao mà vẫn đáng yêu thế này!” Phía dưới còn có mấy bình luận kiểu: “Tần Thư nhất định là một mỹ nhân “hàng” khủng công!”, “Sau khi lộ thân phận, Tần mỹ nhân công ơi là công luôn!”, “Ha ha, e là Tam gia mới là người bị đè ấy!”

Liên tưởng với hành vi khác thường của Tần Thư gần đây, Thủy Tam bất chợt ý thức được, vợ mình muốn phản công!

Tần Thư về phòng thì phát hiện Thủy Tam nhìn mình với ánh mắt nóng rực, cứ như muốn dạy dỗ mình chuyện gì đó. Tần Thư làm xong công tác chuẩn bị tấn công, cơ hội tới rồi! Cậu đã chờ cái ngày này lâu lắm rồi! Kiếp trước cơ thể yếu ớt bẩm sinh, cũng không rèn luyện được. Bây giờ cơ thể này có vẻ rất khoẻ mạnh, gần đây bản thân còn nghiêm túc tập luyện, ăn thật nhiều cơm, cậu còn cao thêm 2cm cơ! Nghĩ đoạn, Tần Thư thấy mình có dũng khí vô tận, bèn ngoắc tay khiêu khích Thủy Tam: “Thử chút không?”

Kết quả là Tần Thư bị Thủy Tam ăn sạch sẽ. Hắn nắn nắn cơ bụng gần đây cậu tập được, cười bảo: “Tư thế có thể đổi nhưng công thụ thì không, ha ha.”

Tần Thư: “Cút!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.