Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường

Chương 15: “Anh ấy là người của tôi.”




Nửa tiếng sau đó, Tần Thư được mở mang kiến thức về cái gọi là giai cấp được hưởng đặc quyền. Trong văn phòng, Thủy Tam nhàn nhã gác chân nói chuyện phiếm với Tần Thư, hoàn toàn coi chủ nhiệm phòng giáo vụ như không khí. Lãnh đạo trước kia hay vênh mặt hất hàm sai khiến nay không dám ho he lấy một lời, hiền từ bưng trà dâng nước cho Thủy Tam như một đứa cháu trai.

Trường phòng giáo vụ sâu sắc phê bình chủ nhiệm lớp Tần Thư, phê bình từ cách giáo dục cho tới việc giác ngộ tư tưởng. Không thể không nói, trưởng phòng giáo vụ đúng là một loại sinh vật thần kỳ, để bám víu vào cái đùi lớn là ông nội Thủy Tam mà mắng chửi ngày càng hăng hơn. Ông ta vừa mắng vừa lén nhìn sắc mặt Thủy Tam, nhưng mặt hắn lại không bộc lộ chút cảm xúc nào, còn chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái. Trái lại, hắn còn nháy mắt với Tần Thư, trong mắt toàn là vẻ đắc ý.

Tần Thư thầm mắng một tiếng “đồ ngốc” trong đầu. Đến mức này cơ à? Không khác gì đứa nhãi con.

Công tác phê bình của trưởng phòng giáo vụ cuối cùng cũng đến lúc hạ màn, tổng kết lại bằng một câu: “Ở nơi như Minh Đức của chúng ta, tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện bạo lực học đường! Tần Thư lại còn là em trai của Tam thiếu gia, sao thầy lại nông cạn thế hả lão Vương? Đừng hòng mơ đến tiền thưởng tháng này nữa!” Sau đó, hai người đàn ông đầu sáng bóng nhìn Thủy Tam bằng vẻ mặt nghiêm trọng, nhất thời khiến cho bầu không khí hết sức khó xử.

Thủy Tam im lặng nhìn Tần Thư, câụ thở dài, khẽ gật đầu với hai thầy: “Không sao đâu, sau này để ý hơn là được.”

Sau khi ra khỏi văn phòng, đôi chân dài của Thủy Tam sải bước về phía trước để sánh vai với Tần Thư. Thủy Tam định ôm lấy vai Tần Thư theo bản năng nhưng lại bị cậu tránh đi. Tần Thư khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn hắn. Hiển nhiên là Thủy Tam cũng không vui, hắn sống lâu như vậy mà còn chưa thấy ai qua cầu rút ván, lật mặt nhanh hơn lật sách như cậu. “Tần Thư?”

Tần Thư nhướn mày.

“Cậu mất hứng?” Thủy Tam cảm thấy sắc mặt Tần Thư thật sự rất khó coi. Hôm qua thấy cậu cùng lắm chỉ mang vẻ xa lánh, nhưng hôm nay lại thật sự chất chứa cả sự tức giận trong đó, không biết là tại sao và từ khi nào lại biến thành như vậy. “Vừa vào văn phòng cậu đã không vui rồi, tại sao?”

Hai người họ đứng đối diện nhau, rõ ràng chỉ cách nhau một mét nhưng lại giống như bị ngăn bởi dấu ấn của thời gian xa vời vợi. Tần Thư nhìn khuôn mặt giống với năm xưa của Thủy Tam, lòng chợt dâng lên cảm giác xa lạ vô cùng. Cậu muốn nói cho hắn biết giữa họ đã xảy ra những chuyện gì, nhưng kí ức kia chứa quá nhiều sát nghiệt, song lại nuốt những điều muốn nói xuống.

Ngay từ nhỏ, Tần Thư đã luôn gặp ác mộng. Cậu mơ thấy vô số người không nhìn rõ mặt mũi, bọn họ đều mặc quân phục. Tiếng nhục mạ ngập trời vang lên trong cái thế giới bị phủ một màu xanh xám ấy. Tần Thư vẫn chưa tỉnh lại, dù cho cậu có chạy trốn tới chỗ nào, tiếng chửi bới cùng với nỗi đau như khoét sâu vào não vẫn bám theo cậu như giòi bọ. Vào lúc cậu đau khổ nhất, cậu đã từng nghĩ rằng “ai đó đến đưa tôi đi thì tốt biết mấy, ai cũng được, miễn là có người như vậy thôi.”

Giữa cái lúc bị nhấn chìm trong đau khổ ấy, Tần Thư nghe thấy một giọng nói dịu dàng, người đó hỏi: “Cậu có tin tưởng vào kiếp sau không?”

Câu nói kia quá mức dịu dàng, tựa như đem lại cho cậu tất cả sự ấm áp và cứu rỗi.

“Tôi tin.” Tần Thư nghe thấy bản thân mình nói vậy. Kiếp này quá khổ sở rồi, nếu có kiếp sau thì tốt biết bao.

“Có người sẽ đưa cậu đi, hãy chờ đợi.” Người kia đã nói như vậy. Tần Thư cố gắng truy tìm nơi phát ra giọng nói ấy, cuối cùng nhìn thấy một cái bóng trắng ở phía cuối đám người, bóng hình ấy càng lúc càng xa mờ. “Đợi khi cậu nhớ lại hết được tất cả, điều cậu mong muốn sẽ thực hiện được.”

Vì vậy mà Tần Thư ngu ngơ kia lại có thêm một bí mật trong lòng, không nói với cả Tần Tú. Cậu vẫn luôn âm thầm chờ, chờ người nào đó sẽ mang mình đi ấy. Khi lớn hơn, Tần Thư thỉnh thoảng sẽ nhớ lại vài chuyện, nhưng chỉ là trong chốc lát, giây sau sẽ lại quên hết. Trạng thái này tiếp tục kéo dài cho đến khi nhìn thấy Thủy Tam vào buổi sáng hôm đó.

Thủy Tam tiến về phía cậu, cậu hoàn toàn không nhớ rõ hắn đã nói gì với mình, cậu chỉ biết rằng khi người kia đến gần cậu, một tiếng cười dịu dàng vang lên trong đầu: “Cậu xem, anh ấy quay lại rồi.”

Kể từ ngày đó, cánh cổng ký ức ban đầu chỉ có một khe hở nhỏ, sau đó ào ào tràn ra như mất kiểm soát, đánh tan con đê ngăn cách. Tần Thư đã nhớ lại mọi chuyện, nhưng cậu không rõ liệu mình có đột nhiên quên hết tất thảy mọi chuyện hay không.

Thời gian của cậu không nhiều, cậu rất sợ hãi, sợ rằng mình sẽ trở lại thành một thằng ngốc không còn nhớ gì nữa cả. Cậu sợ rằng nếu cả cậu cũng quên thì trên đời này còn ai nhớ về câu chuyện của bọn họ nữa?

Nhưng bây giờ Thủy Tam không thích mình.

Tần Thư nhìn Thuỷ Tam, khoé mắt đỏ hoe nhưng sống lưng lại thẳng tắp. Cậu đang bày tỏ thái độ cứng rắn chống cự nhưng khi mở miệng, giọng nói nghe sao mà chính cậu cũng cảm thấy uất ức quá chừng: “Anh nói em là em trai anh?”

“Hả?” Thủy Tam bị cậu hỏi vậy, nhất thời không phản ứng kịp: “Không phải ngày nào cậu cũng gọi tôi là anh sao?”

“Anh coi em là em trai?” Tần Thư cắn môi, đôi mắt nhoè đi khiến cho người khác cảm thấy cậu sẽ rơi nước mắt ngay lập tức. “Em nói sao thì chuyện là thế ấy đúng không? Nếu em gọi anh là con trai, có khi nào anh cũng coi em là bố anh luôn không?”

“Mẹ kiếp! Tần Thư, cậu lên cơn à!” Thủy Tam bị mấy lời của cậu chọc tức. Hắn tự cao tự đại từ nhỏ quen rồi, nếu thật sự tức giận sẽ đáng sợ hơn bất kỳ ai. Thủy Tam cúi đầu nhìn Tần Thư, siết chặt nắm tay phát ra những tiếng răng rắc: “Hôm nay cậu phát ngôn ra mấy câu khốn nạn gì thế hả? Ông đây để mắt tới cậu nên tới giúp đỡ, xong việc rồi cậu còn vả cho ông đây một cái, đúng là không biết phải trái!”

“Cảm ơn Tam thiếu gia đã để mắt, đầu óc tôi đúng là có vấn đề, làm mất thời gian của ngài rồi.” Nếu tâm trạng của Thủy Tam còn bình tĩnh thì hắn đã nhận ra cơ thể Tần Thư đang khẽ run lên, cứng rắn đứng thẳng lưng đôi co với Thủy Tam.

Thủy Tam bị cậu chọc tức, túm lấy cổ áo Tần Thư, trên trán nổi gân xanh. Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói với cậu: “Con mẹ nó, cậu thử nói thêm một chữ nữa xem?”

Câu nói này tràn ngập tính uy hiếp, nút áo trên cùng siết lấy cổ cậu, trên làn da tái nhợt hằn lên một vết đỏ. Cậu hít vào một hơi vì đau, kinh ngạc vươn tay bao lấy nắm đấm của Thủy Tam, giọng nói cũng hơi run rẩy, tựa như là nổi giận xen lẫn khổ sở, nghe sao mà chán nản vô cùng: “Thủy Tam, anh muốn đánh em sao?”

Thủy Tam giật mình một cái, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Hắn buông Tần Thư ra, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng rời đi.

Tần Thư ôm lấy cổ mà hít thở, cánh tay đang vịn tường hơi co lại, một lúc lâu sau vẫn không bình tĩnh được.

Trong góc bất ngờ vang lên vài tiếng vỗ tay, Tần Thư lập tức trở nên cảnh giác, nhìn về phía sau. Không biết Lục Kiều An ở đó nghe lén bao lâu rồi, gã nở nụ cười lạnh lẽo. Đám côn đồ sau lưng gã nhìn Tần Thư với ánh mắt đầy ác ý. Ống thép trong tay chúng khẽ đung đưa, huýt sáo với Tần Thư một cách khiêu khích.

“Chậc chậc, khó coi quá đi.” Lục Kiều An chắn trước mặt Tần Thư, vừa vặn chắn luôn đường đi của cậu. Như thể gã vừa mới phát hiện ra một chuyện gì đó vô cùng tức cười, quan sát Tần Thư một lượt từ trên xuống dưới, cất giọng lạnh băng: “Sao trước kia tao lại không nhận ra rằng thằng ngu như mày thích Thủy Tam nhỉ?”

Lúc này vẫn đang trong giờ học, khả năng vườn hoa góc sân trường bị tuần tra cũng không lớn. Tần Thư không đáp lời song ánh mắt cậu lại đang tìm kiếm xem có góc chết nào không. “Vô dụng thôi, Thủy Tam đã đi xa rồi.” Đương nhiên Lục Kiều An cũng phát hiện việc Tần Thư đang kiếm đường thoát thân, “Tần Thư à, sao mày không ngoan ngoãn trốn sau lưng Thủy Tam đi, cớ gì cứ phải dâng mình đến trước mặt tao vậy?”

Gã tin chắc lần này Tần Thư sẽ không thoát nổi, thế là không thèm giả giọng tử tế nữa, nào còn vẻ quân tử khiêm tốn. Tần Thư bị một đám người vây lại, không có lấy nổi một món vũ khí. Lục Kiều An làm bộ người thắng cuộc thương hại kẻ thua, lùi về sau mấy bước, muốn nhìn thấy Tần Thư bị bắt nạt như trước đây. Điểm khác biệt là Tần Thư bây giờ không giống với trước kia. Cậu của trước đây giống một bé thỏ ngoan ngoãn, lúc này lại biến thành con hồ ly giảo hoạt.

“Hay lắm, thật thú vị.”

Lục Kiều An cảm thấy máu trong cơ thể đều đang sôi sục, gã nóng lòng muốn được thưởng thức cảnh Tần Thư khóc lóc cầu xin gã tha thứ. Nhưng lúc này hắn lại nghe thấy một tiếng cười lạnh lùng, nhẹ bẫng mà ngắn ngủi, lại còn mỉa mai khôn cùng.

Lục Kiều An cau mày, đối diện với con ngươi đen như mực của Tần Thư. Cậu xoay cổ tay, biểu cảm dành cho Lục Kiều An vừa chán ghét, vừa giễu cợt: “Người như anh mới gọi là khó coi, anh ngứa mắt tôi là vì anh có bí mật không thể để người khác biết chứ gì?” Lục Kiều An vừa định tiếp lời, Tần Thư đã đặt ngón giữa bên môi làm động tác “suỵt”, sau đó khẽ cười: “Anh cũng thích Thủy Tam nhỉ?”

Đám đàn em đi theo Lục Kiều An sửng sốt, trố mắt nhìn nhau, không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Lục Kiều An lớn giọng bảo cậu nói bậy, thẹn quá hóa giận quát bọn họ: “Còn nhìn nữa thì cút cho tao! Ngơ ra đấy làm gì! Đánh đi, đánh chết nó!”

Một đám người nhào về phía Tần Thư. Nụ cười của cậu càng sâu hơn, tiện tay mượn lực hất nam sinh muốn đánh cậu ra, vặn tay gã rồi cướp luôn ống thép gã đang cầm. Bọn côn đồ nhìn cậu ra tay ác liệt như vậy, nhất thời không dám tiến lên trước nữa. Tần Thư siết ống thép trong tay, nói với Lục Kiều An: “Hay là anh đổi sang thích người khác đi, anh ấy là của tôi.”

“Đánh chết nó!” Lục Kiều An điên cuồng gào lên.

Cùng lúc đó tại toà nhà giảng dạy.

Lưu Kỳ bị phạt đứng ngoài cửa lớp căn bản không biết hối cải, ngang nhiên chơi game trên điện thoại. Người anh em bị phạt đứng cùng đau buồn vỗ vai Lưu Kỳ: “Mày đừng vì chuyện hôm nay mà cảm thấy khó chịu. Mặt mũi vứt đi có thể nhặt về ngay và luôn! Nói nhỏ cho mày biết, có người rửa hận giúp mày rồi!”

Lưu Kỳ ghét bỏ gạt tay người kia ra: “Đệt, ai nói ông đây khó chịu đấy? Hôm nay ông gặp được idol rồi, vui vãi ra chứ buồn đếch gì!”

“Gì?” Người anh em kia hiển nhiên không hiểu ý Lưu Kỳ là gì. Lưu Kỳ liếc cậu ta một cái: “Trước kia lúc đàn anh Thuỷ còn chưa tốt nghiệp, tao đã ngưỡng mộ anh ấy rồi, chi hơn ba trăm tệ mới xin xỏ được nick game ảnh chơi thông qua thằng đệ của ảnh. ** má chứ mày chưa thấy tốc độ thao tác của anh ấy đâu, dám tìm ảnh đấu một trận kiểu gì cũng bị dập cho chết thê thảm. Tao cày được mấy cái trang bị cấp thần, vừa về tay đã bị ảnh nẫng đi mất.” Lưu Kỳ còn đang vui vẻ đập tiền cho thần tượng của mình. Vậy nên hôm nay sau khi nhận ra người đến tìm gã cùng Tần Thư là Thủy Tam, tâm trạng gã kích động khó diễn tả bằng lời, còn hớn hở khi bị phạt. Lưu Kỳ nhớ tới lúc được chơi game cùng idol, kỳ lạ nhất là hôm nay Thủy Tam cũng đang online, chỉ mười phút đồng hồ đã thắng được một ván.

Nam sinh đứng cạnh Lưu Kỳ “a” một tiếng, vẫn không hiểu nổi: “Anh ta tháo cả bàn mày ra rồi mà mày còn sùng bái thế à?”

Lưu Kỳ chẳng thèm ngẩng đầu lên, đáp: “Đương nhiên rồi! À đấy, mày mới nói rửa hận giúp là cái quái gì thế?”

“Ôi đệt, đếch ổn rồi. Tao vừa nghe nói đứa em kia của Thủy Tam, Tần Thư đúng không? Nó bị đại ca Lục tóm được rồi, thấy bảo là đưa một đám người nữa theo để dạy cho nó một bài học! Làm sao bây giờ?” Nam sinh kia hốt hoảng, Lưu Kỳ vậy nhưng lại phấn khích la lên: “Ha ha ha ha ha ha ha! Còn làm sao nữa, mau mau đi báo tin cho đại ca Thủy, tiện thể cọ chút điểm tồn tại luôn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.