Lúc Tần Thư trở về nhà đã là mười giờ tối. Cậu và Tần Tú ở trên gác xép nhà họ Thủy, còn phòng của Thủy Tam thì ở tầng ba. Trên gác xép còn có một khúc quẹo được dựng thêm một lớp ngăn cách tạo thành một phòng đọc sách, vốn để đốc thúc tình hình học tập của Thủy Tam, nhưng Thủy Tam lại không có hứng thú với những quyển sách cổ được sưu tầm với giá cao ở trong đó. Lâu ngày để không khiến căn phòng trở nên hiu quạnh, thật đáng tiếc khi nhiều sách như vậy lại bị bỏ quên.
Gần đây căn phòng đó luôn sáng đèn, đương nhiên không thể nào là Thủy Tam quên ăn quên ngủ, học bài trong đó. Không biết Tần Thư lấy đâu ra động lực mà mỗi ngày sau khi tan lớp tự học buổi tối lúc mười giờ đều đến phòng sách học tiếp đến rạng sáng. Thủy Thiên Nhất nghe được chuyện này, cô cảm thấy đây là một cơ hội để trêu chọc Tần Thư. Vì vậy, cô bưng mâm trái cây cùng với sữa chua lên để chơi trò đút ăn, tiện thể lúc Tần Thư làm tới câu hỏi một cộng một bằng mấy thì hướng dẫn cho cậu nhóc luôn.
Thủy Tam thấy Thủy Thiên Nhất mặc bộ quần áo thiếu vải bước vào phòng sách thì khịt mũi coi thường, tỏ vẻ vô cùng chê: “Trâu già gặm cỏ non?” Tuy nói thế nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nhìn vào khe cửa khép hờ. Trong phòng, Tần Thư đang ngồi trước bàn đọc sách, cầm bút viết gì đó. Dường như cậu đang gặp phải câu hỏi khó, cặp chân mày nhíu lại, đầu bút lấp lánh gợn sóng vàng dưới ánh đèn, phản chiếu lên gò má cậu trông vừa dịu dàng, vừa sắc sảo.
“Hứ! Ít tuổi hơn mới là tình yêu đích thực, chú thì biết cái gì!” Thủy Thiên Nhất le lưỡi với hắn, đóng sầm cửa lại.
Tần Thư không nghe đoạn đối thoại giữa hai người họ, cũng chẳng thèm nhìn Thủy Tam lấy một cái. Thủy Tam “hừ” một tiếng, khịt mũi nhìn về cánh cửa đã đóng chặt hồi lâu, lòng càng nghĩ càng khó chịu. Gần đây đứa ngốc kia sao thế? Trước kia cứ có cơ hội là dính lấy mình ngay cơ mà? Không biết dạo này lên cơn gì nữa, tuy không tránh mặt mình nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ lạnh lùng xa cách, thậm chí còn kính cẩn lễ phép nói “chào thiếu gia”. Tuy Thủy Tam đã quen với việc người trong nhà gọi hắn là thiếu gia, nhưng cái xưng hô này được Tần Thư nói ra, nghe kiểu gì cũng thấy mất tự nhiên.
Thủy Tam luôn tự tin vào vẻ nam tính hấp dẫn của bản thân, nhìn vào gương cảm thấy mình vẫn đẹp trai hào hoa. Nếu không phải mình có vấn đề thì nhất định là Tần Thư có vấn đề. “Đệt! Rốt cuộc là có chuyện gì chứ!” Thủy Tam nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được Tần Thư bị làm sao, chỉ thấy càng nghĩ càng tức. Hắn đóng sầm cửa phòng mình, lôi quyển “Vợ yêu trị giá bạc tỉ của thiếu gia xã hội đen” ra bắt đầu đọc.
Tần hư hoàn toàn không quan tâm tới cảm xúc của Thủy Tam. Mấy ngày tỉnh táo này cậu còn đang bận xây dựng lại hình tượng của bản thân ở trường học nên nhất thời ngó lơ Thủy Tam. Vai trò của cậu ở Minh Đức chỉ là một con sâu làm rầu nồi canh, mà Minh Đức chưa từng đối xử nhẹ nhàng với những con sâu như vậy. Cậu chỉ đi học một hôm thôi đã nhận ra tình hình vô cùng bất ổn, cả lớp bắt nạt cậu vì cậu ngốc, dù có yên lặng ngồi ở tận xó lớp thì vẫn sẽ có người tới gây sự vô lý.
Chỗ ngồi của cậu ở hàng cuối dãy cuối trong góc, trừ cái thùng rác màu lam nhạt bên cạnh ra thì ngay cả một người bạn cùng bàn cùng không có. Bạn cùng lớp giống như đang cố tình làm khó cậu, vô số cục giấy bị ném tới chỗ Tần Thư một cách cố ý: “Ê thằng ngu, vứt rác hộ bạn cái!” Tần Thư lười cái nhau với bọn họ, kế thừa và phát huy đức tính truyền thống quan tâm đến thế hệ trẻ, Tần Thư nhặt rác mất gần một buổi sáng.
Thái độ ngoan ngoãn thường không nhận lại được tôn trọng và lòng biết ơn, trái lại còn hình thành thói quen sai bảo người khác tệ hại hơn. Cho nên khi mấy cái hộp đựng thức ăn rỗng đập vào cổ chân Tần Thư, cậu không cần suy nghĩ đã nói với đứa con trai vừa vứt rác kia: “Nhặt lên.”
Nam sinh vừa vứt rác này vừa nhìn đã biết là thành phần bất hảo, Tần Thư hơi có ấn tượng với người này. Gã tên là Lưu Kỳ, thuộc loại xã hội đen kém nổi nhất, ngày nào cũng bắt nạt nữ sinh rồi làm nhục nam sinh trong lớp. Tên này thích nhất là bắt nạt Tần Thư, như thể thấy Tần Thư xấu mặt bao nhiêu thì gã đỉnh bấy nhiêu vậy. Người trong lớp phần lớn đều ghét gã nhưng cũng không dám chống đối bọn côn đồ. Lưu Kỳ bắt nạt kẻ yếu quen thói, coi Tần Thư là nơi trút giận, mỗi khi muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác, gã lại quay sang nói những lời hàm hồ với Tần Thư. Nói chung, thói quen bắt nạt Tần Thư trong lớp này là do Lưu Kỳ khởi xướng.
Chắc gần đây Lưu Kỳ lại để mắt tới cô nữ sinh nào đó trong lớp, thế là bắt đầu dở trò ác. Sau khi ném cái hộp vào chân Tần Thư, gã cùng với mấy anh em vây lấy cậu, miệng phun ra toàn những lời bẩn thỉu, chờ Tần Thư lắp bắp nói xin lỗi như mọi khi. Nhưng hôm nay bọn chúng đợi đã lâu mà vẫn chưa thấy Tần Thư khóc, trái lại còn lạnh lùng nhìn chúng, hàng mi trên mắt sắc bén như dao, giọng nói mang theo uy lực không được phép kháng lại mệnh lệnh: “Nhặt lên.”
Bốn phía đang hóng hớt chuyện vui đều bị câu này của cậu làm cho sửng sốt. Lưu Kỳ cũng đơ luôn, đứng trước mặt Tần Thư như một thằng ngốc. Gã còn chưa kịp phản ứng đã bị một hộp nhựa nện vào mặt, vụn bánh vương vãi trên đất, dính cả lên lông mày Lưu Kỳ. Lần này người trong lớp cuối cùng cũng hoàn hồn lại, trợn mắt há mồm nhìn Tần Thư đang ngồi đó cầm khăn giấy lau tay, vẻ mặt của cậu vẫn lạnh nhạt như cũ. Lưu Kỳ bị bẽ mặt đương nhiên không chịu thua, xông về phía Tần Thư. Dẫu sao thì Tần Thư cũng từng là vợ tướng cướp, lại còn tham gia kháng chiến, dù không giỏi đánh đấm nhưng cũng quen với việc tránh né mưa bom bão đạn, cơ thể cậu phản ứng cực nhanh. Tần Thư linh hoạt né khỏi Lưu Kỳ đang lao tới, mượn lực hất hắn ra ngoài. Gã bị đập cằm xuống đất, răng môi lẫn lộn trông thật buồn cười.
Các nữ sinh thường xuyên bị gã bắt nạt cuối cùng cũng nhìn thấy gã bị bẽ mặt, bật cười thành tiếng. Sau khi cười xong lại lén lút đánh giá người luôn bị các cô ngó lơ là Tần Thư. Trong mắt các nữ sinh, Tần Thư luôn ngu ngơ thực ra cũng rất đáng yêu. Chỉ vì những lời người khác nói về cậu khó nghe quá nên các cô luôn cảm thấy chơi cùng cậu là việc rất mất mặt. Hôm nay Tần Thư mang đến cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác, khí chất giống một sinh vật sống bình thường hơn, ừm, kiểu như khôn khéo, khôn khéo mà vẫn cay nghiệt.
Theo ánh mắt của Lưu Kỳ, Tần Thư nhìn thấy một nữ sinh. Nữ sinh kia có vẻ căng thẳng, không hiểu vì sao 2 người này lại nhìn mình. Tần Thư thở dài, hiểu rồi, cô gái này chắc là người Lưu Kỳ thích. Cậu nhìn Lưu Kỳ vẫn đang co quắp trên mặt đất, không kìm được mà dùng giọng điệu của người từng trải để nhắc nhở gã: “Tấm chiếu mới, sau này đừng có dùng mấy trò kiểu này để thu hút sự chú ý của người khác nữa, cái quan trọng là ngoại hình.”
Lưu Kỳ bò dậy khỏi đất, vung tay vứt lại một câu thô bạo: “Chuyện này chưa xong đâu. Mày cứ chờ đấy thằng ngu kia, tối mai học xong đừng nghĩ tới chuyện về nhà!”
Tần Thư lơ đãng ậm ừ cho có, sau đó lại rút một tờ khăn giấy ra lau tay, trên mặt là chữ CHÊ to đùng. Các cô gái bùng nổ ngay và luôn, hôm nay Lưu Kỳ bị dạy dỗ thảm như vậy, mấy cô nàng vẫn còn hơi sợ cũng không nhịn được, bắt đầu cười nhạo gã: “Ha ha ha, con mẹ nó chứ, tấm chiếu mới!”
“Cái quan trọng là ngoại hình, bố tớ mở viện thẩm mỹ đấy, bây giờ đặt chỗ trước được giảm nửa giá nhé!”
“Trước kia không nhận ra Tần Thư thế mà lại là ông hoàng cà khịa đấy!”
Vô số ánh mắt tò mò xen lẫn ngưỡng mộ bắn về phía Tần Thư. Cậu thầm thở dài trong lòng, học sinh thời nay rảnh rỗi thật đấy, ngày nào cũng lắm chuyện như vậy. Tần Thư bùi ngùi nhớ lại thanh xuân đã qua của bản thân cùng với cái bản mặt đã lâu không ăn đập của Thủy Tam. Cậu cứ cảm thấy bây giờ Thủy Tam vẫn còn quá non nớt, ôi, người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi: “Tuổi trẻ tốt thật.” Tần Thư xúc động bước ra khỏi phòng học, đến chỗ máy lọc nước rót cho mình một cốc. Kết quả là lúc quay về lại nghe thấy các nữ sinh đang thảo luận về mình.
“Cái này gọi là chân nhân bất lộ tướng(*).” Một nữ sinh thần bí nói nhỏ: “Tớ nghe nói thật ra cậu ấy là con dâu nuôi từ nhỏ của một quan lớn trong quân khu đó. Chẹp, con trai thì sao chứ! Quân nhân hợp khẩu vị tớ!”
(*) 真人不露相 (Chân nhân bất lộ tướng): Câu thành ngữ này có ý nghĩa chỉ những người giỏi giang, thông minh, đắc đạo sẽ không để lộ sự tài năng, sự giỏi giang của mình ra bên ngoài để người ta thấy mà thường sẽ che dấu, ẩn mình.
“Khụ!” Tần Thư sặc nước rồi.
Đến khi thật sự vào giờ học, Tần Thư mới nhận ra đối với cậu mà nói, việc phá bỏ hình tượng học dốt chỉ là việc cỏn con. Khi còn bé, cậu được học ở trường tư thục, tinh thông tứ thư[1], ngũ kinh[2], lục nghệ[3] nổi tiếng trong lịch sử. Sau khi trưởng thành, cậu lại bị cha ép theo học tại Học viện Kinh doanh sáu năm. Chương trình học hoàn toàn bằng tiếng Anh khiến cho trình độ ngoại ngữ của cậu không chê vào đâu được.
Nền tảng lúc trước vẫn còn đó, Tần Thư học ngữ văn, tiếng Anh, lịch sử dễ như ăn bánh, nhưng trừ toán học. Kiếp trước, trước khi Tần Thư bị Thủy Tam bắt lên núi, cậu luôn nghĩ mình sẽ trở thành một nhà văn. Cái gọi là nhà văn ấy mà, chính là kiểu trừ toán ra thì cái gì cũng biết. Mấy ngày nay Tần Thư dốc hết sức mình để giải đống đề toán này, may mà cậu không hề kém cỏi, tuy nói học hành khó khăn nhưng cũng không phải là không có khả năng. Tần Thư còn đang trầm mê trong học tập đương nhiên không thể để ý đến cảm xúc của Thủy Tam, hơn nữa trong trường còn có biết bao nhiêu bạn nhỏ hở cái là tới kiếm chuyện với mình như vậy, cậu lấy sức đâu mà quản cho hết chứ.
Tần Thư vừa cày đề vừa bất lực than thở. Thủy Thiên Nhất ở cạnh nuốt nước bọt khi thấy cậu điên cuồng giải toán. Sao mọi chuyện lại khác với suy nghĩ của mình vậy? Sao Tiểu Thư không hỏi mình một cộng một bằng mấy? Sao hôm nay Tiểu Thư không đáng yêu chút nào hết, cũng không làm nũng với mình nữa?
Mãi đến khi Thủy Thiên Nhất ra khỏi phòng, Tần Thư vẫn không nhận ra được rằng trong phòng bớt đi một người. Thủy Thiên Nhất nhanh chóng quyết định cần phải đi lấy quyển tiểu thuyết “không chính thống” tên là “Nước mắt lưng tròng” của Thủy Tam để đọc. Hai chị em nhà họ Thủy châu đầu ghé tai hồi lâu rồi chốt một cái kết luận: Tần Thư đúng là tới kỳ phản nghịch rồi!
Khoảng một giờ sáng, Tần Thư cuối cùng cũng viết xong dòng chữ cuối cùng. Cậu xoa xoa đôi mắt đau nhức, khóe mắt đỏ hoe vì thức khuya. Cậu tắt đèn đi ra khỏi phòng sách nhưng lại bị một người chắn trước mặt, cánh tay thì bị giữ chặt lấy, khoảng cách quá gần khiến người ta cảm thấy áp lực. Tần Thư nhận ra người đối diện là Thủy Tam nên không tránh, mặc cho hắn vây mình ở góc tường.
“Tần Thư, đứng lại, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Một Thủy Tam được bao phủ bởi ánh trăng xuất hiện trong tầm mắt Tần Thư. Hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy, trong sự nghiêm túc ấy còn mang theo cái gì đó khang khác. Thủy Tam nhìn Tần Thư xong lại dời mắt đi ngay.
Tần Thư ngáp một cái, nhàn rỗi dựa lên khung cửa chờ hắn mở lời.
Trái ngược với dáng vẻ thư thái của Tần Thư, một lúc lâu sau, Thủy Tam bày ra điệu bộ khác lạ, giọng nói dường như rất uất ức: “Đồ ngốc kia, trước kia cậu thích ông đây thế cơ mà, sao bây giờ có thể không thích nữa chứ? Cậu nói đi, có phải cậu mắc bệnh gì không?”
Tần Thư: “…”
Anh mới có bệnh, ok? Hơn nửa đêm không ngủ chạy tới hỏi câu gì ngây thơ vậy? Đầu anh bị lừa đá à! Cứ không thích anh thì là bị bệnh? Cái quái gì thế?
Tần Thư dở khóc dở cười “a” một tiếng, không theo kịp sóng não của Thủy Tam.
Thủy Tam càng oan ức hơn, nhưng hắn thà chết chứ không chịu mất mặt, trưng ra biểu cảm lạnh lùng: “Ý tôi như vậy không phải là không tốt, rất tốt là đằng khác. Nhưng, nhưng mà…” Thủy Tam không diễn tả nổi cái cảm giác mất mát ấy, chỉ cảm thấy việc Tần Thư không để ý đến mình khiến hắn rất khó chịu. Ấp úng một lúc lâu mà hắn vẫn không sắp xếp lại được từ ngữ cần nói. Tần Thư đối diện rõ ràng đã mệt rồi, đôi mắt khép hờ, hàng mi rũ xuống phủ bóng lên khuôn mặt lạnh như ngọc, khóe mắt đỏ hoe vì hơi nước, dáng vẻ lơ đãng.
Thủy Tam càng cuống hơn: “Mẹ kiếp, đồ ngốc kia, cậu nghiêm túc nghe một chút không được à? Đây là chuyện quan trọng đấy! Rốt cuộc cậu bị làm sao, bị bệnh thì chớ có giấu, anh đây chữa cho cậu. Với tình trạng hiện tại, cậu dễ dàng mất đi anh đây lắm đấy, biết chưa hả? Cậu…”
Tần Thư nhướn mày, đứng đó chán không muốn nghe từ lâu rồi. Để chặn lại cái miệng đang lải nhải không ngừng của Thủy Tam, nhiều năm rồi không hôn nên hơi lạ lẫm, Tần Thư mổ một cái lên khoé miệng Thủy Tam, hai tay thì vòng lấy cổ hắn. Thủy Tam đứng hình tại chỗ, thần kinh căng thẳng cực độ hoàn toàn chết lặng rồi, mười triệu con thảo nê mã(*) lao nhanh trong lòng. ** má, cái quần què gì vậy? Quả nhiên Tần Thư vẫn là một đứa ngốc, chìm đắm trong sắc đẹp của anh đây!
(*) 草泥马 cǎo ní mǎ (thảo nê mã) gần âm với 操你妈 cāo nǐ mā (dduj má mài), biến tấu đi để được kiểm duyệt. :)))
Tần Thư không hề biết bản thân mình đã bị coi là con thiêu thân mà chui vào lồng ngực Thủy Tam, làm nũng dụi đầu hai cái, giọng nói mang theo sự mệt mỏi: “Nam Man Tử, em thích anh, thích anh nhất trên thế giới này.”
“Gì gì gì gì… cơ?” Thủy Tam vẫn còn ngu ngơ chưa hiểu gì, Tần Thư đã ôm sách lên lầu rồi, chỉ nhẹ nhàng để lại một câu: “Ở trường có người tìm em gây sự, ngày mai anh đưa em đi học.”
“?” Mạch suy nghĩ của Thủy Tam cua một vòng lớn, liên tưởng đến đống tiểu thuyết tình cảm mình từng đọc, chợt hiểu ra nguyên nhân khiến Tần Thư lao vào vòng tay mình làm nũng. Thì ra đứa ngốc kia muốn xin mình giúp cậu ta giải quyết mấy tên bắt nạt! Giống như vô số ông trùm xã hội đen khác, mình phải đối mặt với sự lựa chọn giữa đạo đức và sắc đẹp. Thủy – người đỡ đầu xã hội đen – dân đầu gấu – Tam lòng đau như cắt, khàn giọng nói với bóng lưng đang bước lên lầu: “Dù cậu không hôn tôi, tôi cũng sẽ giúp cậu, tội gì phải…”
Chân Tần Thư run một cái, thiếu chút nữa ngã cầu thang…
_Hết chương 13_
Chú thích dài vái ò nên để dưới này nha cả nhà iu của kem. (. ❛ ᴗ ❛.)
[1]. Tứ Thư (四書 Sì shū), đây là bốn tác phẩm kinh điển của nho học Trung Hoa. Tứ thư được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn. Bao gồm các cuốn như: Đại Học (大學 Dà Xué), Trung Dung (中庸 Zhōng Yóng), Luận Ngữ (論語 Lùn Yǔ), Mạnh Tử (孟子 Mèng Zǐ).
– Đại Học: Cuốn này vốn là một thiên trong bộ Lễ kí. Thời nhà tống đã tách thiên này ra thành sách riêng.
– Trung Dung: Cuốn này cũng là một thiên trong bộ Lễ kí. Với khẳng định ý niệm cho rằng không thiên lệch không dựa dẫm, giữ mức trung hòa bình thường, đó là tiêu chuẩn đạo đức cao nhất. Đồng thời là nguyên tắc cơ bản để xử lí mọi công việc.
– Luận Ngữ: Trong cuốn sách này, các đệ tử của Khổng Tử ghi lại các hành động cũng như lời nói của Khổng Tử. Nội dung trong đó là những buổi nói chuyện của Khổng Tử, ông trả lời các câu hỏi của đệ tử, lại có những cuộc nghị luận giữa các đệ tử của Khổng Tử.
– Mạnh Tử: Là cuốn sách ghi lại các quan điểm, tư tưởng và hoạt động của Mạnh Tử cùng với các đệ tử của ông về các mặt chính trị, triết học, giáo dục… Đó là tư liệu chủ yếu để nghiên cứu về Mạnh Tử.”
[2] Ngũ Kinh (五經 Wǔjīng), là 5 cuốn sách kinh điển, của các nhà văn học trung hoa. Năm cuốn sách này có các tên như: Kinh thi, kinh thư, kinh lễ, kinh dịch, kinh xuân thư.
– Kinh Thi là tổng tập thi ca có sớm nhất ở Trung Quốc. Vì thế, sách này được các nhà nho liệt vào hàng kinh điển. Do đó có cái tên là Kinh thi.
– Kinh Thư là cuốn sách sưu tầm các văn kiện lịch sử thời cổ của Trung Quốc. Trong đó còn có một số thiên chương tường thuật những sự tích và trước tác thời cổ đại. Tương truyền sách này cũng do Khổng Tử biên soạn, nhưng có một số thiên chương rõ ràng là do các nhà nho đời sau bổ sung.
– Kinh Lễ, còn gọi là Nghi Lễ, là cuốn sách sưu tầm về các lễ nghi và quy tắc đạo đức trong thời kì Xuân Thu Chiến quốc.
– Kinh Dịch, hay Chu Dịch, là sách thông qua hình thức “bát quái đồ“ để suy ra những sự biến hóa trong giới tự nhiên và xã hội. Sách này cho rằng trong vũ trụ có hai lực lượng “âm” và “dương” tác động lẫn nhau và đó là căn nguyên của vạn vật. Trong đó có nhiều quan điểm mang tư tưởng biện chứng pháp đơn giản.
– Kinh Xuân Thu: Truyền thuyết cho rằng Khổng Tử đã lấy sách Xuân Thu. Do sử quan của nước Lỗ biên soạn để chỉnh lí bổ sung rồi tạo thành sách này.
[3] Lục nghệ (phồn thể: 六藝, giản thể: 六艺, bính âm: liù yì, tiếng Anh: Six Arts) là hệ thống giáo dục cơ bản của văn hoá Trung Quốc cổ đại theo hướng Nho giáo, hoặc cũng để gọi các loại học vấn cao cấp của giáo dục nói chung. Cách gọi này có hai hàm nghĩa, một là án theo cổ truyền từ Chu lễ, hoặc là theo cách nói của Khổng Tử.
Từ triều đại nhà Chu, án theo Chu lễ, các học sinh được yêu cầu phải nắm vững sáu môn nghệ thuật bao gồm: lễ 禮/礼 (lễ nghĩa), nhạc 樂/乐 (âm nhạc), xạ 射/射 (bắn cung), ngự 御/御 (cưỡi ngựa) thư 書/书 (thư pháp) và số 數/数 (Toán học). Những người đàn ông xuất sắc trong sáu nghệ thuật này được cho là đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, gọi là một quân tử.
Khái niệm Lục nghệ thời nhà Chu được hình thành phát triển trong thời kỳ tiền phong kiến. Nó là sự kết hợp cả các môn nghệ thuật về quân sự và dân sự. Mỗi phần của nó lại chia ra các khái niệm tỉ mỉ, gồm:
– Lễ, phân ra Ngũ lễ (五禮), gồm: [Cát; 吉], [Hung; 兇], [Tân; 賓], [Quân; 軍], [Gia; 嘉].
– Nhạc, phân ra Lục nhạc (六乐), gồm: [Vân môn; 雲門], [Đại hàm; 大鹹], [Đại thiều; 大韶], [Đại hạ; 大夏], [Đại hoạch; 大鑊], [Đại vũ; 大武].
– Xạ, phân ra Ngũ xạ (五射), gồm: [Bạch thỉ; 白矢], [Tham liên; 參連], [Diệm chú; 剡註], [Tương xích; 襄呎], [Tỉnh nghi; 井儀].
– Ngự, phân ra Ngũ ngự (五禦), gồm: [Minh hòa loan; 鳴和鸞], [Trục thủy khúc; 逐水曲], [Quá quân biểu; 過君錶], [Vũ giao cù; 舞交衢], [Trực cầm tả; 逐禽左].
– Thư, phân ra Lục thư (六書), gồm: [Tượng hình; 象形], [Chỉ sự; 指事], [Hội ý; 會意], [Hình thanh; 形聲], [Chuyển chú; 轉註], [Giả tá; 假借].
– Số, phân ra Cửu số (九數), gồm: [Phương điền; 方田], [Túc mễ; 粟米], [Soa phân; 差分], [Thiếu quảng; 少廣], [Thương công; 商功], [Phương trình; 均輸], [Doanh bất túc; 盈不足], [Bàng yếu; 徬要]