Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường

Chương 11: “Thủy Tam đúng không? Bổn thiếu gia dạy anh cách làm người.”




Tin tức lan truyền cực nhanh trong khu quân sự. Các cô các dì vây quanh Thủy Tam, ngóng trông hắn chẳng khác gì như mong chờ con rể của mình. Người nhà bọn họ đa số là quân nhân, đương nhiên rất hiểu cách huấn luyện người trong quân đội. Đối với một người đã kinh qua sự khắc nghiệt đó như Thủy Tam, trong lòng họ ít nhiều gì cũng có chút gọi là khao khát. Dù đã chuẩn bị tâm lí trước sự thay đổi lớn của Thủy Tam, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy, họ vẫn hết sức kinh ngạc.

Thủy Tam của trước đây là một tên lưu manh vô lại, đi đến đâu mang theo khí chất đại ca xã hội đen đến đấy. Lúc này, hắn mặc một cái áo thun màu xám đậm, quần rằn ri nhét vào trong ủng, đứng thẳng người lộ ra cơ bắp cuồn cuộn. Khí chất mạnh mẽ trên người toát lên vẻ người sống chớ lại gần. Đôi mắt mang theo ý cười dưới kính râm lại có vẻ vừa tùy hứng vừa không đứng đắn, khí chất ấy vừa vặn nằm ngay tại ranh giới đan xen giữa chính và tà, khiến người ta không thể dời mắt. Các cô các dì ừng ực nuốt nước miếng, vội vàng cầm điện thoại chụp lấy chụp để, nghĩ cách làm sao giới thiệu được con gái mình với Thủy Tam.

Trên suốt con đường trở về biệt thự nhà mình, Thủy Tam bị bao trùm trong những ánh mắt hiền từ. Người của nhà họ Thủy lại không có ai ra cửa nghênh đón hắn, Thủy Tam thở phào nhẹ nhõm, chào bác làm vườn một tiếng rồi chuẩn bị vào nhà. Bác Lưu gọi hắn lại: “Thiếu gia, cậu ra sau vườn đánh thức Tiểu Thư đi. Vừa rồi thằng bé vẫn luôn đứng ở cửa chờ cậu, chắc chờ mệt nên ngủ quên mất rồi.”

Hình tượng lạnh lùng không thể sụp đổ, Thủy Tam nhíu mày theo thói quen, đợi thể hiện đủ vẻ chán ghét rồi hắn mới cất bước về phía xích đu sau bụi hoa tường vi. Tuy trước kia khi còn ở trường, hắn luôn ghét việc Tần Thư dính lấy hắn, nhưng lên đại học rồi, không còn cái đuôi theo sau nữa lại thấy thiếu thiếu không quen. Nói gì thì nói, cũng đã nửa năm không gặp, người anh trên danh nghĩa như hắn hẳn vẫn có thể đi xem đứa em trai ngốc nhà mình có cao thêm chút nào không.

Từng khóm hoa tường vi lớn len qua hàng rào tre và giàn hoa lộ ra màu sắc mỹ lệ. Tần Thư ngủ trên xích đu bình yên vô cùng. Thủy Tam nhìn nửa khuôn mặt ẩn dưới những bông hoa ấy mà lồng ngực thắt lại một cái. Hắn hít sâu một hơi, ép bản thân phải bình tĩnh lại rồi nhẹ nhàng đến gần Tần Thư. Vốn dĩ hắn định đánh thức cậu, nhưng lúc tới gần rồi lại không đành lòng quấy rầy. Lúc Tần Thư tỉnh, bộ dạng cậu luôn mang vẻ ngu ngốc, khi ngủ rồi thì lại giống một món đồ sứ biết hô hấp, là loại sứ trắng Hình Diêu mà ông cụ yêu thích nhiều năm nay. Vẻ sạch sẽ toát ra từ xương cốt, tinh khiết mà lạnh lùng.

Thủy Tam nhìn Tần Thư đến phát ngốc, bóng người cao lớn hoàn toàn che phủ cậu. Lông mi Tần Thư khẽ run lên nhưng vẫn ngủ say không tỉnh.

“Đệt. Mẹ nó, đẹp thật.” Trong lòng Thủy Tam đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này dọa hắn giật cả mình. Hắn cảm thấy mình cứ nhìn Tần Thư ngủ như vậy thì hơi lạ, tính làm gì đó để phá tan cái không khí gượng gạo này. Nghĩ đến đây, hắn cúi xuống chọc vào má Tấn Thư: “Đồ ngốc, dậy mau. Anh mày về rồi đây!”

Tần Thư vẫn không có động tĩnh gì. Đầu ngón tay chọc vào má mang lại xúc cảm rất tốt, Thủy Tam không nhịn được chọc thêm vài cái nữa. Chọc tới khi lúm đồng tiền trên khuôn mặt tái nhợt kia đỏ ửng lên, hắn mới ra vẻ hung ác mà quát: “Còn không dậy là tôi đánh cậu đấy! Không quan tâm cậu nữa.” Hắn nín cười đe dọa Tần Thư đang ngủ say, căn bản không chú ý tới đôi mắt đang nhắm chặt của cậu đã mở từ bao giờ. Chờ lúc Thuỷ Tam nhận ra thì đã bị Tần Thư ôm lấy cổ, cơ thể cậu gần như treo trên người hắn. Cậu ranh mãnh nháy mắt với hắn, trong đôi mắt đen láy mang theo chút ý cười, giọng nói kia như là Tần Thư, lại như là của người khác, hỏi ngược lại hắn: “Anh quát em à? Nói to thế á?”

Lúc nói lời này, đầu Tần Thư hơi ngẩng lên. Vì Thủy Tam đang cúi người nên nhìn từ xa giống như cậu đang hôn lên mặt hắn. Lúc cậu nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào vành tai Thủy Tam, quyến rũ đến lạ kỳ.

Thủy Tam sợ tới mức muốn túm cổ áo đẩy Tần Thư ra. “Sắc dụ quân nhân” là phạm tội! Đúng là vô tổ chức, vô kỷ luật! Bản năng của một tên trai thẳng như sắt thép thôi thúc toàn bộ da gà, da vịt trên người Thủy Tam nổi hết cả lên. Hắn nhíu mày, sợ rằng giây tiếp theo Tần Thư sẽ hôn hắn, thế nhưng Tần Thư lại nhàn nhã buông tay ra, nghiêng đôi mắt đào hoa nhìn hắn, dửng dưng như nhìn một người xa lạ.

“Ôi đệt. Nhóc ngốc, mày sao đấy? Đừng nói ngủ một giấc mà lú luôn đấy nhá?” Thủy Tam cảm thấy Tần Thư trước mặt mình lúc này chỗ nào cũng có vẻ kì quái. Nếu là trước kia, không phải tên ngốc này sẽ nhào tới ôm mình sao? Ôm rồi nhất định phải ríu rít gọi mấy tiếng nữa cơ! Bị mình mắng kiểu gì cũng cắn môi làm nũng cả nửa ngày. Bây giờ sao lại bình tĩnh như vậy?

Tần Thư bình tĩnh dùng ánh mắt thăm dò nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, khẽ thở dài một tiếng: “Ông nội Thủy đợi anh trong phòng đấy, đi đi.” Sau khi nói xong câu đó, Tần Thư đứng dậy khỏi xích đu rồi trở về phòng mình, mặc kệ Thủy Tam gần như phát điên ở phía sau. Phòng cậu ở trên gác nhỏ, từ đây có thể quan sát hết cảnh sắc ở phía dưới toàn nhà.

Thủy Tam vẫn đang đứng hình tại chỗ, ngây ngốc một lúc như đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn cũng không rõ bản thân cảm thấy mất mát cái gì nữa. Lúc này, Thủy Thiên Nhất cầm một quả táo đi tới, vừa thấy Thủy Tam là lại bắt đầu la lên: “Tiểu Tam, mày về lúc nào đấy? Về cũng không báo chị một tiếng, đứng đơ ra đấy làm gì? Nào nào nào, ông nội đang chờ mày đấy.”

“Mày làm sao đấy? Lại bị em gái nào đá à?” Thủy Thiên Nhất cuối cùng cũng phát hiện em trai nhà mình không ổn lắm, lập tức tỏ vẻ bản thân rất vui vẻ lắng nghe hắn giãi bày. Thủy Tam do dự hồi lâu mới ngập ngừng hỏi: “Có gì đâu. Nhóc con ngốc nghếch kia có phải đến tuổi dậy thì không? Sao em cảm giác cậu ta có vẻ hơi nổi loạn.”

Thủy Thiên Nhất cắn một miếng táo: “Mày đui à em! Tiểu Thư của chúng ta rõ ràng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện vô cùng, nổi loạn ở đâu ra?”

Nỗi phiền muộn trong lòng Thủy Tam càng lúc càng khó giải quyết, nhưng nụ cười trên mặt lại vẫn cao ngạo lạnh lùng: “Hừ, ông đây còn lâu mới thèm cậu ta dính lấy ông, phiền chết đi được!” Hắn vừa nói vừa đá vào hòn sỏi trên sân, nghĩ một đằng nói một nẻo mà nghiến.

Tần Thư nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người ở dưới lầu. Cậu nghiêng người ngồi bên cửa sổ, đôi chân mảnh khảnh nhẹ nhàng đung đưa, một tay chống cằm cười nhẹ, ý cười trong mắt không nhìn ra được cảm xúc. Không ai có kinh nghiệm đối phó với Thủy Tam hơn Tần Thư. Loại người như Thủy Tam thích hếch mũi lên mặt với người khác, ai càng đối tốt với hắn, hắn càng không biết quý trọng. Sức chiến đấu của Tần Thư trước đây thật sự quá yếu, nhớ lại bộ dạng mình lẽo đẽo theo sau hắn ríu ra ríu rít gọi “anh ơi” khi xưa, cặp chân mày thanh tú của Tần Thư lần nữa nhíu lại: “Thủy Tam đúng không? Bổn thiếu gia dạy anh cách làm người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.