Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường

Chương 1: Phần 1: Nhất bái thiên địa (dân quốc) [BE] - "Tần trong Tần Hoài, Thư trong Thư Mặc, Tần Thư.”




Bóng tối bao phủ, mùa hè vào buổi đêm vẫn còn vương lại hơi nóng từ ban ngày. Trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh, đom đóm vụt bay xẻ ngang màn đêm. Trên trời lấp lánh ánh sao sáng, vầng trăng chiếu xuống mặt sông, rọi lên gương mặt tái nhợt đang mê man. Chân mày người nọ nhíu chặt, hàng mi dài còn vương nước mắt khẽ run lên, tựa như đang mắc kẹt trong cơn ác mộng kinh hoàng.

Trong mơ, bản thân như bị giam cầm nơi địa ngục, mùi rượu cay nồng, va chạm mạnh mẽ, sống lưng đập vào tảng đá, hai chân bị ép phải dang ra.

“Đừng! Tôi là con trai. Ông, ông buông tôi ra!” Cậu lùi về phía sau từng bước một nhưng mấy gã lính ngụy mặc quân trang vẫn ghì chặt tay cậu, cười một cách đang khinh: “Mẹ mày, im mồm! Nếu không phải mặt mũi mày cũng ưa nhìn thì ông đây thèm vào mà tìm mày để giải quyết!”

Không chỉ vậy, có không ít kẻ cũng đang sờ soạng khắp thân thể cậu, có kẻ không nhịn được mà lên tiếng thúc giục: “Nhanh lên thằng chó Nhật kia! Đếch phải mình mày hưởng đâu, anh em tao còn chưa làm gì được đây này!

“Mẹ nó! Có một thằng con trai mà chúng mày cũng tranh nhau cướp, tám trăm năm thiếu hơi đàn bà à?”

Lời đám ngụy quân nói càng lúc càng khó nghe. Tần Thư run rẩy giống con thú nhỏ bị vây hãm, móng tay bấu chặt vào đất, kiệt sức ngất đi. Trong cơn mê man, cậu thoáng nghe thấy tiếng súng nổ và tiếng kêu la thảm thiết hết lần này đến lần khác. Không khí tràn ngập mùi máu tươi, tiếng giày đạp trên lá mỗi lúc một gần, người kia đứng trước mặt cậu một lúc, cẩn thận đánh giá: “Phụ nữ?”

“!” Tần Thư bất ngờ mở mắt, chết lặng vì sự đau đớn khắp ngươi. Dường như cậu được ai đó ôm vào lòng, đang muốn giãy dụa theo bản năng thì lại càng bị ghì chặt hơn. Một giọng nói sặc mùi lưu manh cợt nhả vang lên từ phía trên: Tiểu thư chớ làm rộn, nếu ngã từ trên ngựa xuống thì ông đây sẽ không cứu em lần nữa đâu.”

Trong tiếng vó ngựa ồn ào, đám người đó dấy lên một tràng tiếng cười. Một gã ở gần hỏi: “Tam gia, anh đúng là chẳng trượng nghĩa chút nào! Các anh em tốn không ít công sức mới cướp được cô gái này từ tay bọn ngụy quân, còn muốn giữ lại làm áp trại phu nhân đấy. Anh nhất định không được để mất người ta!”

“Con mẹ mày lại nói xàm nói xiên cái gì đấy? Trông dáng dấp chị dâu thế kia, Tam gia nỡ bỏ sao?” Một tên khác đáp lời, đám thổ phỉ ngồi trên lưng ngựa cười càng hăng.

Tần Thư theo bản năng ngước lên nhìn, vừa lúc bắt gặp một đôi mắt mang ý cười, đường nét góc cạnh. Cặp chân mày của người kia nhướng lên, tuy đang ở trong bóng tối cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực ấy. Người đàn ông đối mắt với Tần Thư hai giây rồi cười rộ lên, lộ rõ dáng vẻ lưu manh. Hắn mang khí chất gian tà trời sinh, mặc bộ quần áo màu đen, cổ áo tùy ý mở rộng, phô ra cơ bắp rắn chắc. Tần Thư bị ngoại hình tràn ngập tính xâm lược của hắn doạ cho sợ, lúc giãy dụa lại đụng tới miệng vết thương trên người, cơn đau như bị dao cứa truyền tới, đau đớn và bất lực cùng lúc ập đến khiến cậu không nhịn được mà rơi nước mắt.

Tần Thư được sinh ra trong một gia đình có dòng dõi thư hương ở Giang Nam, từ nhỏ đã được dạy dỗ cực kỳ nghiêm khắc, biết che giấu cảm xúc của mình, khóc cũng không dám khóc ra tiếng, chỉ có thể mím môi đến trắng bệch, khoé mắt đỏ hoe như phủ thêm một lớp sương mù.

Thủy Tam vốn định trêu đùa tiếp lại thấy bộ dạng tủi thân này của cậu, lời nói ra đến miệng rồi lại thôi. Hắn cảm thấy giọng nói của bọn thuộc hạ thật là chướng tai, quát bọn họ một tiếng: “Im hết cho ông!”

Giọng điệu hắn lúc nói câu này rất hung dữ, đám thuộc hạ đã quen tính làm liều, thấy hắn nổi nóng cũng không biết sợ, nhưng Tần Thư vẫn hơi run rẩy. Hai mắt Thủy Tam tối sầm, dịu dàng nói: “Em đừng sợ, tôi tên là Thủy Tam, những kẻ vừa bắt nạt em đã bị xử lí rồi, bây giờ em rất an toàn.”

Dân quốc năm thứ 26 (1937), đất nước loạn lạc, ngọn lửa chiến tranh nổ ra ở vùng duyên hải, nhưng vùng nội địa phía Tây Nam vẫn an toàn. Sau khi Thượng Hải và Tô Châu liên tục thất thủ, một lượng lớn dân tị nạn tràn vào vùng nội địa phía Tây Nam. Cuối cùng thì sự yên bình trên mảnh đất này cũng chẳng tồn tại được lâu, bề ngoài thì thanh bình yên ả nhưng xác người chết đói lại rải rác khắp nơi trên đường. Việc quân lính đàn áp, cướp bóc cũng là chuyện thường xảy ra.

Tô Châu bị chiếm, gia đình Tần Thư chạy nạn đến Tây Nam, dọc đường đi cuối cùng chỉ còn mình cậu, không những vậy lại còn gặp phải một đám nguỵ quân ở cái nơi rừng thiêng nước độc này.

Đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.

Tần Thư không nói lời nào, Thủy Tam thấy cậu không phản kháng, lại thong thả nói tiếp: “Thật không công bằng! Tôi tự giới thiệu rồi thì sao em có thể im lặng? Tốt xấu gì cũng phải cho tôi biết tên chứ?”

Thủy Tam cúi đầu đánh giá “cô gái”, trong lòng thầm cảm thán người này thật xinh đẹp, mi dài, mắt sáng ngời, môi mỏng tái nhợt, cằm thon gọn. Đó vốn là một vẻ đẹp thanh nhã, nhưng nốt ruồi son điểm nơi khóe mắt bên phải đã làm tăng mấy phần yêu nghiệt, nhìn vừa xinh đẹp lại vừa có cảm giác lạnh nhạt, xa cách. Tuy tóc hơi ngắn một chút, lại thêm một thân quần áo kín đáo, nhưng hiện giờ chiến sự hỗn loạn, nữ đóng giả nam cũng không phải là hiếm.

Tam gia thích thú trong lòng, không nhịn được mở miệng đùa giỡn: “Ái chà, lâu rồi không gặp cô gái nào đẹp như vậy!”

“Anh mới là con gái!” Tần Thư căng thẳng đỏ bừng mặt, chợt cảm nhận được ánh mắt trần trụi của Thủy Tam đang nhắm tới, bất đắc dĩ ho một tiếng, nhận thấy hình như hắn đang hiểu lầm gì đó: “Tần trong Tần Hoài, Thư trong Thư Mặc, Tần Thư. Xin lỗi, tôi không phải con gái, sợ là không làm vợ của anh được rồi.”

Tần Thư có chất giọng nhẹ nhàng, mang theo nét mềm mại của người phương Nam, ẩn chứa vài phần áy náy khiến người nghe nhộn nhạo trong lòng. Cậu nhìn lại hoàn cảnh một thân một mình của bản thân lúc này, không thể lấy cứng chọi cứng với người vừa giúp mình được, vẫn nên giả bộ đáng thương thì hơn.

Sau khi người kia nghe xong không có chút gì gọi là bất ngờ khiến cậu cảm thấy vô cùng khó hiểu. Hắn chỉ yên lặng quan sát cậu rồi ung dung “ồ” một tiếng, sau đó cong môi cười một cách vô lại, ngữ khí trở nên nghiêm túc: “Ông đây hy vọng em có thể hiểu rõ tình hình, hôm nay các anh em đều chứng kiến, em không còn là con gái nữa mà đã trở thành phụ nữ rồi…”

“… Tôi! Là! Con! Trai!” Tần Thư nghĩ mình bị mù mới thấy tên này đáng sợ, đây rõ ràng là một gã “thiểu năng trí tuệ” viết in hoa mới đúng! Tần Thư cảm thấy nhiều lời cũng vô ích, dứt khoát cầm tay Thủy Tam đặt lên ngực mình, nói: “Anh sờ đi!”

Thủy Tam hơi xấu hổ, nắn nắn vài cái, sau đó Tần Thư cảm nhận được tay hắn run lên. Cậu toan thở phào, nghĩ mình đã an toàn, ai ngờ giây tiếp theo Thủy Tam lại hỏi cậu: “Ai bảo áp trại phu nhân chỉ có thể là phụ nữ?”

Mấy anh em ở bên dựng tai hóng trại chủ nhà mình nói chuyện phiếm với người đẹp, nghe vậy bèn nhanh mồm phụ họa: “Đây là núi của Tam gia, là áp trại phu nhân hay là áp trại thiếu gia đương nhiên do Tam gia quyết!”

Một tiếng cười lớn nữa không biết ở đâu ra: “Còn đang nghĩ sao ngực lại phẳng như vậy! Ha ha, chúng ta trời tối mắt mù lại đi bắt một đứa con trai về!”

Tần Thư lần nữa hoảng sợ, muốn giãy dụa lại bị Thủy Tam ôm chặt lấy, không nói hay lời bèn cắn vào tay hắn. Thủy Tam xuýt xoa một tiếng, hơi cáu nhưng vẫn làm bộ vui vẻ nói: “Chảy máu là ông đây bắt em phải bồi thường đấy.”

Cảm giác nguy hiểm ập tới, Tần Thư còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cắn vào sau gáy, nơi đó mẫn cảm tới mức làm cậu nghẹn ngào rên lên một tiếng theo bản năng, âm thanh vừa bất lực lại vừa quyến rũ. Sau đó, Thủy Tam ghé lại bên tai cậu thì thầm: “Ha, hình như ông đây cứng rồi.”

“Khốn nạn! Cái đồ lưu manh!” Mặt Tần Thư đỏ bừng. Cậu chỉ là một tiểu thiếu gia, làm sao so được với tên sơn tặc vô sỉ này.

Thủy Tam thấy cậu thẹn quá hóa giận thì cười nắc nẻ, thúc ngựa phi càng nhanh, giọng nói lưu manh truyền đi: “Trở về bái đường nào!”

Thông mọc thành rừng, bốn bề hoang vu rộng lớn, đám người cưỡi ngựa ngẩng cao đầu giữa khoảnh khắc tươi đẹp ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.