Nhập Vọng

Chương 65: Phiên ngoại 2




Là một game thủ lâu năm và đam mê tiểu thuyết yy, Trương Tùng chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể gặp phải chuyện tốt xuyên không, còn là hàng mốt vô cùng: Xuyên sách mang theo hệ thống  !

Cho nên hắn rốt cuộc tỉnh thần lại, phát hiện bản [ Giang Hồ Lãng Tử: Cửu Long hoàn ] này chỉ là võ hiệp vài năm trước qua loa xem ở hàng rong thì cũng không một chút oán giận, ngược lại thấy có chút may mắn.

Dù sao không xem võ hiệp đã nhiều năm, lỡ may vừa lên đã đụng tới Cổ Long, Kim Dung, Hoàng Dịch cự cự, chết cũng không biết là chết như thế nào, dùng bản võ hiệp hạng ba này làm Tân thủ thôn*, chẳng phải chính là chỗ tốt để tăng độ thuần thục sao?

*nơi người mới chơi làm quen với game.

Song cùng lúc đó, hắn phát hiện một vấn đề trọng đại, hắn xuyên không phải nhân vật chính, cũng không phải thứ yếu phối hợp diễn hay nhân vật phản diện, thậm chí còn không là bia đỡ đạn có danh có họ có câu chuyện, mà là người qua đường bình thường, không vai diễn gì.

Một diễn viên quần chúng.

Trương Tùng cười lạnh, hắn là nhân vật đọc quen văn mạng, xây qua bang phái, xuyên thành diễn viên quần chúng thì thế nào, hắn có chính là năng lực và tiên tri, còn có hệ thống plugin lớn như vậy, chỉ cần cơ duyên đến, sao sầu đường làm giàu?

Càng diệu là, cẩn thận bới móc hết tất cả giao diện hệ thống, hơn nữa sau khi dựa theo thường thức trò chơi và tiểu thuyết của hắn suy đoán một trận, hắn phát hiện yêu cầu mình qua ải kỳ thật chỉ có hai điều: Một là đạt được danh vọng giang hồ cực cao, hai là lấy được đạo cụ then chốt – Cửu Long hoàn.

Điều kiện không quá khắc nghiệt, Trương Tùng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy không tìm được nội dung trừng phạt khi nhiệm vụ thất bại, cũng không quá rõ phần thưởng sau khi qua ải, thế nhưng là bản mẫu xuyên thư, đây đã là thật ưu đãi, hoàn toàn chính là kiểu Easy. Nhưng Cửu Long hoàn…

Hắn khinh thường bĩu môi, sở dĩ còn có ấn tượng với bản tiểu thuyết ăn theo này, trừ bên trong tự dưng trồng bách hợp ra, là đoạn ký ức sâu nhất này:

Trải qua một loạt “Gió tanh mưa máu” võ lâm tranh đấu sau, nam chính thật vất vả lấy được Cửu Long hoàn, nhưng không dựa theo bảo đồ lên đường tầm bảo, mà lại ném Cửu Long hoàn xuống vách núi, còn đặc tả những bảo đồ đó vỡ vụn, tức giận đến lúc ấy hắn liền vứt sách.

Loại giả ngầu mười năm trước sẽ không ăn thơm, xem Lộc Đỉnh Ký người ta làm TV, điện ảnh cũng phải mở một mảnh bảo tàng, còn ngươi không đào bảo còn muốn hủy bảo, còn để người xem sảng khỉ gì?

Đầu năm nay chỉ có sảng văn* mới là hot biết không, khó trách chẳng ai xem!

*nvc thăng cấp dễ dàng đa số là xuôi chèo mát mái đánh đâu thắng đó, cơ duyên ùn ùn.

Muốn sảng, muốn hoàn mỹ qua ải, nhân vật chính ngu ngốc như vậy đương nhiên không thể giữ, đúng rồi, hắn tên là gì?

Qua thật lâu, Trương Tùng mới chính xác nhớ lại, hắn ta tên là Thẩm Nhạn. Lãng tử Thẩm Nhạn.

Khi nhớ lại tên này, hắn cũng hoàn thành nhiệm vụ bắt đầu của hệ thống, cũng lấy được bộ công pháp phần thưởng đầu tiên, không ngon lắm, nhưng cũng không tệ.

Là một người chơi có lý tưởng có tiền đồ, sao hắn có thể đắm chìm trong chút thành tựu ấy được, sớm đã thông qua ký ức chỉnh hợp ra một kế hoạch hoàn mỹ, giờ chợt nhớ tới tên nhân vật chính, thiếu chút nữa làm hắn cười ha hả.

Không ngờ gọi Thẩm Nhạn, phụt, đây không phải nhân vật ăn cắp của Cổ Long cự cự chứ?

Vậy hắn chọn chẳng phải vừa vặn là con đường của “Vương Liên Hoa” sao…

Luyện võ mặc dù có chút vất vả, kiếm tiền độ khó cũng không thấp, thế nhưng Trương Tùng hứng thú triệt để dâng lên, đã vào trong sách, lại đi làm nhân vật có nề nếp chính phái quả thực chính là hành vi ngu ngốc, chơi trò chơi ai không muốn sát phạt quyết đoán, làm cái tên đỏ*, xuyên vào tiểu thuyết võ hiệp, không làm Boss phản diện thì sao đã nghiền được?

Hắn muốn không phải là danh vọng “Đại hiệp” quy củ, mà là cảm giác sảng khoái tỉnh nắm quyền thiên hạ, say nằm gối mỹ nhân!

*trong game là người thường xuyên pk người khác, gặp ai giết đó, giết nhiều thì tên của người đó sẽ thành màu đỏ.

Đừng nói, trò chơi này độ chân thật đúng là không tệ, ít nhất ngủ mấy em gái cảm giác thần tán, trò chơi bàn phím sao bằng cảnh ảo chứ?

Ở trong thế giới mộng mị đã lâu, Trương Tùng vui vẻ lắm, thậm chí sống còn tiêu diêu tự tại hơn hiện thực.

Hắn vốn chỉ là cao thủ mà thôi, dù kỹ thuật có vững, có thể liều bằng mấy tên bơm tiền sao? Giờ ở trước mặt đồng học, trạch nam điểu ti* như hắn có kiêu ngạo gì để nói?

*nghèo xấu lùn

Nhưng xuyên thư không giống vậy, dù NPC trong sách này còn trí năng hơn trong tưởng tượng, còn muốn đứng đầu, có hệ thống trong tay, bọn họ có thể giở được trò gì?

Mỗi một nhân vật đều có giao diện nhân vật đánh dấu chi tiết có thể xem, cướp đoạt võ công bí tịch người khác thì có thể gia tăng điểm kỹ năng, uống thuốc còn có thể làm nội lực tăng lên, chỉ cần tuân theo hệ thống đặt ra, tích điểm đạt tới yêu cầu, hắn cần cái gì đều có, bất luận trí lực hay là năng lực đều nghiền áp đám dân bản xứ ngu ngốc này.

Nhìn nam chính nguyên tác từng bước gặp cản trở, đem diễm ngộ kỳ duyên mọi thứ vốn là của hắn thu về mình, khéo léo vận dụng mỗi một tình tiết mấu chốt mưu lợi cho mình, khi một Thần minh không gì không làm được, không gì không biết ở trong cái thế giới thấp ma này, hắn quả thực vui đến quên cả trời đất.

Nhưng dù là ngày vui, có tinh vi trù tính, cũng có một ngày chơi chán.

Trò chơi này hắn chỉ chơi bốn năm, liền đến ngày sắp kết thúc, không thể nói thực ngấy, thế nhưng thật cũng không có lạc thú gì đáng nói.

Trương Tùng vốn cho rằng cần hoàn thành nhiệm vụ, tiếp tục xuyên đến tiếp theo là được, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ gặp phải ngoài ý muốn. Một ngoài ý muốn không thể tưởng được.

Một kẻ xuyên việt khác.

Khi vừa nghe nói tiểu tử Nghiêm Mạc kia, hắn thậm chí có một phần kinh hỉ, giống như hệ thống trò chơi thăng cấp, thêm một phó bản mới, đối với bất cứ người chơi lâu năm nào mà nói đều là sự kinh hỉ.

Nhưng mà kinh hỉ này lại không thể giữ nguyên lâu lắm, bởi vì lần đầu tiên hắn phát hiện, khi một người chơi không tìm thấy công lược, cũng không sảng khoái như một Thần minh vậy. Bất tri bất giác, kế hoạch của hắn từng chút sụp đổ, nội dung càng ngày càng thoát khỏi khống chế, cứ như chỉ là thêm một con bướm lại làm thế giới nho nhỏ này nổi bão.

Trương Tùng có chút chấn nộ, hắn lần đầu nếm được mùi Thiên Thần bị khiêu chiến – bị một con kiến khiêu chiến.

Nhưng mà nộ thì nộ, hắn lại không cảm thấy mình sẽ có nguy hiểm gì, bởi vì hắn mới là Chúa tể thế giới này, là Thần minh duy nhất thông hiểu nội dung, bên cạnh hắn còn có nhiều thủ hạ vất vả đến vậy, còn an bài tinh vi như vậy, hắn…

Leng keng một tiếng, Cửu Long hoàn va vào vách đá, vỡ thành mấy mảnh, dường như còn có thể nhìn thấy bảo đồ hoa văn vỡ tan.

Trương Tùng không thể tin nhìn thuộc hạ trước mặt, nhìn ảnh vệ hắn vất vả nhặt được, hắn liều mạng vô số nguy hiểm, tốn vô số tâm cơ thu phục độ thân mật của trung khuyển, cảm thấy mờ mịt.

Không có người chơi sẽ bị hệ thống phản bội, không có người chơi sẽ bị NPC đùa giỡn, nhưng trong giao diện hệ thống hắn nhìn thấy là cái gì?

Đây là sao, là đang đùa ta à?

Nhưng hệ thống không trả lời hắn, hệ thống lúc trước khẳng khái cho hắn mọi thứ, nay đang ác nghiệt mà cướp đoạt tất cả.

Đột nhiên, Trương Tùng cảm thấy kinh hãi, hắn nghĩ tới “Hình thức trừng phạt” chưa bao giờ tìm được, nghĩ tới hệ thống chưa bao giờ nói cho hắn, sau đó mình sẽ đi đâu, liệu còn có cơ hội làm lại không, đi chơi thử một trò khác.

Nhưng sau kinh hãi, là càng thêm phẫn nộ và khinh thường, lại như điên cuồng cười to cùng đùa cợt, thất bại thì thế nào?

Chẳng qua là một trò chơi đủ vui mà thôi, ai đánh Boss lại chưa từng thất thủ chứ, hắn vẫn là người thật sự tồn tại, mà không phải cái tên trong sách, không phải một tờ giấy.

Chỉ tiếc, không thể vui như vậy nữa. Cho dù có Coca điều hòa, cũng không được thích như vậy.

Cùng với điên cuồng cười to, Trương Tùng rơi vào bóng đêm hoàn toàn. Hắn biết sau khi bóng đêm tan, hắn sẽ trở lại ổ chó của mình, cái phòng cho thuê rách nát có giường và máy tính, không thích nó, nhưng đó là tồn tại chân thật.

Hắn không cam tâm lại yên tâm ngã xuống.

Bóng tối vẫn chưa tan đi.

– Hửm? Mạch truyện này không phải nhầm rồi chứ…

Một bàn tay gõ xuống thiết bị khống chế, lại ngáp một cái.

– Thôi, dù sao cũng chả được hoan nghênh, mở hướng mới đi.

Chỉ vài thao tác, một nhân vật khác đang từ trong hoang dã tỉnh lại, đó là nữ hài tử, tướng mạo bình thường, mang theo kính mắt, thoạt nhìn còn có chút thịt đô đô, hiển nhiên đối với tất cả trước mặt lắp bắp kinh hãi, nhưng mà chỉ một lát, “cô” mừng như điên nhảy lên.

– Mình, mình xuyên việt?!

Trong thế giới ấy, rừng rậm mênh mang, dã thú gào thét, người bộ lạc nguyên thủy cầm giáo săn bắn, vây săn quái vật giống như ngọn núi nhỏ vậy, còn có dã nhân thân trần tóc dài, lặng yên không một tiếng động lẻn tới cô gái…

Khơi khơi lửa, Khai Dương nhìn về phía sơn động, ở nơi đó, một người trẻ tuổi đang im lặng nằm dưới đất, không hề lộ nhuệ khí, cũng không có kiêu căng và lười nhác ngẫu nhiên sẽ xuất hiện, chỉ là im lặng nằm, tựa hồ rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Từ khi rời khỏi sơn cốc kia, hắn không hề tỉnh lại.

Khai Dương nắm chặt nhánh cây trong tay, dời đi tầm mắt.

Hắn chưa bao giờ đoán được sẽ xuất hiện tình huống như thế, đó chỉ là bảo tàng hư vô mờ ảo mà thôi, chẳng lẽ thực sự có sức mạnh thần kỳ nào đó?

Không, sẽ không, hẳn chỉ là kích thích quá mức, tạm thời mất hồn, dù cần hao tốn thời gian bao lâu, hắn cũng có thể làm chủ nhân một lần nữa khôi phục.

Khôi phục như lúc đầu…

Ngọn lửa cam đỏ nhảy múa, chiếu ra một cảnh khác, đó là cảnh Khai Dương khắc sâu vào trong đầu.

Người hắn mang gông xiềng, hai đầu gối quỳ trong hậu điện, chính điện Ngự Thiên tông đã bị ngọn lửa hung tàn lật đổ, mùi khói nồng nặc mang hơi nóng theo lửa cháy xộc tới.

Hắn biết mình đã không còn cơ hội sống nữa, bất luận tới là ai, người Ngự Thiên tông, hay đạo đại quân đột tập, đều sẽ không cho hắn đường sống, càng không cần nói lửa cháy gần trong gang tấc.

Nhưng hắn không có cảm xúc đặc thù gì, là một sát thủ, hắn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ, nhận trừng phạt như vậy cũng không quá đáng, là đương nhiên.

Đáng tiếc không thể thay giáo chủ giết thêm một người.

Trong hoảng hốt, ý thức hắn bắt đầu hỗn độn, lửa còn chưa lan tới trước mặt hắn, nhưng khói độc đủ để trí mạng, hắn nằm thẳng dưới đất, nhìn khói và ngọn lửa trước mặt, giống như một khúc gỗ mục bị người ta vứt bỏ, im lặng chờ đợi hóa thành than lửa.

Nhưng mà ở phía sau hắn, đột nhiên vang lên một tiếng ồn rất nhỏ, một viên đá xanh dưới sàn bị đẩy ra.

– Đ*t, mật đạo gì mà khó tìm!

Một giọng vang lên, chợt một tiếng hô nhỏ, có người nào đó vươn tay kéo gông xiềng sau lưng hắn.

– Quả thật ở trong này!

Trong giọng có chút vui thích, cũng có chút tùy ý, không có hỏi ý hắn, chỉ dứt khoát tha kéo hắn xuống đường hầm.

Bởi vì hít vào quá nhiều hơi độc, hắn không có sức nói chuyện, thậm chí không có cách nào mở mắt, người nọ cũng để hắn ngất đi, thoải mái kéo lên người đi.

Trong bóng tối, hắn loáng thoáng nghe được vài lời, không hiểu lắm là ý gì, dường như người này vượt lửa qua sông chính là vì tới cứu hắn vậy.

Chưa bao giờ có người sẽ muốn cứu mạng hắn…

Vừa chạy ra biển lửa, lại có người ở bên lỗ tai hắn dong dài, hình như không xấu.

Dần dần, hắn mất đi ý thức.

Lần nữa tỉnh lại, hắn gặp được một thanh niên, tuổi cũng không lớn lắm, thế nhưng bạch y trên ghế, đoan chính nho nhã, người nọ mở miệng liền nói:

– Ta trong lúc vô ý cứu mạng ngươi, ngươi có nguyện theo ta rời đi?

Hoàn toàn không giống âm điệu nghe được trong địa đạo, cũng hoàn toàn không nói như đặc biệt tới cứu, thi ân cầu báo. Hắn nhìn người nọ mặt nghiêm túc đến có chút ta đây, trong lòng đột nhiên có gì đó sống dậy.

Hắn không cự tuyệt.

Vì thế, hắn có tên mới, tên là Khai Dương.

Cũng có chủ nhân mới, tên là Trương Tùng.

Người nọ rất quái lạ, quái đến không hợp lẽ thường.

Hắn có hai thân phận, hình như cũng có hai…

Không, càng nhiều gương mặt.

Nhưng mà bất luận hành động thế nào, tác quái thế nào, hắn không hề giấu diếm mình.

Ánh mắt người nọ nhìn chăm chú hắn cũng rất quái lạ, mỗi lần chỉ cần nhìn hắn, liền sẽ mang theo xem kỹ, hết sức chuyên chú, như muốn xuyên qua hắn nhìn thứ gì khác.

Thế nhưng người nọ là thật tâm đối đãi hắn, không phải đối với một hạ phó, mà cho hắn công pháp chân chính cao nhất, chân chính vô tư tin cậy.

Hắn là võ học thiên phú, thế nhưng chưa bao giờ có người coi trọng thiên phú này.

Hắn thậm chí cũng có chút tài quản người, nhưng chưa bao giờ có người yên tâm giao thủ hạ cho hắn.

Nhưng Trương Tùng không giống vậy, có một ngày, khi người nọ nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, đem Trích Tinh lâu, đem tất cả thủ hạ của hắn đều giao cho hắn.

Một ảnh vệ, phải thay được chủ nhân sống.

Hắn cười nói với hắn như vậy, mang theo bình tĩnh cùng tín nhiệm trước nay chưa từng có.

Hắn có thể ở trước mặt hắn an nhiên đi vào giấc ngủ, ở bên người hắn trần truồng, lúc mình yếu ớt nhất đem sau lưng giao cho hắn.

Tin cậy không hề tì vết.

Khai Dương cảm thấy mình không xứng với tín nhiệm như vậy, thậm chí không xứng với chủ nhân như vậy.

Thế nhưng người thông minh tháo vát như thế, lại có hùng tài đại lược, hắn nguyện ý cúi đầu, thậm chí nguyện ý nhìn người nọ ở trước mặt mình lộ ra một ít ham thích cổ quái vô cùng.

Hắn có rất nhiều nữ nhân, cũng có rất nhiều đam mê khiến người ta hoang mang, thế nhưng những thứ đó không quan trọng, chỉ cần mình có thể đi theo cạnh hắn, làm cái bóng của hắn, đã đủ làm người thỏa mãn.

Nhưng mà thứ đó lại giống như gai nhọn, khiến hắn khó chịu vô cùng.

Tỷ như lãng tử Thẩm Nhạn kia, hay là, Cửu Long hoàn.

Đối với hai thứ này, chủ nhân hắn hình như có chút nhập ma. Chuyên tâm, phóng túng cũng vượt quá tưởng tượng.

Khai Dương không thích cảnh đó, hắn có thể thay chủ nhân gánh mọi thứ, nhưng không cách nào ngăn sự si cuồng của người ấy đối với hai thứ này.

Ngày nào đó sẽ hại hắn.

Khai Dương đoán được khả năng này, thế nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, lại sẽ rơi vào kết quả như thế.

Buồn rầu úp lên hai gò má, Khai Dương ném nhánh cây trong tay, từ trong nồi múc bát canh nóng, đứng dậy.

Có lẽ hắn nên nghĩ cách tìm Quỷ Y thử, chẳng sợ có địch nhân Thẩm Nhạn, hắn cũng nên tìm thử xem…

Một tiếng rên đánh gãy suy nghĩ của hắn, không có nửa phần tạm dừng, hắn bước nhanh đến giường cỏ, bát trong tay không biết đã bay đi đâu, mà là cầm thật chặt cánh tay người nọ:

– Chủ nhân, ngài tỉnh rồi!

Hắn không nghe thấy mình nói có bao nhiêu run rẩy, người nghe được cũng không phát giác, người đó chỉ là đấu tranh một đoạn thời gian thật dài, mới từ trong mờ mịt tỉnh lại.

– Huynh… là ai?

Giọng người nọ có chút khàn khàn, cũng có mười phần nghi hoặc. Khai Dương lòng lộp bộp một chút, trầm giọng đáp:

– Thuộc hạ chính là ảnh vệ của ngài, ngài, không nhớ rõ thuộc hạ ?

– Ảnh vệ là gì?

Người nọ cố sức nâng lên tay, xoa xoa trán, giọng hắn dần dần bình thường lại, mang theo mờ mịt và dịu ngoan vô hại.

– Xin lỗi, ta tựa hồ có chút không đúng… Có thể xin huynh đưa ta đi…

Hắn lại nâng mắt, trong hai tròng mắt mang theo một chút hoang mang, cũng chiếu ra một tia sợ hãi không dễ nhận ra:

–  …Đi Ninh Biên Ngụy phủ… Ảnh, ảnh đại ca, ta, tại hạ… Khụ, xin lỗi, tại hạ tên là Ngụy Lăng Vân, nhà ở Ninh Biên Ngụy phủ, đây đã xảy ra chuyện gì… Khụ, nếu huynh đài chịu đưa ta hồi phủ, tại hạ tất trọng thù…

Hắn nói mình tên là Ngụy Lăng Vân, nói nhà hắn ở Ninh Biên, hắn đối mặt hắn lộ ra e ngại chưa bao giờ có, dường như sớm chiều ở chung ngày ngày đêm đêm tất cả hóa thành bọt nước.

Khai Dương chậm rãi buông tay ra, hai tay thành quyền, hao hết sức lực suốt đời, mới khống chế không run rẩy, hắn chậm rãi lui một bước, quỳ xuống.

– Ngài mong muốn, Khai Dương tất tòng mệnh.

– Cái gì?

Người nọ tựa hồ hoảng sợ, vươn tay đỡ cánh tay Khai Dương.

– Đây, đây là có chuyện gì…

Khai Dương không trả lời, tất cả cảm giác của hắn dường như đều đọng ở hai nắm tay này, độ ấm ấy vẫn ấm áp như trước, mang theo ấm áp khiến hắn an tâm.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới hủy diệt Cửu Long hoàn sẽ đổi lấy kết quả như thế, nhưng hắn không hối hận.

Hắn không hề hối hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.