Nhập Hí

Chương 5




Bệnh viện này kì thực cung cấp thức ăn người bệnh rất tốt,chẳng qua là Trần Mộc Ngôn thật lâu chưa nếm qua mấy món ăn bình dân rồi , trong lòng rất tưởng niệm. Một khi Trần Chi Mặc cũng ăn, vậy hẳn không có vấn đề.

Trần Mộc Ngôn nhận lấy chiếc đũa, gấp một cái há cảo bỏ vào miệng, nước canh chảy thẳng vào trong miệng , cảm giác kia thật sự là cực kỳ thích thú.

“Cám ơn Mặc ca.”

“Ngoan.” Trần Chi Mặc đưa tay sờ đầu của hắn một chút, nhìn thấy Trần Mộc Ngôn bộ dạng lang thôn hổ yết ( ăn như hổ đói), khuôn mặt buồn cười, trong khoảnh khắc đó trở nên có chút ôn nhu.

“Mặc ca ngươi hôm nay không phải đi quay phim sao ?” Trần Mộc Ngôn miệng đầy thức ăn nói , thời điểm đưa mắt lên nhìn nhìn về phía Trần Chi Mặc , rất giống một con chuột chũi.

Trần Chi Mặc ngón tay chọc má hắn, sau đó có chút hăng hái mà chọc cái thứ hai,thứ ba.

“Đúng vậy a, cho nên chờ ngươi ăn xong rồi ta liền phải trở về đoàn phim.”

“Ngươi vất vả như vậy mà còn tới thăm ta ?” Trần Mộc Ngôn nói có chút đau lòng , “Ngươi chạy nhanh đi về đi, bằng không nhân viên đoàn phim không vui.”

”Thế nào, ngươi sợ ta mang theo cháo gà bọn họ nhổ nước bọt tới thăm ngươi?” Trần Chi Mặc có chút buồn cười.

“Không phải, Mặc ca ngươi là ảnh đế…… Càng nổi danh lại phải chú ý hình tượng mình không phải sao ? Nếu như bị nói là xem thường thì danh tiếng sẽ không tốt.” Trần Mộc Ngôn rất chân thành nói.

“Tiểu Ngôn thật sự là thay đổi, trước kia vô luận người khác đối với ngươi có bao nhiêu tốt, ngươi cũng sẽ không nói cám ơn, cũng sẽ không vì người khác suy nghĩ.” Trần Chi Mặc nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay , “còn có thể đợi hai mươi phút. Ngươi ở trong này chắc nhàm chán lắm đi?”

“Là rất nhàm chán, chỉ có thể nằm ở nơi này, ngay cả TV cũng không có. Đúng rồi Mặc ca, ngươi lần này đóng chính là phim chiếu rạp hay là phim truyền hình?”

“Chiếu rạp.”Trần Chi Mặc đầu tiến gần Trần Mộc Ngôn nói, nhìn hai mắt hắn, ”Ta diễn vai ca ca, ôn nhu thiện lương cái gì cũng nguyện ý vì đệ đệ của hắn làm.”

“Hình tượng này rất cũ rồi” Trần Mộc Ngôn nghiêng đầu, y theo Trần Chi Mặc biết , hắn sẽ không nhận diễn vai không có tính khiêu chiến .

“Nhưng là hắn đối đệ đệ dục vọng càng ngày càng mạnh, càng về sau……” Trần Chi Mặc ánh mắt trong lúc này trở nên lạnh lẽo, Trần Mộc Ngôn trái tim thoáng chốc bị ánh mắt hắn đóng băng, “Hắn chẳng những giết bằng hữu tốt của đệ đệ, còn đẩy bạn gái đệ đệ té xuống lầu thành người sống đời sống thực vật. . . . . .”

“Hắn. . . . . . Hắn. . . . . . Tại sao muốn làm như vậy?”

“Bởi vì hắn nghĩ bọn họ cách li tình cảm mình cùng đệ đệ , chính mình vất vả nuôi lớn đệ đệ liền phải rời khỏi thế giới của hắn.”

“Sau. . . . . . Sau cùng thế nào?” Trần Mộc Ngôn hô hấp kìm lại trong ngực, làm sao cũng ra không được.

“Sau đệ đệ phát hiện hết thảy cùng ca ca của hắn liên hệ,lôi kéo ca ca đi cục cảnh sát,ca ca lỡ tay đem đệ đệ đẩy tới góc bàn, đệ đệ đụng phải đầu cứ như vậy mà chết.Sau đó, ca ca kéo thi thể đệ đệ vào trong tường , ca ca nói, như vậy huynh đệ chúng ta vẫn có thể ở cạnh nhau.”

Đợi cho Trần Chi Mặc nói xong, Trần Mộc Ngôn đã ra một thân mồ hôi lạnh.

Nhìn thấy bộ dáng Trần Mộc Ngôn như vậy , Trần Chi Mặc ha ha cười lên , “Ngươi khẩn trương cái gì? Đây chẳng qua là biên kịch viết một chuyện xưa mà thôi!”

Trần Mộc Ngôn nhất thời phục hồi tinh thần lại, hô hấp cũng trở nên thuận hơn. Hắn bỗng nhiên hiểu được vì cái gì cả nước nam minh tinh nhiều như vậy, nhưng danh hiệu ảnh đế cũng chỉ có Trần Chi Mặc, bởi vì khí thế hắn thực không giống người thường.

Sau đó, Trần Chi Mặc lại sờ sờ đầu hắn bộ dáng đứng đắn nói: “Chẳng qua nếu như một ngày kia ngươi không ngoan như hiện giờ , nói không chừng ta thật sẽ đem ngươi nhốt vào bên trong tường đi.”

Trần Mộc Ngôn cười cười, sau đó nghĩ tới điều gì, “bất quá ta thấy ca ca này không phải cảm thấy buồn hay là cô đơn……”

“A,tại sao?” Trần Chi Mặc khoanh tay nhìn về phía hắn, tựa hồ thực chờ mong hắn nói cái gì.

“Mặc ca ngươi từng nói,đệ đệ của hắn là hắn một tay nuôi lớn, thế giới của hắn chỉ có đệ đệ, vì đệ đệ công việc vất vả cũng đem đồ tất nhất cho hắn, đây là cách sống ca ca kia…… . Có điểm giống tín niệm …. . . . . .”

“Ừm,ta hiểu.”

“Nhưng có một ngày,đệ đệ của hắn thân thiết với bạn gái cùng bằng hữu,vậy thì ca ca hắn đối hắn thật tốt là không còn cần thiết, đệ đệ đang từng bước từng bước đi ra thế giới bên ngoài, lúc này trong lòng ca ca không phải là ham muốn đối đệ đệ, mà là………không biết sống tiếp cuộc sống sợ hãi như thế nào. Thật ra thì cho tới nay không phải là ca ca chiếu cố đệ đệ, mà là ca ca cần đệ đệ.Hiện tại đệ đệ muốn đi đến thế giới rộng lớn hơn,ca ca làm hết thảy vì sự lo lắng của mình, hắn tịch mịch không biết làm sao cùng cái tín niệm kia sụp đổ. . . . . .” Trần Mộc Ngôn sờ sờ đầu,nở nụ cười , “Ai da, ta đang nói cái gì nhỉ, ta cũng không phải là biên kịch cũng không phải là đạo diễn. . . . . .”

Trần Chi Mặc nhìn Trần Mộc Ngôn nói , một lúc lâu,khẽ giương miệng :”Không, ngươi nói rất tốt.”

Trần Mộc Ngôn ăn đồ ăn còn thừa trong hộp , “mỗi vai diễn đều có khía cạnh khác nhau,Mặc ca chỉ cần dựa theo lý giải chính mình mà diễn là được,phim mới của ngươi nhất định thành công .”

Trần Chi Mặc bỗng nhiên kéo hắn đi tới, tiếng cười quanh quẩn trên đầu của hắn, “làm sao bây giờ? Ta hiện tại đối đệ đệ mất trí nhớ này thực vừa lòng, ngươi đừng nên hồi phục .”

Trần Mộc Ngôn cười hai tiếng, có chút bất đắc dĩ.

Yên tâm được rồi, ta e là ta không thể trở về nguyên dạng.

“Mặc ca,không phải ngươi nên đi rồi sao?”

“Ừ.” Trần Chi Mặc ngón tay vén sợi tóc Trần Mộc Ngôn, lộ ra cái trán trơn bóng, “ta rảnh lại đến thăm ngươi.”

Khi đó Trần Mộc Ngôn còn không hoàn toàn giải thích hai chữ “ta rảnh” , hắn cho là mình cùng Trần Chi Mặc gặp lại cũng chừng mấy ngày sau , nhưng là hắn vạn lần không ngờ,Trần Chi Mặc cơ hồ mỗi ngày đều đến thăm hắn.

Có lúc là ở buổi trưa, có lúc là xế chiều, cũng có buổi tối hơn chín giờ .

Chẳng lẽ là bởi vì đệ đệ vẫn xấu tính bỗng nhiên trở nên biết điều , khơi dậy tình anh em trong lòng Trần Chi Mặc sao?

Một ngày vào giữa trưa, Trần Mộc Ngôn đang ngủ, Trần Chi Mặc đã tới rồi.

Nếu không phải ngửi thấy được mùi thơm nước trái cây ,Trần Mộc Ngôn thật không nghĩ tới Trần Chi Mặc lẳng lặng ngồi yên bên giường mình gọt táo.

Trần Mộc Ngôn nghiêng mặt,nhìn thấy ngón tay đối phương thon dài nắm dao gọt trái cây, vỏ trái cây cứ như vậy một vòng một vòng rơi xuống.

“Mặc ca…… Ngươi đã đến rồi như thế nào không gọi ta tỉnh ?” hắn sờ sờ khóe miệng mình , hoàn hảo không có chảy nước miếng.

Trần Chi Mặc mỉm cười, đem quả táo cắt tốt đưa tới trước mặt hắn , “Ta thấy ngươi ngủ rất ngon.”

Cắn xuống một ngụm quả táo,nước trái cây lành lạnh làm Trần Mộc Ngôn tâm tình thư sướng, “ngươi đánh thức ta cũng tốt, ta ngủ nhiều buổi tối ngủ không được.”

“Tiểu Ngôn, ngày mai cùng ngày mốt ta sẽ không thể tới thăm ngươi rồi,vì lịch diễn đầy rồi .”

“Không sao,Mặc ca vốn chạy tới đây đã rất mệt rồi.”

Thứ ba không có lịch diễn,ta sẽ đón ngươi về nhà.” Trần Chi Mặc nhàn nhạt nói.

“Cái kia. . . . . . Mặc ca. . . . . . Hai chúng ta là ở cùng một chỗ sao?” Trần Mộc Ngôn dè dặt hỏi.

“Đúng vậy ,cha bảo ta ở cùng ngươi.”

Tin tức này làm Trần Mộc Ngôn không khỏi chấn động , trời ạ…… Hắn sẽ phải sống chung với ảnh đế Trần Chi Mặc , lúc trước chính mình phải tốn biết bao khí lực mới gặp được hắn một lần nha! Mà hiện tại, Trần Chi Mặc chẳng những ngồi trước mặt hắn, gọt trái cây cho hắn ,bây giờ còn sống cùng một mái nhà…………..

“Phát ngốc gì đó,nhà ta không phải cũng không khác gì nhà ngươi sao?” Trần Chi Mặc có chút buồn cười.

Sau hai ngày, Trần Chi Mặc quả thật không tới,người đại diện hắn thường xuyên đem thức ăn ngon tới cho Trần Mộc Ngôn.

“Nhóc,nghe nói đầu óc ngươi té hư sau an phận không ít.”Người đại diện tên Vương Đại Hữu, hắn lớn lên cùng tên như người.Nhưng là người rất tốt, cùng Trần Chi Mặc hợp tác nhiều năm.

Đối với lời hắn nói, Trần Mộc Ngôn không cách nào cãi lại , chỉ có thể nói một tiếng: “Thật xin lỗi, cho Vương đại ca thêm phiền toái.”

Vương Đại Hữu ngây ra một lúc, ngay sau đó cười như nở hoa, “Ơ, xem ra ngươi thật sự biết nghe lời không ít, không trách được Trần Chi Mặc tuyệt không muốn ngươi khôi phục trí nhớ a.”

Trần Mộc Ngôn nói ở bệnh viện đợi vốn là nhàm chán,thật vất vả có người ngoài Trần Chi Mặc đến thăm mình,liền tự nhiên theo sát đối phương bắt chuyện , cũng đối với hành vi mình trước đây càng thêm hiểu rõ.Thử hỏi người người bình thường nào dùng xe máy đuổi theo paparazzi? Trò chuyện , bọn họ nói đến Trần Chi Mặc.

“Măc ca rất tốt , tính tình cũng tốt.”Coi như thời điểm mình làm paparazzi nhà hắn, Trần Chi Mặc cũng không đối hắn nổi giận.

“Người rất tốt?” Vương Đại Hữu sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó lắc đầu, nhìn Trần Mộc Ngôn như thấy trẻ nhỏ,”Không sai, không biết bản chất của hắn cũng sẽ nói hắn rất tốt,hình tượng ảnh đế trước công chúng không chê vào đâu được .Bất quá Mộc Ngôn,ta xem ngươi bây giờ cũng rất thuận mắt , cho nên nhắc nhở ngươi một chút, thời điểm ngươi cùng hắn một chỗ, biết điều một chút ở trong phòng mình là tốt rồi,chớ chọc đến hắn,nếu không ngươi hảo hảo mà chịu.”

Trần Mộc Ngôn cúi đầu, trầm mặc.

Những ngày qua Trần Chi Mặc vẫn đối với mình rất tốt, điều này làm cho hắn quên mất mình không phải là đệ đệ Trần Chi Mặc, nếu như mình cùng Trần Chi Mặc quá thân, không có bảo đảm ngày nào đó Trần Chi Mặc vạch trần mình.Hơn nữa, Trần Chi Mặc thoạt nhìn tính tình ôn nhu,mình cũng không quên bất luận kẻ nào đều có mặt trái.Một khi mình không cẩn thận chọc trúng địa lôi Trần Chi Mặc,không cẩn thận bị trời đánh……..

“Nhóc, dù sao ngươi cũng đừng có suy nghĩ nhiều, dưỡng thương cho tốt là được.”

“Cám ơn Vương đại ca.”

Sáng sớm thứ ba, Trần Mộc Ngôn còn đang ngủ ,cảm thấy Trần Chi Mặc tới. Hắn đã làm xong thủ tục xuất viện Trần Mộc Ngôn, đang sửa sang lại đồ đạc của hắn, Trần Mộc Ngôn tỉnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.