Nhập Hí

Chương 45




Trần Mộc Ngôn không cách nào hiểu Trần Chi Mặc,cậu thậm chí cảm thấy đầu mình đều nhanh muốn nổ tung , "Đây cũng là anh diễn?Anh muốn đổi lại một loại phương pháp mới khống chế tôi?"

"Muốn diễn chẳng lẽ hai chúng ta không phải là đang diễn trò sao? Anh sắm vai một ca ca tốt ôn nhu không ngừng khắc chế dục vọng muốn đoạt lấy em chỉ vì không để cho em sợ, đem em giữ ở bên người mà thôi. Em vì để anh vẫn làm một ca ca quan tâm em, tâm tư vẫn làm bộ đối với anh làm như không thấy sắm vai một đệ đệ tốt ngây thơ . Là em phá vỡ hết thảy, vốn là chúng ta có thể vui vẻ cùng nhau." Trần Chi Mặc đứng dậy, ánh mắt của hắn quá sâu, kéo đi tất cả năng lực suy nghĩ của Trần Mộc Ngôn, "Trở lại bên cạnh anh,chúng ta có thể tiếp tục hết thảy ,không tốt sao?"

Trần Mộc Ngôn bị hắn ôm, đối phương vụn vặt hôn lên môi cậu,ngón tay luồn vào tóc cậu . . . . . . Trần Mộc Ngôn chợt đẩy hắn ra, "Chúng ta còn có cái gì vui vẻ! Dù sao hết thảy đều là giả dối! Tôi chỉ muốn làm một Trần Mộc Ngôn sống sót mà thôi!"

Nói xong, Trần Mộc Ngôn đẩy cửa ra bước ra ngoài, Trần Chi Mặc tiến lên túm cánh tay cậu,"Em muốn đi đâu?"

"Anh cảm thấy tôi còn có thể ở bên cạnh anh sao? Một đại ca đối với mình phát sinh ý nghĩ gì?" Trần Mộc Ngôn tránh thoát tay hắn, "Vô luận anh nói thật hay vẫn còn tiếp tục diễn trò, nhưng tôi chịu không được! Anh tha cho tôi đi !"

"Em muốn rời khỏi anh?"Trần Chi Mặc khẽ mỉm cười, hệt như Mạn Đà La ở trong bóng đêm nở rộ,biết rất rõ ràng là trí mạng , vẫn làm cho người chuyển không ra tầm mắt.

Nhưng Trần Mộc Ngôn đã nhìn chán nụ cười của hắn, "Tôi có thể rời khỏi anh sao? Chúng ta bây giờ là huynh đệ. Nhưng tôi có thể xin anh cho tôi có cuộc sống riêng của mình không !"

Trần Chi Mặc muốn ôm chặt cậu, nhưng Trần Mộc Ngôn lại xông ra ngoài.

Cậu cản lại một chiếc xe taxi, nói ra địa chỉ nhà trọ.Trần Chi Mặc cản lại một chiếc xe khác, theo sát phía sau.

Trần Mộc Ngôn trở lại trong gian phòng của mình, lấy ra một cái vali,tùy tiện đem vài bộ quần áo bỏ vào,sau đó bắt đầu đem bộ sách chuyên nghành trên bàn sách chuẩn bị dùng sợi dây cột lại xách đi.

Trần Chi Mặc đẩy cửa đi vào, đè lại tay Trần Mộc Ngôn ,"Không nên náo loạn nữa, Tiểu Ngôn. Chỉ cần anh muốn,anh sẽ có một ngàn phương pháp không dễ chịu đem em giữ ở bên người."

Trần Mộc Ngôn ngẩng mặt, "Như vậy anh bây giờ khiến tôi thoải mái sao?"

"Em rốt cuộc muốn như thế nào? Em bây giờ tựa như một đứa trẻ tức giận muốn bỏ nhà ra đi !"

"Tôi lúc nào ở trong lòng anh không phải là đứa trẻ ?"Trần Mộc Ngôn ha hả cười một tiếng, xoay người một tay cầm sách một tay kéo vali, đi chưa được hai bước đã bị Trần Chi Mặc giữ lại.

Sách rơi xuống nện ở trên mặt đất, Trần Mộc Ngôn lui về phía sau hai bước vẫn bị đối phương đặt ở trên mặt đất.

Trần Chi Mặc khí lực rất lớn, mặc dù hắn chỉ còn một tay phải có thể cử động, nhưng Trần Mộc Ngôn vẫn không cách nào ngồi dậy.

"Tiểu Ngôn. . . . . ." Trần Chi Mặc chợt hàm trụ môi của cậu,nụ hôn này giống như núi rừng bùng cháy, hừng hực khí thế.

Trần Mộc Ngôn nức nở, hao hết khí lực muốn đẩy hắn ra.Cái loại tràn đầy tính chiếm hữu xâm lược này cho đáy lòng sợ hãi dọc theo thần kinh đánh thẳng vào chỗ sâu nhất trong đầu.

Điều này làm cho cậu chợt nhớ tới cái giấc mộng mình thường xuyên có,thì ra trong mộng đúng là Trần Chi Mặc !

Mình rốt cuộc là lúc nào trở thành đối tượng cho hắn tiết dục !Cậu vẫn cho rằng đây chẳng qua là giấc mộng, bây giờ nghĩ lại nhất định là Trần Chi Mặc bỏ cái gì đó vào trong sữa tươi ! Cho nên hắn mới có thể vào lúc mình ngủ muốn làm gì thì làm!

Nghĩ đến chỗ này, Trần Mộc Ngôn không biết lấy đâu ra sức mạnh,đẩ yTrần Chi Mặc ra, cũng không quản hắn có ngã trúng tay trái hay không,Trần Mộc Ngôn kéo vali còn có bộ sách chuyên nghành cậu quý nhất,như chạy nạn ra khỏi nhà trọ.

Đi tới gara,,đem sách cùng vali ném vào xe của mình,cậu liền lái xe rời đi.

Dọc theo đường đi, điện thoại di động không ngừng vang lên,không cần nhìn cậu cũng biết là Trần Chi Mặc gọi.

Cậu đem xe đỗ vào ven đường, lấy pin tháo ra.

Xe đi khắp nơi ở thành phố,Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên không biết mình nên đi đâu.

Cho tới nay, Trần Mộc Ngôn hết thảy đều là được Trần Chi Mặc an bài , cuộc sống của cậu lúc nào cũng có Trần Chi Mặc , mà bây giờ vô luận cậu đi nơi nào, cậu biết Trần Chi Mặc cũng có thể tìm được cậu.

Trần Mộc Ngôn tựa đầu về phía sau chỗ ngồi, nước mắt rơi xuống.

Đây hết thảy rốt cuộc là tại sao!

Cậu vẫn chạy thẳng chạy thẳng,giống như ở thành phố này không có nơi thuộc về cậu.

Buổi tối hơn chín giờ, Trần Mộc Ngôn lái xe đến trường học. Cậu đi tới trong trường học, gõ cửa phòng Khương Phi.

"Ơ-- Trời ơi ! Ngươi sao xuất hiện ở đây ! Anh của ngươi gọi cho ta cùng Đinh San San đều muốn nổ luôn rồi !Rốt cuộc tại sao?" Khương Phi nhìn Trần Mộc Ngôn đang ngốc ngốc đi vào trong phòng,tựa hồ nhận lấy đả kích gì trọng đại .

"Có thể cho ta ở chỗ ngươi ngủ một đêm không?" Trần Mộc Ngôn ôm đầu hỏi hắn.

"Có thể có thể, ngươi tốt nhất gọi lại cho ca ngươi !" Khương Phi đưa điện thoại về phía cậu.

Trần Mộc Ngôn nhìn về phía hắn: "Ngươi tin tưởng ta không?"

"Ta dĩ nhiên tin tưởng ngươi, chúng ta không phải là bạn thân sao?Rốt cuộc làm sao?" Khương Phi nhăn lại lông mày .

"Vậy hãy để cho ta ở chỗ này, đừng nói với anh ta một chữ nào."

"Ngươi cùng anh của ngươi cãi nhau? Huynh đệ trong nhà, có lời gì hảo hảo nói a!" Khương Phi vỗ vỗ vai Trần Mộc Ngôn, "Hơn nữa anh của ngươi vẫn thương ngươi như vậy,có phải ngươi có cái gì hay không . . . . . ."

Trần Mộc Ngôn dở khóc dở cười đứng lên: "Đúng vậy a, vô luận có chuyện gì xảy ra, người khác cũng chỉ sẽ cảm thấy nhất định là ta không đúng, là ta tùy hứng,Trần Chi Mặc chiếu cố đệ đệ ta đây rất cực khổ!"

Khương Phi thở dài một hơi: "Mặc dù ta đối với ca ngươi không hiểu nhiều,nhưng là ta cũng rất hiểu rõ ngươi. Ngươi vô luận làm bất cứ chuyện gì cũng rất cố gắng, đối đãi bằng hữu cũng rất nghĩa khí, ta tin tưởng vô luận ngươi cùng anh của ngươi xảy ra chuyện gì, nguyên nhân nhất định không phải như người khác tưởng tượng đơn giản như vậy, cũng nhất định không chỉ là lỗi của ngươi. Ngươi muốn ở kí túc xá của ta bao lâu cũng được,dù sao bạn cùng phòng ta cũng chưa bao giờ ở chỗ này ."

Trần Mộc Ngôn nói một tiếng cám ơn. Khương Phi từ trong tủ quần áo tìm ra một cái khăn trải giường sạch sẽ,sửa sang lại đệm giường cho Trần Mộc Ngôn.

Buổi tối, Trần Mộc Ngôn nằm ở trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà.

Cậu không thể nào ngủ . Từ khi mình rời đi nhà trọ từng ly từng tý hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Trần Chi Mặc cho tới hôm nay không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu. Nhớ tới Trần Chi Mặc mỗi lần sờ đầu mình, mỗi lần niết mũi mình thậm chí từng cái khẽ hôn chúc ngủ ngon . . . . Có phải đều có cái loại ý nghĩa làm cho người ta không thể mở miệng ?

Cậu đột nhiên cảm giác trong lòng chua xót, có lẽ là bởi vì Trần Chi Mặc trong lúc vô tình đã sớm trở thành người trọng yếu nhất trong lòng cậu,cho nên sau khi Trần Chi Mặc đánh nát cái loại tốt đẹp thuần túy này,mình mới thất vọng như thế thậm chí sợ hãi .

"Hắc, ta biết ngươi căn bản ngủ không được."Thanh âm Khương Phi vang lên.

"Ừ."

"Mặc dù không biết ngươi cùng anh của ngươi trong lúc này xảy ra vấn đề gì, ta muốn nói cho ngươi biết trốn tránh vĩnh viễn không giải quyết được gì." Khương Phi bình thường đều tỉnh táo,lúc hắn phân tích vấn đề thường thường so với Trần Mộc Ngôn lý trí hơn, "Giống như ngươi hôm nay ngủ ở đây, ngày mai ca ca ngươi sẽ đi tìm . Hắn vẫn muốn đối mặt với ngươi, mà ngươi một mực tránh cái vấn đề này. Trên cái thế giới này không có nơi nào mà có thể cho ngươi đem mình giấu đi, ngươi biết không?"

"Ta biết." Trần Mộc Ngôn hít một hơi.

Cậu biết rõ mình cùng Trần Chi Mặc không thể trở về như ngày trước nữa.Hai người bọn họ không thể nào tiếp tục ở cạnh nhau trong một căn hộ như dĩ vãng cùng nhau ăn cơm, ngồi cùng một chỗ xem phim hay nằm cùng trên giường nói chuyện phiếm .

Cậu lưu luyến những thời gian thân mật kia,Trần Chi Mặc quả thật cho cậu rất nhiều ấm áp đã sớm mất đi .Nhưng cậu muốn chính là cuộc sống của riêng mình,những thứ kia cậu cho là thứ trọng yếu chân thật nhất có thể thấy được.

Cậu cần thời gian sửa sang lại ý nghĩ của mình, sau đó đối mặt Trần Chi Mặc.

Mấy ngày kế tiếp, Trần Mộc Ngôn không nhận được điện thoại của Trần Chi Mặc,đối phương cũng không có tới trường học hoặc là bệnh viện thực tập tìm cậu, thậm chí Đinh San San còn đang oán trách nói tiếng Trần Chi Mặc dễ nghe đến cớ nào, chẳng qua là hắn không gọi cho cô nữa.

Trực giác nói cho Trần Mộc Ngôn biết,Trần Chi Mặc không phải là loại người dễ dàng buông tha .

Vào thứ sáu ,Trần Mộc Ngôn như cũ ở lại trong thư viện phụng bồi Thẩm thanh tự học, sau đó hai người cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm.

Ngày nghỉ như mọi ngày,Trần Mộc Ngôn đem Thẩm Thanh giới thiệu cho Khương Phi còn có Đinh San San, bốn người cùng đi phụ cận leo núi, lúc trở lại mệt mỏi gần chết,khi lái xe về nhà, Đinh San San chỉ vào tạp chí giải trí nói: "Trần Mộc Ngôn , anh của cậu xuất viện muốn tiếp tục quay phim rồi,sao không thấy cậu đi xem hắn? Chả lẽ hai người vẫn còn gây lộn?"

"Người muốn chiếu cố hắn nhiều lắm, tôi chen không vào a !"Trần Mộc Ngôn cười trả lời, thật ra thì lúc Đinh San San nhắc tới Trần Chi Mặc,trái tim của cậu không nhịn được run lên một cái.

Buổi tối trở lại túc xá, Trần Mộc Ngôn nằm ở trên giường đọc sách , nhận được một cái tin nhắn,là đến từ Tô Trăn : Trốn ở đâu rồi?

Trần Mộc Ngôn nghĩ thầm sẽ không phải là Tô Văn Hi lại đem người nào trở về Tô Trăn thì đến nhà bọn họ tị nạn mà không ai mở cửa đó chứ? Cho nên cậu trả lời một câu: sao vậy,nghỉ ca rồi?

Không tới hai phút,đối phương nhắn lại:đi ăn tối không,Tha Tha trai,chín giờ gặp.

Trần Mộc Ngôn thở dài một hơi, ăn bữa tối trở lại chỉ sợ phải trèo qua tường ký túc xá.Nhưng là không biết tại sao, Trần Mộc Ngôn cảm thấy Tô Trăn thật sự là có thể thảo luận vấn đề mình cùng Trần Chi Mặc.

Cùng Khương Phi lên tiếng chào hỏi, Trần Mộc Ngôn liền ra cửa.

Tha Tha trai là một quán thịt nướng.

Trần Mộc Ngôn ở trong một gian phòng nhỏ tìm được Tô Trăn.

"Hừm, Tô Thiên vương, anh không sợ bị ký giả chụp hình a?"

Tha Tha trai là một quán ăn nhỏ, không có phải là tiệm cơm năm sao ,hơn nữa từng cái gian phòng đều là lộ thiên , chẳng qua là dùng cây tử đằng rào cùng chỗ ngồi bên cạnh tách ra mà thôi.

Tô Trăn ngửa đầu không sao cả cười cười, "Cũng không phải là chuyện xấu, sợ cái gì?"

Bia cùng thịt nướng rất nhanh đưa tới,ngón tay xinh đẹp của Tô Trăn giơ lên cành trúc khuấy động lửa than.

"Sao vậy, cùng anh của cậu cãi nhau à?"

Trần Mộc Ngôn cúi đầu cười một tiếng, nếu như mình cùng Trần Chi Mặc có vấn đề,người phát hiện sớm nhất quả nhiên chính là Tô Trăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.